Edit: Dương
Mưa to gió dữ, những giọt mưa giống như loạn tiễn vội vàng lao vào cửa kính trong suốt, cần gạt nhanh chóng làm việc, nhưng cũng không chống đỡ được nước mưa mạnh mẽ rơi xuống liên tục. Không lâu lắm, ô tô băng qua rừng cây, từng tầng cây lá rậm rạp che đỡ phần lớn nước mưa, chỉ còn lại cành cây xào xạc run rẩy giữa cơn gió lạnh.
Ngay sau đó, có thể nghe thấy tiếng người, tiếng xe, tiếng súng...
Ba giờ mười lăm phút sáng.
Là thời điểm Tại Tư tỉnh lại.
Đêm dài đằng đẵng, ngọn đèn trong phòng mờ mịt, cô nằm trên một cái giường lớn, mí mắt giật giật, mười mấy giây sau, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra...
Khang tẩu đang đứng ở trước máy lọc nước để lấy nước uống, xoay người lại, nhìn thấy Tại Tư thức dậy, vội vàng cầm hai viên thuốc con nhộng màu sắc khác nhau qua đây.
"Tiểu thư, uống thuốc đi."
Trước đó Tại Tư bị dính nhiều nước mưa như vậy, phải phòng ngừa cảm mạo và vết thương bị nhiễm trùng mới được.
Tại Tư đỡ trán, vô lực chống đỡ ngồi dậy, cô sờ lên cổ một chút, chỉ cảm thấy sau ót đau âm ỷ.
"Đây là đâu?"
"Đây là một chỗ ở trên danh nghĩa của Lô Tuấn Tài."
Khang tẩu ngồi ở mép giường, đem thuốc và nước đưa tới.
Hai tay Tại Tư nắm mép giường, không hề tiếp nhận, một lát sau, chậm rãi ngẩng đầu. Đợi một chút... "Tôi nhớ kỹ, tôi bảo dì và tôi cùng nhau đỡ Miêu Luân lên xe, sau đó vừa muốn quay đầu lại thì tôi liền mất đi tri giác."
Khang tẩu rũ mí mắt xuống, giống như không nghe thấy cô nói gì, "Tiểu thư, cô nhanh uống thuốc đi, cốc nước này vẫn còn ấm, nước ấm ấm dạ dày."
Khang tẩu giống như thường ngày đưa cốc nước về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng "ba", tay Tại Tư dễ dàng đẩy cốc thủy tinh rơi xuống đất.
Cốc thủy tinh vỡ nát đầy đất, nước ấm cũng chảy ra ngoài...
Khang tẩu trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn cô, rất nhanh lại cúi mắt xuống.
Tại Tư lẳng lặng nhìn Khang tẩu, vẻ mặt dần dần lạnh lùng, "Tôi đã sai khi tin bà, là lỗi của tôi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã quen biết bà một thời gian, bây giờ tôi ở trong tay bà, chỗ nào cũng không đi được, bà có thể nhìn vào phần giao tình của chúng ta, có thể kể lại đầu đuôi chân tướng của câu chuyện cho tôi biết được không?" (Chỗ này Tại Tư đang tức giận nên t thay đổi cách xưng hô của Tại Tư với Khang tẩu)
Nếu như Tại Tư nhớ không nhầm, thời điểm trước khi Khang tẩu đuổi theo cô xuống dưới chân núi, bà ấy vẫn còn giả bộ vẻ mặt không biết gì hỏi cô "Lô Tuấn Tài là ai", đến ban đêm, trái lại đảo khách thành chủ, trực tiếp đem cô vào "làm khách" trong nhà Lô Tuấn Tài.
Vở kịch hay này, Khang tẩu diễn thật tuyệt vời...
Tại Tư đã đánh giá thấp người phụ nữ này... Thậm chí chưa bao giờ hoài nghi tới bà ấy.
"Tiểu thư cho rằng tôi là ai." Khang tẩu lấy ra một cái khăn tay, nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất.
"Trước đó tôi nghĩ lầm Miêu Luân là người đó, trên thực tế bà chính là người đó."
Người đánh cắp tin tức tình báo nội bộ quân đội bang Nam Shan là Khang tẩu; người đem tình báo bán cho Lô Tuấn Tài là bà ấy; người giấu trong đường hầm hai túi tiền mặt kếch xù có dính máu mà Lô Tuấn Tài trả cho bà ấy là bà ấy; thậm chí hai giờ sáng đêm hôm qua, người mặc quân phục mà máy giám sát ở cổng chính quay lại được, binh lính có dáng người vừa thấp lại hơi béo thật ra thì vẫn là bà ấy.
- -- Đó là bà ấy mặc quân phục của Miêu Luân ngụy trang mà thành!
Tại Tư bây giờ đã biết rõ...
Miêu Luân là vô tội, Khang tẩu mới thật sự là nội gián bên trong...
Đều do lúc đó cô lo lắng quá mức đến sự an nguy của Chu Giác Sơn, cho nên có rất nhiều chi tiết nhỏ cô cũng chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, thật ra chuyện này từ lâu đã có trăm ngàn chỗ hở. Vấn đề lớn nhất... Cũng tỷ như giả thuyết thật sự là Miêu Luân đem giấu hai túi tiền kia ở trong đường hầm, hắn ta hà cớ gì phải làm điều thừa là đổi lại hai cái túi dệt khác, hơn nữa tại sao không đem cái túi dệt cũ ném ở núi hoang, mà lại lựa chọn cho vào trong ngực mang về khu mỏ, càng buồn cười là lúc đó đã là hai giờ sáng, hắn ta lại vẫn dám mặc quân phục đi qua cổng chính...
Tất cả những "chứng cứ" này, tựa hồ cũng nói cho cô biết Miêu Luân là nội gián bên trong, nhưng mà thậm chí cô cũng không hề nghĩ tới, có người nội gián nào lại ngu đến trình độ này...
"Bà biết tôi có lòng nghi ngờ nặng, lòng hiếu kỳ nặng, sức quan sát mạnh, cho nên liền cố ý đổi túi dệt ban đầu, để cho tôi cảm thấy tiền trong túi thật ra đã sớm bị người thay đổi."
"Bà là người giúp việc bên cạnh Chu Giác Sơn, sẽ không có ai hoài nghi bà, lúc riêng tư bà lại giả vờ nhiệt tình giúp mọi người giặt quần áo, khâu vá quần áo, quân phục của Miêu Luân tám phần cũng là bà mượn cớ như vậy để lấy tới."
"Lúc tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, đến khi tôi cảm thấy thực sự nghi ngờ, bà lại bắt đầu diễn trò, cố ý nhắc nhở tôi cổng chính mới lắp đặt máy giám sát, bà bảo tôi đi xem video giám sát bà tỉ mỉ cải trang, sau cùng còn không quên nói một câu "Miêu Luân đang ở cùng một chỗ với Chu Giác Sơn"."
"Bà biết tôi có thể không quan tâm đến bất cứ ai bất cứ chuyện gì, thế nhưng không có khả năng không quan tâm Chu Giác Sơn, tôi tình nguyện để bản thân mình gặp chuyện không may cũng không muốn anh ấy gặp chuyện không may, cho nên thời điểm bà nói ra câu nói kia, bà liền có thể chắc chắn lúc đó tôi đã bị mắc lừa..."
Một lúc lâu, trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh dài.
Tại Tư quay đầu lại, buồn bã nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua rất chậm, từng giây từng phút, cô cảm giác trái tim trống rỗng.
Cô cúi đầu nhìn một chút, trong lòng đang rỉ máu, giống như có người đâm một dao vào trong lòng cô, ngươi kia đã từng là người cô rất tin tưởng, niềm tin bị phá vỡ triệt để! Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được tư vị bị phản bội, loại tàn nhẫn này, khắc sâu vào trong tâm khảm mà không có bất cứ lối thoát nào... quyết tuyệt như vậy!
"Tôi đội mưa chạy xuống núi, tôi giống như kẻ điên, còn bà? Có phải bà đang núp ở trong màn mưa cười trộm không? Suy tính xem lúc nào nên đánh ngất tôi hoặc là trực tiếp giết chết?"
Mắt Khang tẩu đỏ lên, lắc đầu, khóe mắt hơi ướt, "Tôi không có, Tại Tư. Tôi thừa nhận, đúng là tôi lừa cô, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới muốn hại cô... Tôi đưa cô về đây cũng là không có cách nào, nhưng tôi sẽ không để cho người khác thương tổn tới cô, tôi vẫn luôn đối đãi với cô như người trong nhà."
Tại Tư rơi lệ, "Bà đừng có giả bộ nữa!"
"Tôi nói là sự thật! Tại Tư! Kể từ ngày Chu Giác Sơn đưa cô về quân khu, tôi vẫn đối đãi với cô như là con gái!" Tất cả mọi thứ, rõ ràng ở trước mắt... Khang tẩu nhớ rất rõ ràng, dáng vẻ cô gái mà một câu tiếng Myanmar cũng không biết nói, bà vẫn luôn xem cô ấy là con gái đặt ở trong tim, "Thế nhưng Tại Tư, tôi chỉ có thể "xem cô" như là con gái, thế nhưng cô dù sao cũng không phải..."
Nói xong câu đó, người phụ nữ trung niên ngồi xổm dưới đất bỗng nhiên bụm miệng, dần dần, hai hàng nước mắt chảy qua mu bàn tay, bả vai cũng bắt đầu run lên.
Có chuyện, ai cũng không biết...
Trước khi vào quân khu làm người giúp việc, Khang tẩu còn có một người con gái đang học cấp ba. Khang tẩu tiêu tốn tinh lực và tiền tích góp cả đời để nuôi dưỡng con gái, chỉ hy vọng con gái có thể thi đậu một trường đại học, tương lai sẽ có một công việc nghiêm túc. Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, con bé lại giống như bị ma quỷ mê hoặc, coi trọng gia nghiệp của Lô Tuấn Tài, hai người tuổi tác chênh lệch xấp xỉ ba mươi tuổi, con bé lại đi theo Lô Tuấn Tài lêu lổng, chưa cưới mà đã có thai, trở thành vợ thứ năm của Lô Tuấn Tài...
Từ đó về sau, Khang tẩu trong cơn tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái duy nhất này. Bà cùng chồng tiến vào quân khu, chồng bà làm lính đánh trận, bà cũng không có bản lĩnh gì khác, liền phụ trách nấu cơm giặt quần áo cho mấy vị trưởng quan.
Mãi đến khi chồng bà chết ở trên chiến trường, Khang tẩu cùng con gái của bà cũng không hề liên hệ...
"Tôi thường xuyên có thể nghe được nó sống rất khá, thế cũng là đủ rồi, cơn giận của tôi vẫn kéo dài, tôi đã xem như tôi chưa từng sinh ra đứa con gái này." Thế nhưng một tuần trước, vào cái đêm Tại Tư mang theo Khang tẩu và Thang Văn lái xe chạy đến khu mỏ Pinpet, Khang tẩu cùng Thang Văn chia nhau ra làm việc, ở bên ngoài khu mỏ... "Bỗng nhiên có một người quen ở quê cũ bất thình lình đến tìm tôi. Ông ta nói cho tôi biết, con gái của tôi bị suy tim, đã đến giữa giai đoạn cuối rồi, nó sắp chết rồi, không sống lâu được... Nếu muốn cứu con gái, chỉ có một cách, đó là phẫu thuật thay tim, thay một trái tim mạnh khỏe cho nó!"
Cho nên...
Đồng tử trong mắt Tại Tư đột nhiên co lại.
Cô giống như nghĩ tới gì đó, lại có chút không dám khẳng định. Dù sao phẫu thuật thay tim cũng không phải là chuyện nhỏ... "Vì thế, bà đã làm gì giúp con gái bà?"
Khang tẩu xịt xịt mũi, lau nước mắt, "Ngày đó, những lời cô nói với Chu Giác Sơn ở trong lều, tôi đều nghe được. Hai người thương lượng muốn bắt đầu điều tra từ người bên cạnh Lô Tuấn Tài, tôi liền đem tin tức này nói cho Lô Tuấn Tài. Trong điện thoại... ông ta nói ông ta muốn giết hết những người có thể liên lụy đến người của ông ta, sau đó còn hứa hẹn với tôi, ông ta sẽ đem trái tim của những người đó thay cho Tiểu Tinh nhà chúng tôi."
...
Tiểu Tinh chính là tên của con gái bà.
...
Tại Tư trợn mắt, miệng há to, cô như nghẹn ở cổ họng, thật lâu cũng không nói nên lời.
Không có tri thức, là đáng sợ đến nhường nào.
Hiện nay trên thế giới, xác suất thành công của phẫu thuật thay tim là rất thấp, nguyên nhân chủ yếu là rất khó tìm được người hiến tim có điều kiện phù hợp, nguyên nhân chủ yếu là các tiêu chuẩn thể chất của người hiến tim và người nhận tim đều phải tương xứng thì mới được. Khang tẩu nói thật dễ dàng... sau khi giết người thì thay một trái tim...
Bà ấy cho rằng phẫu thuật tim là đang mua thức ăn ở chợ sao? Tùy tiện cầm lấy một trái tim là được? Huống chi đây là ở vùng núi của Myanmar, điều kiện ở nơi này, trang thiết bị y học, kỹ thuật cũng đều lạc hậu...
"Bà có biết như vậy là đang giết người không? Bà có biết cho dù có làm như vậy thì cũng không cứu được con gái của bà không?!"
"Sẽ không đâu, Lô Tuấn Tài cũng phái bác sĩ đến kiểm tra rồi, người tài xế chết tối hôm qua có cùng nhóm máu với Tiểu Tinh nhà chúng tôi, phẫu thuật rất thành công, Tiểu Tinh nhà chúng tôi bây giờ đang nằm ở phòng ngủ bên cạnh." Giống như ông chủ nhà máy nhỏ kia, không có cùng nhóm máu với Tiểu Tinh, bà liền không đáp ứng làm phẫu thuật, liền ném bộ xác hoàn chỉnh của ông ta vào trong núi.
"Hơn nữa Tại Tư, hai người kia đều là người xấu, bọn họ cùng với Lô Tuấn Tài là một nhóm, bọn họ hại chết bao nhiêu người ở thị trấn Daren cũng không phải là cô không biết, mặc dù Lô Tuấn Tài không giết bọn họ, vậy thì quân đội bang Nam Shan cũng sớm muộn sẽ ra tay xử lý bọn họ. Tôi cảm thấy bọn họ chết cũng không hết tội, tôi chỉ là muốn tim của bọn họ mà thôi, tôi cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý!"
Lô Tuấn Tài vì cảm ơn bà đã đánh cắp tin tình báo, cho bà nhiều tiền như vậy, máu dính ở trên tiền chính là máu của người tài xế xe tải kia. Nhưng Khang tẩu cũng chẳng quan tâm đến vinh hoa phú quý, cho nên bà không hề động tới số tiền đó, liền ném toàn bộ số tiền đó vào bên trong đường hầm có người đi lại.
... Tại Tư liều mạng lắc đầu, cô thật sự không có cách nào đồng ý với lời nói của Khang tẩu.
Viện cớ, tất cả đều là viện cớ...
Bà ấy dựa vào cái gì mà có thể giết người? Trên đời này không có bất cứ ai có tư cách đứng trên lập trường chủ quan của bản thân đi phán xét người khác có tội hay không...
"Bà tiết lộ tin tức nội bộ cơ mật của bang Nam Shan, bà giúp Lô Tuấn Tài, bà cũng đang hại hàng nghìn người [] ở thị trấn Daren. Bây giờ bà là một người mang tội giết người, bà nhất định sẽ bị pháp luật trừng phạt..."
[] C tác giả viết là "hàng nghìn người ở tt Daren", sang chương này tác giả viết là "vài trăm nghìn người ở tt Daren" nên t tự ý sửa lại để nó giống với C.
Khang tẩu nhún nhún vai, không cho là đúng, thực ra mà nói, ở Myanmar này, từ trước đến nay tiền và quyền mới là vương đạo, cho tới bây giờ bà cũng không tin cái gì mà pháp luật. Thế nhưng nếu Tại Tư khuyên bà đi tự thú, bà cũng sẽ suy tính một chút.
"Không sao đâu, Tại Tư, tôi lớn tuổi rồi, cũng sống đủ rồi, sau chuyện này tôi có thể đi tự thú, tôi chết cũng không sao. Nhưng con đường phía trước của con gái tôi còn rất dài. Lô Tuấn Tài nói muốn mang nó xuất ngoại, tôi thấy xuất ngoại cũng rất tốt, cho nên tôi đưa cô đến chỗ này, chỉ là muốn bắt cô làm con tin uy hiếp Chu Giác Sơn một chút, thả cho bọn họ một con đường sống."
Không sai, Lô Tuấn Tài là người xấu, nhưng trên đời này người xấu nhiều như vậy, vẫn là buông tha cho ông ta đi, hơn nữa người xấu trên đời này cũng vĩnh viễn bắt không hết, dù sao cũng không thiếu một người Lô Tuấn Tài này.
Tại Tư dừng lại, rốt cuộc hiểu rõ mục đích Khang tẩu mang mình đến nơi này, con ngươi nhanh chóng xoay chuyển, cô vội vã làm rõ mối quan hệ của mình với Chu Giác Sơn, "Không, tính toán của bà đã sai rồi, Chu Giác Sơn sẽ không tới cứu tôi."
"Cậu ấy sẽ."
"Hắn sẽ không, từ trước đến nay tôi chưa từng quan trọng với hắn."
Khang tẩu nở nụ cười, "Nha đầu Tại Tư, đừng quá coi thường bản thân mình." Bà thuận tay mở một ngăn tủ, lấy ra một cái ống nhòm rồi đưa cho Tại Tư.
Tại Tư cắn môi, cầm vào trong tay.
Mặt trời đang dần dần mọc lên, tia nắng ban mai bắt đầu ló rạng, cô chậm rãi đi tới bên cửa sổ, giơ ống nhòm lên, nhìn sang đỉnh núi đối diện.
Hơn trăm xe jeep quân dụng đã tập hợp ở lưng chừng núi, máy bay trực thăng, xe tăng, đại bác... Còn có một số vũ khí hạng nặng mà cô căn bản không gọi nổi tên.
Trong căn lều trung tâm nhất, Lô Tuấn Tài đang vắt chéo chân ngồi trên một cái ghế, Chu Giác Sơn đứng ở đối diện ông ta, Lô Tuấn Tài vẻ mặt đắc ý, cố tình rung chân tựa như khiêu khích.
"Chu đoàn trưởng, cậu đừng nghĩ nữa, tôi thực sự đặt bom ở trong căn nhà đó."
Nếu ông ta chết, những người phụ nữ ở trong căn nhà kia sẽ đồng thời chôn cùng ông ta.
Chu Giác Sơn từ trên cao nhìn xuống, đi tới gần chỗ ông ta, bất chợt một cước đạp đổ cái ghế, kéo Lô Tuấn Tài đứng lên.
Hắn hít vào một hơi, cắn chặt hàm răng, trừng mắt nhìn Lô Tuấn Tài, năm ngón tay siết chặt cổ áo của ông ta, khớp xương tay dần dần nổi lên trắng bệch dữ tợn.
Lô Tuấn Tài bị Chu Giác Sơn siết cổ đến mức không thở nổi, sắc mặt giống như người chết, điện thoại trong túi ông ta rung hai cái, ông ta gắng sức vỗ mu bàn tay của Chu Giác Sơn, giục hắn nhanh đi nhìn xem.
- -- Là ảnh chụp Du Tại Tư.
Hai tấm.
Khang tẩu vừa mới động tay động chân, bà dùng thuốc mê của Myanmar, làm cho Tại Tư hôn mê bất tỉnh.
Thấy thế, Chu Giác Sơn khẽ cười gật gật đầu, bỗng nhiên cánh tay dùng sức, đem Lô Tuấn Tài đè xuống tảng đá trên mặt đất.
Lô Tuấn Tài đau đến nhe răng trợn mắt, trực tiếp hét lên.
Chu Giác Sơn bỗng nhiên rút ra một con dao găm sắc bén, đâm vào bên tai Lô Tuấn Tài. Trong mắt hắn có phẫn nỗ, tàn nhẫn, đau lòng khiến người khác cũng nhìn thấy rõ.
"Nghe đây, ông thả người của tôi, máy bay trực thăng ở phía ngoài thuộc về ông."