Cho tới gần trưa, Tiếu Hàm đều làm việc trong phòng, hầu như không bước chân ra ngoài.
Đầu tiên ông ta nhận được thông báo rằng Trần Kinh đi thị sát kiểm tra tình hình xây dựng của Toàn Thắng không cần ông ta đi cùng, tiếp đó, ông ta nhận được điện thoại của lãnh đạo từ khắp nơi gọi đến.
Bình thường lãnh đạo gọi điện thoại đến đều có công tác cần giao phó, nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay lãnh đạo gọi điện thoại đến đều nói linh tinh, thật giống như bằng hữu lâu năm cùng nhau ôn chuyện cũ, Tiếu Hàm công tác ở Thành ủy đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ được tỉnh đối xử ấm áp vui vẻ như hôm nay.
Nhiều lãnh đạo quan tâm như vậy, ông ta có thể không hạnh phúc ư?
Điện thoại vẫn liên tục đến rất nhiều cho đến tận giữa trưa, Tiếu Hàm mới được yên tĩnh một chút.
Nhưng bên tai vừa yên tĩnh, ông ta lại không nhịn được mà suy nghĩ.
Đã sớm nghe nói Bí thư Trần này không làm theo lối cũ, Tiếu Hàm vốn không tin chuyện này.
Tiếu Hàm vốn thích nghiên cứu người khắc, suy xét người khác. Theo ông ta thấy, lãnh đạo cũng là người, nghiên cứu cẩn thận, thấu đáo rồi. Lãnh đạo thích gì, chưa cần nói đã biết, công tác sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng Tiếu Hàm không thể phủ nhận, Trần Kinh này thật sự rất khó hiểu.
Tựa như lần này, Trần Kinh bất ngờ ra chiêu như vậy, cuối cùng là hắn có mục đích gì?
Tiếu Hàm nghĩ cả buổi sáng, ông ta nghĩ, có thể là Trần Kinh muốn chuẩn bị cho công tác quán triệt tư tưởng trong Hội nghị thường vụ.
Lập tức triển khai Hội nghị thường vụ, có một nghị quyết trọng yếu cần phải biểu quyết, đó chính là về vấn đề công khai báo cáo công tác của cán bộ trực thuộc toàn thành phố.
Lần trước các lãnh đạo quận huyện toàn thành phố công khai báo cáo công tác, sự kiện diễn ra rất lớn, cũng rất thành công, nhận được sự hưởng ứng rất lớn của xã hội.
Nhưng mặt khác cũng khiến cho lòng người khiếp sợ, tầng tầng phóng viên vây quanh, hơn nữa còn trực tiếp tại hiện trường. Bí thư, Chủ tịch thành phố thay phiên chất vấn, một số cán bộ quá lo lắng mà nói không ra, xem lại video chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Làm lãnh đạo đều cần thể diện, phương thức như vậy khiến rất nhiều người đã đánh mất thể diện. thậm chí những người này đã trở thành trò cười cho người khác.
Lần trước công khai báo cáo công tác thành như vậy, các đơn vị trong thành phố thần hồn nát thần tính, có rất nhiều lãnh đạo thông qua đủ loại quan hệ tìm tới, mục đích chính là cản trở việc các đơn vị trực thuộc thành phố lại bị như vậy.
Lãnh đạo cấp thành phố, năng lực lớn hơn lãnh đạo quận huyện nhiều, bọn họ đa số có thái độ kiên quyết cũng ảnh hưởng đến một bộ phận lãnh đạo thành phố.
Trần Kinh vì thế phải triển khai vài buổi họp hội ý, lãnh đạo tham dự hội nghị đều có ý kiến bất đồng.
Mà Trần Kinh lại không muốn chuyên quyền độc đoán, đề xuất muốn đem chuyện này đến Hội nghị thường ủy thảo luận, hơn nữa còn muốn đưa ra biểu quyết rõ ràng.
Hành động này của Trần Kinh khiến cán bộ cấp cao của Kinh Giang tương đối chấn động, rõ ràng không nắm chắc phần thắng trong Hội nghị thường vụ, vì sao vẫn kiên trì muốn biểu quyết?
Hơn nữa, phương thức biểu quyết như vậy rất dễ khiến người khác cho rằng mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Từ Binh đang trở nên gay gắt.
Hơn nữa, dù sao, Từ Binh cũng đã công tác ở Kinh Giang mấy năm, công tác Chính phủ Từ Binh vẫn nắm được phần nhiều.
Trong các đơn vị cấu thành và đơn vị trực thuộc Chính phủ thành phố, sức ảnh hưởng của Từ Binh lớn hơn Trần Kinh rất nhiều.
Phía dưới có nhiều người phản đối như vậy, Trần Kinh khó có thể có được sự ủng hộ như Từ Binh, chẳng lẽ Trần Kinh muốn sống mái một phen với Từ Binh trong Hội nghị thường ủy hay sao?
Tiếu Hàm nhiều lần nhịn không được muốn nhắc nhở Trần Kinh.
Nhưng Trần Kinh đột nhiên lại tung ra một hành động khiến cho nội bộ bộ máy đấu đá lẫn nhau, điều này khiến Tiếu Hàm thu tay chân lại.
Phương pháp của Trần Kinh rất khéo léo, trước hết để mọi người ý kiến về hắn, thử nghĩ Trần Kinh vừa mới bay đến Kinh Giang được bao lâu, mấu chốt là các phe phái của Kinh Giang căn bản cũng không có oán hận gì với Trần Kinh. Người ta làm sao có thể phê bình hắn? Cho dù là đề xuất ý kiến, đây đều chỉ là cái vỏ ứng phó bên ngoài mà thôi.
Nhưng những người đó có thể đã không còn giống như lúc trước.
Nếu những ý kiến này tác động lẫn nhau, thúc đẩy việc bại lộ những điểm xấu trong công tác, có thể sẽ có trò hay để xem.
Mâu thuẫn trong nội bộ bộ máy Kinh Giang cũng không nhỏ, Trần Kinh cứ như vậy mà bung mở ra hết, kế tiếp có thể sẽ có một số cảnh hay xuất hiện.
Tiếu Hàm đoán rằng, rất có thể sẽ khiến nội bộ bộ máy chỉ trích lẫn nhau, mâu thuẫn nội bộ trở nên gay gắt, cuối cùng thậm chí sẽ thành cục diện bóc mẽ lẫn nhau một cách tàn nhẫn.
Tiếu Hàm nghĩ đây có thể chính là điểm dụng tâm của Trần Kinh.
Trần Kinh làm lãnh đạo, hắn sợ cái gì chứ? Hắn chỉ sợ Kinh Giang vững như bàn thạch, chỉ cần không vững như bàn thạch, hắn có thể tiến hành lôi kéo, phân hóa.
Nên kéo sẽ kéo, nên đánh sẽ đánh, mượn lực đẩy lực, cuối cùng dễ dàng chỉnh đốn thế lực khắp nơi khiến tất cả mọi người nghe lời hắn làm thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nhìn hiện tại bên trong bộ máy có một số người đang có vẻ khẩn trương, bình thường không có việc gì ai lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình chứ?
Hôm nay, những người này niềm nở nhiệt tình như vậy, nói gần nói xa cũng là có ý đồ cả, Tiếu Hàm sao có thể không hiểu rõ tâm tư của mấy người này chứ?
Tiếu Hàm có thể nhìn thấy những điều này, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không hiểu hết được ý đồ của Trần Kinh.
Có lẽ Trần Kinh còn có suy tính sâu sa hơn, chỉ có điều trước mắt, Tiếu Hàm nhìn không thấu mà thôi.
Loại cảm giác này khiến Tiếu Hàm cảm thấy không an toàn.
Làm Trưởng ban thư ký, không lĩnh hội hoàn toàn được ý đồ của Bí thư, đây là điều tối kỵ, bởi vì điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự an toàn của vị trí của ông ta.
“Reng reng!”
Điện thoại trên bàn lại vang lên.
Tiếu Hàm thở dài một tiếng, cầm điện thoại lên nói:
-Tôi, Tiếu Hàm đây, xin hỏi ai đấy ạ?
-Trưởng ban thư ký, không quấy rầy giấc nghỉ trưa của anh đấy chứ?
Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Tiếu Hàm ngẩn người, nói:
-Được Thẩm tổng gọi điện thoại cho, cho dù là giữa trưa không được nghỉ tôi vẫn cảm thấy vui lòng!
Là Thẩm Mộng Lan tập đoàn Vạn Hải gọi điện thoại tới, tâm tình của Tiếu Hàm không khỏi vui sướng, Thẩm Mộng Lan nói:
-Trưởng ban thư ký, là như thế này, đã lâu không gặp anh. Không có anh chỉ đạo công tác cho chúng tôi, chúng tôi liền cảm thấy thật khó khăn, hôm nay tôi tới Kinh Giang, muốn mời anh ăn một bữa cơm, không biết có được vinh hạnh đón tiếp anh không?
Tiếu Hàm nghĩ một chút, vừa định mở miệng đồng ý, nhưng ông ta liền nghĩ lại.
Lần này Thẩm Mộng Lan đến Kinh Giang, hơn nữa còn muốn mời mình ăn cơm, nhất định là gặp phải khó khăn.
Không phải yến tiệc tốt lành gì, lúc này không giống như bình thường, không nên để xảy ra chuyện. Tiếu Hàm trong lòng cảm thấy thực sự bất an, ý đồ của Bí thư, ông ta không nắm được, cho nên phải hành động thật cẩn thận.
Ông ta trầm ngâm một chút, nói:
-Thẩm tổng, cô khách khí như vậy làm gì? Xí nghiệp các cô phục vụ cho chúng tôi, cô có chuyện gì khó khăn cứ nói thẳng, đừng khách khí!
Thẩm Mộng Lan cười khanh khách, nói:
-Không có chuyện gì nói, chủ yếu là muốn mời anh ăn cơm. Còn một chuyện nữa, chính là tôi muốn gấp rút báo cáo với Bí thư Trần về chuyện Vạn Hải đầu tư vào Kinh Giang. Anh cũng biết, bậc cửa của Bí thư Trần rất cao, tôi không dám trực tiếp kinh động hắn, cũng chỉ có thể nhờ anh sắp xếp mà thôi!
-Là chuyện này sao?
Tiếu Hàm nhíu mày, bỗng nhiên ông ta cảm thấy chuyện này tuy nhỏ nhưng lại không nhỏ chút nào.
Làm Trường ban thư ký, sắp xếp lịch trình của Bí thư đây là công tác hàng ngày của Tiếu Hàm.
Nếu là trước đây, chuyện này đối với Tiếu Hàm mà nói chỉ là tùy ý phủi tay mà thôi.
Nhưng hiện tại, Tiếu Hàm mơ hồ cảm giác được Trần Kinh dường như trong việc sắp xếp lịch trình cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn muốn xem cái gì, hiểu cái gì, đều nói cùng Phương Cương.
Mà Phương Cương cũng sẽ truyền lại ý kiến cho Tiếu Hàm, cứ như vậy, Tiếu Hàm sắp xếp lịch trình cũng sẽ không còn nhiều không gian tự do nữa.
-Thẩm tổng, chuyện này tôi phải xin chỉ thị một chút. Mấy ngày nay Bí thư bận rất nhiều việc, không có thời gian tôi không thể trả lời khẳng định ngay được!
Tiếu Hàm nói.
Thẩm Mộng Lan, cười cười, nói:
-Trưởng ban thư ký, ngay cả anh cũng không có cách, tôi thật sự cũng không biết nhờ ai nữa. Bí thư Trần bận rộn, chuyện này ai cũng biết, những tôi cũng có việc gấp cần gặp Bí thư, tôi thật sự kính nhờ anh đó!
Tiếu Hàm trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu nói:
-Tôi sẽ cố gắng sắp xếp! Cô chờ điện thoại của tôi!
Cúp điện thoại, Tiếu Hàm đứng dậy gọi điện thoại cho Phương Cương.
Điện thoại vừa kết nói, Tiếu Hàm lập tức trở nên tươi cười, chân thành nói:
-Tiểu Phương, đi theo Bí thư thị sát khổ cực lắm không, buổi chiều khi nào thì trở về vậy?
Phương Cương hạ giọng nói:
-Trưởng ban thư ký, Bí thư đang tức giận giáo huấn đó! Anh không ở đây, kinh nghiệm công tác của tôi lại không có, không có cách nào làm Bí thư nguôi giận, ai…
Tiếu Hàm cả kinh nói:
-Vẫn còn ở Toàn Thắng sao? Tôi lập tức qua đó…
Phương Cương nói:
-Anh tốt nhất đừng qua đây, ước chừng lát nữa chúng tôi sẽ trở về! Bí thư bảo tôi thông báo với anh, Hội nghị thường vụ phải sắp xếp trước, mặt khác, thêm một chương trình hội nghị nữa về đẩy mạnh cải cách doanh nghiệp nhà nước. Bí thư kêu anh mau chóng truyền đạt lại chuyện này cho các lãnh đạo.
Tiếu Hàm gật đầu nói:
-Chuyện này tôi biết rồi. Trên đường trở về nhớ phải cẩn thận, tốt nhất qua thăm hỏi Cục trưởng Cục công an thành phố, Cục trưởng Đinh một chút, để bọn họ quản chế an ninh cẩn thận một chút. Nhưng ngàn vạn lần không được phong tỏa đường xá, làm như vậy, Bí thư rất phản cảm, anh hiểu được ý của tôi chứ?
-Tôi hiểu!
Phương Cương nói.
Tiếu Hàm định cúp điện thoạt đặt xuống bàn, ông ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói lớn vào ống nghe:
-Đúng rồi Tiểu Phương, hôm nay Trưởng ban thư ký Hồng Hâm không theo cùng sao?
Phương Cương chần chừ một chút nói:
-Chuyện này…lúc xuất phát, Bí thư đã tức giận, nói anh ấy đi xem một phế trường xây dựng lại, đâu cần nhiều người đi cùng như vậy chứ, giống như Hoàng đế đi tuần vậy, lúc ấy…lúc ấy rất nhiều lãnh đạo đi theo đều bị anh ấy đuổi trở về rồi.
Trưởng ban thư ký Hồng cũng không đi cùng!
-Người đó không cùng đi thị sát với Bí thư sao? Không sắp xếp những người khác sao?
Tiếu Hàm nói.
Phương Cương nói:
-Bí thư chỉ định, kêu Phó Chủ tịch Liễu cùng đi, những người khác cũng đều là lãnh đạo Chính phủ, bên Thành ủy chỉ có một mình tôi.
Phương Cương dừng một chút nói:
-Đúng rồi, Trưởng ban thư ký. Có một chuyện tôi phải báo cáo với anh, xe của Bí thư hôm nay trên đường bị lọt lại phía sau, chậm trễ hơn phút!
-Cái gì? Xe bị bỏ lại phía sao sao? Làm bừa!
Tiếu Hàm biến sắc, nụ cười trên mặt nhanh chóng thu lại, sắc mặt trở nên xanh mét.
-Chuyện này tôi biết rồi. gần đây Thành ủy chúng ta có một số đồng chí có thái độ công tác rất khác thường, phải chỉnh đốn mới được!
Tiếu Hàm cúp điện thoại, trong lòng tức giận.
Lúc nào không xảy ra chuyện, lúc này lại xảy ra chuyện, đây không phải cố tình sao?
Tiếu Hàm hung hăng đấm một quyền xuống mặt bàn, trong lòng nổi lên sát khí chưa từng có.
Ông ta là người mẫn cảm, hiện tại Thành ủy lớn như vậy, ước chừng có người thấy Tiếu Hàm không được Bí thư trọng dụng nên nổi tà tâm đây.
Bằng không, tại sao có thể bất ngờ xảy ra chuyện tồi tệ như vậy?
Nếu công tác của mọi người đều căng thẳng, có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Đây quả thực là tự làm xấu mặt mình, quả thực như tát vào mặt Tiếu Hàm một cái vậy, cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể!