Quan Sách

chương 156: ngưu nhân mời khách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tập lái xe, một đám người tập luyện cả ngày trên sân, rồi tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm đánh rắm!

Tần Hưng Mưu lại bắt đầu khoe khoang chuyện công ty y đánh giá xí nghiệp hàng đầu cấp thành phố. Y nói:

- Dù sao tình hình bây giờ chính là như vậy. Chúng ta tổng cộng tám nhà xí nghiệp liên quan đến nông nghiệp trình báo xí nghiệp hàng đầu cấp thành phố. Trước mắt nhà máy của chúng ta trên cơ bản đóng băng rồi. Các anh em, sư huynh chúng ta đứng đầu trận. Tới lúc chuyện này thành, ta nhất định mời mọi người ăn một bữa, sau đó chơi một trận cho thật vui.

Y vừa nói, Hoa Danh Lôi tới gần phụ họa. Cô gái này, càng mặc càng diêm dúa. Hôm nay mặc cái dây đeo áo lót màu đen, chỉ có hai sợi mang tính tượng trưng trên lưng. Vốn là ngực số lớn nhất, nhưng vì loại trang phục này, càng có đặc điểm hở da thịt.

Dưới cổ trắng tuyết, để trần phần lớn da thịt. Nhất là rãnh giữa hai đỉnh quyến rũ người ta, được chăm chút rõ ràng nhất, đặc biệt bắt mắt.

Đôi mắt của Tần Hưng Mưu luôn cố tình hay vô ý liếc nhìn về chỗ đó. Hoa Danh Lôi bèn che miệng cười. Còn Biện Minh Hoa lại đang cầm một cuốn sách tác giả Tự Cố, giống như con mọt sách không đế ý tới chuyện bên ngoài . Lỗ Anh Tài trẻ tuổi ngạo mạn. Tình cờ cũng sẽ để ý tới chỗ nhạy cảm của Hoa Danh Lôi. Hoa Danh Lôi càng trừng mắt nhìn y.

Lỗ Anh Tài một thời gian không tiếp xúc, cách nhìn của y đối với Tần Hưng Mưu đã thay đổi nhiều. Trước đây bản thân y luôn có một sự cao ngạo, bây giờ y lại vô cùng sùng bái Tần Hưng Mưu.

Nguyên nhân là thời gian ngắn này, y đi thăm công ty của Tần Hưng Mưu, bỗng chốc bị rung động, lối suy nghĩ cũng rẽ theo hướng khác.

Lúc Tần Hưng Mưu khoác lác, Trần Kinh có lúc lơ đãng không để tâm. Lỗ Anh Tài tới vỗ lên vai của hắn nói:

- Các anh em, theo anh Tần học nhiều thứ, sau này đi xã giao, dùng tới một bộ đồ đó của anh Tần.

Mỗi lần gặp tình hình này Trần Kinh bèn gật đầu. Tần Hưng Mưu bỗng nhiên khen ngợi Lỗ Anh Tài mấy câu. Cái gì sinh viên chính là tài giỏi, có ý tưởng, có cách nhìn.

Rồi công ty quảng cáo có tiền đồ, Lỗ Anh Tài chọn một ngành tốt.

Lâm Thiến bình thường hi hi ha ha, lúc quan trọng lại nói ra nguyên nhân Lỗ Anh Tài thay đổi. Vì Tần Hưng Mưu muốn đầu tư ủng hộ y làm công ty quảng cáo, hơn nữa tuyên bố quảng cáo nhà máy của Tần Hưng Mưu sau này, Lỗ Anh Tài có thể làm. Hai người có vướng mắc lợi ích như vậy, Lỗ Anh Tài mới có thay đổi lớn một trăm tám mươi độ chứ!

