Vì vậy Diệp Khai nói với Bùi Quân Thu:
- Bùi tổng, có một việc thiện chờ cô đi làm, cô có làm hay không?
- Việc thiện?
Bùi Quân Thu nghe được cũng có chút tò mò hỏi:
- Anh muốn bảo tới thành phố Đông Sơn đầu tư thì tôi không thấy kỳ quái, nhưng làm việc thiện, lại là chuyện gì xảy ra vậy?
- Thì là chuyện sửa cầu bổ đường vân vân, đây xem như làm việc thiện, nhưng không có hồi báo gì, lão nhị nói có phải không?
Ở bên cạnh Diệp Kiến Hoan chợt nói:
- Chú không nghe người ta nói, giết người phóng hỏa kim yêu đới, sửa cầu bổ đường không thi hài sao? Kỳ thật làm loại chuyện này thật sự chẳng có gì thú vị!
- Anh đó, điển hình ý nghĩ bất chính, đừng đem quan điểm sai lầm của anh đi hướng dẫn người khác.
Diệp Khai trách cứ Diệp Kiến Hoan một câu, sau đó lại nói với Bùi Quân Thu:
- Bùi tổng, là việc thiện chân chính, tu miếu tạo phật, cô nói có phải là việc thiện hay không?
- Tu miếu tạo phật?
Bùi Quân Thu nghe xong lập tức liền ngạc nhiên.
Không nói tới vẻ mặt Bùi Quân Thu thật mờ mịt, chỉ nói Trầm Tuyết cùng Diệp Kiến Hoan cũng khó hiểu, không rõ Diệp Khai vì sao lại nhắc tới chuyện tu miếu tạo phật đây?
Nghe nói bên thành phố Đông Sơn, trình độ kinh tế chỉ bình thường mà thôi, Diệp Khai đi qua không nắm bắt kiến thiết kinh tế, cải thiện trình độ sinh hoạt của nhân dân, như thế nào lại nghĩ tới chuyện xây miếu kiến phật đây này?
- Lão nhị, chú có phải đang nói mê sảng hay không?
Diệp Kiến Hoan sờ sờ trán Diệp Khai, có chút kinh hãi nói:
- Chú là cán bộ đảng viên, còn dẫn đầu làm trò phong kiến mê tín, không phát sốt đi?
Vẻ mặt Bùi Quân Thu mờ mịt nhìn Diệp Khai, không biết vì sao hắn lại đưa ra lời đề nghị kỳ quái như thế.
Nói thật ra muốn cho Bùi tổng đi thành phố Đông Sơn đầu tư vài tỷ Bùi tổng cũng sẽ không chớp mắt, thế nhưng tu miếu xây phật gì đó thật làm nàng chần chờ, đây là chuyện gì xảy ra?
Không riêng gì Bùi Quân Thu cùng Diệp Kiến Hoan cảm thấy khó hiểu với lời nói của Diệp Khai, ngay cả Trầm Tuyết ngồi bế con bên cạnh cũng có chút ít kinh ngạc, Diệp gia từ thời điểm nào xuất hiện một người thích cầu thần bái phật đây?
Chuyện này nếu để Diệp lão gia tử hay biết, tuyệt đối sẽ không có sắc mặt tốt.
Sự nghiệp tôn giáo tuy được phát triển bình thường, nhưng điều này cũng không đại biểu cho một đảng viên có thể tin Phật, bởi vì sẽ tuyệt đối xung đột với nội quy trong điều lệ Đảng.
Đúng lúc này đứa bé trong lòng Trầm Tuyết bỗng nhiên thức tỉnh, mặc dù không khóc nhưng vẫn y y nha nha không biết đang nói gì.
- Ah ah…
Trầm Tuyết nhẹ vỗ về con trai, chuyển đi sang một bên.
- Lão nhị, chú muốn tu miếu kiến phật gì đấy, đây là một quyết định không tốt đâu.
