Họa vô đơn chí, phúc song chí.
Đối với Từ Binh mà nói, khó khăn không chỉ là việc điều chỉnh nhân sự lần này, khiến ông ta bị yếu thế.
Mà trong số những dự án đích thân ông ta phụ trách, có một dự án quan trọng đó là dự án mở rộng đầu tư vào Kinh Giang của tập đoàn Vạn Hải.
Vốn dự án này đã chắc như đinh đóng cột, năm ngoái đã bàn bạc cũng tương đối rồi.
Nhưng giữa đường nhảy ra tên Đổng Quang Vân khiến ông ta mất mặt, việc này cũng bị trì hoãn, hơn nữa lại còn xuất hiện những thay đổi ngoài ý muốn.
Năm ngoái tập đoàn Vạn Hải gặp khó khăn, phải đối diện với áp lực lớn từ Sở Giang, việc sản xuất và kinh doanh đều không được đảm bảo. Lúc đó bọn họ ở Sở Giang đang ở trong cảnh cùng đường, muốn tìm một nơi khác để dừng chân, lúc đó Kinh Giang là nơi được bọn họ đặc biệt quan tâm.
Nhưng nửa cuối năm ngoái, cục diện đã bắt đầu thay đổi.
Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải từ trong khó khăn đã tìm ra lối thoát, cô ta ép buộc Tỉnh ủy, Ủy ban Tỉnh và cả Thành ủy, Ủy ban thành phố Sở Giang ra một quyết định lớn, đó là phải loại bỏ hết hiểm họa ảnh hưởng tới sự tồn tại của tập đoàn Vạn Hải.
Tập đoàn Vạn Hải thoát khỏi khó khăn, tràn trề sức sống, vì vậy tình thế lập tức thay đổi.
Bọn họ từ một thứ bỏ đi, trở thành một thứ mà mọi người phải tranh giành, tất cả các thành phố trong tỉnh đều hi vọng sẽ nhận được khoản đầu tư lớn này của tập đoàn Vạn Hải.
Mà trong những thành phố và khu tự trị này, thì thành phố Vũ Đức đã bắt đầu có hành động rồi.
Thay đổi như vậy, e rằng việc tập đoàn Vạn Hải đầu tư và Kinh Giang bắt đầu trở lên không còn bức thiết nữa.
Từ Binh vốn nghĩ rằng ông ta sẽ giành được dự án này trong đầu năm nay, sau đó sẽ thuận lợi triển khai dự án đó, cố gắng trong vòng một đến hai năm sẽ hoàn thành toàn bộ mấy khu nhà xưởng của tập đoàn Vạn Hải ở Kinh Giang, điều này đối với sự phục hồi kinh tế của Kinh Giang, nhất là quận Tam Hòa có ý nghĩa cực kì quan trọng.
Nhưng từ đầu năm tới giờ, Từ Binh đã cố gắng nhiều lần, nhưng không có cách nào để đạt được kết quả như mong đợi.
Đây cũng không phải là điểm mà khiến ông ta khó chịu, điểm mà khiến ông ta bực mình nhất đó là người phụ trách công việc đầu tư vào Kinh Giang của tập đoàn Vạn Hải đã thay đổi.
Thẩm Mộng Lan cơ bản là sẽ không trực tiếp phụ trách việc này nữa, mà giao cho Phó tổng giám đốc mới nhận chức của tập đoàn Đồ Cương.
Đồ Cương là một người xảo quyệt, đồng thời cũng là một người rất ngông nghênh, Từ Binh gặp mặt ông ta mấy lần, người này rất mạnh mồm, nói rằng hi vọng Kinh Giang có thể miễn phí tiền đất cho tập đoàn Vạn Hải.
Từ Binh mới nghe thấy điều này suýt nữa thì ngất, đây không phải là một hai hecta đất, là cả hàng trăm hecta đất. Dựa theo chính sách ưu đãi nhất, thì chỗ đất đấy cũng có giá trị lên đến hàng chục triệu đồng.
Hơn nữa mấy chục triệu này cũng không đủ cho Ủy ban đền bù tiền giải phóng mặt bằng.
Vốn đã là đã chịu thiệt để thu hút đầu tư, nay đối phương còn muốn ép tới, trong lòng Từ Binh làm sao không giận chứ?
Cứ như vậy, dự án này bị mắc tại đó.
Mà Đồ Cương ông ta không để ý đến sự tức giận của Từ Binh, Kinh Giang không có cách nào cũng cấp đất, thành phố khác đồng ý, nếu đã như vậy, tại sao bọn họ phải đầu tư ở Kinh Giang chứ?
Hiện giờ thành phố nào cũng đều rất muốn thu hút vốn đầu tư, sự tranh giành giữa các thành phố là rất kịch liệt, Kinh Giang không có những ưu thế của mình, trong lúc đàm phán Từ Binh không tìm được ưu điểm nào để nói.
Hiện giờ vấn đề chính là bị mắc tại đó, Từ Binh nhất định phải báo cáo lại với Ủy ban.
Nếu không thì nếu dự án này không thể thành công, hơn nữa dự án này lại do ông ta đích thân phụ trách, thì làm sao ông ta đối đáp được với mọi người?
Uy tín của người Chủ tịch như ông ta chẵng nhẽ lại vì chuyện này mà mất hết sao?
"Cốc, cốc!"
Từ Binh nhíu mày, nói: -Ai đấy?
Người đẩy cửa vào là Trưởng ban thư kí Ủy ban Đỗ Tu Thận, ông ta bước vào nói: -Chủ tịch, Phó chủ tịch Lưu và Chủ tịch Nghê của xí nghiệp xe động cơ đốt trong đã tới!
Từ Binh ngơ ngác, có chút bất ngờ, ông ta nhìn ra cửa, thì giọng cười của Phó chủ tịch thường trực Lưu đã vọng tới, ông ta nói: -Chủ tịch, làm phiền anh rồi, tôi và lão Nghê là khách không mời mà tới rồi!
Từ Binh đứng dậy, nở một nụ cười, nói: -Vào đi, vào đi! Cái gì mà khách không mời mà tới chứ, tôi thấy hai người không có việc gì thì không tới đây đó!
Hai người Lưu Đức Tài và Nghê Vĩnh Thắng bước vào.
Từ Binh nhiệt tình tiếp đón, mời hai người vào, rồi bảo thư kí bưng trà tới.
Đỗ Tu Thận đúng lúc chào xin ra ngoài, Từ Binh vẫy tay lại, nói: -Tu Thận, anh cũng ngồi xuống đây đi! Hôm nay Vĩnh Thắng là khách quý, không dễ gì mới tới đây chơi, chúng ta cùng nhau nói chuyện!
Ông ta dừng lại một lúc, rồi hướng mắt về Nghê Vĩnh Thắng nói: -Vĩnh Thắng, sao nào? Có phải là thấy đủ tự tin rồi không! Tôi thấy tinh thần diện mạo của anh cũng không tồi!
Nghê Vĩnh Thắng khiêm tốn nói: -Chủ tịch, thành phố coi trọng xí nghiệp xe động cơ đốt trong của chúng tôi, trên dưới xí nghiệp chúng tôi đều cảm thấy rất vui. Nhất là lần này trong hội nghị về kinh tế, đã coi xí nghiệp chúng tôi là doanh nghiệp trọng điểm, chúng tôi cảm thấy rất tự hào. Hiện giờ chúng tôi có rất nhiều việc chưa hoàn thành, nhưng chúng tôi rất tự tin sẽ làm tốt!
Lưu Đức Tài cười lớn, nói: -Chủ tịch, việc này tôi biết rõ, Nghê Vĩnh Thắng không nói lung tung. Hôm qua tôi mới tới xí nghiệp xe động cơ đốt trong, thực sự tinh thần làm việc của bọn họ rất tốt. Lúc đó tôi đã mở một cuộc họp với lãnh đạo các ban ngành của bọn họ, mỗi người bọn họ đều phát biểu bày tỏ quyết tâm của mình, tài liệu cụ thể tôi đem tới đây, Chủ tịch anh xem qua một chút đi!
Lưu Đức Tài đưa cho Từ Binh một xấp tài liệu.
Từ Binh cầm tài liệu trên tay, nhìn qua một lượt, rồi gật đầu, nói: -Không tồi, không tồi! Tinh thần làm việc rất tốt, có tinh thần làm việc tốt coi như là đã thành công một nửa rồi.
Lưu Đức Tài cười mấy tiếng, rồi dừng lại, nói sang chuyện khác: -Nhưng hiện giờ có một vấn đề, chính là vấn đề tài chính. Vĩnh Thắng bọn họ đã lên một bản kế hoạch rất tỉ mỉ về việc maketting và sản xuất, bọn họ đã tiến hành chuyên môn hóa dây chuyền sản xuất và tiêu thụ sản phẩm.
Trước mắt động cơ đốt trong của chúng ta, nhất là kĩ thuật về động cơ đốt trong chạy bằng dầu ma-dút đã đạt trình độ tiên tiến trên thế giới.
Mấy năm trước, bọn họ đã phải chịu khó khăn, chủ động tấn công về phía trước, có thể nói là đã nghiên cứu phát triển thành công được nó.
Hiện giờ chúng ta có kĩ thuật tiên tiến, nhưng lại không làm ra được sản phẩm chất lượng tốt, một mặt là trình độ công nghệ sản xuất của chúng ta còn chưa tốt. Mặt khác còn vì chúng ta cần hợp tác thương mại với các doanh nghiệp ưu tú của nước ngoài, cần phải tăng cường thu mua linh kiện, chúng ta không có nguồn vốn lưu động, đừng nói tới phí dùng để maketting cho sản phẩm, ngay cả nguyên vật liệu chúng ta còn không có đủ tiền để thu mua.
Tất cả đều cần sự hỗ trợ về tài chính, tôi và lão Nghê bọn họ đã tính toán rồi, muốn cho xí nghiệp xe động cơ đốt trong thực sự phát triển, thì chúng ta cần khoảng đến triệu đồng!
Cho dù là phí để duy trì, thì chúng ta ít nhất cần khoảng triệu đồng. Hiện giờ điểm mấu chốt của vấn đề chính là chúng ta làm sao có thể giải quyết số tiền đó?
Từ Binh giật mình, nói: - triệu đồng? Cần nhiều tiền như vậy sao?
Nghê Vĩnh Thắng không nói lời nào, đưa tập tài liệu cho Từ Binh, nói: -Chủ tịch, đây là tình hình cụ thể của chúng tôi, anh xem qua đi!
Từ Binh mở tập tài liệu ra xem, có chút gì đó kì quái.
Ông ta cuối cùng đã hiểu, mục đích hôm nay Lưu Đức Tài và Nghê Vĩnh Thắng tới đây.
Khẩu khí rất lớn, mở miệng đã đòi triệu, Từ Binh có năng lực tạo ra triệu sao?
Trước kia Từ Binh có chút quan hệ trong Tỉnh, Bắc Kinh cũng có chút quan hệ. Lúc đó ông ta muốn tiền là có cách để tạo ra được, nhưng đó là thời điểm mà đất nước đang có chính sách cổ vũ đầu tư.
Hiện giờ nhà nước thắt chặt vấn đề tài chính, khống chế nghiêm ngặt quy mô đầu tư, những mối quan hệ đó của Từ Binh có chút miễn cưỡng, dưới hoàn cảnh như thế này, ông ta làm sao có thể xin tiền được chứ?
Hơn nữa, cục diện hiện giờ của Kinh Giang như vậy, xí nghiệp xe động cở đốt trong nói là có kĩ thuật tiên tiến, nhưng kĩ thuật này trong quá trình sản xuất có đáng tin tưởng không, điều này cần kiểm tra thực tế, muốn cầm được tiền đâu phải chuyện dễ?
Kinh Giang không có tiền, tài chính của Sở Giang eo hẹp, nhà nước có tiền.
Nhưng tiền của nhà nước Từ Binh có khả năng xin được triệu không?
Lưu Đức Tài và Nghê Vĩnh Thắng chẳng nhẽ lại không rõ điểm này?
Rõ ràng hôm nay Lưu Đức Tài và Nghê Vĩnh Thắng tới đây là làm khó ông ta rồi.
Hiện giờ Từ Binh muốn hóa thế bị động thành chủ động, thì ông ta phải lập tức hành động, trong những công việc quan trọng ông ta phải nắm chắc, chỉ có như vậy ông ta mới có cơ hội tiếp tục đối kháng với Trần Kinh.
Nếu không thì hiện giờ Trần Kinh đang chiếm thế thượng phong trên mọi mặt, công việc phía Ủy ban Từ Binh lại không làm tốt, cuối cùng thì sẽ có kết cục như thế nào?
"Tiểu nhân bỉ ổi", Từ Binh thầm mắng, Lưu Đức Tài là một tên nham hiểm, trước kia ông ta rất biết điều, nhưng hiện giờ gặp phải khó khăn, ông ta liền quay đầu lại lợi dụng Từ Binh ông ta.
Lưu Đức Tài đã phụ trách về việc liên hệ với xí nghiệp xe động cơ đốt trong từ lâu, ông ta và Nghê Vĩnh Thắng có quan hệ rất thân thiết, giữa hai người bọn họ còn không biết có bao nhiêu âm mưu xấu xa nữa!
Vào thời điểm này, Lưu Đức Tài lại khư khư nắm lấy xí nghiệp xe động cơ đốt trong trong tay, ngoài lợi dụng Từ Binh ra, ông ta còn có thể làm được gì nữa?
Rõ ràng, hiện giờ Từ Binh đang phải đối mặt với cục diện khó khăn.
Lưu Đức Tài đẩy việc khó lên người ông ta, nếu ông ta không nhận thì uy tín, quyền uy của Chủ tịch như ông ta có còn không?
Nhưng nếu ông ta quyết định nhận việc này, thì ngày nào ông ta cũng phải bận bịu chạy khắp nơi, cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề xí nghiệp xe động cơ đốt trong, cuối cùng công lao thuộc về ai chứ? Lưu Đức Tài không phải bỏ ra chút công sức nào, ông ta có thể ngồi không hưởng lợi, tên này tính toán cũng tinh danh lắm!
Từ Binh trầm ngâm một lúc, nói: -Lão Lưu, lão Nghê, xí nghiệp xe động cơ đốt trong là doanh nghiệp trọng điểm của thành phố, cũng là dự án quan trọng của chúng tôi. Việc điều hành cụ thể của dự án này, nhất định phải thảo luận trong các cuộc họp của Ủy ban chúng ta, sau đó sẽ được đem ra thảo luận trong hội nghị thường trực.
Chúng ta phải tổng hợp ý kiến của các bên, mới có thể quyết định được hướng đi cụ thể của dự án này. Đương nhiên, vấn đề tài chính cũng vậy!
Như vậy đi, để tôi xem tài liệu của các anh trước, sớm còn hơn muộn, đúng không. Ngày kia chúng tôi sẽ mở một cuộc họp nghiên cứu về vấn đề này, thì trong hội nghị thường trực sau đó sẽ đưa ra để thảo luận!
Hiện giờ thời gian không đợi người nữa, nếu chúng ta chậm một phút, thì đối thủ sẽ nhanh hơn một bước. Xí nghiệp xe động cơ đốt trong của chúng ta hiện giờ là hi vọng của Kinh Giang, nhất định không được tiếc gì để vực dậy xí nghiệp, ở điểm này lão Lưu phải lưu tâm nhiều hơn, đương nhiên Chủ tịch Nghê anh là Chủ tịch hội đồng quản trị của xí nghiệp phải toàn tâm vào việc này!
Từ Binh cân nhắc hồi lâu, mới nghĩ ra cách trì hoãn chuyện này, đẩy tất cả việc này cho Trần Kinh giải quyết.
Trần Kinh không phải rất lợi hại sao? Hắn có gì là không thể, chắc chắn có thể giúp được xí nghiệp xe động cơ đốt trong có được số tiền mong muốn, nếu hắn không làm được, Kinh Giang còn có ai có thể gánh được trọng trách này?
Nhưng khi nói câu này ra, Từ Binh cảm thấy mình dường như đã bị lừa.
Hình như Lưu Đức Tài ông ta đã nghĩ ra điểm này, chỉ là ông ta không dám trực tiếp đẩy việc này sang cho Trần Kinh, nên mượn ông ta giúp một tay, nhưng nếu Trần Kinh lại đem việc này giao cho ông ta. Mới nghĩ tới đây thôi, ông ta đã cảm thấy rất tức giận, chỉ muốn đập bàn mắng chửi cho thỏa thích.
Ném đá xuống giếng, việc này Từ Binh làm nhiều rồi, nhưng cuối cùng cũng có một ngày việc này bị áp vào người ông ta, cảm giác này thật khó chịu.