Lầu Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Trước kia Trần Kinh cảm thấy Đơn Kiến Hoa sắp xếp văn phòng cho mình suy xét chu toàn, hợp lý.
Nhưng làm việc một thời gian ngắn hắn phát hiện, vị trí văn phòng làm việc của mình dường như có chút xấu hổ.
Bởi vì mỗi buổi sáng, Trần Kinh đến văn phòng Bí thư trước, xác định lịch trình một ngày của lãnh đạo, sau đó cần đi qua một ngách lớn, thậm chí phải đi tháng máy xuống tầng dưới, mới có thể đến văn phòng làm việc của Tôn Thiên Thạch.
Tôn Thiên Thạch chuyên trách Phó trưởng ban thư ký, công việc hàng ngày thường không cần Trần Kinh phải lao tâm.
Nhưng Trần Kinh là Trưởng ban thư ký, trách nhiệm của hắn là phục vụ Bí thư và Phó bí thư.
Bí thư và Trần Kinh khoảng cách gần như vậy, với Phó bí thư khoảng cách lại quá xa?
Có vẻ như giữa Bí Thư và Phó bí thư hắn là một người nằm vùng? Lãnh đạo Tỉnh ủy phối hợp không ăn ý, liệu có khiến Trần Kinh cũng bị liên hệ trong chuyện này?
Cơ quan Tỉnh ủy thâm sâu tựa biển, ngược lại đều là người yêu cân nhắc, hiện tại Trần Kinh bị vây trong trạng thái này, khó tránh khỏi sẽ bị người ta cân nhắc.
Sau đó Trần Kinh nghĩ ra một biện pháp.
Đó là mỗi sáng đi làm, hắn sẽ không đi thang máy, mà đi cầu thang.
Hắn tới văn phòng Phó bí thư Tôn Thiên Thạch trước, nếu Tôn Thiên Thạch có ở đó, hắn sẽ vào chào hỏi.
Sau đó hắn lại quay về phòng làm việc của mình ở tầng trệt, bắt đầu công việc một ngày.
Tuy nhiên lúc Thư ký Đường Chính Hoa ở nhà ăn, lại nghe thấy đám thư ký trong phòng thảo luận, nói có một lần Phó bí thư Tôn nổi điên trong văn phòng, nói mình ngày nào cũng đi làm mà còn bị chấm công kiểm tra.
Rõ ràng, cái gọi là chấm công kiểm tra này là chỉ hành động của Trần Kinh.
Trần Kinh nhận thấy mình không thích hợp làm Trưởng ban thư ký chính là ở điểm này.
Thực chất Trần Kinh không thích hầu hạ người khác, nhất là cán bộ lãnh đạo xảo quyệt, rất bắt bẻ, có đôi khi Trần Kinh cảm thấy rất phản cảm.
Tôn Thiên Thạch nói mình bị chấm công kiểm tra, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất bực mình, chấm công kiểm tra thì kiểm tra, có cái gì khó chịu sao?
Hiện nay lãnh đạo Trung ương chẳng phải nói hàng ngày phải giám sát chặt chẽ tác phong làm việc của cán bộ sao? Từ lãnh đạo trọng yếu của Trung ương cũng đích thân bắt đầu làm, Trần Kinh là một trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, mỗi buổi sáng đi lại trong tòa nhà Tỉnh ủy, thì tính là việc lớn gì?
Hơn nữa, Trần Kinh cũng hiểu rồi.
Người làm Trưởng ban thư ký, bạn muốn lấy lòng cả hai bên, khéo léo, các phương diện đều hài lòng, đó là điều không thể.
Trưởng ban thư ký chính là một đống việc vặt quấn lấy thân, là công việc tập trung các loại mâu thuẫn.
Lúc cần nhịn thì phải nhịn, lúc cần cứng thì phải cứng, tay không thể mềm, trông mong người ta nói tiếng hay, đó là điều không thể.
