Khó có thể nuốt trôi cà phê.
Đều là cái quái gì, cho dù không dùng phụ liệu gì, dùng một ly cà phê đậm đặc, cũng không như này, một mùi khét thoang thoảng.
Thẩm Mộng Lan chỉ uống một ngụm cà phê, rồi không chạm vào cốc nữa.
Cô phải thừa nhận, nói chuyện với Trần Kinh khá căng thẳng, sự căng thẳng như vậy có chút kỳ lạ.
Thẩm Mộng Lan đi đến được vị trí của ngày hôm nay, coi như là đã trải qua cục diện lớn, người nào mà cô chẳng tiếp xúc qua, người ở tầng lớp gì mà cô chẳng gặp qua?
Nhưng bây giờ khi nói chuyện với Trần Kinh, cô lại khá căng thẳng.
Trần Kinh không giống với những thanh niên tài tuấn mà cô từng tiếp xúc qua. Cứ như vậy mặt đối mặt ngồi nói chuyện qua lại với Trần Kinh. Trần Kinh nhìn qua không giống người thường. Hơn nữa trong lời nói, Trần Kinh cũng không quên ca ngợi dáng vẻ xinh đẹp của cô.
Nhưng Thẩm Mộng Lan ngược lại hiểu rõ, Trần Kinh cũng không có dụng tâm động đến cô, ánh mắt của Trần Kinh rất bình tĩnh, Thẩm Mộng Lan là nhân vật nữ có vũ khí lợi hại, xem ra không có tác dụng trước mặt hắn.
Trần Kinh không giống như là tay già đời lão luyện, cũng không phải cái loại quân tử ngay thẳng thật thà, biểu hiện của hắn tùy ý, mà sự tùy ý như vậy vô hình trung làm tăng thêm khoảng cách của hai người.
Thẩm Mộng Lan vì muốn biết rõ ràng địa chỉ của Trần Kinh, cái giá cô trả quá lớn, cô đã nhờ đến không ít mối quan hệ.
Mấy ngày nay cô mỗi ngày đều lái xe đi đến nơi này, chính là muốn tìm cơ hội thích hợp để có thể tiếp xúc với Trần Kinh.
Tiếp cận Trần Kinh, hoặc là có thể tiến thêm một bước trở thành bằng hữu của Trần Kinh, điều này có ý nghĩa trọng đại với cô.
Kế hoạch làm thế nào để thu xếp nghiêm chỉnh tập đoàn Vạn Hải vẫn ẩn ở trong đầu cô, kế hoạch này nhất định phải có Trần Kinh đóng vai trò trọng yếu.
Hôm nay đúng lúc có cơ hội, đáng tiếc cô cảm thấy mình dường như xem nhẹ Trần Kinh.
Trần Kinh không phải là gã tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt mà bình thường cô thường gặp, Trần Kinh không rẻ như vậy, nếu muốn tới gần Trần Kinh, cô cần trả giá lớn hơn và phải cố gắng nhiều hơn.
- Bí thư Trần, chỗ này có chút gay go, chuyện của tôi không biết có nói ra được tại quán cà phê này không, bằng không...
Thẩm Mộng Lan áy náy nói.
Trần Kinh nói:
- Được rồi, trà xanh nơi này khá ngon, là mùi vị chính thống của Sở Giang. Khả năng thưởng thức cà phê của cô hơi kém, dù sao cũng là thành phố nội địa, thưởng thức cà phê chỉ dành cho người xem nó là một trò thời thượng. Người mà thực sự hiểu và biết thưởng thức nó không nhiều lắm.
Thẩm Mộng Lan ho nhẹ, muốn bưng tách lên, nhưng nghĩ đến vị khét của nó, cô lại dừng tay.
Nói thật, cô từ nhỏ được sinh ra trong gia đình phú quý, quen với cuộc sống của giới thượng lưu, đã quen thưởng thức những thứ cao phẩm và cuộc sống với tiêu chuẩn cao, hoàn cảnh của ngày hôm nay quả là khiến cô không mấy thích ứng.
Nhưng dường như Trần Kinh cố tình không thèm để ý. Hắn dương dương tự đắc.
