Quan Môn

chương 789: sai lầm vô ý thức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi nhìn thấy Diệp Khai, Long Chính Tiết hiển nhiên lộ ra chút kinh ngạc:

- Vị này chính là?

- Quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn Diệp Khai, chào Long chủ tịch!

Trên mặt Diệp Khai không chút biểu tình tự giới thiệu chính mình.

- Quyền chủ tịch thành phố? Anh mới bao nhiêu mà xưng chủ tịch thành phố rồi, chẳng lẽ nói tỉnh Hà Đông lớn như vậy tìm không ra một cán bộ có hình dáng một chút hay sao?

Long Chính Tiết còn chưa lên tiếng, ở bên cạnh có một người thanh niên chừng hai mươi tuổi đang dùng giọng nói bắt chước khẩu âm Hà Đông ngạc nhiên kêu lên.

Người trẻ tuổi vừa nói như vậy, hào khí trong phòng lập tức liền khẩn trương.

Các cán bộ tỉnh Hà Đông đều nhìn chằm chằm vào thanh niên trẻ tuổi kia, ánh mắt tràn đầy bất thiện.

Tuy không biết thanh niên kia có địa vị gì, nhưng nhìn tình hình hắn đi theo sát bên cạnh Long Chính Tiết, không hề nghi ngờ người này nhất định là do Long Chính Tiết mang tới.

Diệp Khai liếc mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi kia, không nói lời nào, với thân phận hiện tại của hắn tự nhiên không cần cùng những tiểu nhân vật như vậy so đo, hơn nữa có thể làm chủ tịch thành phố hay không cũng không phải do bọn hắn định đoạt, đây phải xem thượng cấp suy nghĩ như thế nào mới được.

Ngược lại Long Chính Tiết rõ ràng cảm thấy không vui khi nghe được lời nói của thanh niên trẻ tuổi kia, chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn chỉ nhíu mày, sau đó bắt tay Diệp Khai, nói vài câu khách khí, lại đi gặp một vị chủ tịch thành phố khác.

- Đây là người nào, nói khoác không biết ngượng hay sao?

Mộc Uyển Dung hiển nhiên phi thường bất mãn đối với thanh niên kia.

- Có cần quản hắn là cái khỉ gió gì, đêm nay đến đây chỉ vì xem mặt mũi của tân chủ tịch tỉnh, không so đo với hắn!

Diệp Khai thuận miệng nói ra, sau đó hai người căn cứ theo an bài của ban tổ chức ngồi xuống cạnh bàn.

Đối với người trẻ tuổi vô tri kia, Diệp Khai hiển nhiên cũng không tính toán làm gì hắn.

Kỳ thật Diệp Khai trẻ tuổi chính là sự thật, đối với việc hắn có thể đảm nhiệm chức quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn không nói tới người khác, cho dù là trong tỉnh đã có rất nhiều cán bộ đều không lý giải được nguyên nhân, chủ tịch thành phố Đông Sơn Mạnh Chiêu sau khi bị miễn chức, nhiều cán bộ cấp chính sảnh trong tỉnh đều đang chờ đợi lấp vào hố trống, nhưng không ngờ lại để cho một cán bộ trẻ tuổi chỉ mới hai mươi như Diệp Khai đoạt mất vị trí!

Tuy bên ngoài không người nào dám đưa ra nghi vấn về quyết định của Tỉnh ủy, nhưng ở trong đáy lòng người bất mãn quyết định này thật nhiều, cũng đã chế tạo không ít lời ong tiếng ve bất lợi với Diệp Khai.

Những chuyện này Diệp Khai tự nhiên là rất rõ ràng, cho nên hắn cũng có chút so đo trong vấn đề này, đợi sau khi công việc tại thành phố Đông Sơn được triển khai, khi hắn nắm quyền thực sự khẳng định còn hữu lực hơn là dùng miệng cãi vã với người khác.

- Mỹ nữ, cùng đi uống một ly?

Diệp Khai đang cùng Mộc Uyển Dung ngồi cạnh bàn tán gẫu, đột nhiên thanh âm chán ghét kia lại vang lên, thanh niên trẻ tuổi mới đứng bên cạnh Long Chính Tiết khi nãy lúc này trong tay bưng ly rượu, vẻ mặt dâm tiện đem cánh tay khoát lên lưng ghế của Mộc Uyển Dung.

Rất hiển nhiên, nếu nhúc nhích thêm một chút thì cánh tay hắn đã gác lên trên bờ vai của nàng!

Dù tu dưỡng của Mộc Uyển Dung giỏi thế nào, đối với hành động này cũng vô cùng bất mãn, chân mày lập tức nhíu lại.

