Tên Mạnh Chiêu này xác thật là có vấn đề, loại cán bộ có cấp bậc như hắn, làm sao lại leo được lên vị trí Chủ tịch thành phố Đông Sơn thế không biết? Điều này làm cho Bí thư Nhạc Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thời gian hắn tới tỉnh Hà Đông cũng không lâu lắm, thật sự có chút còn chưa hiểu rõ được tình huống của những cán bộ phía dưới. Nếu không phải là Diệp Khai náo loạn như thế trong hội nghị, hắn thật không biết tên Mạnh Chiêu này lại đúng là bao cỏ như thế.
Người này phải đổi đi, bằng không mà nói sớm muộn gì cũng xảy ra nhiễu loạn rồi.
Bí thư Nhạc Sơn ghi lại hai chữ Mạnh Chiêu trên cuốn sổ ghi nhớ của mình, sau đó lại vẽ thêm một vòng tròn bên ngoài, cuối cùng lại vạch thêm hai dấu gạch chéo thật đậm.
Tự bản thân Mạnh Chiêu thật sự không ngờ rằng mình nhiều lời hai câu lại khiến cho Bí thư Nhạc Sơn đã tuyên án tử hình cho hắn. Biết sớm rằng kết quả sẽ như thế, đánh chết hắn cũng sẽ không chọc vào Diệp Khai rồi.
Diệp Khai ngược lại cũng không ngờ tới Bí thư Nhạc Sơn lại hạ quyết tâm nhanh chóng như thế, muốn đẩy luôn Mạnh Chiêu xuống đài.
Với tư cách là người đứng đầu trông coi những cán bộ trong tỉnh, Bí thư Nhạc Sơn mà muốn đổi một Chủ tịch thành phố thì cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Ừm. Tôi vừa định nói cái gì ấy nhỉ?
Bí thư Nhạc Sơn ho khan một tiếng, đột nhiên lại quên mất chính mình vừa rồi định nói gì, không khỏi có chút xấu hổ.
Mọi người nghe xong đồng thời đều nở nụ cười.
- Là về việc trung ương sắp phổ biến cải cách phân chia chế độ thuế.
Diệp Khai nhắc nhở.
- Đúng, cải cách phân chia chế độ thuế.
Bí thư Nhạc Sơn cũng tự nở nụ cười, sau đó còn nói thêm:
- Cán bộ lãnh đạo đang theo hướng phát triển trên đà trẻ hóa, các người xem đồng chí Diệp Khai cãi nhau với người khác, thế mà còn không quên chủ đề chính của hội nghị ngày hôm nay. Tôi thì đúng là không được rồi, nghe các người nhao nhao náo nhiệt, tự mình cũng quên mất bản thân mình muốn làm cái gì.
Bí thư Nhạc Sơn nói chuyện khôi hài như thế, lập tức chọc cười mọi người, không khí trong phòng họp cũng trở lại bình thường.
Nhưng mà trong lòng người nọ đúng là đã thấy khó chịu, điều này cũng là khó tránh khỏi.
- Các đồng chí, tỉnh chúng ta thử thí điểm phân chia chế độ thuế, từ khi đó tới nay, áp lực của mọi người đều thật lớn .
Bí thư Nhạc Sơn nói.
Hắn vừa nói như thế, mọi người ai nấy đều có suy nghĩ của mình, bắt đầu bảy mồm tám lưới nhao nhao kể khổ, hiển nhiên là trong lòng vô cùng bất mãn về việc làm thí điểm phân chia chế độ thuế. Thật đúng là người nói thương tâm, người nghe cũng rơi lệ.
Có thể nói, mặc dù chì là làm thí điểm phân chia chế độ thuế một khoảng thời gian, mà đám quan chức địa phương đã phải chịu áp lực rất lớn.
Trong một khoảng thời gian rất dài từ sau khi đất nước được thành lập, ngoài việc thể chế chính trị được nâng lên cao độ: cao độ tập trung nhất quán hóa cơ cấu, thể chế kinh tế cũng được thực hành cao độ: cao độ tập quyền kinh tế có kế hoạch. Chính quyền địa phương chính là đối tượng trung ương kiên quyết, nghiêm khắc quán triệt phải chấp hành.
Địa phương phải nghiêm khắc chấp hành những kế hoạch chế định của quốc gia. Toàn bộ chính quyền địa phương cùng toàn bộ những ban ngành có liên hệ mất thiết tới vấn đề lợi ích quốc gia cùng tập trung cao độ: nhất trí cao độ, sự phát triển của địa phương có liên quan mật thiết tới chính sách của trung ương. Nói ví dụ như năm đó “kiến thiết tam tuyến” vậy.
Cải cách mở cửa xong, một cử động qua trọng nhất chính là địa phương phải buông quyền nhường lợi lại cho trung ương. Mà việc ủy quyền nhượng lợi này thực chất chính là khi trung ương thừa nhận địa phương với tư cách có địa vị là một chủ thể có lợi ích cấp một hợp pháp, đồng thời cũng trả lại phạm vi quyền lợi nhất định lại cho địa phương.
Đặc biệt là từ năm một, khi quốc gia thực hành phân chia loại thuế, hoạch định thu chi, phân cấp chịu trách nhiệm, mãi cho tới năm (???) mới được thi hành xong việc chia khối chịu trách nhiệm. Thể chế phân chia tài chính, chính phủ cùng chính quyền địa phương cùng phân chia lợi ích với nhau.
Theo như trí nhớ của Diệp Khai, năm áp dụng phân chia chế độ thế xong, số tài chính của trung ương thu về tỉ lệ lên tới %, tăng tới ,% so với năm trước. Tài chính thu nhập cả năm tăng %, tài chính chi tiêu cho cả nước, số tổng chi chỉ tăng có % so với năm trước. Mà thu nhập tài chính của địa phương lại giảm tới % so với năm trước, sau đó xuất hiện trạng thái thu chi ngược giữa tài chính của trung ương cùng địa phương.
Cho dù quyền lực của chính quyền địa phương không thay đổi, nhưng quyền sở hữu tài sản lại thay đổi, thêm nữa là chính quyền địa phương không thể tự phát hành công trái của địa phương, không có quyền vay nợ, không có quyền thu thuế lập pháp. Tài chính của chính quyền địa phương xuất hiện nguy cơ trầm trọng, không ít nơi xuất hiện nguy cơ chính quyền nợ nần chồng nhất.
Mà sau mười năm thi hành việc phân chia chế độ thuế, chính quyền các địa phương nợ nần ít nhất là ngoài một ngàn tỷ đồng, trong đó, cơ sở địa phương nợ chính phủ lên tới tỷ, các huyện, thị bình quân mắc nợ tới bốn triệu đồng.
Chính quyền địa phương nhiều nơi, đặc biệt là huyện thị lâm vào tình trạng thâm hụt tài chính, thậm chí việc cấp phát lương công vụ cho nhân viên cùng giáo viên đúng hạn cũng là một vấn đề lớn.
Đối với ảnh hưởng của việc phân chia chế độ thuế, những người Chủ tịch thành phố có ảnh hưởng mạnh mẽ nhất.
- Áp dụng việc phân chia chế độ thuế xong, thu nhập cộng hưởng của trung ương cùng địa phương, kể cả thuế giá trị gia tăng, thuế tài nguyên, thuế giao dịch chứng khoán… thì thuế giá trị gia tăng trung ương được hưởng %, địa phương được hưởng %. Thuế tài nguyên được phân chia theo từng loại tài nguyên, phần lớn thuế tài nguyên đều được thành thu nhập của địa phương. Thuế tài nguyên của dầu mò đại dương sẽ được trung ương thu. Thuế giao dịch chứng khoán sẽ được chia mỗi bên %/
Chủ tịch thành phố Long Thành, Mộc Uyển Dung nói:
- Chúng tôi cũng cân nhắc kỹ càng qua vấn đề này, sau khi phân loại thuế sau, chính quyền địa phương phải tăng giá trị thuế giá trị gia tăng trong số % đó. Cùng với đó là trung ương hoàn toàn gánh chịu việc chưng thu thuế. Sau đó giải pháp mà chúng tôi nghĩ tới chính là ta phải tăng cường chiêu thương, thu hút đầu tư, đặc biệt là đầu tư có vốn từ bên ngoài.
- Dùng số kim ngạch lớn này để xin trung ương giảm thuế, tăng đầu ạng vào những hạng mục giúp phát triển kinh tế nhanh chóng. Còn có một con đường nữa, chính là muốn mở rộng những phần mà địa phương được độc hưởng thu nhập, giống như các loại thuế sử dụng đất đai, thuế bất động sản, thuế giá trị gia tăng của đất đai, thổ địa quốc hữu có thể mang lại thu nhập… phần lớn đều là có liên quan tới đất đai cùng thổ địa.
Diệp Khai nghe xong, âm thầm gật đầu, hậu quả của việc phân chia chế độ thuế chính là không ngừng công nghiệp hóa thành thị hóa, khẩu hiệu thành thị kinh doanh đồng loạt được dựng lên, đại lượng trưng dụng thổ địa tập thể, cùng tiến thành cải tạo phá bỏ và di dời đi nơi khác, không ngừng khuếch trương quy mô thành thị, phát triển ngành kiến trúc thành thị cùng ngành bất động sản, dùng thổ địa mà phát tài.
Nói đơn giản đi một chút, chính là chính quyền địa phương không thể không dựa vào thổ địa tài chính mà tiếp tục duy trì.
Đây cũng là lí do chủ yếu vì sao sau này ngành bất động sản lại được cho thành ngành trụ cột, bởi vì nguồn tài chính thu được từ đất đai sẽ do địa phương hưởng.
Khuếch trương thành thị giúp cho sự phát triển của ngành bất động sản cùng ngành kiến trúc, cũng là nguồn lực chủ yếu giúp chính quyền địa phương có thể bảo đảm con số GDP vẫn tăng lên.
Những người lãnh đạo của mấy thành phố khác cũng không ngừng nhao nhao kêu khổ, đều nói tài chính phân về phía trung ương quá lớn, khiến cho địa phương từng bước tiến đều nguy nan. Đừng nói là phát triển tài chính, cho dù là chỉ bảo đảm tiền ăn cơm thôi cũng đã khó khăn lắm rồi, không để ý một chút là chạm vào vạch đỏ luôn rồi.
Mà ngay cả Chủ tịch thành phố Đông Sơn vừa rồi buồn bực thật lâu cũng đứng lên phàn nàn, nói là vừa rồi Đông Sơn cũng chẳng có chút ưu thế nào, chiêu thương, mời đầu tư cũng khó khăn. Hiện tại lại phân chia chế độ thuế thật đúng là đã rét còn có thêm tuyết lạnh, thật khó mà duy trì nổi mà.
- Chúng ta đây là đang mở cuộc họp thảo luận nghiên cứu, chứ không phải là hội tố khổ. Các đồng chí nếu còn thái độ tố khổ như vậy thì không biết đến khi nào mới đi lên được.
Bí thư Nhạc Sơn nghe một đống người phàn nàn như thế, cũng có chút bất đắc dĩ:
- Chính sách của trung ương đã rõ ràng như thế rồi, sang năm sẽ bắt đầu thi hành, muốn toàn diện phổ biên chế độ phân chia thuế, tới lúc đó, mọi ngưởi ở đâu cũng giống nhau hết. Ít nhất chúng ta được thí điểm một khoảng thời gian, trong lòng cũng đã hiểu rõ rồi, làm thế nào để phát triển kinh tế trong thể chế phân chia thuế như vậy, chúng ta phải cố gắng nghiên cứu chuyện này. Phàn nàn cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi hi vọng các vị có thể giải quyết vấn đề một cách sáng tạo, cố gắng phát triển kinh tế, cố gắng tăng thu giảm chi.
Theo lý mà nói, Bí thư Nhạc Sơn đã nói như vậy, mọi người ai ai cũng vỗ tay mới đúng. Chỉ là đúng lúc này, mọi người đều đang lo lắng vì việc phân chia chế độ thuế, trong lòng đều nghĩ xem quãng thời gian sau này phải duy trì thế nào. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, phòng họp liền yên tĩnh trở lại, không ai trả lời.
Đối mặt với vấn đề lần đầu tiên mọi người cùng gặp phải, không ai có thể chỉ chớp mắt cái là đã có thể nghĩ ra làm thế nào để ứng đối với cục diện hiện tại được.
- Cũng chỉ có thể đi theo hướng “hai chân cùng đi đường” thôi.
Thấy không có ai lên tiếng, Diệp Khai nhìn Bí thư Nhạc Sơn, bất đắc dĩ giúp hắn làm không đến mức quá "mất mặt".
- À, đồng chí Diệp Khai có ý kiến gì không? Trước kia anh ở thành phố Giang Trung cũng đúng là làm về phát triển kinh tế. Anh thử nói xem, hiện tại chúng tôi đang rất đau đầu đây. Anh có ý kiến gì về vấn đề phát triển kinh tế không ?.
Bí thư Nhạc Sơn thấy Diệp Khai lên tiếng, lập tức rất vui mừng khích lệ nói.
Đối với tình huống của Diệp Khai, cũng không phải ai cũng biết được. Có một số người không biết gì về hắn liền lập tức xì xào bàn tán, giúp nhau nghe ngóng xem bị Bí thư Diệp này rốt cuộc có địa vị thế nào, trước kia cũng đã làm được những chuyện gì rồi mà khiến bí thư Nhạc Sơn lại đề cao đến như vậy ?
Thật ra bình thường số lần Diệp Khai thể hiện cũng không nhiều, hắn không phải là Bí thư thành ủy, cũng không phải là Chủ tịch thành phố. Cái chức vụ Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra này nhất định là rất ít nổi danh, bởi vì sự xuất hiện của hắn cũng đồng nghĩa với việc có người sẽ gặp xui xẻo.
Bởi vi những nguyên nhân như thế, mọi người cũng không biết rõ lắm về Diệp Khai, mặc dù cùng làm ở cùng một thành phố, Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cũng biết rất ít về Diệp Khai. Chỉ biết rõ hắn là con cháu nhà họ Diệp, bối cảnh thông thiên, thế lực rất lớn, nhưng tình huống cụ thể lại không biết được.
Nhất là hồ sơ lí lịch của Diệp Khai có nhiều thứ cũng ghi vô cùng đơn giản, sơ lược, hoặc mơ hồ không rõ, làm cho người ta không thể phân biệt được thật giả.
Lúc này nghe thấy Bí thư Nhạc Sơn nói như thế, thời điểm Diệp Khai ở Giang Trung chính là nhờ kiến thiết kinh tế mà phát triển, không khỏi trong lòng lắp bắp kinh hãi, trong lòng tự nhỉn Diệp Khai này là làm gì thế, tại sao lại bị đẩy tới Long Thành nhận chức Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra cơ chứ?
Nói như vậy, kinh nghiệm công tác của Diệp Khai cũng thật là phong phú đa dạng mà.
Đương nhiên, nếu để cho Kim Trạch Khải biết rõ, Diệp Khai vẫn còn kiêm nhiệm chức vụ Thiếu tướng, phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương thì hắn sẽ càng thêm kinh ngạc hơn nữa.
- Không thể nghi ngờ quyết tâm của Trung ương nữa, việc cải cách phân chia chế độ thuế là nhất định phải phổ biến.
Diệp Khai nói:
- Vừa rồi Chủ tịch thành phố Mộc cũng đã nói, đơn giản chính là hai điều. Thứ nhất chính là kinh doanh đất đai, thứ hai chính là chiêu thương thu hút đầu tư, phát triển xí nghiệp thật thể. Hiện tại vấn đề lớn nhất mà chúng ta gặp phải chính là trên tay không có tiền, cho nên việc muốn kinh doanh thổ địa, phát triển ngành bất động sản chính là có chút bất đắc dĩ. Nhưng là hậu quả của việc làm này chính là đội giá thành phẩm kinh doanh lên đầu dân chúng, cho nên đây cũng chỉ là biên pháp trù tính tạm thời thôi, không thể bền bỉ được. Đợi tới lúc tình hình kinh tế của chúng ta khá hơn, có nguồn tài chính nhất định xong mới bắt đầu quay sang phát triển những xí nghiệp thực thể. Bởi vì nguồn tài chính từ kinh doanh đất đai giống như bọt biển, nhất định sẽ có ngày tan vỡ, mà không ai có thể biết được chính xác ngày nào nó sẽ vỡ. Cho nên tôi mới nói là phải dùng hai chân đi đường, có thể lấy nguồn tài chính từ việc kinh doanh đất đai, nhưng tỉ lệ GDP có thể tăng lên cũng không thể quá cao. Nếu cao quá thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Mộc Uyển Dung cẩn thận nghe Diệp Khai nói, cảm thấy cách nói Đi đường bằng hai chân của hắn rất có ý nghĩa.
Đất đai cuối cùng cũng có ngày bị bán sạch, chính phủ cũng không có khả năng chỉ dựa vào việc bán đất đi mà duy trì. Những xí nghiệp thật thể cũng phải được phát triển, nhưng phải phát triển thật mạnh thì mới cam đoan thành phố có được trụ cột chủ yếu để phát triển kinh tế.
Nhưng mà đối với cách nói của Diệp Khai, có người đồng ý, cũng có người không đồng ý. Chủ tịch thành phố Đông Sơn, Mạnh Chiêu lại có phần không cho là đúng. Hắn tuy rằng cũng kêu nghèo, nhưng cũng chỉ là mò mẫm hét to mà thôi. Đông Sơn cũng có rất nhiều mỏ than, hắn thật ra cũng chẳng lo lắng mấy về việc phân chia chế độ thuế này.
Không có tiền thì không sao, cùng lắm thì mở mấy cái mỏ khai thác tư nhân nha, nhất định sẽ có tiền mà.
Mạnh Chiêu nhìn Diệp Khai đang ngồi một bên, trong lòng tràn đầy oán hận.
Toàn bộ cuộc họp diễn ra trong vòng hơn hai giờ, mặc dù nói trên cơ bản đều là nghiên cứu, nhưng mà trên nhiều khía cạnh lại đưa ra quan điểm so sánh. Nhất là khi Dương Khai tham gia liền làm cho cuộc hopj vốn đang trầm lặng liền trở nên sinh động, thú vị hơn nhiều.