Dường như mùi nấm mốc trong phòng kia làm cho người ta buồn nôn, nhưng lại không có chút nào ảnh hưởng đến hắn.
Thẩm Mộng Lan nghĩ thầm, điều này nói rõ Trần Kinh đích xác là xuất thân từ gia đình bình dân, trên người hắn cũng không biểu hiện ra cái loại phẩm chất của cán bộ cao cấp làm cho người ta chịu không nổi.
Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Đúng rồi, Thẩm tổng, cô mới vừa nói đến Trịnh Nguyên Khôn. Như thế nào? Tầm mắt của Trịnh Nguyên Khôn đang nhắm vào Kinh Giang sao?
Thẩm Mộng Lan nói:
- Đúng vậy, tình hình của tôi anh cũng biết mà, từ khi Vạn Hải tiến vào chiếm giữ Sở Giang tới nay, công đoàn liên tục gây rối. Tôi không dối gạt gì anh, tôi đã cho người theo sát Trịnh Nguyên Khôn, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp nắm giữ hướng đi của anh ta.
- Gián điệp? Đây là điều mới mẻ đó.
Lông mày của Trần Kinh nhíu lại nói.
Thẩm Mộng Lan hé miệng nói:
- Không hề mới mẻ, nói gián điệp thì hơi quá, tôi chỉ là muốn tự vệ. Căn cứ tình hình mà tôi nắm giữ. Công đoàn mà anh ta làm gần đây hoạt động ở Kinh Giang, dường như là muốn gây rối. Anh là Bí thư mới nhậm chức, người ta phỏng chừng không để vào mắt, chuẩn bị sắp xếp nghi thức hoan nghênh cho anh.
Trần Kinh hơi nhíu mi, nói:
- Thẩm tổng, nếu đứng ở góc độ khách quan, cô sẽ đánh giá Trịnh Nguyên Khôn như thế nào?
- Khách quan?
Thẩm Mộng Lan lắc đầu nói:
- Tôi không có khả năng khách quan. Tôi là dân doanh nghiệp. Tôi chỉ biết khi xí nghiệp của tôi tiến vào Sở Giang, tôi nghiêm chỉnh thực hiện hợp đồng đầu tư, nhưng xí nghiệp hiện tại của tôi nhiều lần bị quấy rối, tôi xin giúp đỡ vậy thôi.
Chúng tôi là xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Từ khi chúng tôi bắt đầu tiến vào Sở Giang, liền gặp phải phiền toái, tôi không rõ, vì sao Sở Giang có hoàn cảnh đầu tư như thế.
Nếu sớm biết rằng như vậy, lúc trước chúng tôi chắc chắn sẽ không lựa chọn Sở Giang.
Hơn nữa, hiện tại cho dù chúng tôi lựa chọn Sở Giang, cảnh ngộ mà chúng tôi gặp phải cũng chính là kinh nghiệm để những nhà đầu tư khác cảnh giác, đây là một ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ cho việc thu hút đầu tư của Sở Giang, vì sao chúng tôi làm người đóng thuế, nhưng lại không nhận được sự bảo vệ của chính quyền?
Trần Kinh uống một ngụm trà, nói:
- Thẩm tổng, có một số vấn đề phải xem biện chứng. Tham gia đầu tư kinh doanh, không phải tôi có thành kiến với các cô, các cô không có lợi sẽ không làm. Lúc trước nếu các cô không phải nhìn thấy được thu mua Lam Phi có lợi, thì chắc chắn sẽ không quyết định tiến vào Sở Giang đấy.
Hơn nữa, dựa theo hiệp định đầu tư của các cô, các cô cần phải trợ giúp đảm bảo % công nhân có nghề vào làm việc ở Lam Phi.
Nhưng trên thực tế các cô chỉ làm được một phần mười, phần lớn công nhân thất nghiệp, làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, trong chuyện này các cô không có vấn đề sao?
Hơn nữa, cho dù là như thế, chính quyền còn ở thế bị động hơn so với các cô, hiện tại nhắc tới tập đoàn Vạn Hải, điều đầu tiên lãnh đạo đầu tiên nghĩ đến đó là đây là sự việc khó giả quyết.
Mục đích mà chúng tôi thu hút đầu tư là cái gì? Mục đích đầu tiên là giải quyết vấn đề việc làm, sau đó mới là tăng thu nhập.
Nhưng thực tế tình hình là như thế nào, tôi tin Thẩm tổng là người biết rõ nhất, để thu hút đầu tư của các cô, toàn bộ Sở Giang của chúng tôi đã tốn biết bao công sức.
Trần Kinh nói rất chậm rãi, hắn hiểu rõ tình hình của Vạn Hải, hắn nói rõ mồn một từng vấn đề, khiến Thẩm Mộng Lan không thể không ngậm miệng lại.
Mà cô ta ngày càng có nhận thức sâu hơn về Trần Kinh, Trần Kinh quả là hiểu rất rõ về Vạn Hải, ở trước mặt hắn, không hề có chỗ hở để cô len vào.
Thẩm Mộng Lan trầm mặc một hồi, lập tức thay đổi phương thức, cô bắt đầu tố khổ, tố khó khăn, bắt đầu miêu tả cho Trần Kinh về bản kế hoạch tốt đẹp.
Dựa theo cách nói của cô, trước mắt Vạn Hải vẫn chỉ là vừa mới khởi bước, nếu tập đoàn Vạn Hải chính thức hoàn thành đầu tư, quy mô sẽ còn lớn hơn gấp ba bây giờ.
Nhưng cho dù như thế, Vạn Hải hiện tại cũng đã cung cấp hàng ngàn công ăn việc làm cho xã hội, thu nhập chịu thuế khoản độ hơn ba mươi triệu một năm.
Nếu quả thật tăng phạm vi lên, Vạn Hải sẽ trở thành đơn vị cung cấp công ăn việc làm cho lao động lớn nhất của toàn Tỉnh, hơn nữa thu nhập chịu thuế có thể vượt qua vài triệu đô la.
Nhưng hiện tại hết thảy nền móng cần phải phải được cải thiện về môi trường, để thay đổi tình trạng hiện tại, xí nghiệp nguyện ý phối hợp công tác chính quyền, vì thế Thẩm Mộng Lan còn phải bày tỏ thêm vài động thái.
Trần Kinh trầm ngâm không nói lời nào.
Thông qua cuộc nói chuyện với Thẩm Mộng Lan, Trần Kinh bỗng ý thức được khảo nghiệm rất lớn mà trước đây không lâu Kinh Giang phải đối mặt.
Thẩm Mộng Lan hôm nay không phải là vô cớ mời hắn uống trà đấy.
Cô nói Trịnh Nguyên Khôn thêu dệt chuyện ở Kinh Giang, lời này cũng không thể là lời đồn vô căn cứ.
Đây là một âm mưu, có lẽ là như vậy.
Có người dường như là muốn mượn Trịnh Nguyên Khôn gây phiền toái cho hắn, hoặc là có thể nói là dùng uy thế phủ đầu hắn.
Vấn đề lớn nhất hiện tại của Kinh Giang là gì? Chính là vấn đề thất nghiệp của cư dân thành phố, vấn đề cuộc sống của cư dân thành phố. Còn có vấn đề nào nghiêm trọng hơn vấn đề này nữa?
Dân chúng không sống nổi, cán bộ lãnh đạo của Kinh Giang phải đề cao cảnh giác mọi lúc, một chút bất cẩn cũng tạo ra phiền toái lớn.
Trần Kinh nghĩ thầm, có thể là có người muốn nhìn thấy hắn xảy ra vấn đề.
Dù sao, Trần Kinh bây giờ đang rất đặc thù ở Sở Giang, là Bí thư Thành ủy mà Ngũ Đại Minh coi trọng nhất, Bí thư Thành ủy phấn đấu trở thành cọc tiêu của Tỉnh ủy.
Phàm là người nổi bật thì dễ bị ghét, người ở Sở Giang hy vọng hắn trở thành cọc tiêu rất ít.
Cho dù là trước mặt Thẩm Mộng Lan này, phỏng chừng cũng thích nghe ngóng hắn gặp chuyện không may.
Kinh Giang gặp chuyện không may, cũng đồng nghĩa áp lực của cô không nhỏ, Trịnh Nguyên Khôn đem tinh lực tập trung đến trên người của cô, khiến cho cuộc sống của cô cũng không dễ chịu lắm?
Hơn nữa, Trịnh Nguyên Khôn hiện tại gây thù hằn đã nhiều, chính hắn lại ở bên kẻ địch, đến lúc đó hắn sẽ gây phẫn nộ cho nhiều người, hắn đối phó với anh ta cũng khiến cho bọn Thẩm Mộng Lan trợ lực một tay, không phải như vậy sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh đã dần bình tĩnh.
Hắn không thể lấy lòng của quân tử để đo dạ người, cứ cho rằng có phát huy tác dụng gì với Thẩm Mộng Lan.
Tuy nhiên, khả năng này không được loại trừ, Thẩm Mộng Lan căn bản chưa nói tới bất kỳ giao tình nào với hắn, vậy thì vì sao cô ta lại nhiệt tâm nói ra bí mật này của cô?
Thiên hạ không có quan tâm một cách vô duyên vô cớ, Thẩm Mộng Lan là một thương nhân, không có lợi sẽ không làm.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Trần Kinh hiểu được, những ngày nhàn nhã của mình đã hết rồi.
Hắn còn muốn tìm hiểu thêm, nghe nhiều một chút, tình nguyện đứng một bên chỉ để quan sát nhiều hơn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn rốt cuộc đã ngồi không yên, hắn đưa tay ra ngoài, nói:
- Được rồi, Thẩm tổng, đã muộn, chúng ta hôm nay kết thúc ở đây đi. Sau này có cơ hội chúng ta lại bàn tiếp.
Trần Kinh đứng dậy, Thẩm Mộng Lan nhất thời còn chưa có kịp phản ứng.
Vừa rồi cô vẫn nhịn không được hoàn cảnh nơi này, có thể nói là như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Nhưng Trần Kinh đứng dậy yêu cầu cô rời khỏi, cô lại cảm giác mình còn có rất nhiều ý tưởng vẫn chưa được thực hiện, cô còn muốn tâm sự nhiều hơn nữa với Trần Kinh.
Đáng tiếc Trần Kinh không cho cô cơ hội này, đứng dậy mặc áo khoác vào liền đi ra.
Thẩm Mộng Lan cuống quít chạy đến trước quầy tính tiền, khi đợi cô ra cửa, Trần Kinh đứng ở cửa châm một điếu thuốc mỉm cười với cô.
Mặt cô không khỏi đỏ lên, chợt trấn định lại nói:
- Bí thư Trần...
Trần Kinh cười nói:
- Thẩm tổng, tôi sẽ không tiễn cô rồi. Nhà tôi trong cư xá nhỏ này, cô đi đường cẩn thận nhé.
Trần Kinh phất tay về phía Thẩm Mộng Lan, xoay người rời khỏi, hắn bước nhẹ nhàng, trong lòng dường như không vui, nhưng không bao lâu liền biến mất trong tầm mắt của Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan vẫn nhìn theo bóng lưng của Trần Kinh rời đi.
Nhìn Trần Kinh từ sau lưng, môt chút cũng không giống như Bí thư Thành ủy có quyền cao chức trọng trong tay, ngược lại có điểm giống cậu bé gần nhà.
Bước đi của hắn không giống những tên quan thường dùng, mà giống như một người tri thức tinh anh, thần thái vội vàng.
- Trần Kinh.
Khóe miệng Thẩm Mộng Lan lộ ra nụ cười, trong đầu cô lại hiện ra hình dáng tai to mặt lớn của Lã Quân Năm.
Hai hình dáng này nếu để lại một chỗ khó mà có thể so sánh được, hoàn toàn có sự khác biệt như bầu trời và mặt đất.
Thẩm Mộng Lan bỗng nhiên nghĩ, có một ngày cô thật sự không có biện pháp, cái giá phải trả cho dù là cao, cô cũng phải lựa chọn Trần Kinh, tuyệt đối không thể chọn kẻ như Lã Quân Niên.