Diệp Kiến Hoan thật nghiêm túc nói với Diệp Khai.
Mặc dù nói cho tới nay Diệp Kiến Hoan làm kinh thương trong ngành giải trí, nhưng bởi vì quan hệ mật thiết với hệ thống tuyên truyền, cho nên đối với hướng đi trong xã hội vẫn luôn khá mẫn cảm.
Hắn đương nhiên biết rõ hiện tại tình hình trong nước đối với những hoạt động tuyên dương phong kiến mê tín vẫn tương đối chú ý cùng cẩn thận.
Trong suốt mấy năm qua không ít người đập lấy cờ hiệu tôn giáo khí công gì đấy lừa gạt vơ vét của cải không ít, có một thời gian mọc lên thật nhiều đại sư chẳng khác gì nấm mọc sau cơn mưa, thế nhưng kết quả xử lý cuối cùng không có nơi nào mà không phải là hoạt động lừa đảo vơ vét của cải, cuối cùng đều bị tổ chức xét xử, hoặc là bị bắt hoặc là trốn chết.
Bởi vì mấy năm gần đây loại chuyện này quá nhiều, cho nên ở một mức độ nào đó cũng gây ảnh hưởng tới hoạt động tôn giáo bình thường, làm mọi người đều có ấn tượng không tốt đối với các vị hòa thượng.
Lúc này Diệp Khai bỗng nhiên nhắc tới việc tu miếu kiến phật gì đấy trong thành phố Đông Sơn, Diệp Kiến Hoan đương nhiên là không tán thành, hắn lo lắng gần đây vì Diệp Khai tiến triển quá mức thuận lợi cho nên có chút không tự chủ được hành vi, vì vậy hắn nhất định phải ngăn cản việc này, phải khuyên bảo Diệp Khai không nên đi va chạm vào lôi khu kia.
- Mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi, bề ngoài là tu miếu kiến phật, nhưng trên thực tế đây là một hạng mục du lịch trường kỳ có lợi.
Diệp Khai khoát tay nói:
- Sau khi xây dựng hoàn thành, đoán chừng hàng năm thu nhập trực tiếp có thể lên tới mấy chục triệu, nếu đường cao tốc lại xây dựng xong, con số này còn cao hơn nữa, nói thí dụ như sau hai năm cũng phải lên hơn trăm triệu, ngoài ra kéo theo kinh tế đi kèm tăng trưởng cũng rất nhiều.
Diệp Khai đã nghiêm túc làm ra dự đoán về tình huống sau khi trùng tu Đông Sơn Tự, đã cảm thấy chỉ dựa vào việc trùng kiến Đông Sơn Tự thì khả năng hấp dẫn du lịch chỉ là có hạn, nhưng ý nghĩ kiến tạo Đông Sơn đại phật của Cù Hữu Nghĩa lại rất có thể thực hiện.
Một khi thực sự kiến tạo thành công đệ nhất cao phật thế giới tại thành phố Đông Sơn, như vậy những khách hành hương mộ danh mà đến sẽ gia tăng thành số nhân, lúc này thu nhập sẽ tăng vọt thậm chí sẽ rất nhanh hình thành một chuỗi sản nghiệp dây xích du lịch tương quan.
Cân nhắc tới loại tình huống này, Diệp Khai thật sự có chút bội phục đối với ánh mắt của Cù Hữu Nghĩa, khó trách hắn từ thật xa chịu chạy tới tỉnh Hà Đông đầu tư, chủ yếu là vì thấy được cơ hội sau khi kiến thành đường cao tốc, nhất là đối với việc phát triển khách du lịch trong tỉnh Hà Đông có được lực ảnh hưởng tương đối lớn.
Nhìn thấy Diệp Kiến Hoan cùng Bùi Quân Thu mang theo vẻ nghi kỵ đối với hạng mục này, Diệp Khai đương nhiên hiểu được không phải họ sầu não vì hạng mục không có lợi nhuận mà lo lắng vì chuyện này sẽ gây thành ảnh hưởng bất lợi cho hắn, vì vậy liền đem cả sự kiện kể lại với họ một lần, nhất là khi giảng tới quan hệ giữa chủ tịch tỉnh Hà Đông Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa, cùng với việc Cù Hữu Nghĩa muốn dùng chuyện này khống chế toàn bộ sản nghiệp dây chuyền du lịch của cả tỉnh Hà Đông.
- Nói tóm lại tôi không thể nào cho phép thành phố Đông Sơn hoặc là khách du lịch tỉnh Hà Đông hoàn toàn rơi vào trong tay một người nào hoặc là một tập đoàn nào, phải có một sự cân đối mới được!
Diệp Khai biểu lộ thái độ của mình.
Kỳ thật đối với chuyện này hắn đã cân nhắc phi thường rõ ràng.
Chỉ cần đem quyền khống chế cổ phần nắm giữ trong tay, như vậy cho dù đối phương đầu nhập số lượng tài chính khổng lồ bao nhiêu, mình cũng hoàn toàn có được năng lực khống chế cục diện, không đến mức lật lên sóng to gió lớn gì trong phương diện này.
Ý kiến của hắn phi thường minh xác, quy củ kiếm tiền thì được, nhưng nếu thông qua việc lũng đoạn thị trường du lịch mà gây mưa gây gió thì không được.
- Cũng chính vì nguyên nhân này tôi muốn mời Bùi tổng đến Đông Sơn khảo sát, nghiên cứu một chút chuyện đầu tư.
Diệp Khai vừa nói như vậy, xem như đã chính thức đưa ra lời mời với Bùi Quân Thu.
Lời mời này cũng không thể xem là phương diện tư nhân, phải nói là hắn dùng thân phận quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn phát ra lời mời chính thức.
- Đa tạ lời mời thịnh tình của Diệp chủ tịch, tôi cần đem sự tình bên này xử lý một chút sẽ đến Hà Đông bái phỏng Diệp chủ tịch, thuận tiện đi khảo sát xem một chút.
Bùi Quân Thu nghe xong cảm thấy lời của Diệp Khai cũng có đạo lý, vì vậy liền cười đáp ứng.
- Hai người nói chuyện có thấy tê răng hay không đây?
Diệp Kiến Hoan dùng tay xoa cằm, tựa hồ răng của hắn đang tê dại, nhưng hắn lại nói với Bùi Quân Thu:
- Đúng rồi, hình như nghe nói Bùi gia ở bên Hà Đông khá có thế lực đi? Lần này tiểu Khai ở bên đó làm tới chủ tịch thành phố, có khả năng cùng nhau hợp tác hay không?
Diệp Khai nghe được không khỏi nhìn Bùi Quân Thu, chuyện này hắn cũng từng nghe nói qua.
- Tôi tiếp xúc với trong nhà không nhiều, nếu như có cơ hội có thể thử xem sao.
Phản ứng của Bùi Quân Thu đối với chuyện này khá bình thản.
Diệp Kiến Hoan tuy không hiểu rõ vì sao Bùi Quân Thu không nguyện ý nhắc tới chuyện đó, nhưng hắn cũng là người biết điều, vì vậy liền nhắc tới chuyện khác, lại hỏi qua xí nghiệp của Bùi Quân Thu, hiện tại nghe nói đều là nhà máy sản xuất mà cả nước đều biết tới, lợi nhuận hàng năm thật kinh người, làm người thèm thuồng không thôi.
- Chủ yếu cũng nhờ thị trường trong nước lớn, nhu cầu tương đối nhiều.
Bùi Quân Thu nói ra:
- Nếu như không phải có Diệp chủ tịch nhắc nhở chuyện này, tôi cũng không khả năng nghĩ tới đầu nhập phát triển trong ngành nghề như vậy, hiện tại có chén cơm toàn bộ đều nhờ có Diệp chủ tịch ban tặng đâu, nếu Diệp chủ tịch đã có lời dặn dò, tôi sao dám không tùy ý ra roi?