Chỉ là đứng trên lập trường của nàng, ngược lại không tiện phát giận, dù sao nàng không rõ ràng thanh niên trẻ tuổi này có quan hệ gì với tân chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết.

- Tránh ra…

Đúng lúc này một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, thò tay đẩy tới liền đem thanh niên kia đẩy văng sang một bên, thân thể hắn lập tức xoay mấy vòng, suýt chút đã đâm vào bàn bên cạnh.

Mộc Uyển Dung ngồi không nhúc nhích, Diệp Khai cũng ngồi im bất động, người động thủ là một người khác hoàn toàn, chính là một trong những cảnh vệ của Diệp Khai, Cam Tĩnh.

Trong sáu gã cảnh vệ của Diệp Khai, Lý Hải đương nhiên hoàn toàn xứng đáng thành lão đại, mà đứng thứ hai chính là Cam Tĩnh.

Tuổi tác của Cam Tĩnh cũng tương đương với Lý Hải, nhưng làm người lại rất trầm mặc ít nói, bình thường cũng không thích nói chuyện, kỹ thật lái xe nhất lưu, tinh thông cách sử dụng các loại súng ống cùng trang thiết bị, cũng được xem là cảnh vệ toàn năng, bởi vậy mỗi khi Lý Hải có việc bình thường đều do Cam Tĩnh lái xe cho Diệp Khai.

Muốn nói tới người có ánh mắt vẫn chính là Cam Tĩnh, Diệp Khai có quan hệ tốt với Mộc Uyển Dung điều này nhóm cảnh vệ đều biết rõ, hơn nữa hình tượng khí chất của Mộc Uyển Dung đều rất tốt, người cũng hiền hòa, ở trong mắt mọi người nàng là một mỹ nữ chủ tịch chỉ có thể đứng xa chiêm ngưỡng, mà tên tiểu tử trong miệng mang khẩu âm Quảng Đông dày đặc kia cũng dám làm con cóc đòi ăn thịt thiên nga, tới quấy rối nàng?

Bởi vậy khi Cam Tĩnh chứng kiến sắc mặt khó coi của Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai lập tức liền quyết đoán xuất thủ.

Thân thể tiểu tử kia yếu nhược vô cùng, Cam Tĩnh chỉ đẩy tay liền vãi hắn văng ra ngoài, nếu tăng thêm khí lực e rằng hắn đụng vào bàn bên cạnh cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

- Thao…

Tiểu tử kia nếm thiệt thòi, ngay lập tức xấu hổ, vung tay vẫy hai gã bảo tiêu chạy tới chắn ngang trước người của hắn.

- Dẹp hắn đi!

Tiểu tử kia chỉ một ngón tay vào Cam Tĩnh.

Hai gã bảo tiêu có chút chần chờ, nơi này cũng không phải Hong Kong, nếu ở Hong Kong xảy ra chuyện còn có luật sư xử lý, nhưng nơi này là đại lục, nếu muốn bắt người thì đã trực tiếp bắt giữ, chờ khi ngươi làm rõ tình huống đã không biết là chuyện khi nào, vì vậy không ai muốn nháo sự ở nơi này.

- Sao vậy, lời của tôi các anh cho là đánh rắm sao?

Tiểu tử kia lập tức giận dữ nói:

- Có phải không muốn làm việc nữa hay không? Hong Kong Cù gia không dưỡng người nhàn rỗi!

Hắn vừa nói lời này hai bảo tiêu lập tức không dám chần chờ, tiến lên một bước ngăn cản Cam Tĩnh.

- Xin lỗi rồi, ăn cơm của người ta phải làm việc cho người ta!

Một gã bảo tiêu nói với Cam Tĩnh một câu, trên tay lập tức xuất thủ, hiển nhiên muốn một kích đắc thủ, đem Cam Tĩnh bắt tới.

Gã bảo tiêu còn lại thân thể khom xuống, một cú quét chân mạnh mẽ hướng hạ bàn Cam Tĩnh đánh qua.

Nếu một trong hai người có một người đắc thủ, như vậy Cam Tĩnh không còn khả năng đứng nơi đó, chỉ là tuy nhân viên bảo tiêu thật lợi hại, so sánh với thân thủ của thành viên Cục cảnh vệ trung ương thật sự kém hơn quá nhiều.

Không nhìn thấy Cam Tĩnh có động tác gì, tung người nhảy lên tránh khỏi cú quét chân, một cước đá trúng chân bảo tiêu kia, ngay lập tức bảo tiêu kia giống như bị rút gân, nghiêng người ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Mà đổi lại bảo tiêu khác bị chụp trúng tay mượn lực đả lực, Cam Tĩnh dùng tay chém tới cổ đối phương, ngay lập tức thân thể người kia liền mềm nhũn nằm luôn xuống đất.

Chỉ một lần đối mặt chưa qua năm giây thậm chí là mọi người trong đại sảnh còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện bên này xảy ra ẩu đả, hai gã bảo tiêu của người trẻ tuổi kia đã bị Cam Tĩnh thu thập hoàn toàn.

- Còn đánh sao?

Cam Tĩnh liếc mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi kia, có chút khinh miệt cười cười.

- Mày…?

Tóc gáy của thanh niên kia đều như dựng đứng lên.

Mặc dù Cam Tĩnh không động thủ với hắn, nhưng trong ánh mắt toát ra một tia sát khí làm cho hắn cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác như bị uy hiếp tính mạng.

- Cù Sĩ Vinh, con lại làm gì vậy? Cha chỉ mới rời đi trong chốc lát con lại ở chỗ này làm ra chuyện gì?

Đột nhiên thanh âm một người trung niên vang lên.

Diệp Khai quay đầu nhìn phương hướng thanh âm truyền tới, liền nhìn thấy một người trung niên có gương mặt bảy phần tương tự như thanh niên kia, mái tóc có chút hoa râm, đoán chừng là người bạc đầu khi còn trẻ tuổi, đang đi cùng Long Chính Tiết tiến tới.

Kỳ thật lúc này Diệp Khai bỗng nhiên ý thức được Long Chính Tiết cũng giống như mình, chỉ là quyền chủ tịch tỉnh, còn chưa trải qua cuộc đại tuyển cử hội đồng nhân dân thì chức chủ tịch cũng chỉ là quyền chủ tịch.

Nghĩ tới đây Diệp Khai không khỏi cười cười, trong lòng biết ít nhất ở trong thời gian ngắn Long Chính Tiết không có khả năng làm ra quá nhiều chuyện, mặc dù nói loại chuyện chủ tịch tỉnh không khả năng không trúng cử tựa hồ còn chưa từng xảy ra, nhưng không có ai muốn mạo hiểm như vậy, dù sao đừng nói là không trúng cử, chỉ nói phiếu vé không tán thành tương đối ít cũng đủ làm mặt mũi hắn không chút ánh sáng.

- Con…không có làm gì…

Thanh niên bị gọi là Cù Sĩ Vinh hiển nhiên có chút sợ hãi đối với người trung niên tóc hoa râm kia, vừa nhìn thấy hắn ngay cả nói chuyện cũng thành ấp úng.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Long Chính Tiết cau mày hỏi.

Trong khoảnh khắc không ai trả lời, bởi vì đại bộ phận mọi người không chứng kiến chuyện xảy ra nơi này, cho dù có người thấy được lại không muốn chọc phiền phức, dù sao người ngồi ở đó là Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, hai vị chủ tịch thành phố đều cường thế, không ai muốn đứng ở mặt đối lập với bọn họ.

Long Chính Tiết hỏi chuyện nhưng không người trả lời, cảm thấy rất không có mặt mũi, trong nội tâm không khỏi có chút tức giận.

Bỗng nhiên chỉ thấy Diệp Khai đứng lên, mỉm cười hồi đáp:

- Long chủ tịch, không có chuyện gì, vừa rồi đùi của đồng chí này bị rút gân, đột nhiên té ngã, vị đồng chí kia vì bất ngờ không kịp chuẩn bị nên không kịp thu chân, giẫm phải một chỗ nên mới như thế.

- Là vậy hay sao?

Long Chính Tiết nghe xong đã cảm thấy câu trả lời thuần túy là vô nghĩa, không khỏi mặt lạnh hỏi lại một câu.

Diệp Khai nghe xong ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, ngồi xuống rót cho mình ly rượu chậm rãi uống lên.

Hắn mở miệng nói chuyện đã xem như cho Long Chính Tiết mặt mũi, nếu Long Chính Tiết thông minh nên ha ha cười sau đó lại nói với hai bảo tiêu ngày sau đi đường nên cẩn thận một chút, đem việc này nhẹ nhàng bỏ qua.

Ai biết Long Chính Tiết còn hỏi lại một câu, đây chẳng phải nghi vấn tính chân thật trong lời nói của Diệp Khai hay sao?

Gặp phải loại phản ứng như vậy, Diệp nhị thiếu còn tiếp tục thay hắn chống mặt mũi vậy thì cũng không còn là Diệp nhị thiếu.

Long Chính Tiết vô ý thức hỏi ra một câu ngay lập tức cũng hiểu được có chút không ổn, trước kia hắn ở bên Tây Nam cường thế đã quen, đi tới thủ đô cũng có chút khó thu liễm, bây giờ còn chưa chính thức đi Hà Đông nhậm chức trước hết lại chọc phải Diệp Khai mất hứng, xác thực là có chút không thích hợp.

Về thân phận bối cảnh của Diệp Khai, Long Chính Tiết biết rõ, loại con cháu đại thế gia như vậy thật sự là không dễ chọc, Long Chính Tiết cũng không có ý định đi trêu chọc Diệp Khai, chỉ cần mọi người không trở ngại nhau trên mặt mũi là được rồi, ai biết đêm nay chỉ lần đầu tiên gặp mặt, Cù Sĩ Vinh con của thương nhân Hong Kong Cù Hữu Nghĩa mà hắn mang tới vốn đã mở miệng dùng lời bất kính châm chọc Diệp Khai trước đó, hiện tại bản thân mình cũng phạm phải sai lầm, nếu nói trong nội tâm Diệp Khai không cảm thấy khó chịu thật sự là không có khả năng.

Theo góc độ của người trẻ tuổi nhìn lại khi Cù Sĩ Vinh mỉa mai Diệp Khai, Diệp Khai không để ý tới đã xem như rất cho Long Chính Tiết mặt mũi, hiện tại còn xảy ra chuyện này hơn phân nửa cũng do Cù Sĩ Vinh gây ra.

Diệp Khai tùy tiện biên một lý do qua loa cho qua, đối với mọi người đều giữ lại mặt mũi, nhưng hắn lại vô ý thức hỏi lại một câu, ngược lại đem không khí làm hỏng mất.

Chỉ nhìn sắc mặt Diệp Khai biểu lộ hiện tại Long Chính Tiết biết rõ đêm nay đã đem Diệp gia nhị thiếu gia đắc tội rồi, việc này thật làm cho hắn có chút đau đầu, thật sự không nên mang theo cha con Cù Hữu Nghĩa tới tham gia náo nhiệt.

Cù Hữu Nghĩa là phú thương Hồng Kong, tài sản có hơn mười tỷ, ở bên kia lại không quá nổi danh cho nên thanh danh không nhiều người biết, chỉ là trước kia khi Long Chính Tiết còn ở Tây Nam ngẫu nhiên quen biết với hắn, quan hệ giữa hai người thật không tệ.

Lần này Long Chính Tiết đến tỉnh Hà Đông nhậm chức, tự nhiên không thiếu bạn bè trong giới kinh doanh tới trợ lực, cho nên Cù Hữu Nghĩa mang theo con trai cùng tới thủ đô cổ động cho hắn, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, huyên náo khiến cho mọi người đều xấu hổ.

Cù Sĩ Vinh đứng một bên, cũng ngẩn người, hắn chỉ biết chủ tịch tỉnh lớn hơn chủ tịch thành phố, theo đạo lý chủ tịch tỉnh nói chuyện thì chủ tịch thành phố phải nghe, nhưng không hề nghĩ tới chủ tịch thành phố trẻ tuổi kia lại dám không màng tới mặt mũi của thượng cấp, điều này thật làm cho hắn có chút kinh ngạc.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nên nói gì cho thỏa đáng.

Ngược lại Cù Hữu Nghĩa nhìn thấy không khí có chút căng thẳng, vì vậy tiến lên phía trước dìu vị bảo tiêu đùi rút gân đứng dậy.

- Chuyện gì xảy ra đây, sao đùi lại bị rút gân chứ?

Bảo tiêu còn lại vẻ mặt hổ thẹn đứng lên, vừa rồi hắn chỉ bị mê muội một thoáng, hiện tại đã khôi phục, cùng Cù Hữu Nghĩa dìu bảo tiêu kia đứng lên, nhịn không được nhìn lén Cam Tĩnh, không nghĩ tới thanh niên có gương mặt lạnh lùng kia ra tay lại lăng lệ ác liệt như thế, không hề lưu cho bọn hắn chút thời gian phản ứng.

- Thực xin lỗi, lão bản.

Bảo tiêu kia thấp giọng nói ra:

- Không nghĩ tới lại như vậy…

Cù Hữu Nghĩa trừng mắt liếc hắn, ý bảo hắn không nên nói lung tung, sau đó liền cười nghiêng đầu nhìn Long chủ tịch nói:

- Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là đùi bị rút gân, hiện tại tốt rồi.

Long Chính Tiết gật nhẹ đầu, cũng không nhìn qua chỗ Diệp Khai, cùng Cù Hữu Nghĩa đi sang một bên ngồi xuống.

Diệp Khai nhìn nhìn thần sắc mọi người trong đại sảnh đều khác nhau, trong lòng tự nhủ hiện tại trong nội tâm mọi người cũng không hiểu rõ tình huống của Long Chính Tiết, hơn nữa Diệp Khai lại có hung danh rõ ràng trong tỉnh Hà Đông, người bình thường không muốn chủ động đi trêu chọc hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio