Hai mươi mốt
Bối rối và sợ hãi cũng phải cần thời gian để tiêu hóa. Nên là hai người họ còn chưa kịp lo lắng đủ thì tháng chạp đã tới, mang theo nhiệm vụ kết toán cuối năm đủ để lấy mạng người rồi.
Đường thư biện thì khỏi cần nói, ngẩng đầu lên là đã bị tóm gáy lôi đến hộ tào bán mạng luôn. Còn Nhan chủ bộ thì mùa thu hoạch năm nay không cần đi công tác mà có thể bình yên canh giữ ở nha môn huyện, lý do đơn giản vô cùng, là để gã có thể ngoan ngoãn mà dâng hiến tài năng tính nhẩm xuất sắc của gã để phục vụ kỳ kết toán cuối năm.
Thế là cả nha môn lại chìm vào những tháng ngày bi thảm ngập trong vô vàn câu hỏi đậu xanh bao nhiêu cân đổi ra lương thực là bao nhiêu mà đổi ra bạc trắng là bao nhiêu...
So với kỳ kết toán năm ngoái với vụ mùa bội thu nên công việc cân đo tính toán cũng tăng lên đáng sợ, năm nay thu hoạch chỉ tính là bình thường, nên trên lý thuyết mà nói đáng ra không nên quá vất vả. Ấy nhưng năm nay chú định là một năm có nhiều vấn đề bất thường: vừa mới chớm đông mà tuyết đã rơi lả tả không dứt, hay rồi, bắt đầu phải lo tai nạn do tuyết dầy gây ra. Nha môn còn có mấy gian lều bị tuyết đè sập chứ đừng nói nhà cửa trong dân chúng, thiệt hại không thể tính được.
Từ hộ tào trở ra, hầu như là dốc toàn bộ nhân thủ đi cứu dân. Biết làm sao được, làm việc kiếm ăn dưới tay của bà chưởng quầy họ Mộ Dung kia khổ lắm. Gặp thiên tai này kia, Văn Chiêu đế sẽ không nói gì đâu, nhưng mà gặp thiên tai còn không chịu cứu tế dân chúng cho tử tế, thì sẽ rất có gì đấy... Trước nay đã có không ít đám quan lại bị đày đến núi Trường Bạch làm tiều phu đốn củi hoặc đầy ra đảo Hải Nam làm ngư dân đánh cá kiếm cơm vì tội cứu trợ dân chúng vùng thiên tai không đủ tốt đó.
Thế là cả nha môn huyện thành loạn như cào cào không ra hình dáng gì nữa, kẻ chạy ra người chạy vào tấp nập. Nhưng với thứ thời tiết mùa đông lạnh cóng chết người này, chạy ra ngoài trời lạnh cóng rồi lại chạy vào nhà ấm áp liên tục, lại thêm khàn giọng gào thét rồi thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại tổ chức cứu người. Còn may là dân chúng không có nhiều người bị thương, nhưng trong nha môn, đám quan lại bắt đầu xuất hiện dịch cảm cúm (chỉ là cảm mạo lây lan lẫn nhau thôi). Dần dần toàn bộ nha môn đều mắc bệnh, khắp nơi đều nghe thấy tiếng ho khù khụ tiếng hắt xì tiếng hỉ mũi, nhưng không có ai dám xin nghỉ ốm để thư giãn, khiến cho y quán trong huyện bị dày vò khổ không tả xiết.
Ngay cả quan áp tải lương thuế cuối cùng cũng vừa ho khùng khục mặt tái mét vừa tạm biệt đồng liêu để lên đường vào kinh thành. Thế rồi trong nha môn lần lượt các vị quan lại cũng lục tục nằm xuống ngã bệnh, chỉ còn một số ít nhân viên còn đủ khỏe mạnh cường tráng để cố gắng làm việc.
Nói đến cũng lạ, Nhan chủ bộ lại thuộc về số ít có sức khỏe cường tráng kia, ngược lại cái kẻ hay bị gọi đùa là biểu đệ là Đường Cần Thư lại đổ bệnh.
Nhan Cẩn Dung ngơ ngác không hiểu ra sao, còn Đường Cần Thư quả thực là đau khổ mà không nói nên lời chỉ đành câm nín chịu đựng. Lần này dịch cảm cúm tuy là ào ào lao tới, nhưng bình thường cô cũng hoàn toàn có thể chịu được đó thôi. Ai ngờ được kinh nguyệt ghé thăm vào đúng lúc cơ thể cô yếu ớt nhất, kết quả là đành chấp nhận cúi đầu trước số phận hẩm hiu thôi.
Mới đầu cô vẫn coi thường việc đó, chỉ uống thuốc mà y quán của huyện chỉ định trong vài hôm, cũng chỉ là hơi sốt và đau họng thôi. Tới khi công việc kết toán và cứu nạn dân chúng ập tới, cô cố gồng mình lên làm cho xong xuôi, lúc làm việc còn chưa cảm thấy gì, chờ đến lúc mọi việc đã đâu vào đó mới thở ra nhẹ nhõm. Ai dè tối hôm đó khi nấu cơm, cô ngồi xổm trên nền đất để nhóm bếp, tới lúc muốn đứng thẳng lên thì hai mắt tối sầm, cả người mềm nhũn nằm gục trên đất không cách nào gượng dậy.
Nhan Cẩn Dung trèo tường sang, tay ôm một bó củi định đạp tuyết qua giúp cô một tay, thấy thế sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay mất. Gã ném hết đống củi trên tay chạy tới gọi cô thật to, nhưng chỉ thấy mí mắt Đường Cần Thư run rẩy không cách nào mở ra được.
Thật tình lúc đó trong đầu gã không còn chút nào là nam nữ thụ thụ bất thân này kia, chỉ bằng bản năng mà ôm cô ấy lên bế vào trong nhà chính. Rồi gã bất ngờ phát hiện ra, cô ấy quả thực quá nhẹ... và quá gầy.
"Sao phải dằn vặt mình thế chứ?" Nhan Cẩn Dung thấy trong lòng đầy chua xót. "Con gái con đứa sao phải dằn vặt bản thân thế chứ? Ở nhà chăn êm nệm ấm không tốt sao? Gọi cô là biểu đệ chứ cô thật sự nghĩ mình là đàn ông trai tráng đấy à?"
Kết quả là gã bế cô đi lòng vòng một hồi mới tìm được phòng ngủ chính của cô, hẳn là một cái lầu thêu không biết của vị tiểu thư nào nhà quan. Nhà bếp cách lầu thêu của tiểu thư một đoạn khá xa, ở giữa còn có hàng rào đầy hoa ngăn ra. Nói thật lòng, gã trèo tường sang nhà cô ăn chực bấy lâu nay nhưng chưa bao giờ tới chỗ ở của Đường Cần Thư cả.
Vừa liếc mắt nhìn, trong lòng gã càng thêm xót xa. Lầu thêu không lớn lắm, chỗ ở của người hầu kẻ hạ ở hai phủ Nhan Đường có khi còn lớn hơn như thế. Chưa kể vì để tiết kiệm củi đốt, biểu đệ không ở phòng chính mà ở phòng xép bên cạnh, thường là phòng xép dành cho tỳ nữ gác đêm, bởi vì là giường đất nhỏ không cần phí nhiều củi để đốt.
Cả căn phòng lạnh lẽo không khác gì động phủ đầy tuyết, hoàn toàn không có đồ trang trí trưng bày gì cả. Trên giường đất nhỏ chỉ có một bộ chăn nệm xanh đậm, bàn để bên cửa sổ thì bày một bộ ấm chén uống trà bằng sứ khá to, mà cái bàn đó cũng chỉ phết qua một lớp sơn thô giờ đã loang lổ.
Thế này thì cuộc sống hàng ngày ra thể thống gì.
"Cô nói xem cô muốn gì chứ?" Nhan Cẩn Dung làu bàu, nhanh tay nhấc chăn đệm ra rồi vội vàng đặt Đường Cần Thư nằm xuống trong chăn, rồi lại luống cuống tìm than củi để đốt dưới giường đất cho nóng.
Bây giờ gã mới cảm thấy thật sự không có người hầu kẻ hạ bên người mới khó chịu làm sao. Giờ này cả tiểu Ất lẫn thím Hoàng đều đã về nhà ngủ. Gã cũng muốn bò ra ngoài đi tìm đại phu đến xem bệnh nhưng lại không dám để mặc biểu đệ nằm một mình.
Cuống quýt tới toát mồ hôi, gã nhìn gương mặt mê man đỏ ửng của Đường Cần Thư. Đưa tay lên trán sờ thử, ui chao nóng phỏng cả tay.
Gã cố ép mình bình tĩnh nhớ lại các loại thuốc gần đây Cần Thư hay dùng.
Không nói tới việc gã thực sự vô năng không cách nào học được bắt mạch chẩn bệnh, nhưng lý thuyết y dược ít ra vẫn tính là thuộc làu làu nhờ thiên phú bẩm sinh. Mấy tờ đơn thuốc liếc qua là nhớ kỹ, đơn giản như đan rổ. Nhớ lại đầy đủ các đơn thuốc, gã cũng hiểu ra Đường Cần Thư không bị bệnh gì nghiêm trọng mà chỉ là nhiễm cảm cúm phong hàn kèm theo cơ thể mệt nhọc quá độ dẫn đến hao tổn sức khỏe mà thôi.
Thuốc thì trong nhà vẫn còn. Nhưng mà vụ sốt cao này e là vẫn phải tìm cách giảm nhiệt độ mới được.
Sau đó, gã bắt đầu vò đầu bứt tai. Biểu đệ tên là biểu đệ nhưng xét cho cùng không phải biểu đệ. Nếu là biểu đệ thật có phải tốt hơn không.
Gã quyết định hay là đi tìm thím Hoàng trước... Vừa mở cửa ló mặt ra ngoài, bão tuyết đã ập vào mặt gã muốn sặc, thò tay ra không thấy rõ ngón tay, gió thổi ào ào, tuyết rơi dồn dập khiến cho mí mắt cũng không mở lên nổi.
Ngay cả đi từ phòng ngủ ra bếp tìm lò nhỏ sắc thuốc còn mịt mù đạp gió đạp tuyết suýt nữa đi nhầm đường, đừng nói là đi ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Ngồi cạnh Đường Cần Thư sốt cao mê man, mắt chong chong nhìn ấm thuốc trên lò, Nhan Cẩn Dung quả thực rầu thúi ruột gan. Gã đứng lên đi loanh quanh trong nhà một lúc rồi cắn răng tự nhủ: đây quả thực là không còn cách nào khác, gã sẽ không bao giờ nói lộ ra, khiến cho khuê dự của biểu đệ, à nhầm, biểu muội bị ảnh hưởng.
So với khuê dự, tính mệnh đương nhiên quan trọng hơn nhiều.
Gã lóng nga lóng ngóng cầm cái khăn vải nhúng nước lên vắt khô rồi giúp Đường Cần Thư lần lượt lau mặt với lòng bàn tay. Bàn tay cô có không ít vết chai sần rõ rệt, da mặt cũng khô khốc đầy vẻ gió sương. Sao phải chịu khổ thế kia chứ, sao không lấy kem dưỡng da mà bôi một chút... Không có kem dưỡng thì hỏi một tiếng có sao, biểu ca có mà.
Gã lau tới cằm của cô xong, ngập ngừng một chút rồi mới gom đủ dũng khí mà lau xuống cổ với gáy. Chao ôi toàn là mồ hôi lạnh.
Thật ra thì lòng bàn tay gã cũng toàn là mồ hôi lạnh, càng lau càng run rẩy căng thẳng hơn. Thân trai sắp tròn hai mươi mùa xuân như gã, tới giờ chưa từng ở gần kẻ khác phái tới thế. Từ nhỏ tới lớn trong lòng gã chỉ có Thôi Hiền, chỉ cần thấy gã nói chuyện nhẹ nhàng với người con gái nào cô ả cũng dằn dỗi hờn ghen cả ngày, nên gã cũng chỉ đành tránh xa tất cả phái nữ xung quanh, tới mức truyền ra lời đồn đãi khó nghe đến thế.
Thôi Hiền hi vọng hai người có thể một đời một kiếp chỉ có đôi người, điều đó cũng đâu phải khó khăn. Bởi dẫu sao trong lòng gã cũng chỉ có cô ả mà thôi.
Vội vã chật vật rời khỏi kinh thành, huyện Đào Nguyên này đúng là khỉ ho cò gáy, ngay cả thanh lâu cũng thật đáng sợ. Nên cho dù Thôi Hiền khiến gã đau đớn xuyên tim, gã cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phá hủy trong sạch của mình ở những chốn mang xáƈ ŧɦịŧ ra làm hàng hóa như thế.
Nhưng dẫu sao gã cũng vẫn chỉ là một chàng thanh niên đang tuổi cường tráng, gần gũi một cô gái như thế đương nhiên sẽ khó tránh khỏi mặt đỏ tim đập nghĩ ngợi này kia. Tuy gã biết không nên như thế, nhưng lại không có cách nào kiềm chế bản thân được.
Cơ mà, những suy nghĩ lan man này nọ lúc gã phát hiện ra "biểu đệ thật ra vẫn là biểu muội, vừa mềm vừa trắng", đồng loạt tan thành mây khói lúc gã lau mồ hôi tới phần sau gáy của Cần Thư.
Ẩn sau lớp tóc dày, là một vết sẹo rất dài, ngay ở phía sau đầu.
Đầu ngón tay gã bỗng run lên.
Nghĩ mà xem, một thiếu nữ mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, một thân một mình đi làm nữ lại ở một huyện nhỏ khe núi nghèo khó. Những hiểm nguy đâu thể chỉ gói gọn trong vài hàng lý lịch làm quan?
Lúc cô ấy bị thương, hẳn là sẽ rất sợ hãi, rất bàng hoàng, rất chênh vênh vì không ai giúp đỡ phải không?
Đường Cần Thư thoáng động đậy, đôi lông mày nhíu chặt lại không buông.
Nhìn lại gương mặt cô, Nhan Cẩn Dung cảm thấy tim mình bỗng dưng như bị ai đó bóp chặt rất mạnh, đau tới mức không cách nào thở nổi.
Cuối cùng, gã vẫn đánh thức Đường Cần Thư. Đôi mắt cô ngơ ngác nhìn gã, ướt đầm nước mắt đầy vẻ yếu ớt, cực kỳ yên lặng. Cơn sốt này đã lột bỏ toàn bộ lớp mặt nạ vũ trang cô vẫn mang theo, chỉ để lại vẻ bình tĩnh khiến người ta cảm thấy bi thương.
Ánh mắt yếu đuối đến thế, như thể không nhận ra gã là ai cả.
"Không sao đâu." Nhan Cẩn Dung thấp giọng dỗ dành. "Ăn ít cháo rồi uống thuốc đã nhé?"
Đường Cần Thư cảm thấy mình như vẫn đang nằm mơ, đầu óc vẫn lơ ngơ không hiểu gì cả. Cô nhìn Nhan Cẩn Dung hồi lâu mới nhận ra đó là Nhan biểu ca, nhưng vẫn không hiểu miệng gã mấp máy đang nói gì.
Cô rất muốn bảo gã, bát cháo này bị khê rồi. Nhưng vẻ mặt của biểu ca lại buồn thương đến thế, đầu cô cũng đang đau đớn đến mơ hồ, nên là cô vẫn ăn hết thìa cháo này tới thìa cháo khác.
Thuốc sắc lâu quá, nên vô cùng đắng. Nhưng cô cũng vẫn mơ mơ màng màng mà uống hết.
Tất cả cứ mơ hồ như đang trong một giấc mộng.
Ánh mắt của Nhan biểu ca rất dịu dàng, cử chỉ rất ân cần... hơn nữa dường như vô cùng thương tâm.
Tại vì mình bị ốm ư?
"Tôi không sao." Sao giọng mình lại khàn đặc như thế nhỉ?
Vẻ mặt Nhan biểu ca dường như càng thêm đau xót thương cảm. Gã chìa tay ra... nhè nhẹ xoa đầu cô và nói.
"Đừng sợ, không phải sợ."
Cô rất muốn trả lời, Tôi không sợ. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô bỗng đau nhói, rồi cũng chẳng hiểu sao nước mắt cứ từ từ mà tuôn rơi.
Bắt đầu tới đoạn đôi chẻ có chút gọi là qua lại hiểu nhau và vờn qua vờn lại lẫn nhau nè :D