Tùy ý ra roi, Diệp Khai nghe xong lời nói này trong đầu không khỏi miên man bất định, liếc mắt nhìn Bùi tổng mặc chiếc quần bó sát màu đen, nghĩ thầm nếu đem thân thể hoàn mỹ kia áp dưới người mình, tình cảnh như vậy không khỏi làm người đặc biệt cảm giác hưng phấn.
Ai…lại nghĩ những chuyện gì đâu?
Diệp Khai lắc đầu, đem suy nghĩ thu liễm lại, sau đó lại nhắc tới tình huống phát triển của xí nghiệp Bùi Quân Thu, hỏi nàng còn có ý định đầu tư nào khác nữa hay không?
- Gần đây tôi cũng có cân nhắc qua, nếu như ở phương diện nhu cầu mà nói vẫn nên làm vật liệu xây dựng là tốt nhất, tiền thu nhanh hơn, hơn nữa số lượng nhiều, hàm lượng kỹ thuật cũng không quá cao, ngoại trừ đầu nhập lượng tài chính khá lớn không còn tìm thấy khuyết điểm nào khác.
Bùi Quân Thu nói với Diệp Khai.
Gần đây nàng đầu tư chừng một tỷ, tài sản của nàng đang nhanh chóng bành trướng, đoán chừng tới cuối năm nay tổng tài sản của nàng đã vượt qua năm tỷ đồng.
Có được vốn liếng này, muốn giao thiệp với sản nghiệp khác vẫn tương đối thuận tiện, dù sao người ở trong nước có được thực lực cùng sức cạnh tranh với nàng trong phương diện này thật sự chẳng khác gì lông phượng sừng lân, hơn nữa người bình thường cũng không có được quyết đoán lớn như vậy, có thể lập tức khởi công xây dựng thật nhiều xí nghiệp sau đó cùng vùi đầu vào trong một ngành sản xuất như thế.
- Dù sao những số tiền này đến cũng dễ dàng, bỏ không cũng nhàn rỗi, không bằng lấy ra làm thêm chuyện khác.
Bùi Quân Thu nói.
- Bùi tổng thật sự là người có tiền…
Diệp Kiến Hoan nghe xong cũng có chút xấu hổ:
- Nghe xong kế hoạch của cô, tôi cảm thấy suốt mấy năm nay mình đúng là làm uổng phí, hiện tại tài sản còn không bằng một năm thu nhập của Bùi tổng…
Diệp Khai nghe xong mỉm cười:
- Lão đại không cần chán ngán thất vọng, kỳ thật ngành giải trí có được lực phát triển rất lớn, tôi chỉ cho anh giao thiệp với mấy phương diện kia, đó đều là những ngành sản xuất phát triển nhanh nhất sau này, không cần lâu đâu, chỉ cần chờ thêm chừng năm tới mười năm thì ít nhất cũng sẽ tăng lên giá trị mười tỷ, anh chẳng những sẽ tạo ân huệ cho người khác, còn có thể kiếm tiền, còn được náo nhiệt, anh cảm thấy còn chuyện gì làm dễ dàng hơn ngành của anh sao?
Diệp Kiến Hoan nghe xong gật đầu nói:
- Nói cũng đúng, tôi chỉ thích chui vào ngành giải trí giày vò, bằng không mà nói leo lên con đường làm quan tệ lắm cũng hỗn được tới cục trưởng gì đi?
- Tính tình của Diệp tổng thật sự là rất khó nói!
Bùi Quân Thu nghe xong liền bật cười, hiển nhiên không cho rằng Diệp Kiến Hoan có được bổn sự làm quan.
Dựa vào chiêu bài của Diệp gia hỗn tư lịch, muốn hỗn tới cấp chính sảnh cũng không phải là chuyện dễ dàng, trừ phi là thực lực của mình đích xác là kinh người, vận khí phải tốt mới có được khả năng như thế.
Về phần nói tới kinh nghiệm của Diệp Khai, không phải người khác có thể so sánh được, chỉ có thể nói hắn chính là yêu nghiệt trên quan trường.
Nhưng nghĩ tới sự tình vừa rồi, Bùi Quân Thu chợt hỏi thăm Diệp Khai:
- Nếu như là chuyện mà Cù Hữu Nghĩa đã trù tính xong, đột nhiên xuất hiện thêm một nhà đầu tư khác, anh cảm thấy hắn còn có thể đem kế hoạch ban đầu tiếp tục tiến hành sao?
Động lực đầu tư lớn nhất của Cù Hữu Nghĩa chính là vì muốn lũng đoạn tài nguyên du lịch của thành phố Đông Sơn, nếu như nói Bùi Quân Thu đột nhiên chặn ngang chen vào, vị chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa kia chưa hẳn chịu tiếp tục thúc đẩy tiếp chuyện này.
- Sẽ không đâu!
Diệp Khai nghe xong cười cười nói:
- Hắn nhất định sẽ kiên trì, đơn giản là đàm phán xem lá bài tẩy sẽ là bao nhiêu mà thôi, tôi nghĩ trong tỉnh cũng sẽ cảm thấy đau đầu, quan hệ giữa Long chủ tịch cùng vị Cù tổng kia không phải tầm thường đâu.
Diệp Khai rất rõ ràng trong chuyện trùng tu Đông Sơn Tự cùng kiến tạo Đông Sơn đại phật, Cù Hữu Nghĩa đã làm rất nhiều chuyện, quyết tâm muốn nhúng tay vào tài nguyên du lịch của tỉnh Hà Đông của Cù Hữu Nghĩa có thể xem thấy thật rõ ràng, nếu như giai đoạn đầu đã làm được nhiều chuẩn bị như vậy, hiển nhiên không phải nói buông tha liền có thể buông tha.
Hơn nữa với địa vị trong giới kinh doanh Hong Kong của hắn, muốn thừa nhận thua bại trong tay một tiểu tử, trên mặt mũi đúng là thật khó khăn.
Cho nên Diệp Khai suy đoán mặc dù Cù Hữu Nghĩa sẽ có chút cảm xúc mâu thuẫn, không cam lòng bị người khác hái quả đào, nhưng bởi vì muốn được thuận lợi đạt thành mục tiêu của hắn, cũng chỉ có thể nhắm mắt thừa nhận.
Thậm chí là ở bên Long chủ tịch, đối với độ ủng hộ mạnh yếu hiển nhiên là sẽ không nhỏ, nghĩ tới nếu Bùi Quân Thu nhúng tay vào, Diệp Khai nhất định sẽ bị trong tỉnh tạo ra một ít áp lực.
Nhưng Diệp Khai đối với chuyện này đã có chuẩn bị nhất định, không quá lo lắng về nó.
Chuyện kinh doanh thôi, chính là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, phải xem thủ đoạn của ai cao minh, thực lực của ai mạnh mẽ là chủ yếu.
Vào ngày tháng , Diệp Khai ngồi máy bay quay về Long Thành.
Trong mấy cảnh vệ, Lý Hải dẫn theo một người, những người khác đi theo Cam Tĩnh ngồi chuyến bay trước đó về Long Thành trước, ở bên kia bố trí công tác đón máy bay.
- Lão Lý, cần gì khiến cho mọi người phải chạy tới chạy lui như vậy, tôi cảm thấy có chút không thích hợp!
Diệp Khai lên tới máy bay, thảo luận với Lý Hải ngồi bên cạnh:
- Tôi có ý định tự mình bồi dưỡng một nhóm nhân viên cảnh vệ, có mấy anh, cứ hai người mang theo một tổ thay ca làm việc.