Hai người anh một câu tôi một câu, chậm rãi thưởng thức nồi lẩu, Lục Huyền Âm khuôn mặt vẫn không đổi như cũ, chỉ có Duệ Thư Bạch ăn đến đỏ cả mắt, hai tròng mắt rưng rưng, thế nhưng vẫn cố chấp gấp ăn không ngừng nghỉ.
Ăn đến độ Lục Huyền Ân đưa tay đè cậu lại, "Được rồi, đừng cố nữa, nếu không ngày mai cậu không nói chuyện được đâu."
Duệ Thư Bạch ngước mắt nhìn hắn, sau đó nhét thêm một miếng nữa rồi nhanh chóng buông đũa.
Cậu cười hai tiếng, "Anh, ăn cay, thật giỏi."
Thật là, cổ họng đúng là có chút đau, cậu nhăn mặt.
Lục Huyền Âm cau mày, "Sữa ở đâu, tôi rót cho cậu một ly."
Duệ Thư Bạch định từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại, nói ngược lại, "Trong tủ lạnh có."
Ly sữa lạnh nhanh chóng bị cậu một hơi uống sạch, vị ngọt lạnh lướt qua cổ họng quả nhiên dễ chịu không ít.
Cậu vô thức liếm môi một chút, Lục Huyền Âm nhìn đầu lưỡi hồng nhuận thoáng nhanh qua liền cảm thấy có chút khó chịu trong người.
Hắn đứng dậy, Duệ Thư Bạch kinh ngạc nhìn hắn đưa tay dọn đồ trên bàn, vội ngăn lại, "Không cần đâu, tôi dọn là được rồi, anh cứ để đó đi." Nói rồi định giằng lại cái đĩa trong tay hắn.
Lục Huyền Ân lách tay qua, mặt không chút biểu cảm nhìn cậu, "Không sao, để tôi, cậu ra sô pha ngồi đi."
Duệ Thư Bạch vô thức nghe lời, buông tay đi ra ngoài, lát sau cậu mới giật mình.
Á, mình mới là chủ nhà mà? Sao lại có vẻ giống khách nhân thế?
Cậu một bụng hậm hực.
Đáng ra cậu nên mặt dày một chút, ở trong đó cùng nhau dọn dẹp, thật lãng mạn biết bao.
Càng nghĩ càng tức bản thân! Thật không có tiền đồ!!
Ngẩn người nhìn màn hình ti vi tối đen, Duệ Thư Bạch cảm thấy, thế này cũng không tồi.
Trong nhà không phải một mình cậu còn có người...!
...!người mà cậu thích.
Thật không biết bản thân cậu thích người kia bao nhiêu, có thể thích bao lâu, ít nhất, bây giờ cậu vẫn còn rất thích, chỉ muốn được ở cạnh hắn thôi.
Nghe có vẻ giống...!biến thái? Duệ Thư Bạch đen mặt.
Tương lai mù mờ, cậu không tìm được hướng đi cho thứ tình cảm này, nên chỉ có thể thuận theo cảm tính, từng bước từng bước, ít nhất, cậu vẫn có mối tình đầu, dẫu là đơn phương mà thôi.
Duệ Thư Bạch cúi đầu, vô thức bĩu môi, cậu dù sao cũng không phải con gái, không cần lo nghĩ quá nhiều thứ như vậy.
Đang suy nghĩ về nhân sinh, về cội nguồn của tình yêu thì bên tai nghe tiếng "cạch", Duệ Thư Bạch vội ngẩng đầu, liền thấy một đĩa trái cây có táo và dâu tây được rửa sạch sẽ.
() Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu, em cũng không biết nữa, khi nào ta yêu nhau:))
"Tôi vừa rửa." Lục Huyền Âm nói.
Duệ Thư Bạch cảm thấy có chút lúng túng, "À, cảm ơn anh." Nói rồi cầm tăm chỉa một miếng, đưa cho Lục Huyền Âm, "Anh ăn đi."
Lục Huyền Âm nhìn miếng táo trước mắt, sau đó lại dịch sang ngón tay trắng nõn cắt gọt kĩ lưỡng, tự hỏi sao lại đẹp như vậy.
Nhận lấy cây tăm, lại đưa đến miệng cắn một miếng.
Thật ngọt.
Duệ Thư Bạch lại chỉa một miếng dâu tây, vui vẻ ngồi ăn.
Không khí ôn nhu lạ thường.
Hai người ngồi cách nhau một khoảng không xa không gần, Duệ Thư Bạch nhìn khoảng trống đó, thầm nghĩ, nếu cậu nhích lại một chút, có quá mất liêm sỉ không nhỉ?
Chậc, nghĩ lại hay là thôi đi, không cẩn thận dọa người chạy mất lại toi.
Hai người không ai nói chuyện, Duệ Thư Bạch cảm thấy cả người như gai đâm vô cùng khó chịu, lén liếc nhìn đối phương một cái, sau đó cụp mắt ngại ngùng.
Vừa định mở miệng thì lại nghe người kia nói trước, "Cậu ăn tiếp đi, tôi về trước."
Duệ Thư Bạch: "..."?????
Cậu tròn mắt nhìn hắn, bao nhiêu lời nghẹn lại ở cổ họng.
Sao cơ? Một bầu không khí vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp để nói chuyện tình cảm, vậy mà người này lại một lời đem đánh bay tất cả bong bóng màu hồng của cậu!
Cảm giác thất vọng cùng thất bại nhanh chóng xâm chiếm đại não.
Ngơ ngác nhìn người đi mất, cậu xoay mặt đập xuống sopha mấy cái liền.
Đù mé!!
Duệ Thư Bạch tức đến đỏ cả mặt.
Dường như bên cạnh còn thoang thoảng mùi hương lạ lẫm nhưng khiến cậu yêu thích không thôi.
Hừ, lần này may mắn để anh chạy, lần sau sẽ không đâu!
....!
Lục Huyền Âm không hiểu sao mình lại chạy.
Rõ ràng chỉ là một người không thân quen, thế nhưng năm lần bảy lượt khiến hắn tim đập mạnh.
Nhớ lại lời ba từng nói, hắn đã gần đến nơi lại không một mảnh tình vắt vai, ngay cả tay cũng chưa cầm qua, không lẽ là đến tuổi sẽ trở nên hưng phấn khác thường.
Nhớ lại khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ban nãy hắn lại cảm thấy xao động lạ thường.
Lúc nãy rõ ràng hắn không muốn rời đi, thế nhưng đến khi bình tĩnh lại thì chân đã bước ra khỏi cửa rồi.
Lục Huyền Âm cảm thấy mình có chút khốn nạn...!nhỉ?
Hắn lớn hơn cậu tuổi, mà cậu chỉ còn là một sinh viên vừa lớn.
Mang theo suy nghĩ kia khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Hắn là một quân nhân làm nhiệm vụ, không nên làm lỡ dỡ người ta.
Khe khẽ thở dài, Lục Huyền Âm xoay người đi xuống gara.
Chỉ là, dù suy nghĩ nhiều thế nào đi nữa, tìm lý do thế nào đi nữa, thì khuôn mặt trắng mềm kia vẫn cứ xuất hiện trong đầu hắn.
.
truyện tiên hiệp hay
Hắn cảm thấy, nếu vậy, thì cứ ít gặp lại, hắn cũng không phải là vừa gặp đã yêu khắc cốt ghi tâm gì, nên có lẽ, có thể đè được cỗ dao động kia xuống.
Chỉ là hắn không biết, nếu đã có duyên thì dù ở chân trời góc bể vẫn không thể thoát khỏi.
Mà là nợ tình cảm thì càng không thể tránh.
____
Ừm, muốn thoát thì phải hỏi ý tui:)))
Xin lỗi mấy bạn vì mạng nhà có vấn đề nên tới hôm nay mới có chương T^T.