Duệ Thư Bạch mang đồ của mẹ gửi sang nhà Lục Huyền Âm, kết quả là lại được một bữa ăn ké.
Từ ngại ngùng ban đầu cậu dần dần thoải mái, vô cùng tự nhiên vào bếp phụ một tay.
"Tết này anh không về nhà sao?" Cậu vừa rửa rau vừa hỏi.
Gia đình càng truyền thống thì càng quan tâm đến mấy ngày lễ lớn như thế này, sao Lục Huyền Âm còn có thể ở nhà riêng vào dịp Tết chứ.
Lục Huyền Âm đáp, "Ba và ông tôi phải tiếp đón rất nhiều khách, bọn họ còn dẫn theo con cháu với mục đích ra mắt, tôi không muốn ở lại xem họ cười giả lả."
Lục Huyền Âm sao không nhìn ra chút tâm tư kia chứ, nếu là lúc trước hắn thì hắn sẽ miễn cưỡng cùng ông và ba tiếp đãi bọn họ, nhưng bây giờ hắn có lí do để bản thân không chấp nhận.
Cứ nghĩ tới ánh mắt nóng bỏng của mấy cô gái hắn đã mệt lòng.
Mùng nhà hắn từ chối tiếp khách, chỉ có họ hàng trong nhà nên hắn vẫn luôn ở Lục gia, từ mùng đã trở về nhà.
Chỉ là không ngờ mới mùng cậu đã xách vali trở về.
Đúng là may mắn.
Hai người ăn cơm với nhau rồi dọn dẹp.
Duệ Thư Bạch đứng cạnh bồn rửa tay, chần chờ lúc lâu rồi lên tiếng, "Lục Huyền Âm, tôi...!thật ra..."
Nửa câu sau cứ kẹt cứng trong cổ họng không thể nói ra, tay cậu đổ mồ hôi ướt dính, mắt cũng không dám chớp, cậu muốn nói "tôi thích anh" nhưng đến bây giờ lại cảm thấy bản thân quá vụng về.
Vốn nghĩ trong lòng là cậu sẽ tự tin nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng nói ra hết thảy, nhưng thực tế bây giờ thì không phát ra được chữ nào.
Cậu thầm mắng bản thân ngu ngốc, vẫn chưa chuẩn bị gì lại đi một hai với người ta.
Lục Huyền Âm đợi cậu nói nhưng lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy khúc sau, hắn hỏi lại, "Có chuyện gì sao?"
Cậu run bắn, tim đập thịch thịch, vội nói, "Không, không có gì..."
Cậu khóc không ra nước mắt.
Nhẩm thầm lần sau chắc chắn sẽ tập dượt đàng hoàng.
Đúng là xôi hỏng bỏng không mà.
Đúng lúc đó Lục Huyền Âm có điện thoại từ Lục gia nên Duệ Thư Bạch cũng nhanh chóng tạm biệt rồi vụt về nhà, mặt mũi đỏ bừng.
Suýt chút nữa cậu nhục nhã chết rồi.
Gấp gáp thế làm gì!
.....
"Cái thằng này! Nói nãy giờ mà con ư hử một tiếng cũng không được sao?"
Lục Huyền Âm nhăn mày, có chút nhức đầu: "Ba đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Lục Huyền Âm mặc dù tính tình lạnh lùng nhưng không phải là người khó chịu.
Có thể khiến hắn sẵng giọng thì chứng tỏ chuyện đó khiến hắn rất không vừa ý.
Lục Điền Khải vỗ bàn, "Con nói chuyện thế nào đấy!"
"Chuyện này ba đã nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Chuyện gì con cũng có thể lấy ý kiến của ba, chỉ riêng chuyện này là không được."
Ông thở ra, trừng mắt, "Ba có bắt con phải lấy người ta sao? Con đi xem một cái thì có sao?"
Lục Huyền Âm nhéo mũi, hắn sắp xếp một chút sau đó đáp, "Ba làm như vậy có ích gì sao? Ba là gặp được mẹ rồi mới yêu mẹ, vậy thì ba hẳn sẽ hiểu rõ việc cưỡng ép sẽ có hậu quả gì."
Lục Điền Khải sửng sốt, ông nhìn hắn chầm chầm, Lục Huyền Âm cũng không yếu thế mà đối mắt với ông, khuôn mặt nghiêm túc kiên định, cuối cùng ông nghiến răng nghiến lợi, "Cậu lớn rồi, tôi không quản được nữa, cậu muốn sao thì cứ thế đi."
Lục Huyền Âm thu hồi tầm mắt, đứng dậy, cúi người chào ông, "Cảm ơn ba, vậy con đi trước."
Lục Điền Khải đơ người nhìn quý tử đi mất, lúc lâu sau ông mới khó khăn ngồi xuống, "Cái thằng này..."
Thôi vậy, ông bà có câu, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên...
Nhưng mà, cái tính tình cứng rắn kia của hắn quả giống ông năm xưa, khiến ông vừa giận vừa vui.
Nhớ lại người bạn kia của mình, ông cảm thấy áy náy vô cùng...
"Tấn Triều à, là tôi có lỗi với ông rồi..."
Cũng không biết ông sống thế nào.
Tôi tìm ra gia đình của ông rồi, thế nhưng không thấy ông đâu, tôi vẫn còn nhớ lời hứa uống trà của chúng ta đây...
.....
Lục Huyền Âm vừa về liền gặp Duệ Thư Bạch bên trong đi ra.
Hắn dừng chân, "Ra ngoài sao?"
"Ừm, tôi đến trung tâm thương mại gặp một người bạn."
Hắn khẽ gật đầu, nhìn cậu tạm biệt mình rồi đi trước hắn cũng không muốn vào nhà thế là quay trở về gara lái xe đến Quân khu.
Trên đường không biết chuyện gì lại bị kẹt xe, dòng xe ngoằn ngoèo khiến Lục Huyền Âm cau mày, phía sau đuôi xe của hắn còn có một dãy xe khác, bóp kèn inh ỏi.
Hắn đang điều khiển xe nhích từng chút một thì điện thoại reo, thở ra một hơi, bắt máy.
Không biết bên kia nói gì mà hắn khẽ cau mày, sau đó sắc mặt chợt biến, một tia hoảng hồn lướt qua đáy mắt vốn tĩnh lặng.
Hắn chợt trở nên nôn nóng bất thường, lạnh lùng nói với điện thoại, "Tôi đang trên đường đến nhưng kẹt xe rồi."
Bên kia nhanh chóng đáp lời, nhưng mày rậm của Lục Huyền Âm vẫn cau chặt.
"Nhanh lên."
Sau đó rất nhanh đằng xa đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, xe nhanh chóng dẹt qua hai bên chừa ra lối đi ngay giữa.
Lục Huyền Âm đạp mạnh chân ga, chiếc xe theo lối được mở mà phóng vun vút trên đường cái, để lại làn khói mỏng manh.
Mà chủ của mấy chiếc xe lại tò mò nhìn vị quan lớn nào vừa vụt ngang.
Cảnh sát hỗ trơ thông đường sau đó cũng gấp gáp rời đi.
Mọi chuyện chỉ có người của đoạn đường trước biết, những chiếc xe phía sau còn mơ hồ tại sao lại kẹt, nhưng rồi thông tin cũng được truyền đi, mọi người kinh hồn, "Bom?!!"
Phóng viên nghe tin, lũ lượt kéo đến hiện trường.
.....
Xe dừng lại trong địa phận của Quân khu, Lục Huyền Âm đóng sầm cửa xe sải chân đi đến phòng lãnh đạo.
Trong phòng đều đang bận rộn điều tra tại sao lại có bom, lúc thấy hắn thì Tổng tư lệnh ra hiệu cho hắn đi tới.
Làm một nghi thức của Quân đội sau đó hắn liền nói, "Đã tra ra có bao nhiêu quả chưa thưa tư lệnh?"
Tổng tư lệnh thấy hắn có phần nôn nóng thì kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trả lời, "Có hết thảy hai quả, bên phía cảnh sát đang hỗ trợ tra xét cùng phá bom.
Cậu nếu đã tới vậy thì dẫn theo người nhanh đến đó, lo là đây không phải chuyện bình thường."
Sẽ không một tên phản động nào dám ngang nhiên đặt bom tại trung tâm thương mại lớn nhất nhì Thủ đô, trừ phi gã ta muốn thu hút sự chú ý từ bên Quân đội trấn thủ nơi này.
Mà để người khác dẫn đội thì ông không yên tâm, đối tượng tốt nhất là Lục Huyền Âm, một là thân phận của hắn, hai là kinh nghiệm của hắn, tất cả đều hóa thành tấm khiên vững chắc giúp hắn có thêt điều động mọi thứ mà không ai dám cãi lại.
Có lệnh của Tổng tư lệnh, hắn nhanh chóng điều cấp dưới chuẩn bị vũ trang sau đó lái xe chuyên dụng của Quân khu rời đi.
Liễu Tùng ngồi trên xe có chút chăm chú trông hắn, "Cậu có vẻ gấp nhỉ?"
Lục Huyền Âm mím môi không đáp, sắc mặt lạnh lùng một mảng.
Duệ Thư Bạch đang ở trung tâm thương mại!
Hắn siết chặt nắm tay, cưỡng ép bản thân bình tĩnh.
Lúc này vội vã thì không giải quyết được chuyện gì.
Thế nhưng dù nói vậy nhưng nhịp tim vẫn không thể bình ổn được, đây là cảm giác có người để lo lắng, hắn lần đầu tiên cảm nhận được.
Đạp mạnh chân ga, hắn cắn răng nhủ thầm, nếu cậu có chuyện gì, hắn nhất định sẽ khiến lũ ngu dốt kia trả giá đắt, nhất định!
_____
Bà chủ Bắc: Ừm, tui có một suy nghĩ, bom nổ bùm một cái, Tiểu Bạch chết, hết truyện...
Lục Đại tá: giật mình lạnh lùng Gì?
Bà chủ Bắc: Nấm mồ của tình yêu...!Á!!
Lục Đại tá: Cho cô nói lại.
Bà chủ Bắc: Ha ha, súng đạn vô tình nha, đừng chơi mấy thứ nguy hiểm như vậy, ngoan, bỏ xuống...
Lục Đại tá: Hử?
Bà chủ Bắc: Không bỏ xuống tôi cho chết thật đấy.
Tiểu Mật Tử nằm không cũng trúng đạn: Em chưa muốn chết chị chủ ơi...
Bà chủ Bắc: Vậy vote đi rồi tui cho yêu đương hà hà hà....