Quan Môn

chương 868: có người nhảy lầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điền Hành Kiện nghe được Diệp Khai gọi mình là lão Điền, ngược lại cũng không thấy tức giận.

Tính tình của hắn vốn khá tùy ý, trước kia khi còn ở Liêu Đông bị Ngưu Lam Sơn đè ép không cách nào ngẩng đầu lên, tính tình gì cũng đã bị mài bình, cũng chính bởi vì điểm này mà các cán bộ đều nguyện ý đi tìm hắn tố khổ chuyện công tác của mình.

Hôm nay Diệp Khai gọi hắn là lão Điền, ngược lại làm cho Điền Hành Kiện cảm thấy Diệp Khai là một anh bạn nhỏ đáng giá kết giao, hắn cũng không vì tuổi tác quá trẻ của Diệp Khai mà xem thường Diệp Khai.

Trái lại bởi vì Diệp Khai biểu hiện thực lực bên ngoài đủ làm Điền Hành Kiện cảm thấy đây mới là hi vọng của tương lai quốc gia, cũng là đối tượng xứng đáng cho con trai Điền Nhất Dân sẵn sàng góp sức.

- Nhất Dân nhà tôi không bằng đi theo cậu lăn lộn cho xong, cùng người khác tôi thấy lo lắng ah!

Lão Điền bỗng dưng nói ra lời này.

- Cùng với tôi sao?

Diệp Khai nghe được cũng sững sờ.

Hắn ngược lại không nghĩ tới vấn đề này, lẽ ra hiện tại Điền Nhất Dân cũng đã được đề danh thăng lên cán bộ phó sảnh rồi, đặt tại thành phố Minh Châu phát triển cũng là địa phương sốt dẻo rất dễ lấy chiến tích, người khác chèn phá đầu còn không đi tới được, lão Điền lại bảo để cho Điền Nhất Dân đi tới hỗn cùng Diệp Khai, đây chẳng phải muốn cho Điền Nhất Dân đến thành phố Đông Sơn công tác hay sao?

Từ đại đô thị phồn hoa như thành phố Minh Châu đi tới thành phố Đông Sơn tỉnh Hà Đông, là địa khu gần như bế tắc, đối với Điền Nhất Dân mà nói có chỗ tốt gì chứ?

Diệp Khai cảm thấy lời nói của lão Điền có vấn đề, loại chuyện này tựa hồ ngay cả Điền Nhất Dân cũng không muốn.

- Điền phó chủ tịch cân nhắc vấn đề như vậy, có phải có chút xa quá rồi không?

Diệp Khai có chút khó hiểu hỏi thăm:

- Tuy thành phố Đông Sơn xác thực cần gia nhập thêm lực lượng cán bộ, thế nhưng Nhất Dân ca ở lại Minh Châu có được không gian bay lên rộng lớn, ở bên lão tử của tôi cũng không khả năng sẽ không giúp cho anh ấy một tay, vì sao ngài còn lo lắng?

- Thành phố Minh Châu mặc dù tốt, thế nhưng người nhìn chằm chằm thật quá nhiều, chưa hẳn thích hợp cho Nhất Dân phát triển.

Điền Hành Kiện chậm rãi hồi đáp:

- Nếu như nó đi tới thành phố Đông Sơn, thứ nhất có thể học tập kinh nghiệm quản lý cơ sở, xem như chuẩn bị cho ngày sau, thứ hai cũng có thể trở thành trợ lực cho cậu, đây là chuyện một công đôi việc đó thôi!

- Là vậy sao…

Diệp Khai suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải chuyện gì xấu:

- Nếu như chính bản thân Nhất Dân ca cũng đồng ý thì không phải không được, bên thành phố Đông Sơn tôi đang chuẩn bị nắm xuống vài người, vị trí cấp phó sảnh thì nhiều rồi!

- Vậy chẳng phải được sao!

Lão Điền vỗ tay nói:

- Tất cả mọi người đều có lợi, không có lý do gì không đi thúc đẩy một phen!

Hai người nói tới đây, trên cơ bản đã định xong sự tình.

Trên thực tế người có tư cách được đề danh đảm nhiệm chủ quan quân sự một quân khu cũng không có được vài người, hiện tại nhị lão gia tử cùng lão Điền đều đồng ý đề cử Đường Tế Xuyên nhậm chức, như vậy đã tỏ vẻ vấn đề không lớn, chỉ cần chính bản thân Đường Tế Xuyên không có vấn đề gì thì mọi người xem như đã định.

Về phần ý nghĩ của đồng chí Giang Thành, chuyện hắn cần quan tâm chính là công việc tại quân khu Tây Bắc có thể trôi chảy được hay không, đối với sự tình sẽ là ai quản lý bên kia, cũng không quan tâm nhiều lắm.

Cho nên nếu như hắn đề danh những nhân tuyển khác, nhị lão gia tử cùng lão Điền chỉ cần nói một câu không thích hợp xem như đã kết xuống.

Dù sao tuy địa vị của thủ trưởng số một chức cao quyền trọng, nhưng thực sự không chỉ một người định đoạt, thiên hạ này đã sớm không còn là thiên hạ của một nhà, hiện tại mấy vị ủy viên thường vụ trung ương mới là hạch tâm quyền lực, lực lượng của ai cũng không nhỏ.

Nếu như không thể phục chúng thì lời nói của thủ trưởng số một cũng không có quá nhiều sức nặng.

Rời khỏi chỗ của lão Điền, Diệp Khai duỗi mạnh lưng.

Vấn đề lớn nhất rốt cục giải quyết, như vậy những chuyện khác sẽ dễ làm nhiều hơn.

Uông Tình lái xe thể thao chạy tới, dừng lại bên người Diệp Khai, cửa sổ xe mở xuống, Uông Tình đeo kính râm ngước mặt nhìn Diệp Khai, hiển nhiên là có chút sốt ruột.

- Ok!

Diệp Khai cười duỗi ngón tay, dựng lên chữ V trước mặt nàng.

Buổi tối Diệp Kiến Hoan mời ăn cơm, gọi điện qua kéo Diệp Khai cùng gặp mặt.

Diệp Kiến Hoan thích mời khách cũng không còn là việc gì xa lạ, ít nhất trước kia từng gặp nhau vài lần, đều là một ít nhân vật thuộc về ngành giải trí.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, hiển nhiên đối với việc có thể gặp mặt vị Diệp chủ tịch trẻ tuổi đều cảm thấy thật vinh hạnh.

- Lão nhị, gần đây chú bề bộn như vậy, vừa đính hôn xong liền biến mất, tôi còn tưởng rằng chú đã quay về Đông Sơn.

Diệp Kiến Hoan tựa trên sô pha nói.

- Ngày mai sẽ quay về Đông Sơn rồi, hai ngày này bận rộn giải quyết chút chuyện!

Diệp Khai nói.

- Nghe nói dạo gần đây chú ở chung với Uông Tình, lão Đường không xông tới quất chú sao?

Diệp Kiến Hoan hỏi.

Uông Tình là con gái của Đường Tế Xuyên, Diệp Kiến Hoan đương nhiên là biết rõ, chỉ có điều thật sự không ngờ chính là nha đầu Uông Tình lại giống như có chút hứng thú đối với Diệp Khai, lại vẫn luôn một mực quấn quýt lấy hắn.

- Lão Đường làm sao có thể quất tôi, trong lòng của hắn còn đang cao hứng lắm!

Diệp Khai uống một ngụm rượu nói:

- Uông Tình tìm tôi cũng không phải vì chuyện nhi nữ thường tình, chỉ là nhờ vả tôi giúp chút chuyện.

- Lão Đường cao hứng, Uông Tình tìm chú hỗ trợ…

Diệp Kiến Hoan vừa cân nhắc chuyện này, ngay lập tức liền hiểu được:

- Thì ra còn có chuyện như vậy, ha ha…

Thân là cháu đích tôn của Diệp gia, tuy Diệp Kiến Hoan hoạt động trong ngành giải trí, nhưng tin tức của hắn tương đối linh thông, tự nhiên hiểu rõ ràng gần đây bên Tây Bắc phát sinh biến cổ rơi máy bay, đồng thời cũng hiểu rõ hậu quả, sẽ có thật nhiều người muốn cạnh tranh vị trí trống lưu lại.

Cha của Uông Tình là Đường Tế Xuyên lại đang nhậm chức phó tư lệnh quân khu Tây Bắc, lần này thừa cơ bước lên chức chủ quan cũng là chuyện đương nhiên, khó trách hắn lại cho phép con gái đi tới tìm Diệp Khai để vận tác chuyện này.

- Uông Tình cũng có thể xem là mỹ nữ, chẳng lẽ không cấp được cho chú chỗ tốt gì hay sao?

Diệp Kiến Hoan đột nhiên thật bát quái hỏi thăm.

- Anh cho rằng tôi là bị sắc đẹp làm hôn tâm sao, thấy mỹ nữ liền nhào lên?

Diệp Khai trợn mắt mắng.

Đối với Uông Tình, Diệp Khai thật sự cũng không có bao nhiêu tâm tư, chỉ cảm thấy cô gái kia không tệ, hai người ở chung rất tùy ý, xem như là bạn tốt, cho nên mới ra tay giúp nàng.

Dù sao với tuổi tác như hắn cùng xuất thân gia đình, muốn tìm một người bạn tốt thật không dễ dàng, nhất là do tâm tính của hắn cũng có chút thành thục, bình thường tiếp xúc đều là những lão hồ ly lão đầu tử, cho nên có cơ hội cùng một cô gái trẻ tuổi hợp khẩu vị trở thành bạn tốt, hắn vẫn luôn ưa thích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio