Quan Môn

chương 866: lão điền rơi vào tình huống khó xử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh không chịu hỗ trợ dùm sao…

Uông Tình nhìn thấy Diệp Khai cau mày, lập tức hạ thấp thanh âm, cảm xúc có chút sa sút.

- Không phải là không chịu hỗ trợ, lão Điền tính tình trượt vô cùng, tôi từng liên hệ với hắn nhưng sau đó cũng không tiếp tục liên lạc nữa.

Diệp Khai có chút khó xử nói.

Lời này của hắn là thật sự, lão gia hỏa Điền Hành Kiện kia thoạt nhìn giống như người vô hại, chỉ cần cười tủm tỉm đã lừa được người, lúc ấy Diệp Khai dựa thế hắn nên thành công lần đó, nhưng sau đó lão Điền trở tay lại đánh hắn một quân, mượn cơ hội kia mà tiến luôn vào Quân ủy, vị trí chỉ đứng dưới nhị lão gia tử.

Tính đi tính lại cũng không thể tính là Diệp Khai toàn thắng.

Bởi vì chuyện đó Diệp Khai luôn cảm thấy con người của lão Điền thật quá giảo hoạt, liên hệ cùng loại người này anh bị hắn bắt bán đi còn giúp hắn kiếm tiền đâu.

Cho nên Uông Tình muốn hắn đi tìm Điền Hành Kiện nhờ hỗ trợ, Diệp Khai cảm thấy chuyện này thật không đáng tin cậy.

- Anh đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ giúp anh.

Uông Tình nói ra.

- Vì sao vậy? Hắn cũng không phải thân thích nhà tôi đi?

Diệp Khai lắc đầu nói.

- Con của hắn đang làm quan tại Minh Châu, anh nói hắn có muốn bán mặt mũi cho anh hay không?

Uông Tình nói ra.

- Ah? Còn có chuyện này sao?

Diệp Khai nghe xong tin tức như vậy lập tức sững sờ.

Đúng như lời Uông Tình đã nói, nếu có được tầng quan hệ như thế vậy chuyện Diệp Khai đi tìm Điền Hành Kiện thật sự có khả năng có vài phần thành công.

Dù sao tuy rằng Điền Hành Kiện đã trở thành một trong những phó thủ trưởng Quân ủy, thế nhưng những ngày an nhàn của hắn cũng chỉ trong vòng mười năm tới mà thôi, hoặc là còn chưa chắc kéo được mười năm thời gian, thời gian ngắn như vậy thật sự là không đủ chiếu cố cho con của hắn hướng lên trên phát triển.

Nhưng Diệp Tử Bình thì khác, Diệp Tử Bình ít nhất còn có ba mươi năm cuộc sống chính trị, nếu như con của lão Điền có thể đi theo Diệp Tử Bình làm việc, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, năng lực không quá tệ, muốn thăng chức thì nhiều cơ hội hơn.

Tin tưởng người khôn khéo như lão Điền không có khả năng nhìn không tới điểm này.

- Nếu như thật sự là vậy thì tôi có thể thử xem một lần, nhưng tình huống cụ thể của con trai lão Điền cô phải đưa cho tôi, tôi phải động đầu óc trong phương diện này mới được, nếu không trực tiếp tìm tới cửa lão Điền còn tưởng rằng tôi uy hiếp người ta, không trở mặt với tôi mới là lạ!

Diệp Khai nói với Uông Tình.

Nhìn thấy Diệp Khai đã đồng ý, Uông Tình lập tức nở nụ cười.

Đồng chí Điền Hành Kiện mà Diệp Khai đã nói muốn liên hệ thật khó khăn kia, vào lúc này đang ở trong văn phòng của mình lật xem tài liệu.

Gần đây thế cục có chút khẩn trương, vốn xảy ra sự kiện quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn đồng chí Diệp Khai trên đường đến thủ đô bị tập kích, đã đưa tới sự chú ý của cao tầng Cục chính trị trung ương, thậm chí còn đem ngọn lửa dẫn tới trên đầu Lý gia, sau đó trên đường đi tới tiệc đính hôn của Diệp Khai còn xảy ra sự kiện đấu súng cùng nhóm người Lý Minh Hiên.

Nhắc tới hai chuyện này tuy chưa tính là chuyện quốc gia đại sự, nhưng việc kế tiếp cũng đủ làm cho người ta phải sinh ra lòng cảnh giác.

Nhóm người của Lý Phổ Lam thuộc quân khu Tây Bắc trong buổi diễn tập quân sự, phi cơ trực thăng đột nhiên xảy ra trục trặc làm phát sinh sự cố rơi xuống tử vong, chuyện này đối với toàn bộ quân đội mà nói chính là một chuyện lớn thật khó lường.

Ít nhất hiện tại người muốn đi vào đường này rất nhiều, điều này cũng làm cho lão Điền cảm thấy trong lòng thật không được yên ổn.

Nói thật ra lão Điền cũng không tính là có dã tâm đặc biệt, hắn làm người khá an phận, trước kia khi còn ở Liêu Đông cũng một mực ngủ yên, làm việc chăm chỉ mà nói chuyện thì thật ít, cho nên người khác chỉ biết Liêu Đông có tư lệnh Ngưu Lam Sơn mà không biết về chính ủy Điền Hành Kiện.

Hiện tại nhìn ra được chỗ tốt khi làm người điệu thấp rồi, Ngưu Lam Sơn phạm tội bị mất chức, nhưng Điền Hành Kiện nhờ vào việc công tác rất tốt lại tiến nhập vào trong mắt cao tầng, rốt cục nhận được cơ hội lên chức, trở thành một trong những phó thủ trưởng Quân ủy, có thể nói là một bước lên trời.

Đã đi tới vị trí của hắn hôm nay, trên thực tế đã không còn khả năng tiến thêm một bước, tối đa chờ thêm vài năm khi nhị lão gia tử lui xuống thì hắn lại đến chủ trì thêm vài năm công việc trong Quân ủy, xem như là qua được lòng thỏa mãn làm người đứng đầu thực tế.

Bởi vậy trong thời gian gần đây Điền Hành Kiện vẫn luôn làm việc điệu thấp, hắn cũng không hi vọng xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới hình tượng của bản thân mình ngược lại khiến cho mình rước phải một đống phiền toái.

Căn cứ vào nguyên nhân này, gần đây lão Điền vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ công việc không muốn nói thêm sự tình gì khác.

Bởi vì hắn biết rõ sau sự cố tử vong của nhóm người Lý Phổ Lam, kỳ thật còn liên lụy tới sự đấu tranh phi thường phức tạp trong nội bộ.

Một loạt sự kiện xảy ra liên tục như thế thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì, trên thực tế lại không phải như mọi người đã nghĩ, lão Điều vô cùng rõ ràng lần này việc tranh đoạt vị trí chủ quan quân sự của quân khu Tây Bắc sẽ tiến vào trạng thái gay cấn, thế nhưng càng là như vậy hắn lại càng muốn im lặng không lên tiếng, tuyệt đối không thể đơn giản tỏ thái độ, bằng không mà nói rất dễ dàng bị cuốn vào cuộc phân tranh trong này.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hắn còn chưa thăm dò được ý nghĩ của đồng chí Giang Thành như thế nào, bởi vậy không thể quá sớm bày tỏ lập trường của chính mình, bằng không mà nói một khi mình nhìn trúng nhân tuyển lại có xung đột với nhân tuyển của đồng chí Giang Thành, như vậy sẽ lâm vào khó khăn.

Nói tóm lại lần này sự tình tại Tây Bắc không nên đơn thuần cho rằng là sự cố ngẫu nhiên, trong nội tâm lão Điền kỳ thật đã từng suy nghĩ qua, chuyện này chỉ là khúc nhạc đạo thanh tẩy lớn mà thôi.

Bởi vì hắn biết rõ khi Cục chính trị trung ương hội họp, đã thảo luận qua việc kiểm tra Lý gia xuất động thủ hạ tinh nhuệ đi ám sát Diệp Khai, thậm chí còn vận dụng vũ khí hạng nặng cùng phi cơ trực thăng võ trang, chuyện như vậy thật không cách nào dễ dàng tha thứ.

Cho nên tư lệnh cảnh vệ khu thủ đô đã bị bắt xuống, mà Lý Phổ Lam lúc sắp bị bắt giữ thì chính bản thân hắn lại xảy ra sự cố, phi cơ trực thăng rơi xuống núi vỡ tan, chuyện như vậy trùng hợp tới mức khó tin nổi.

Làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quặc là tuy nhóm người Lý Phổ Lam được nhận định là hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng việc tẩy trừ đội ngũ Lý hệ Tây Bắc lại chưa từng được buông lỏng.

Gần đây các quân quan được xem là đội ngũ trung tâm của Lý hệ không ngừng bị di dời điều động hoặc là từ chức, làm được sạch sẽ triệt để, hoàn toàn chính là thủ pháp đặc thù của nhị lão gia tử, một khi động thủ tuyệt bất dung tình.

- Thời buổi rối loạn ah!

Lão Điền mở ra tài liệu văn bản, vuốt vuốt thái dương, nghiêng người nằm trên sô pha cân nhắc sự tình gần đây.

Nhị lão gia tử tuy cường thế, nhưng không phải là người bá đạo không nói đạo lý, an bài công việc bình thường đều thật dân chủ, cho nên tác dụng của Điền Hành Kiện trong Quân ủy theo lời Diệp Khai nói đã nổi bật đi ra.

Trên thực tế nhị lão gia tử đối đãi với hắn xem như không tệ, đã cố ý tiến hành ủy quyền, còn để vài năm sau có thể thuận lợi đem công tác chủ trì hằng ngày của Quân ủy thuận lợi chuyển giao vào trong tay Điền Hành Kiện, hoàn thành việc giao tiếp quyền lực này.

Quá trình này vốn là chậm chạp, phải ổn thỏa mà làm từng bước.

Mà lão Điền cũng không phải là người có cá tính nôn nóng, cho nên hắn nhịn được tịch mịch, lúc này cũng sẽ không đợi ngay thời khắc mẫn cảm mà làm ra chuyện gì khiến nhị lão gia tử mất hứng, làm như vậy hiển nhiên là không được sáng suốt.

- Đinh linh…đinh linh…

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Lão Điền nhìn thoáng qua, liền phát hiện không phải điện thoại giữ bí mật, hắn thật không muốn tiếp máy.

Gần đây công việc thực sự là quá nhiều, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không phải là điện thoại thông qua tuyến đường bí mật gọi tới trên cơ bản lão Điền đều bỏ qua.

Nhưng đợi thêm vài phút sau, thư ký của hắn đã đi vào:

- Thủ trưởng, là Nhất Dân gọi điện thoại cho ngài!

- Ah, vì sao nó lại đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho tôi?

Lão Điền nghe xong lập tức cảm thấy có chút tò mò.

Điền Nhất Dân là con trai của Điền Hành Kiện, hiện tại đã ba mươi tuổi, đang làm việc trong hệ thống dân chính thành phố Minh Châu, hiện tại đã là cán bộ cấp chính phòng, cũng xem như là thuận buồm xuôi gió, với năng lực hiện tại của lão Điền muốn bảo kê hắn trở thành cán bộ cấp chính sảnh cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Chỉ là bản thân lão Điền cũng không phải người thích nổi danh, rất nhiều người thậm chí cũng không biết hắn có đứa con trai đang làm việc tại Minh Châu, đừng nói là có chiếu cố đặc thù gì cho Điền Nhất Dân.

- Điền phó chủ tịch, con sắp thăng quan!

Trong điện thoại, thanh âm Điền Nhất Dân lộ ra vẻ vui mừng.

- Sao lại như vậy? Nói rõ một chút…

Điền Hành Kiện nghe xong, lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hiện tại trước không thấy thôn, sau không thấy điếm, cũng không phải thời điểm đề bạt cán bộ đại quy mô, Điền Nhất Dân lại không có chiến tích gì đặc thù, làm sao lại đột nhiên được thăng quan?

Lão Điền đối với chuyện này cảm giác đầu tiên không phải cao hứng, mà là có chút nghi hoặc.

Công việc tốt xác thực mỗi ngày đều có, nhưng không có khả năng vô duyên vô cớ phát sinh, nhất là nện vào trên đầu con mình, bên trong nhất định là có vấn đề.

- Ban tổ chức đã cho biết con được liệt vào đối tượng được trọng điểm khảo sát, khả năng sẽ được đề thăng phó khu trưởng!

Điền Nhất Dân vui sướng hớn hở giải thích với Điền Hành Kiện.

- Phó khu trưởng…con sao?

Lão Điền nghe xong lời này, lập tức hoài nghi.

Phó khu trưởng bên thành phố Minh Châu, chỉ được phân công cho cán bộ cấp phó sảnh, hiện tại Điền Nhất Dân có thể được đề thăng phó sảnh rồi sao?

- Theo người của Ban tổ chức nói, là Diệp bí thư thị sát công tác, cảm thấy con là nhân tài có thể đào tạo, cố ý điểm tên!

Điền Nhất Dân có chút tò mò hỏi thăm:

- Điền phó chủ tịch, nhìn cha có vẻ như không quá tình nguyện, chẳng lẽ con của cha tiến bộ cha lại không vui sao?

Từ chính phòng tới phó sảnh chính là một cửa hạm, người không thể xông qua thật sự quá nhiều, tiến lên rồi cũng mang ý nghĩa sau này càng thêm có cơ hội, cho nên sau khi Điền Nhất Dân nhận được tin này trong lòng hưng phấn thế nào liền có thể nghĩ.