- Mấy anh, không phải tôi thổi phồng anh Tần, trên dưới Lễ Hà không có chuyện có thể làm khó được anh Tần ta, cũng không có chuyện tôi không biết. Mọi người có thể không biết, gần đây trong huyện Lễ Hà chính trị đấu tranh kịch liệt, lập tức chủ tịch huyện mới nhậm chức. Thư Trị Quốc đang mài đao rà soát, loại trừ đối lập đó!

Hội nghị thường vụ lần trước, Triệu Nhất Bình trên cuộc họp quá mất mặt. Triệu Nhất Bình không làm chủ tịch huyện, có vẻ buồn trong cuộc họp. Trưởng phòng Trần Phòng kinh tế thương mại nổi giận. Thư Trị Quốc ở đó không chiếm được thuận lợi. Ông vẫn chỉ mong có thể ở chỗ trưởng phòngTrần tìm chút mặt mũi.

Ai ngờ, bước chân này lại đá lên cửa sắt. Người nhà trưởng phòng Trần tuy chỉ là dự thính hội nghị, nhưng mọi người rất cứng rắn. Trong hội nghi thường vụ đối nghịch với Triệu Nhất Bình, cuối cùng đề nghị của ông đa số thông qua, xem như là hung hăng tát Triệu Nhất Bình một bạt tay.

Tần Hưng Mưu chậm rãi nói. Đấu tranh nội bộ huyện ủy y xem giống như biểu diễn nghệ thuật huyền thủ vậy. Đương nhiên, đa số bọn họ đều là đoán mò. Nhưng, những chuyện này của y, rõ ràng đại khái vẫn giống như vậy.

Trần Kinh không thể không cảm thán uy lực của lời đồn đại. Người ngoài Đảng như Tần Hưng Mưu thì biết nhiều như vậy. Mâu thẫn của mình và bí thư Triệu Nhất Bình có ai không biết chứ?

Cẩn thận nghĩ ngợi. Trần Kinh và Triệu Nhất Bình có mâu thuẫn gì? Nhưng bây giờ lan truyền như vậy. Hai người mỗi bên đều biết chuyện này, khả năng muốn giao hảo thân thiết hơn thì không dễ lắm.

- Anh Trần, Thư Trị Quốc loại trừ đối lập. Sao ông ta tẩy chay cái cửa sắt Trần Kinh đó? tôi lại nghe Trần Kinh là người của lão chủ tịch huyện Mã. Thư Quốc Trị lúc đó đối nghịch với Mã Bộ Binh, ông ta dễ dàng chấp nhận tồn tại của Trần Kinh?

Lỗ Anh Tài chen mồm vào nói.

Tần Hưng Mưu liếc nhìn Lỗ Anh Tài một cái, vỗ vỗ lên vai của y:

- Lỗ, vẫn còn quá trẻ, không hiểu chính trị. Trưởng phòng Trần làm sao chỉ là người của chủ tịch huyện Mã đơn giản vậy? Mượn sức ép Thư Trị Quốc, y cũng quả quyết không dám đắc tộitrưởng phòng Trần. Nhưng ngược lại ý có cái tâm đó, khuyết điểm chính là cái gan đó mà thôi.

Lâm Thiến bên cạnh cười ha ha:

- Được rồi, anh Tần đồn thổi cái trưởng phòng Trần đó quá kỳ bí rồi. Một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Có bản lĩnh cũng là dựa vào hậu đài!

- Lâm nói cái này đúng rồi. Ngày nay thì so hậu đài của hai cứng hơn! bằng không so cái gì? so cái gì?

Tần Hưng Mưu hỏi ngược lại.

- Như thế này, ông Trần cũng có hậu đài!

Lâm Thiến nói:

- Bằng không sao khác với dân chúng chúng ta như vậy chứ?

Tần Hưng Mưu cười ha hả, thần sắc có chút khoe khoang, nói:

- Có là có một chút. Bây giờ cả Lễ Hà, con đường của tôi đã mở rồi, có hậu đài không cũng không sao cả, không có hậu đài, tôi cũng có thể tạo ra hậu đài!

