Đường quốc lộ từ Kinh Giang đến Sở Giang vào buổi tối tương đối ít xe.
Con đường quốc lộ này gập gềnh, khiến xe chạy cũng xóc lên xóc xuống, đi rất chậm.
Trần Kinh hôm nay ngồi ở ghế của phụ lái, lái xe Lão Hà lái xe, không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc dị thường.
- Lão Hà, sao vậy? Có tâm sự gì sao? Không nói một câu nào vậy? Trần Kinh nói.
Lão Hà mím môi, nói:
- Bí thư, những công nhân của xưởng đóng tàu kia đúng là một lũ khốn kiếp, những người này nên để Cục công an bắt hết lại, tạm giam tất cả lại!
Trần Kinh hơi sửng sốt, cười phát ra tiếng nói: - Lão Hà, ông như vậy là sao? Làm gì mà tức giận đến vậy, bọn họ đắc tội với ông rồi sao!
Lão Hà dùng tay đập tay lái một cái rồi nói: - Bí thư, anh biết bọn họ mắng anh như thế nào không? Mắng anh là tham quan, mắng anh là phá gia chi tử hại nước hại dân, anh không để ý đến sống chết của nhân dân. Anh xem lương tâm của những người này đều bị chó ăn hết rồi? Trước kia khi anh chưa đến Kinh Giang, Kinh Giang lúc đó rất loạn, anh mới đến được mấy tháng nay.
Tất cả các mặt của Kinh Giang đều tốt hơn rất nhiều rồi, nhất là về trị an xã hội, chúng tôi đều có thể cảm nhận được, nhưng bọn họ
Lão Hà càng nói càng tức giận, sắc mặt xanh mét, rất là khó nhìn.
- Tôi nói ông tại sao phải tức giận đến vậy, hóa ra là vì bất bình thay cho tôi! Trần Kinh nói, hắn dừng một chút, giọng điệu chậm dần: - Lão Hà, những công nhân bình thường kia đều là vô tội. Ông nói xem trong số bọn họ có ai quen biết tôi? Có những người có khi đến nhìn cũng chưa từng nhìn thấy tôi, bọn họ nói tôi là tham quan, nói tôi là kẻ phá gia chi tử, những cái đó đều là nói xằng nói bậy.
Nếu đã là những lời bậy bạ, tôi hà cớ gì phải tức giận?
Lão Hà nói: - Cái này thì đúng rồi. Không hiểu rõ tình hình đã nói lăng lung tung, cái này chính là phỉ báng, đem kiện bọn họ tội phỉ báng, đem đóng cửa xưởng của bọn họ vài ngày, tôi xem bọn họ có thành thật hay không?
Trần Kinh không nhịn nổi cười, nói: - Ông còn hiểu cả pháp luật, đúng là không tệ a, còn biết cả tội phỉ báng nữa!
Lão Hà ngượng cười, lấy tay gãi gãi đầu: - Tôi cũng chỉ nói vậy, tôi tức đến không còn biết gì nữa, anh là cán bộ lãnh đạo tốt như vậy, có anh lãnh đạo Kinh Giang chúng tôi, đó chính là phúc của người dân Kinh Giang. Nhưng những người này, thành sự không đủ bại sự có thừa, đúng là khiến cho người ta điên tiết!
Trần Kinh quay đầu nhìn về phía Lão Hà, mới phát hiện ra, Lão Hà tuổi không còn trẻ nữa, nhưng tính cách vẫn rất đáng yêu.
Hắn chỉ chỉ phía trước nói: - Lão Hà, đến cây xăng Thanh Thủy dừng lại một lát. Con đường này thực sự rất khó đi!
- Vâng, Bí thư! Tôi sớm đã nói đường quốc lộ khó đi, nếu đi đường cao tốc thì anh đã về đến nhà rồi! Lão Hà nói.
Trần Kinh thở dài một hơi, nói: - Đường quốc lộ khó đi thì cũng phải đi, Lão Hà, ông đừng có xem thường con đường quốc lộ khó đi này. Con đường quốc lộ này chính là bức tranh hiện thực sự miêu tả tình hình của Kinh Giang chúng ta. Kinh Giang của chúng ta một thành phố không có tài nguyên thiên nhiên, than đá, khoáng sản của chúng ta đều là từ bên ngoài cung cấp
Con đường quốc lộ bị ô tô tải trọng lớn yết loạn, chính là bằng chứng chứng minh Kinh Giang của chúng ta không có tài nguyên thiên nhiên. Tôi đi trên con đường này, xóc đến khó chịu, trong lòng lại càng nặng trĩu a!
Lão Hà ngẩn người, quay đầu về phía Trần Kinh, không nói gì.
Bí thư Trần trình độ cao, có tư duy của lãnh đạo, một đoạn đường hỏng hắn có thể liên hệ đến kế hoạch phát triển Kinh Giang, Lão Hà làm sao có thể chen miệng vào được?
Mà càng khiến Lão Hà kính nể hơn chính là, tất cả tâm tư của Bí thư Trần đều đặt vào phát triển Kinh Giang, lo lắng cho sự phát triển của Kinh Giang, suy nghĩ cho sự phát triển của Kinh Giang, toàn tâm toàn ý nghĩ cho tương lai của Kinh Giang.
Lãnh đạo như vậy, trên thế giới này liệu có được bao nhiêu người?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ông càng cảm thấy bất bình cho Trần Kinh, cảm thấy những kẻ khốn kiếp của xưởng đóng tàu kia, thật sự quá quá đáng rồi, quá không có lương tâm!
Lão Hà đánh xe vào trong trạm dừng của cây xăng Thanh Giang.
Khu vực nghỉ ngơi của trạm xăng có đỗ một chiếc xe việt dã.
Trần Kinh chỉ vị trí để Lão Hà đánh xe đến đỗ.
Trên chiếc xe có một người đàn ông cao lớn, anh ra đi đến nói: - Bí thư Trần!
Trần Kinh mở của xe, nói: - Ngồi ở sau đi, hôm nay vất vả rồi!
Lão Hà vẫn mơ hồ xuống xe đi mở cửa, ông ta vừa lại gần mới nhìn rõ đối phương rõ ràng là Cục trưởng của Thành cục Thang Dịch Dương, ông ta vội nói: - Cục trưởng Thang, chào anh!
Thang Dịch Dương vỗ vỗ bờ vai của ông ta nói: - Vất vả rồi, muộn thế này rồi còn làm phiền ông xe đến đây!
Lão Hà cười ngu ngơ nói: - Lãnh đạo cũng không kêu vất vả, chúng ta vất vả cái gì?
Trần Kinh và Thang Dịch Dương hai người ngồi ở sau, Trần Kinh nói: - Tình hình thế nào rồi? Có câu nói nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một ngày, hôm nay chắc hẳn anh đã thu hoạch được tất cả rồi phải không?
Thang Dịch Dương nói: - Bí thư, tôi không ngờ đến bọn họ lại hành động nhanh đến vậy, tôi đến chậm một chút, suýt nữa xảy ra chuyện. Nhưng mà vẫn còn may, đã khống chế được cục diện rồi, chúng tôi đã thành lập một tổ công tác, động viên tất cả đồng chí trong sở công an địa phương, thâm nhập vào công tác ở phía dưới, theo như phán đoán của tôi thì chuyện này rất nhanh sẽ qua đi thôi!
Trần Kinh nhắm mắt lại, nằm ngửa ra sau xe, nói: - Tôi không hỏi anh về những cái này, những tình huống này tôi đã biết rồi.
Thang Dịch Dương hắng hắng giọng nói: - Bí thư, theo sự sắp xếp của anh, tổng cộng tôi đã cài hai mươi người vào trong xưởng đóng tàu. Thân phận của bọn họ khác biệt rất lớn, có người là công nhân, có người là nhân viên quản lý của xí nghiệp, còn có người là bên công trình. Theo như tin tức mà bọn họ cung cấp, chúng ta hiện tại có thể xác định, sự việc lần này chính là có người cố ý phát động.
Trên tay tôi đã có danh sách, liên quan đến quản lý cao cấp của xưởng đóng tàu, trong đó có một người đặc biệt lanh lợi, chính là phó xưởng trưởng Hồ Hữu Lâm. Tổng hợp tin tức trên các phương diện, chúng ta cơ bản có thể phán đoán Hồ Hữu Lâm lần này là người trực tiếp phụ trách, nếu như cần thiết, chúng ta lập tức có thể bắt gã.
- Không vội! Trần Kinh đè đè tay - Anh cảm thấy Chu Vọng Quân có vấn đề hay không!
Thang Dịch Dương nói: - Cái này còn cần phải nói sao? Hồ Hữu Lâm là tâm phúc của Chu Vọng Quân, quan hệ hai người bọn họ cực kỳ mật thiết, Hỗ Hữu Lâm xúi giục chuyện lần này, Chu Vọng Quân có thể thoát khỏi liên quan sao?
Trần Kinh lắc đầu, nói: - Các anh làm việc không thể độc đoán như vậy được, làm việc phải có chứng cứ, cần phải đem chứng cứ làm rõ rồi mới được đưa ra kết luận. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Người của các anh không thể chỉ có cung cấp những tin này được.
Tôi muốn biết các vấn đề của xưởng chế biến tàu trong vòng mấy năm nay, bao gồm những tình tiết về nguyên vật liệu mà bọn họ mua, đến tiêu thụ sản phẩm.
Thang Dịch Dương à, một xưởng chế biến tàu nhìn rất đơn giản, nhưng trên thực tế là cả một đường dây lợi ích. Hiện tại sắp đến thời điểm thay đổi chế độ của xưởng đóng tàu, vào lúc này ai mà bị lung lạc bị động, đây chính là điểm mấu chốt của vụ án. Anh nên dựa theo những manh mối này để tiếp tục điều tra, mạnh dạn suy đoán, không cần tang chứng vật chứng.
Cuối cùng, công tác bảo mật bắt buộc phải được đặt lên hàng đầu, lực lượng trước đây của cục công an anh nhất định không được thay đổi, anh hiểu ý tôi chưa?
Thang Dịch Dương liền trả lời một tiếng nói: - Tôi hiểu rồi, Bí thư. Những người lần này tôi dùng tuyệt đối đều đáng tin cậy. Về công tác điều tra và giám sát xưởng đóng tàu, những việc không rõ chi tiết, đều là tôi đích thân đến hỏi, vấn đề bảo mật chắc chắn là không có vấn đề gì.
Trần Kinh cười ha ha nói: - Vậy thì tốt, để cho bọn họ phóng ngựa đến., tôi vẫn phải cánh cáo anh, đối thủ rất giảo hoạt, rất bí mật, anh nhất định không được tự ý làm liều. Có vấn đề gì anh cần phải lập tức báo cáo lại với tôi, hiểu chưa?
Bàn công việc xong, Trần Kinh và Thang Dịch Dương lại nói chuyện thêm một lúc nữa.
Sau khi Thang Dịch Dương đến Kinh Giang, điều tra và giải quyết một số vụ án lớn, danh tiếng ở Sở Giang lan rộng rất nhanh, người dân đặt cho anh ta một cái biệt hiệu " Thang thần thám".
Trong đó, nhất là việc điều tra vụ án giết người đặc biệt lớn ở bến tàu, vụ án này liên lụy đến cả những nhân vật chủ chốt của thể lực xã hội đen ở bến tàu.
Vụ án phát sinh đã được bốn lăm năm rồi, năm nay Thang Dịch Dương bắt đầu giữ chức Cục phó, liền bắt đầu tổ chức điều tra vụ án này, từ tiếp nhận đến phá án, đến đem những kẻ phạm tội về quy án, tổng cộng chỉ cần đến hai tuần.
Vào ngày Tòa án Nhân dân trung cấp Kinh Giang tuyên bố bốn nhân vật chủ chốt khả nghi giết người, toàn thành phố chấn động, Thang Dịch Dương cũng dường như vì một trận chiến này mà thành danh.
Trần Kinh đánh giá Thang Dịch Dương là trời sinh ra để làm việc điều ra giám sát, anh ta đã từng học qua lớp giáo dục chuyên nghiệp, được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa tâm tư vô cùng tinh tế, trời sinh khả năng quan sát chi tiết, người như thế này làm công tách hình sự, quả thực là quá phù hợp rồi.
- Bí thư, không còn sớm nữa rồi, anh nên về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi! Thang Dịch Dương nói.
Trần Kinh gật gật đầu, đưa tay nhìn đồng hồ đã là ba giờ sáng rồi.
Trong lòng hắn nảy ra chút áy náy, hướng về phía Lão Hà vẫy vẫy tay nói: - Lão Hà, lái xe đi! Bí thư như tôi làm thật thất bại, làm việc không biết ngày đêm, khiến cho người khác cũng không được sống yên ổn.
Mẹ con Phương Uyển Kỳ đến Sở Thành, Trần Kinh ngay thời gian liên lạc với hai mẹ con đều không có, làm chồng và làm cha, Trần Kinh cảm thấy bản thân đã không làm tròn bổn phận.
Hẳn mở đèn trên đỉnh đầu.
Lấy ra danh sách mà Thang Dịch Dương gửi cho, hắn xem từng người từng người một.
Bồng nhiên có một cái tên khiến cho hắn chú ý, cái tên ày chính là Hồng Thần Cương.
Hồng Thần Cương Trần Kinh biết người này, danh tiếng của anh ta ở Kinh Giang rất lớn, được xưng làm nhà doanh nghiệp đứng thứ nhất thứ hai ở Kinh Giang.
Trần Kinh từng gặp qua anh ta một lần, người này nhìn thấy trắng trẻo, nhìn qua có phần ẻo lả.
Lúc ấy Phó trưởng ban thư ký Hồng Hâm vẫn ở bên cạnh Trần Kinh, Hồng Hâm giới thiệu Hồng Thần Cương là em ruột của anh ta, Trần Kinh còn từng bắt tay với người này.
Người này sao lại có quan hệ với xưởng đóng tàu? Hơn nữa còn bị Thang Dịch Liệt liệt kê vào danh sách những kẻ khả nghi gây kích động trong xưởng đóng tàu?
Trần Kinh nhạy cảm cảm giác được ở bên trong có khả năng là có vấn đề, có lẽ sự việc của xưởng đóng tàu vẫn còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc bút, khoanh một vòng tròn trên tên của Hồng Thần Cương.
- Tít, tít, tít!
Điện thoại ở trong túi áo của hắn phát ra tiếng.
Hắn lấy điện thoại ra, nghĩ rằng là tin nhắn của Phương Uyển Lỳ, nhưng sau khi mở tin nhắn ra khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu: "Sự việc của xưởng đóng tàu, coi trừng không thì không chịu được.
Người gửi tin nhắn rõ ràng là Trịnh Viễn Khôn.
Khóe miệng của Trần Kinh hơi vểnh lên, trả lời một tin: - Anh đừng để trẻ con nó lừa! Đầu anh toàn bã đậu, tốt nhất đừng để người ta lợi dụng!
Chỉ mấy giây sau sau khi tin nhắn được gửi đi, đối phương liền gửi tin nhắn trả lời: - Chúng ta nói là không đầu cơ, tôi chỉ là vì kêu oan thay cho công nhân, anh tốt nhất không được vứt bỏ công nhân của xưởng đóng tàu, bằng không chúng ta không được yên đâu!
Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, đem tin nhắn xóa đi, đầu dựa vào sau ghế, nhắm mắt lại.
Tâm trạng của hắn vô cùng mệt mỏi, tình hình của Kinh Giang vừa mới được mở ra, bây giờ lập tức lại gặp phải vấn đề khó chơi như vậy.
Những gì hắn nói với Tiếu Hàm là đúng rồi, đây mới chỉ là màn mở đầu thôi, phía trước vẫn còn rất nhiều khó khăn nguy hiểm.
Hắn đột nhiên nhớ đến "Mạnh Tử" có một câu nói "Mặc dù có hàng triệu người đứng lại tôi vẫn đi về phía trước!
Trần Kinh dừng sức bóp bóp nắm tay, trong lòng tự nhiên hăng hái vô cùng.