Sáng sớm ngày hôm nay, Trần Kinh như mọi ngày bước vào tòa nhà Tỉnh ủy, hắn vừa đi đến đầu cầu thang, liền nghe thấy hai người nói nói cười cười, từ một ngã rẽ khác đi đến.
Trần Kinh liếc mắt nhìn hai người một cái, đều là người quen.
Một người là thư ký của Tôn Thiên Thạch, Đàm Mậu Dương, một người là Phó chủ nhiệm của hội đồng nhân dân tỉnh, Cục thông tin đối ngoại, Dương Khải Vân.
Trần Kinh ở vị trí Trưởng ban thư ký không bao lâu, nhưng hắn chịu khó rèn luyện, trước mắt toàn bộ tên và hình dáng của cán bộ toàn tỉnh, cơ bản đều ở trong đầu hắn.
Hơn nữa, Hội đồng nhân dân hiện tại khá sinh động, sau khi Lã Quân Niên lên nhậm chức làm rất nhiều quy định mới, tỉ lệ đại biểu nhân dân ở Sở Giang và công việc càng lúc càng quan trọng, càng lúc càng nhiều.
Trần Kinh nhìn thấy hai người, khóe miệng hơi cong lên, gật đầu với hai người.
Hai người cùng ngạc nhiên, Đàm Mậu Dương rất lúng túng, lại cần lễ phép nói:
- Trưởng ban thư ký!
Dương Khải Vân cũng gọi một tiếng:
- Chào Trưởng ban thư ký!
Nhưng thái độ rõ ràng là không lễ phép giống Đàm Mậu Dương, có lẽ là do tuổi tác, Trần Kinh đứng trước mặt anh ta, dường như không có uy tín tuyệt đối.
Rất nhanh lên đến lầu hai, Trần Kinh nói:
- Mậu Dương, bí thư Thiên Thạch đang bận phải không?
Đàm Mậu Dương lễ phép nói:
- Trưởng ban thư ký, Bí thư Thiên Thạch đang phê duyệt văn bản ban tổ chức đưa đến, ngài.....
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
- Cậu cứ bận việc của mình trước đi, tôi đi báo cáo công việc với ông ấy.
Tôn Thiên Thạch và Lã Quân Niên là hai loại người hoàn toàn bất đồng.
Lã Quân Niên bụng phệ, tai to mặt lớn, Tôn Thiên Thạch lại gầy khọm, làn da ngăm đen.
Làn da đen, một năm bốn mùa lại thích mặc quần áo màu đen, cả người nhìn lên trông vô cùng nặng nề.
Đối với ông ta mà nói, điểm sáng duy nhất có lẽ là kiểu tóc.
Bất kể khi nào nhìn thấy ông ta, tóc ông ta luôn gọn gàng, chải ngược về sau, tuyệt đối không có một sợi nào lộn xộn, tóc được nhuộm đen sáng bóng, sau đó kết hợp với cặp kính gọng vàng, cực kỳ có phong phạm của học giả.
Nhìn thấy Trần Kinh đến, trên mặt Tôn Thiên Thạch lộ ra nét cười, nhếch môi nói:
- Trần Kinh a, hôm qua cậu cho tôi xem văn bản kia, rất tốt a! các đồng chí phía dưới rất có ý tưởng, tăng cường kiến thiết tổ chức cơ sở Đảng, đây là công tác Trung ương và Tỉnh ủy luôn coi trọng, thực ra bao nhiêu năm nay, tỉnh Sở Giang chúng ta luôn có chút bỏ quên.
Vì sao có người nói Sở Giang của chúng ta loạn? tôi thấy a, chính là bởi vì kiến thiết cơ sở tổ chức của chúng ta, cơ sở chính sách tuyên truyền và các phương diện, đều làm rất tốt.
Ông ta tiện tay lấy trên bàn một tập văn kiện đưa cho Trần Kinh:
- Văn bản tôi xem qua rồi, không có vấn đề gì, tôi vô cùng ủng hộ.
Trần Kinh cầm văn kiện lên nhìn.
Tài liệu này là Kinh Giang chuyển đến, năm nay Kinh Giang định xây dựng một cơ sở tổ chức Đảng, mục đích là nén chặt cơ cấu..., quét sạch hàng loạt những tham nhũng trong cuộc sống của nhân dân....vân vân....
Văn kiện này vốn là họ đưa cho Trần Kinh xin chỉ thị.
Trần Kinh lại cảm thấy cách làm này của họ rất có ý tưởng, cảm thấy có thể thử ý tưởng này trong toàn Tỉnh.
Hắn báo cáo với Ngũ Đại Minh chuyện này trước, Ngũ Đại Minh bảo Trần Kinh đưa văn kiện này cho Tôn Thiên Thạch xem, hôm qua Trần Kinh đưa văn kiện này đến đây.
- Sao thế? Có chuyện gì sao?
Tôn Thiên Thạch nhíu mày lại nói.
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Không có gì, ngài cứ bận trước, tôi về sắp xếp công việc của hôm nay.
Trần Kinh xoay người muốn rời đi, Tôn Thiên Thạch lại mở miệng nói:
- À, đúng rồi, Trần Kinh, tôi nghe nói Đức Cao xảy ra tranh cãi gì đó, làm cho thư báo cáo bay đầy trời, Ân Lâm làm gì vậy? ông ấy công tác ở Tỉnh ủy bao nhiêu năm cũng coi như là đồng chí lão thành kinh nghiệm phong phú rồi, sao lại....
Trần Kinh quay đầu nhìn về phía Tôn Thiên Thạch, không ngờ trên mặt Tôn Thiên Thạch lộ ra nét cười, dường như Đức Cao xảy ra chuyện, cũng không phải là chuyện xấu, mà là chuyện vui đại sự vậy.
Lúc này Trần Kinh không thể nghiền ngẫm thái độ của Tôn Thiên Thạch một cách chuẩn xác, nhưng trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại một chuyện cũ.
Nghe nói có một năm Sở Giang bị tuyết tai, toàn bộ đồng ruộng bị tuyết tai nghiêm trọng.
Khi Tôn Thiên Thạch chủ trì hội nghị cứu tế, bỗng nhiên thốt ra một câu:
- Tuyết rơi đúng lúc năm bội thu!
Câu này của ông ta vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở hiện trường lúc đó liền choáng váng, có một tay phóng viên quay camera, trượt tay một cái, camera rơi xuống đất.
Sau này truyện này trở thành truyện cười lớn ở diễn đàng Hành Châu, Tôn Thiên Thạch cũng được đặt tên “Bí thư được mùa”.
Lúc ấy ở Sở Giang là Bí thư Sa cầm quyền.
Về sau Bí thư Minh Đức lại hung hăng phê bình Tôn Thiên Thạch, sau đó Tôn Thiên Thạch không được đề bạt ở Sở Giang, và không tách ra khỏi danh hiệu “Bí thư được mùa” của ông ta.
Trần Kinh trầm ngâm một chút nói:
- Chuyện của Đức Cao, hôm qua Bí thư rất tức giận, nóng tính, chỉ thị tôi phải nghiêm tra, nhất định phải tìm ra kết quả, hôm nay tôi sẽ phái Tỉnh ủy và phòng đốc tra đi liên kết điều tra.
Hiện tại chẳng phải bên ngoài nói văn phòn Tỉnh ủy sấm lớn mưa nhỏ sao, tôi thấy phải làm ra chút động tĩnh.
Bằng không các thành phố bên dưới sẽ đi lệch đường, không làm việc theo chính sách của Tỉnh ủy và Trung ương, như vậy chúng ta loạn càng lớn.
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Bí thư Thiên Thạch, ông đề bạt đến vấn đề này, có phải còn có chỉ thị quan trọng gì?
Tôn Thiên Thạch ngạc nhiên, sửng sốt mấy giây, lắc đầu nói:
- Không, không có, cậu làm rất tốt, rất có quyết đoán, khi cần cứng rắn thì phải cứng rắn, tuyệt đối không được nương tay, hơn nữa không được vì tình riêng mà nương tay, xảy ra vấn đề, thì liền muốn biến to thành nhỏ, nhỏ thành không có gì, quan lại bao che cho nhau, làm như thế là không có hy vọng đâu.
Trần Kinh đi từ văn phòng Tôn Thiên Thạch ra, trong lòng tâm tình không tốt.
Lão cáo già Tôn Thiên Thạch này, hôm nay là ông ta trắng trợn cười nhạo mình, châm biếm mình đây.
Đức Cao là nơi nào?
Đầu tiên Đức Cao là thành phố đầu tiên học tập kinh nghiệm của Kinh Giang, bị người của Sở Giang nói là Kinh Giang thứ hai, vấn đề của Đức Cao, vấn đề bộc lộ ra có phải là hình thức của Kinh Giang?
Trừ lần đó ra, người của toàn Tỉnh đều biết Ngũ Đại Minh là đi từ ghế Bí thư thành phố Đức Cao lên, đối với Đức Cao có tình cảm rất sâu đậm.
Trần Kinh cũng là cán bộ đi lên từ Đức Cao.
Hiện tại Đức Cao xảy ra vấn đề, Tôn Thiên Thạch thì vui mừng, đây không phải là vui khi người khác gặp họa là gì?
Còn về phần nói cái gì mà tuyệt đối không được vì tình riêng, còn cái gì mà quan lại bao che cho nhau, đây rõ ràng là châm biếm quá mức.....
Trong đầu vừa nghĩ đến những chuyện này, Trần Kinh cảm thấy ân oán giữa mình và Tôn Thiên Thạch ngày càng sâu hơn rồi.
Một mình Trần Kinh buồn bực trong văn phòng hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn bắt đầu đích thân gọi điện thoại cho Trưởng ban thư ký xây dựng Mao Quân Kiếm.
Sau đó hai bên Đảng chính, cán bộ phòng đốc tra trở lên cùng nhau đến Tỉnh ủy họp, trong cuộc họp, Trần Kinh bố trí nhiệm vụ, yêu cầu Đảng chính hai bên đều xuất động, đến Đức Cao, nghiêm tra vấn đề Đức Cao thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước và vấn đề cán bộ vi phạm quy định.
Trên cuộc họp, từ đầu đến cuối Trần Kinh đều cực kỳ nghiêm túc, không lộ ra chút nét cười nào.
Hắn yêu cầu phòng Đốc tra rất rõ ràng, đó là tất cả phải lấy sự thật làm cơ sở, không được xảy ra chuyện vì tình riêng, bất luận là người thân, hay tình huống lấy quan hệ để che dấu chân tướng sự việc.
Trần Kinh dùng sự quyết đoán của mình, để tất cả mọi người đều ý thức được, Trưởng ban thư ký hạ lệnh là thật sự, không phải là để mọi người làm cho xong chuyện.
Phòng đốc tra nghe tin lập tức hành động, ăn xong cơm trưa, đội ngũ hai bên đằng đằng sát khí, đi thẳng đến Đức Cao.
Mao Quân Kiến và Trần Kinh đích thân đưa họ đi, Mao Quân Kiếm không lo lắng nói:
- Trưởng ban thư ký, chúng ta làm vậy có gấp quá không, lần này.....
Trần Kinh khẽ hừ nói:
- Ân Lâm và Tô Hoa Bình đều đánh đổi cả đời rồi, cũng bởi vì lớn chuyện một chút, khiến cho người toàn Tỉnh đều biết, không cho bọn họ biết chút lễ độ, bọn họ còn tưởng rằng mình thật sự là Hoàng đế rồi, Tỉnh ủy không có cách nào với họ nữa.
Hơn nữa, cán bộ không chịu được kiểm tra sớm hay muộn cũng là tai họa, xử lý sớm, tổn thất của tổ chức sẽ nhỏ hơn một chút.....