Nguyên lai nghĩ tới khả năng mình dựa vào mặt mũi lão Điền nên có thể bước tới một bước này, nhưng hiện tại xem lại tựa hồ không phải, mặt mũi của lão Điền vẫn còn có thể lưu lại để dành, đợi tới thời điểm mấu chốt lấy ra sử dụng sẽ càng đạt tới lợi ích lớn nhất.

Chỉ là Điền Hành Kiện cũng không nghĩ như thế, hắn đang suy nghĩ vốn không thể nào có loại chuyện tốt như thế xảy ra.

Năng lượng của Diệp Tử Bình hắn biết rõ, người ta chính là ủy viên Cục chính trị trung ương, nhưng hàm kim lượng so với nhân viên cao tầng quân đội như hắn thì vẫn cao hơn rất nhiều, đề bạt một cán bộ từ chính phòng lên sảnh là chuyện vô cùng đơn giản, chỉ là vì sao hắn phải đề bạt Điền Nhất Dân, việc này liền có vấn đề.

Tình huống của con trai Điền Hành Kiện hiểu rõ tinh tường, năng lực là có, nhưng tư lịch cạn, nếu không phải là người thân thiết làm sao lại đi đề bạt hắn, còn làm ra được thật rõ ràng như thế?

Rất hiển nhiên, đây rõ ràng là muốn bán mặt mũi cho lão Điền.

Chỉ là trong nội tâm Điền Hành Kiện cảm thấy do dự, thật không biết vì sao Diệp Tử Bình phải làm ra quyết định này?

Hiện tại công tác của Điền Nhất Dân cũng không có cơ hội đạt được chiến tích gì tốt đẹp, muốn nói Diệp Tử Bình có phát hiện chỗ tốt của Điền Nhất Dân, vậy thì thật khó nói, vì vậy lão Điền lập tức liền minh bạch đây là biểu hiện cố ý lấy lòng của Diệp Tử Bình.

- Ngoại trừ việc này, có người nào từng nói qua chuyện gì với con hay không?

Điền Hành Kiện hỏi.

- Chuyện khác…không có ah…

Điền Nhất Dân nghe xong câu hỏi của cha mình lập tức liền có phản ứng, có chút nghi hoặc hỏi thăm:

- Chẳng lẽ bên trong việc này còn vấn đề gì khác hay sao?

- Vô sự mà ân cần, không phải gian tức là tặc!

Điền Hành Kiện hừ một tiếng nói:

- Con cho rằng mấy vị của Diệp gia đều là ngọn đèn cạn dầu sao? Khỏi cần phải nói, cho dù là nhân vật đời thứ ba của bọn họ cũng có thể đem con xoay váng đầu chuyển hướng, tìm không ra nam bắc!

Nói tới đây, Điền Hành Kiện không khỏi nhớ tới Diệp Khai.

Ban đầu khi còn ở Liêu Đông, tiểu tử Diệp Khai chỉ dùng một bình trà lớn đã đem hắn cuốn vào phân tranh của quân khu Liêu Đông, sau này mỗi lần lão Điền nhớ tới liền cảm thấy đau đầu không nói nên lời.

Nếu không phải trong lòng lão Điền có thao lược, kịp thời đầu nhập vào trận doanh của đồng chí Giang Thành, như vậy ngay cả chút chỗ tốt cũng không chiếm tới.

Dù sao Diệp gia không có bổn sự đưa cho hắn vị trí phó thủ trưởng Quân ủy như bây giờ, vị trí này chẳng những phải được những ủy viên thường vụ Cục chính trị thông qua, còn phải được chính đồng chí Giang Thành phê chuẩn mới được.

Đương nhiên Diệp gia ở trong chuyện kia cũng không phải hoàn toàn không làm chuyện gì, trên thực tế họ cũng đẩy dùm một tay, cho nên Điền Hành Kiện mới có thể thuận lợi tiến vào Quân ủy, trở thành một trong những phó thủ trưởng.

Dù sao lúc ấy đồng chí Giang Thành khống chế quân đội còn phi thường bạc nhược yếu kém, xa không bằng lực ảnh hưởng cường đại của Diệp gia.

Nếu như Diệp gia không cho phép thì Điền Hành Kiện cũng không có hi vọng tiến vào Quân ủy.

Nhưng hiện tại Diệp gia lại đột nhiên ra tay xuất thủ tương trợ đề bạt cho con trai của hắn, nguyên nhân là vì sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio