- Đừng có rảnh quá lại đi tìm việc chơi!
Long Chính Tiết nghe xong, chẳng những không hề vui mừng, ngược lại còn trừng mắt nhìn hắn một cái, không hề khách khí mà quát lớn.
Đối với đám cấp dưới kéo bè kéo cánh lục đục lẫn nhau, lại đi xu nịnh bản thân, Long Chính Tiết không phải là không biết rõ, nhưng cũng không thèm để ý.
Trên thực tế, chuyện đám cấp dưới có mâu thuẫn với nhau cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, chỉ cần không quá đáng quá là được. Nhưng điều quan trọng nhất chính là nếu đám cấp dưới tranh cãi kịch liệt, lại mỗi người nói một nẻo thì lãnh đạo sẽ khó mà phân biệt được thật giả.
Chỉ có cấp dưới đấu qua đá lại mới có lợi cho lãnh đạo, vì hắn có thể nghe được cách nhìn vấn đề về cả hai phương diện, đưa ra so sánh, sau đó có được một phương pháp lý giải hợp lý.
Nếu là lãnh đạo của đám thuộc hạ đó mà chỉ nghe được từ một phía thì nói rõ lãnh đạo có vấn đề, hơn nữa còn có ảnh hưởng nguy hiểm tới chuyện khống chế toàn cục.
Cho nên ở trong nước, từ xưa tới nay ai nấy cũng đều có toan tính âm mưu hết cả.
Cũng vì thế, chức phó khi nào cũng có hai người.
Nhưng mà nói ra thì dễ dàng, làm được mới khó. Mấy chữ chỉnh đốn người ta nghe thì đơn giản, làm được thì không dễ dàng. Nếu bản thân anh không có năng lực đó thì lại trở thành đối tượng bị người khác chỉnh đốn.
Long Chính Tiết cũng khá coi trọng phó Thư ký trưởng Lý Mục, thành tích làm việc của người này khá xuất sắc, nhưng mà có đôi khi, dù rằng thành tích làm việc tốt cũng chưa hẳn thích ứng được cương vị công tác hiện tại của bản thân.
Dù sao công việc phục vụ cho một vị lãnh đạo, hay làm công tác lãnh đạo lại là hai chuyện khác nhau.
Rất nhiều người khi ở cơ quan có biểu hiện không tệ, nhưng khi tới địa phương làm việc thì lại không thể thích ứng được, bị bó tay bó chân, hoặc là vô cùng hung hăng càn quấy, vừa nắm quyền trong tay đã nghĩ tới chuyện lộng hành, đó cũng không phải là kết quả tốt.
Long Chính Tiết đã chú ý tới Thư ký Lý Mục này từ lâu, cho rằng hắn không phải là người tích hợp để đảm nhiệm công tác lãnh đạo ở địa phương.
Long Chính Tiết muốn mau chóng nắm giữ đại cục, nhưng người nào có thể sử dụng được, người nào không thể dùng, trong lòng hắn vẫn luôn rõ ràng, đương nhiên sẽ không chỉ chọn người hợp ý đã đưa ra ủy thác trách nhiệm,
Lí Mục nghe được câu nói của Long Chính Tiết xong, sắc mặt có chút xấu hổ, biết rõ bản thân có khi vuốt mông ngựa lại đập đúng vào đùi ngựa rồi. (định nịnh mà ai ngờ lại chọc giận)
Hắn lén nhìn sang Long Chính Tiết, phát hiện sắc mặt ông ta cũng không tới nỗi quá khó coi, liền biết rõ Long Chính Tiết nói như thế thôi cũng không có quá nhiều thành kiến với hắn.
Nhưng mà thông qua chuyện này lm liền biết rõ không thể chọc vào Diệp Khai, ngay cả Long Chính Tiết còn rất kiêng kị cái tên đó.
- Tôi no rồi.
Long Chính Tiết cảm thấy không quá ngon miệng, liền đơn giản ăn mấy miếng rồi đẩy đồ ăn sang một bên.
Phục vụ viên nhanh chóng bê một bát súp tới, Long Chính Tiết uống mấy ngụm, rồi ngồi thêm mấy phút nữa, mọi người liền đi ra khỏi nhà hàng.
một đám người đi theo đằng sau lưng Long Chính Tiết, không thiếu cán bộ cấp Phó tỉnh cùng cấp trưởng ban, nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng Long Chính Tiết cũng không thấy thoải mái. Lí do đơn giản là vì trong số những người này có rất nhiều cán bộ có tư duy cứng nhắc, điều này hoàn toàn khác hẳn với những ý niệm chấp chính của hắn, muốn dẫn dắt đám người này để tạo ra chút thành tích cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Nghĩ tới chuyện từ Tây Nam chuyển sang Hà Đông, cuối cùng cũng được đảm nhiệm chức vị chính của chính phủ, có thể làm lớn một hồi, không ngờ tình hình lại là như thế, thật sự làm cho hắn không thể nào bắt đầu vui vẻ được.
Nhất là hiện tại trước ba chữ Chủ tịch tỉnh của hắn còn có thêm một chữ “Quyền”, phải đợi tới tận cuối năm mới có thể xóa được chữ đó đi. Trong lúc này, nếu như không có chút biểu hiện nối bật nào thì Long Chính Tiết cảm thấy mình khó được các phía chấp nhận.
Chẳng lẽ nói mãi mãi phải sống dưới bóng của Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn hay sao? Long Chính Tiết nhất định là không cam lòng.
- Quan hệ của anh cùng Quyền Chủ tịch tỉnh Long thật đúng là không hề tốt.
một lúc lâu sau, Mộc Uyển Dung liền nói với Diệp Khai.
Kỳ thật tình huống như thế, Mộc Uyển Dung cũng thấy có chút xấu hổ. Với tư cách là Chủ tịch thành phố, địa vị của cô cũng không thấp. Nhất là khoảng thời gian gần đây Long Thành cũng phát triển không tệ, nếu có cơ hội, không chừng còn có thể cạnh tranh lên thành thành phố Phó tỉnh. Nếu chuyện này thành công thì cô rõ ràng có thể lên chức, trực tiếp thành cán bộ cấp Phó tỉnh bộ rồi.
Nhưng muốn thực hiện mục tiêu nà cũng không phải chuyện dễ dàng gì, phải dùng cả kỹ năng cững lẫn kỹ năng mềm, dự án như dự án xây dựng đường cao tốc này chính là một khâu vô cùng quan trọng,
Tuy rằng đại bộ phận dự án xây đường cao tốc này đều nằm trong địa phận của thành phố Đông Sơn, nhưng nó chính là một con đường thông thương giữa thành phố Long Thành đi ra biển.
Nếu con đường này được xây dựng thành công thì nó sẽ mang ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc tăng cường liên hệ với hải ngoại, cùng tăng thêm địa vị của thành phố Long Thành. Bởi thế, đám cán bộ thành phố Long Thành đều dùng hết toàn bộ nhiệt tình, chính là hi vọng con đường phát triển này có thể nhanh chóng được hoàn thành.
Nhưng cách nghĩ của Long Chính Tiết dường như không giống thế lắm. Hăn mặc dù chưa thật sự đưa ra ý kiến phản đối bản thiết kế của con đường cao tốc này, nhưng lại vẫn luôn hầm hè về vấn đề tài chính, thường lấy vấn đề tài chính làm lí do gây khó dễ trong những cuộc họp tỉnh ủy, cho rằng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để hành đông,
Có thể thấy được Long Chính Tiết chính là dùng việc này để mà đối đầu với Bí thư Nhạc Sơn mà thôi, đơn giản là muốn lấy được quyền chủ động từ việc này.
Dự án kiến thiết đường cao tốc là chuyện lớn, là công trình trọng điểm. Nhất là từ nguồn tài chính dự trù để kiến thiết con đường cao tốc của tỉnh Hà Đông này có thể thấy được quyết tâm lớn ra sao, nhưng lại không dễ dàng được sự chấp thuận của đám lãnh đạo cấp cao. Hành động lần này của Bí thư Nhạc Sơn gây rung động rất lớn, cho nên hiện tại mọi người đều đang chống mắt lên xem tình hình ra sao.
Nếu như Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn có thể xây dựng thành công con đường làm giàu này thì uy vọng của ông ta trong tỉnh ủy sẽ lên tới rất cao, phía cán bộ cấp cao cũng có được vị trí yên ổn, được đánh giá là dũng cảm, ỏn trọng, điều này vô cùng có lợi cho con đường sự nghiệp sau này.
Nhưng mà bởi vì thế thì lại không hề có điều gì có lợi cho bản thân Long Chính Tiết. Dù sao vị trí cấp cao cũng là có hạn, mỗi cây củ cái chỉ có một hố, nếu người khác có được một cơ hội thì đống nghĩa với việc hắn bớt đi một cơ hội. Thế nên Long Chính Tiết cần phải chặn lại, gây khó dễ cho Bí thư Nhạc Sơn, sáng tạo cơ hội cho bản thân mình, giảm bớt uy vọng của Bí thư Nhạc Sơn.
Cách là đơn giản nhất như thế, chỉ cần kéo dài thời gian khởi công con đường cao tốc đó.
Thời gian kéo dài càng lây thì vầng hào quang trên đầu Bí thư Nhạc Sơn càng giảm đi, đợi tới lúc đó, bản thân Long Chính Tiết hắn lại nhắc lại chuyện, thêm một lần nữa thúc đẩy việc này, nhờ đó lập được công lao vô cùng to lớn.
Đối với mấy chuyện này, Mộc Uyển Dung có thể hiểu được vô cùng rõ ràng, cho nên cô cũng cảm thấy tình trạng hiện tại trong tỉnh cũng không tốt chút nào.
Theo cách đánh giá của cô, phe phái khác nhau thì có thể đấu đá nhau về mặt nhận thức. Nhưng khi đã bắt tay vào làm việc thì không nên dùng bất kỳ âm mưu quỷ kế nào, phải chấp hành thật tốt những nghị quyết đã định, thành thật mà làm việc.
Lại với hành vi hiện tại của Long Chính Tiết thì cũng không được đồng tình.
Nghĩ tới Diệp Khai giờ cơ hồ đã biểu lộ thái độ đối đầu với Long Chính Tiết, Mộc Uyển Dung không khỏi có chút băn khoăn. Cô cảm thấy lần này Bí thư Nhạc Sơn gọi Diệp Khai trở lại chỉ sợ là muốn lợi dụng hắn, trực tiếp đối kháng với Long Chính Tiết.
- Anh chẳng có gì để nói với lão ta cả,
Diệp Khai trả lời câu hỏi của Mộc Uyển Dung, cũng vô cùng dứt khoát, không chút băn khoăn.
- Dù sao người ta cũng là Chủ tịch tỉnh cơ mà.
Mộc Uyển Dung liền cười nói.
Nếu như đổi lại Mộc Uyển Dung trước kia, sau lưng cô không có bất kỳ ai chống lưng, cũng không có hậu trường cường thế thì chắc cũng phải để tâm tới những nhân vật quyền cao thế mạnh như Long Chính Tiết. Nhưng mà hiện tại lại khác rồi, sau khi đi theo Diệp Khai, lại lấy được bối cảnh cường thế của lão Diệp gia, lực lượng của Mộc Uyển Dung cũng tăng lên không ít.
Long Chính Tiết cho dù có oai hùm cỡ nào, nhưng không phải người của trung, lại so với gia đình Diệp Khai, hai thế hệ đều là người của trung ủy, lại là cán bộ mức tuyển thủ hạt giống nữa. Nói cách khác, đối với lão Diệp gia mà nói thì Long Chính Tiết không bằng cả một cái chồi non.
Đối với người như thế, Mộc Uyển Dung đương nhiên không cần quá mức lo lắng, chỉ cần làm tốt việc của bản thân mình là được rồi.
- Muốn để cho anh công nhận lão ta là Chủ tịch tỉnh thì cũng phải đợi tới khi lão được xóa cái chữ “Quyền” kia được mới được.
Diệp Khai cười “hắc” một tiếng, nói.
- Dù nói thế nào, chẳng lẽ chuyện này cũng sẽ thay đổi hay sao?
Mộc Uyển Dung nghe xong cũng có chút kinh ngạc hỏi.
Chuyện của cấp cao, bên dưới không thể nào thấy rõ ràng được. Nhưng có lẽ Diệp Khai lại có con đường tin tức của bản thân mình, có thể dự đoán được một số thay đổi. Cho nên Mộc Uyển Dung vô cùng chú ý tới những câu nói gần đây của Diệp Khai.
- Nhất định là có thay đổi rồi, nhưng cụ thể là theo hướng tốt hay hướng xấu thì vẫn phải xem biểu hiện của Long Chính Tiết đã. Nếu sau năm nay mà hắn không lấy được thành tích có đủ sức thuyết phục thì các lãnh đạo cao tầng chưa chắc đã đồng ý cho hắn tiếp tục ở lại vị trí đó của tỉnh Hà Đông.
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung, sau đó lại bổ sung một câu:
- Không phải chỉ có một, hai người luôn nhìn chằm chằm thèm thuồng vào vị trí này.
- Ừm.
Mộc Uyển Dung nghe xong, liền nhẹ nhàng gật đầu.
Thật ra bản thân cô cũng hiểu, Long Chính Tiết đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch tỉnh Hà Đông nhưng tư lịch lại hơi kém một chút cho nên có rất nhiều người không phục tùng hắn. Cũng vì thế Long Chính Tiết phải làm được một số việc có thể gây rung động lòng người. Đáng tiếc chính là nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có được cơ hội nào, cho nên lựa chọn duy nhất của hắn chính là nhằm vào công trình xây dựng lớn nhất lúc này của tỉnh Hà Đông- dự án xây dựng đường cao tốc.
Nếu như có thể lấy được quyền chủ động trong việc này thì tương đương với việc làm thay đổi toàn bộ sắp xếp của Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn, chiếm được địa bàn lớn nhất trong tỉnh Hà Đông, thành tích công tác cũng vô cùng hiển hách rồi.
Dù sao Chủ tịch tỉnh cũng là người quả lí túi tiền, sắp sửa phổ biến cải cách phân chia chế độ thuế rồi. Bản thân Long Chính Tiết hắn nếu không nắm được tình thế, không đàn áp được đám cán bộ dưới đáy, không có ai chịu nghe hắn thì chức Quyền Chủ tịch tỉnh này của hắn khó mà trở thành chính thức được.
Điều đáng tiếc chính là chuyện này cũng không dễ dàng hoàn thành như thế, những người bên trong đó đều dễ nói chuyện, mấu chốt chính là cái đinh Diệp Khai này vẫn còn chắn ở giữa, làm cho Long Chính Tiết đau đầu không thôi.
- Anh với lão ta đều vừa nhìn nhau đã thấy không vừa mắt, anh là một lòng muốn phát triển, lão thì lại muốn lợi dụng phá đám việc này để lập công, em nghĩ anh có thể nhượng bộ được sao?
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung:
- Đương nhiên là không thể rồi, lão đã có vấn đề trước, thế thì đừng trách anh không khách sáo.
- Ài, hi vọng lão có thể cân nhắc chu toàn hơn một chút. Bằng không mà nói chuyện này thật khó mà nói trước được.
Mộc Uyển Dung nghe xong biết rõ trận xung đột này là không thể nào tránh khỏi, chỉ là không muốn kết quả sẽ ra sao thôi.
Mười giờ tối, trong phòng họp nhỏ của tỉnh ủy.
Điều khác với trước đó chính là Diệp Khai đã tới.
Tuy rằng điều hòa trong phòng vẫn đang được mở hết công suất, nhưng mùi thuốc súng bên trong vẫn không giảm chút nào. Tổng cộng có chừng hơn năm mươi người đang ngồi đó, đều là những nhân vật quan trọng trong tỉnh, kể cảm những người của ủy ban thường vụ tỉnh ủy thì có thể nói rằng toàn bộ tinh anh của tỉnh Hà Đông đều đang có mặt hết ở đây.
- Điều mấu chốt trong nội dung thảo luận của chúng ta chính là vấn đề về tài chính.
Bí thư Nhạc Sơn nói:
- Hôm nay đồng chí Diệp Khai phụ trách việc tìm vốn đầu tư cho dự án đã về rồi, để nghe xem cậu ta nói ra sao.
Diệp Khai đứng lên, nhìn hắn trẻ tuổi cường tráng, lại đứng giữa một đám các ông già nhăn nheo nhìn càng thêm nổi trội.
Diệp Khai nhẹ gật đầu với mọi người, sau đó lấy ra tập tư liệu,:
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, về vấn đề bỏ vốn cho dự án kiến thiết đường cao tốc, trước đó tôi cũng đưa ra bản thuyết minh vô cùng chi tiết rõ ràng rồi. Bên trong đã ghi rõ vấn đề tài chính không phải là khó khăn gì.
- Câu này là ý ra làm sao?
Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nghe xong liền đưa ra nghi vấn:
- Đồng chí Diệp Khai, những gì anh ghi bên trong đó quả thật là vô cùng rõ ràng, số tiền một tỷ đồng trước đó cũng được dùng đúng chỗ rồi. Nhưng mà vấn đề hiện tại chính là nguồn tài chính tiếp sau đó có thể bảo đảm được không? Dù sao dự án lớn như thế đột nhiên mà gặp phải vướng mắc về mặt tài chính thì sẽ mang lại ảnh hưởng rất xấu.
- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ nói đây là có ý gì thế?
Diệp Khai nghe xong, lập tức có chút không vui mà hỏi ngược lại:
- Bản thuyết minh của tôi đã nói rõ ràng rồi, lúc nào dùng hình thức bơm tiền ra sao cũng ghi rất rõ ràng rồi. Nếu như xảy ra vấn đề thì đó cũng chính là trách nhiệm của tôi, nhưng mà hiện tại toàn bộ đều không có vấn đề gì, tôi cũng không biết các bị tại sai lại hoài nghi về cái này, băn khoăn cái kia chứ?