Hội trường bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, không ai nói gì.
Vốn hội nghị hôm nay tất cả mọi người đều cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Tính cách của Lôi Minh Phong, một là mặt dày, hai là thích ỷ thế đàn áp người. đây là đặc điểm của gã. Mà Trần Kinh từ trước đến nay đều luôn cứng rắn, nhìn cách hắn xử lý sự việc của Kinh Giang, làm gì có chuyện nào không thể hiện tác phong mạnh mẽ cứng rắn của hắn?
Hai người đụng phải nhau, không tóe ra chút lửa, ai cũng sẽ thấy lạ.
Tiến trình hội nghị hiển nhiên diễn ra ngoài dự liệu của mọi người, Lôi Minh Phong đưa ra yêu cầu gì Trần Kinh đều đáp ứng.
Trần Kinh không chỉ đồng ý, hơn nữa còn lên giọng tỏ vẻ tán thưởng, nếu không phải hiện tại tình thế trong tỉnh mọi người đều biết, có người có khi còn cho rằng Trần Kinh sắp điều tới Sở Thành công tác.
Lôi Minh Phong cứ nhìn Trần Kinh, gã liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, hình như hôm nay không nên là cảm giác này.
Rốt cục, gã không nhịn được, nói:
- Bí thư Trần, mọi người chú trọng sự phát triển của Lang Châu như vậy, lẽ nào có hạng mục gì lớn ở Lang Châu?
Trần Kinh khẽ mỉm cười nói:
- Không không, hạng mục Ngọc Sơn của của các anh mới là lớn. Lang Châu chúng tôi chỉ là con tép. Hiện tại chẳng phải tỉnh ủy nhấn mạnh đoàn kết phát triển sao? Chúng tôi cũng là suy xét tới việc Sở Thành phải xây dựng tuyến đường cao tốc, thấy đây là cơ hội khó có được.
Lang Châu cách tuyến đường cao tốc không xa. Nếu có thể có quan hệ với tuyến đường cao tốc, huyện chúng tôi chẳng phải sẽ phát triển nhanh chóng sao?
Muốn làm giàu trước tiên phải làm đường. Hiện tại Kinh Giang chúng tôi rất nghèo nàn. Về mặt xây dựng đường, đặc biệt là mảng xây dựng đường cấp một quận huyện, trong lòng chúng tôi nghĩ được nhưng lực bất tòng tâm.
Vừa rồi bí thư Lôi nhắc tới hạng mục Ngọc Sơn lớn đầu tư cả triệu, để phối hợp hạng mục và tuyến đường cao tốc, cơ hội như vậy đối với chúng tôi mà nói là rất đáng quý.
Trần Kinh nói rất đúng mực, trong lòng Lôi Minh Phong càng thấy không tự nhiên.
Hạng muc Ngọc Sơn kỳ thật là Lôi Minh Phong hái quả của Kinh Giang.
Tập đoàn Âu Lãng sớm đã chọn trúng Kinh Giang, muốn đầu tư vào Kinh Giang. Lôi Minh Phong nắm được tin này, lập tức hành động, nghĩ tới mặt chính của Ngọc Sơn Sở Giang.
Ngọc Sơn của Sở Giang mới chính là Ngọc Sơn, gần nội thành, xung quanh còn có biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn vinh dự cả nước.
Giá trị đầu tư của nơi này Lãng Châu có thể so sao?
Lôi Minh Phong chính là nắm được tin này, gã liền giữ tiên cơ.
Hôm nay trước buổi họp, gã đã bảo người liên hệ anh em Hầu thị, rồi cũng thông báo tình hình hạng mục với Âu Lãng.
Hai bên họ đều rất có hứng thú đối với điều này.
Anh em Hầu thị lần này coi như lập công. Nếu không phải bọn họ tin tức linh thông, Lôi minh Phong còn không biết chuyện này, nói không chừng sẽ bỏ qua cơ hội khó có được này.
Cho nên Lôi Minh Phong cũng chuẩn bị hậu tạ cho họ một vị trí tốt.
Đương nhiên, thực lực của anh em Hầu thị cũng không phải rất mạnh, thật sự muốn chơi hạng mục lớn, vậy còn phải dựa vào cây to là tập đoàn Âu Lãng này.
Lôi Minh Phong dường như cũng đã nhìn thấy bốn tỷ của tập đoàn Âu Lãng sắp về túi mình rồi.
Sở Thành mở Ngọc Sơn, mặt sau Ngọc Sơn Âu Lãng ở Kinh Giang biến thành vô nghĩa, ít nhất tạm thời trở nên vô nghĩa.
Dù sao, hiện tại kinh tế Sở Giang vẫn là tình hình như vậy. Với tình thế kinh tế hiện tại, thị trường nhà ở thương vụ quy cách cao và biệt thự hữu hạn. Mà thị trường này, đã định sẵn thuộc Sở Thành, không có quan hệ gì với Kinh Giang.
Lôi Minh Phong rất đắc ý về việc này.
Hôm nay gã nhắc tới hạng mục này, chính là muốn kích tướng Trần Kinh, gã vẫn luôn cho rằng mình nhất định phải áp đảo Trần Kinh một đầu, vì gã là bí thư Thành ủy của Tỉnh thành.
Sau đó, hội nghị lại nghiên cứu rất nhiều nội dụng. Trần Kinh vẫn luôn bật đèn xanh, thể hiện thái độ hợp tác cao độ.
Hội nghị thông thuận tới mức khiến người ta ngạc nhiên.
Hội nghị vốn dự định kéo dài ba tiếng, hiện tại hơn một tiếng đã kết thúc.
Từ Tự Thanh tuyên bố tan họp, Trần Kinh đứng dậy, hắn quay đầu vẫy tay với Từ Binh:
- Lão Từ, có về luôn không? Nếu không chúng ta cùng đi ăn cơm?
Từ Binh gật đầu nói:
- Vậy đi Hối Hương Nguyên, ăn tạm cái gì đó.
Hai người Trần Kinh và Từ Binh nói chuyện trên đường, sắp ra khỏi phòng họp.
Lôi Minh Phong phía sau gọi một tiếng:
- Bí thư Trần.
Trần Kinh quay đầu, Lôi Minh Phong tủm tỉm cười tiến lại gần nói:
- Bí thư Trần, anh và Chủ tịch Từ đã đến Sở Thành rồi, sao vội về vậy? thế này đi, buổi tối Sở Thành chúng tôi có một doanh nghiệp họp mặt, tôi thay mặt Thành ủy và chính quyền thành phố Sở Thành xin trịnh trọng mời hai vị tham gia.
Gã tủm tỉm cười ghé sát vào Trần Kinh, hạ giọng nói:
- Nói là họp mặt, thật ra là một bữa tiệc. hiện tại chẳng phải là phải gia tăng lực độ thu hút đầu tư sao? Chúng tôi liền muốn tụ tập các doanh nghiệp nổi tiếng lại, các đồng chí lãnh đạo bộ máy Đảng ủy chúng tôi cũng tham gia.
Chúng ta cùng nhau giao lưu trao đổi, làm quen, có đầu tư hay không đầu tư, chúng ta cứ kết bạn trước đã.
Trần Kinh cười gật đầu nói:
- Cách này hay. Sở Thành là tỉnh thành, nhiều doanh nghiệp nổi tiếng, tiệc như vậy cũng tốt, có thể làm được. việc này nếu là đặt ở Kinh Giang chúng tôi, phỏng chừng khó có thể làm ra quy mô.
Lôi Minh Phong cười haha nói:
- Bí thư Trần, anh khiêm tốn cái gì? Cuộc họp mặt hôm nay có anh tham gia, sẽ thêm một cảnh đẹp.
Trần Kinh hỏi ngược lại:
- Bí thư Lôi, lẽ nào không lo tôi đi cướp đầu tư của các vị?
Lôi Minh Phong ngẩn người chợt cười ha hả nói:
- Bí thư Trần, anh nói đi đâu vậy….Hai thành phố chúng ta hiện tại muốn đoàn kết phát triển, anh có thể giành được đầu tư của Sở Thành, vậy chưng tỏ anh có bản lĩnh, tôi không ý kiến.
Gã cười âm hiểm nói:
- Bí thư Trần, hiện tại xã hội này chỉ nói thực lực. những thương nhân kia cũng rất tinh, ánh mặt họ rất đọc, nơi họ chọn đầu tư, trước tiên phải xem môi trường đầu tư, cho nên, chúng ta liền cạnh tranh môi trường đầu tư.
Cho nên theo ý nghĩa đó, sẽ không tồn tại cái gì mà giành hay không giành.
Anh nói chúng ta đều là cán bộ cao cấp của Đảng, sẽ không vì hai quả đào ba quả táo mà tranh giành tới mức anh chết tôi sống chứ?
Hơn nữa, biết rõ tranh đoạt không tác dụng, chúng ta còn lfm mấy việc vô nghĩa đó làm gì, vậy sẽ khiến người ta chê cười. Bí thư Trần, anh nói xem có đúng không?
Lôi Minh Phong nói mặt mày hớn hở, Từ Binh bên kia sắc mặt rất khó coi.
Lôi Minh Phong ngấm ngầm hại người, chính là nói việc Ngọc Sơn.
Hai người này rõ ràng là hái táo đào của Kinh Giang. còn trắng trợn đắc chí vậy, đấy chẳng phải là khiêu khích sao?
Cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không thể. Người ta nói Lôi Minh Phong hống hách, ngang ngược, hôm nay gã làm trò thật quá mức.
Trần Kinh không thể hiện rõ hỉ nộ ra như Từ Binh. Nhưng lúc này hắn cũng nheo mắt lại thản nhiên nói:
- Bí thư Lôi, anh nói hay quá. Anh có ý nhiệt tình như vậy, nếu tôi và lão Từ từ chối sẽ là bất kính rồi, chúng tôi nhất định tới. thế giới này nói thực lực, lời này thật sâu sắc. nhưng tôi cho rằng còn có một điểm cũng quan trọng, đó là người cuối cùng mới là người thắng.
Hiện tại người làm doanh nghiệp táo bạo, có nhưng doanh nghiệp thực lực không mạnh, nhưng rất khoác lác, bản lĩnh quá thường.
Chữ bát còn chưa chổng ngược, mà có vài người đã bắt đầu đắc chí rồi.
Tại cuộc họp đảng ủy Kinh Giang, tôi nhiều lần đã báo với cán bộ lãnh đạo của chúng tôi, cán bộ lãnh đạo phải có tác phong của cán bộ lãnh đạo, đừng cả ngày tụ vào với đám doanh nghiệp, không học được cái tốt, lại học được cái tính đắc chí, cán bộ lãnh đạo như vậy, có thể làm được gì?
Trần Kinh nói xong, cười ha hả nói:
- Được rồi, bí thư Lôi, tôi và lão Từ đi ăn trưa, bụng sôi ùng ục rồi. chúng tôi đi ăn lót dạ đã, tối gặp.
Nói xong, Trầnh Kinh nháy mắt với Từ Binh, hai người xoay người đi.
Còn Lôi Minh Phong đứng yên tại chỗ, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, nhất thời không biết nên làm gì.
Lời này của Trần Kinh, chỉ cây dâu mắng cây hòe. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, dường như không cho Lôi Minh Phong cơ hội hạ đài.
Trong lòng Lôi Minh Phong một cỗ lửa xộc thẳng lên trán, trong lỗ tai ong ong.
Trần Kinh quá càn rỡ, rất không coi ai ra gì, hắn nói gì vậy? đây là hắn đang giáo huấn ai vậy?
Lôi Minh Phong thật sự muốn đuổi theo gọi Trần Kinh lại, hung hăng giáo huấn lại hắn một chặp. nhưng xung quanh nhiều người như vậy, còn có người cười trộm, vừa ròi thật xấu hổ chết người. đuổi được tiếp tục tranh cãi chẳng phải càng mất mặt sao?
Hơn nữa việc này, Lôi Minh Phong vẫn là người gây sự, gã không phải đang đắc chí sao? Trắng trợn đắc chí.
- Khụ khụ
Hai tiếng ho khan.
Cả đám tản ra:
- Chủ tịch tỉnh
Lôi Minh Phong quay đầu lại, Từ Tự Thanh mặt không biểu cảm đứng sau gã.
Lôi Minh Phong kinh hãi hồi lâu, ngón tay chỉ về phía Trần Kinh đã biến mất nói:
- Chủ…chủ tịch tỉnh, ngài…ngài xem, người…người này quá càn rỡ, quá kiêu ngạo rồi….Hắn…
Từ Tự Thanh lạnh lùng nhìn thật lâu Lôi Minh Phong, nói:
- Anh vẫn là nên xem lại bản thân đi. Không nên chỉ nói mà không luyện, tận lực khua môi múa mép, như vậy có thể giải quyết được vấn đề?
Nói xong, ông ta hừ một cái, từ từ đi.
Đối với Lôi Minh Phong này, ông ta thực sự quá thất vọng.
Đã là cán bộ cấp tỉnh ủy, còn làm mấy cái tranh chấp khí phách kiểu đó, ngay cả đạo lý đơn giản chó cắn người không sủa mà cũng không hiểu, thật sự khiến Từ Tự Thanh cảm thấy mất mặt.
Mà ông ta vừa nghĩ tới Trần Kinh, sắc mặt liền âm u lạnh lẽo.
Trần Kinh ở Kinh Giang gần một năm, nghiễm nhiên là càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, càng lúc càng tiến bộ, có thể nói xưa không bằng nay.
Dám trực tiếp tỏ thái độ với Lôi Minh Phong, không yếu thế chút nào, nếu là trước kia, hắn sao có tự tin này.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta lại không kìm nổi thở dài,
Từ Tự Thanh từ trước đến nay đều kiêu ngạo, ông ta không rõ, Ngũ Đại Minh có điểm gì bằng mình
Nói năng lực, Ngũ Đại Minh rất bình thường, nói kinh nghiệm lý lịch, lý lịch của ông ta căn bản không thể so với mình. Nói bối cảnh, nếu không phải trưởng ban Mễ ủng hộ phía sau ông ta, Ngũ Đại Minh có thể nói gì ở trên?
Nhưng, một người như vậy, lại có thể đè mình một cái đầu.
Không chỉ đè đầu mình trong công tác, về dùng người cũng hơn mình.
Trần Kinh là một mãnh tướng, một mãnh tướng như vậy, Ngũ Đại Minh có thể dùng, mình vì sao không thể?
Từ Tự Thanh càng nghĩ trong lòng càng không vui, những lời khuyên Phương Lộ Bình nói với ông ta, ông ta cũng dần quên rồi.
Tướng ở ngoài, quận lệnh cái không nhận, hiện tại cục diện Kinh Giang chỉ có Từ Tự Thanh ông nắm được mấu chốt ở đâu. Cái gọi là đâm lao phải theo lao, ngay cả Trần Kinh cũng không khống chế được, ông ta con ở lại Sở Giang làm gì? Rõ ràng về nghỉ cho sớm còn hơn.