Tán ngẫu... thời gian bay nhanh qua. Lỗ Anh Tài liền ồn ào bảo Tần Hưng Mưu buổi tối mời khách, công ty của Tần tổng trình xí nghiệp hàng đầu cấp thành phố đã là ván đã đóng thuyền rồi, nên trước tiên mời mọi người ăn một bữa cho ngon, để chúc mừng.

Người thanh niên trẻ Lỗ Anh Tài giỏi về hoạt động, y đánh kế dự phòng trước, nói với Biện Minh Hoa trước:

- Thầy Biện, tối nay bất luận thế nào thầy cũng phải nể mặt một chút. Bọn người chúng em, chỉ một mình thầy, chúng em tôn sư trọng đạo cũng muốn thầy cho cơ hội!

Biện Minh Hoa không có kiêu ngạo như lần trước, nghĩ đến mọi người cùng sống chung với nhau lâu trên sân tập luyện. Bộ mặt nạ kiên cố của y có chút buông lỏng, y cười không nói rõ ý kiến, không có lập tức tỏ thái độ.

Lỗ Anh Tài liền qua vỗ vai Trần Kinh một cái, nói:

- Trần Kinh, hôm nay không cần tìm lý do nữa! Lý do gì cũng không được, không nể mặt anh Tần, chính là không nể mặt thằng Lỗ tôi, tự suy tính đi!

Lỗ Anh Tài như vậy, Trần Kinh hết cách, chỉ đành nhận lời.

Buổi tiệc tối ăn ở nhà hàng Giá Giáo. Tần Hưng Mưu mua đơn, ăn cơm, mọi người đều uống chút rượu, hứng chí hẳn lên.

Tần Hưng Mưu khoác lác đang hăng chí, y giơ tay lên nói:

- Các anh em, mọi người đi tới phòng hát Đế Hào ca múa nhé. Chúng ta mấy ngày làm một bữa tiếp tục uống, không say không về!

Lâm Thiến đứng dậy không được. Vừa nãy điện thoại cô đổ chuông, cô nhận điện thoại có thể cha chồng xảy ra vấn đề, tình hình rất cấp bách, cô phải lập tức trở về.

Lâm Thiến vừa đi, Trần Kinh định thuận theo tình thế lẩn trốn. Lỗ Anh Tài kéo hắn lại nói:

- Chuyện gì vậy? Ta thấy là Thư Thành ngốc rồi, cơ hội tốt như vậy để tiếp xúc anh Tần nhiều, sao tự mình không biết nắm bắt?

Trần Kinh thật sự không muốn đi phòng hát Đế Hào. Ở đó người quen quá nhiều, hắn sợ bị nhận ra. Hơn nữa, hắn đi cùng bọn này, cảm thấy cả người không tự nhiên. Bọn họ mắt mày hớn hở, Trần Kinh chỉ thấy đần độn vô vị, và lãnh phí thời gian, chi bằng hắn trở về.

Nhưng Lỗ Anh Tài hoàn toàn không cho hắn phân giải, kéo hắn đi, hoàn toàn là “trâu bắt chó đi cày”.

Còn may, lúc tới Đế Hào. Hôm nay Đế Hào có buổi biểu diễn tối, người rất nhiều, vàng thau lẫn lộn. Trần Kinh lại ăn mặc bình thường khiêm tốn, không ai nhận ra hắn.

Nhưng người bao một phòng thì không có, đành ngồi phòng lớn. Cũng may phòng lớn nhiều người, trên sân khấu có người biểu diễn, không khí rất tốt. Tần Hưng Mưu sắp xếp mọi người ngồi phòng lớn, chờ phòng riêng có trống thì vào.

Buổi biểu diễn của Đế Hào ở Lễ Hà được xem là vô cùng tiền vệ. Trên sân khấu bất chợt có diễn viên buông trò thì phía dưới vỗ tay vang lên. Có một đoạn bề ngoài giống như là múa cột thét lên âm thanh chói tay, Tần Hưng Mưu và Lỗ Anh Tài đều xem đến mức hứng chí tràn đầy.

Chính ngay cả thầy Biện vẫn luôn tỏ ra khá trầm lặng. Sau lớp kính dày dày đó, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng khác thường.

Còn Hoa Danh Lôi cả người đều dựa vào người Tần Hưng Mưu. Nếu không phải trường hợp không đúng, không chừng cô ấy dán vào lòng ngực Tần Hưng Mưu cũng không chừng.

Một mình Trần Kinh uống rượu giải sầu, có chút chán chết. Hắn muốn gọi điện cho Kim Lộ, nhưng môi trường xung quanh quá ồn, hắn nghĩ ngợi một chút rồi thôi!

Mà đang lúc này, hắn đột nhiên cảm giác có cái gì đập lên mặt bàn. Rượu trên bàn đều lắc lư. Hắn ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông trọc đầu, phía sau mấy người thanh niên đi theo, đang đứng trước mặt cái bàn.

- Ơ kìa! Đây không phải là Tần tổng sao? Tần tổng sao hôm nay cao hứng tới đây vậy?

Người đàn ông trọc đầu xông tới Tần Hưng Mưu ồn ào, thái độ có chút tùy tiện.

Tần Hưng Mưu dáng vẻ bệ vệ tỏ ra yếu hèn không ít, đứng lên nói:

- Chào Lý tổng! hôm nay cùng mấy người bạn đến chơi.

Người đàn ông trọc đầu cười lớn ha ha, chỉ chỉ vào Hoa Danh Lôi nói:

- Sao? Con ngựa, không tồi à! Lão Tần càng ngày càng biết chơi!

Người đàn ông trọc đầu cười xấc xược. Từ hậu đài sân khấu đi tới một cô gái tư sắc diêm dúa tới bên cạnh người đàn ông trọc đầu, bị ông ta ôm lấy một cái:

- Sao? Lão Tần, con ngựa của tôi so với con ngựa của ông thế nào?

Mặt Tần Hưng Mưu căng ra đỏ bừng. Lỗ Anh Tài có chút tuổi trẻ cao ngạo, nói với người đàn ông trọc đầu:

- Vị đại ca này, ta nước sông không phạm nước giếng. Chúng ta đều ra ngoài chơi mà thôi, hà tất làm mọi người không vui?

- Ôi chao!

Người đàn ông trọc đầu chân mày nhướn lên, một tay đập lên bàn, nói:

- Giỏi cho lão Tần, nuôi dưỡng mày càng ngày càng đê tiện. Tao nhớ lão Tần, hôm nay là chê ta làm phiền, sau này đừng quấy rầy tao.

Đôi mắt người đàn ông trọc đầu tối lại:

- Lão Tần, có cần tiền không nói toạc ra. Với chơi với tao, còn thiếu một bộ răng tốt, bọn tao cưỡi con lừa đi xem tập hát, chờ xem.

Ông ta nói những lời này phá rối Tần tổng rồi ung dung bỏ đi.

Mọi người tới nhanh đi cũng nhanh, trong nháy mắt thì biến mất trong đám đông.

Tần Hưng Mưu sắc mặt tái mét. Y mặt mũi tốt nhất, hôm nay bị người khác vuốt mặt, tâm tình y có thể nghĩ mà biết.

Di động trên thắt lưng y vang lên, y cũng lười nghe, di động vang không ngừng. Hoa Danh Lôi bắt máy để sát bên tai. Cô nói mấy câu, sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu nói:

- Không ổn rồi! Lâm Thiến gọi điện, cha chồng cô ấy phát bệnh nặng, đưa tới bệnh viện người quá nhiều, không có bác sĩ tiếp nhận. Anh Tần, anh tìm cách giúp cô ấy đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio