Quan Sách

chương 252: ham muốn như biển!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn ông trước mắt không phải đẹp trai, nhưng rất cao lớn!

Đôi mắt của Ngải Phương đưa tình nhìn đối phương, cảm thấy hình tượng này của đối phương, hình như chính là mẫu người mình thích!

Cô vừa nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều!

Ngải Phương không phải là thiếu nữ còn ngây thơ như ban đầu, càng không phải là ngọc nữ không rành việc nam nữ, nhưng cùng uống rượu với một người đàn ông xa lạ như vậy, hơn nữa lại có thể tiến thêm hơn nữa, đối với cô vẫn là lần đầu!

Phong Minh nói rõ với cô, phụ nữ rất giỏi tận dụng ưu thế của bản thân mình!

Ưu thế của phụ nữ là gì? Không phải là tài hoa, đó là sắc đẹp.

Là một diễn viên đóng vai đanh đá trên truyền hình, Ngải Phương có thể phát triển tốt hơn, nhưng sau lưng ai ủng hộ sự phát triển và tiến bộ của cô?

Phong Minh đã hứa rõ ràng với cô, chỉ cần Ngải Phương hầu hạ tốt với Trần Kinh, hầu hạ đến thoải mái! Chuyện Ngải Phương muốn bay ra Cao Đức, vào đài truyền hình tỉnh, y tất nhiên sẽ cố gắng tác động, đúng hạn có thể thành công.

- Đừng!

Hắn cảm thấy hôm nay uống thật sự rất nhiều rượu.

Trong lòng hắn ham muốn cực kỳ mãnh liệt, trong lòng như một đám lửa đang thiêu đốt, sau khi tắm rửa xong, Ngải Phương mặc áo ngủ, mái tóc dài rủ xuống vai xõa sau lưng, chỗ nhô lên ở ngực với đường nét mờ mờ trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nhưng lại càng hấp dẫn người khác, khiến cho huyết mạch sôi sục.

Trần Kinh nhìn thấy say sưa ngơ ngác, trong đầu lại trở nên mê muội.

Đôi mắt của Ngải Phương đang nhìn về sắc mặt mê muội của Trần Kinh, trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút khoái chí, vì thế dứt khoát tiến đến bên cạnh Trần Kinh, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Trần Kinh:

- Đánh cờ, hôm nay em…

Mặt cô đỏ ửng, tiến sát đến ngực của Trần Kinh.

Trong lòng Trần Kinh vốn đã có đống lửa, người con gái ngọc ngà dựa vào ngực, hắn không thể kìm chế được, ham muốn được bung ra như thủy triều thoát ra mãnh liệt.

Tay của hắn luồn vào trong áo ngủ thùng thình xoa bóp một lúc, sự mềm mại và nhấp nhô ở trong áo ngủ kích thích hắn thở ra hổn hển.

Trong sự kích thích, Trần Kinh lại không cởi được dây lưng của áo ngủ ra.

Hắn tức giận, liền dùng sức để xé. Ngải Phương “ Ôi” một tiếng, sẵng giọng:

- Đằng sau, đằng sau lưng!

Trần Kinh “ Hừ” lên một tiếng, tại sao lại ở đằng sau? Mẹ kiếp đây là áo tắm gì vậy?

Lúc này Ngải Phương đã hoàn toàn cởi hết ra, cười hi hi, tay cô như con cá luồn vào cơ thể của Trần Kinh, nhanh nhẹn cởi dây lưng ra, đột nhiên cắm mạnh vào phía dưới của Trần Kinh, một tay nắm lấy gốc rễ đang nóng bỏng.

- ……

Cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, dường như rất kinh ngạc, lại hình như sảng khoái!

Ham muốn của Trần Kinh bị đẩy tới cực điểm, dùng sức ôm chặt lấy người phụ nữ trong ngực mình, hận là không thể bóp vỡ được.

Huyết khí sung mãn trong thời gian dài không có bạn gái ở bên cạnh, cộng thêm với sự kích thích của cồn rượu, khiến Trần Kinh kìm nén rất lâu sự ham muốn, đến lúc này muốni được giải phóng ra.

- Reng, reng, reng…

Điện thoại bỗng nhiên kêu lên, tiếng chuông rất gấp gáp!

Trần Kinh giật mình vội đứng thẳng dậy, nhưng bị Ngải Phương kéo lại, đôi môi đỏ của cô bịt chặt lấy môi của Trần Kinh, ép cả người hắn lên trên ghế Sô pha.

Hai ngươi lăn tròn một đống trên ghế Sô pha, vật lộn với nhau, dường như như hòa vào nhau.

- Reng, reng, reng!

Điện thoại trên bàn như muốn hưởng ứng với hai người, vẫn vang lên không ngừng.

Cuối cùng Trần Kinh dùng sức đẩy người phụ nữ ra, tay thò ra một chút, một chút rồi cùng cầm lấy được điện thoại vào tay.

- Trần Kinh, đang ở đâu? Tại sao lâu như vậy không nghe điện thoại?

Bên kia đầu dây, một giọng tức giận là của người phụ nữ!

Trần Kinh sửng sốt, vội đứng cả dậy, toàn bộ người bỗng chốc trở nên tỉnh táo hơn, nói:

- Chuyện gì vậy? Tôi đang ở bên ngoài…

- Hãy nhanh quay về nghĩ cách giúp chúng tôi đi! Tôi và Thẩm Đồng bị mất chìa khóa, không vào được cửa, đang chết cóng ở cổng cầu thang!

Đỗ Thanh hét lên, một lúc lâu, cô lại nói:

- Tại sao muộn như vậy còn chưa về nhà, có phải bị chị gái tôi dẫn ra ngoài lêu lổng? Hãy thành thật nói ra đi!

Trần Kinh vừa nghe thấy giọng của Đỗ Thanh, chỉ cảm thấy như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, những ham muốn trên người nhanh chóng bị dập tắt!

Hắn tắt điện thoại, thở hổn hển, vội vã đứng dậy mặc vội quần áo.

Ngải Phương một chút luống cuống, bước đến nói:

- Muốn làm gì?Muốn đi sao?

- Đợi lát nữa có ván bài, muốn đánh bào thì thế nào đây?

Ngải Phương nói.

Trần Kinh nhìn chằm chằm vào Ngải Phương, trên mặt vẫn còn chút nóng bừng, nhưng cơ bản đã trấn tĩnh lại được, hắn nói một câu:

- Nói với bọn họ, tôi vừa nhận điện thoại gấp cần phải đi! Hãy để họ chơi vui vẻ một chút!

Trần Kinh nói xong, vội vàng đứng dậy mở cửa, Ngải Phương vội đứng dậy khỏi ghế Sô pha, giày vẫn chưa kịp đeo, nói:

- Ai….

“ Rầm!” một tiếng, Trần Kinh bỏ lại tất cả những câu nói ở đằng sau.

Ngải Phương thẫn thờ nhìn cửa bị đóng lại, cô như bị cảm giác trêu đùa, còn chuyện gì nữa? Vừa rồi đã đẩy được ham muốn của người ta lên, người ta lại chạy mất, điều này không phải là trêu chọc người ta còn gì?

Bên ngoài rất lạnh, Trần Kinh bắt taxi về nhà, ngồi trong xe, không khí lạnh lẽo vù vù thổi đến, toàn bộ người Trần Kinh dần dần tỉnh táo!

Hắn vừa nghĩ đến chuyện hoang đường vừa rồi, trong lòng hắn cảm thấy sự xấu hổ không thể tả được, hắn không hiểu hôm nay đã làm những chuyện gì, ngay cả sức lực cũng không còn!

May mà điện thoại của Đỗ Thanh đã gọi đến kịp thời, nếu không qua đêm nay, sau này không biết còn xảy ra những chuyện phiền toái gì nữa!

Phụ nữ và tiền bạc, đó là hai thứ dễ dàng nhất phạm sai lầm, bởi vì hai thứ này đã phạm sai lầm, có thể là vô số, Trần Kinh không hiểu được, tại sao mình lại sơ suất đến như vậy?

Hắn lại có chút hâm mộ tài tử phong lưu như vậy của Hồ Duyệt, chỉ có bọn họ mới dám tùy ý làm điều xằng bậy, mà không phải lo phạm vào bất kỳ vấn đề tác phong gì.

- Hô –hô!

Trên đường phố Cao Đức yên tĩnh, đột nhiên trở nên ồn ào, mọi người lên xe cảnh sát giống như từ dưới lòng đất bốc lên, từ khắp nơi hội tụ lại đây, hình thành một đoàn xe rất dài, trên đường cùng nhau hô vang

- Đánh, chỗ nào giết người?

Của những câu ca vang lên:

- Thói đời con mẹ nó thật sự không yên ổn, hai hôm trước dường như một vị cán bộ bị sát hại ở trong nhà, bây giờ lại giết người!

Khóe miệng Trần Kinh hơi giật giật, việc cán bộ bị giết ở nhà, hắn cũng biết, đó là trưởng ban sở tài chính của quận Đức Thủy, cũng là quấy rối phụ nữ bị người ta bắt được thông dâm ở trên giường, sau đó đem giết chết ở trên giường!

Việc này Đức Thủy đã giữ bí mật nghiêm ngặt, báo lên Thành ủy, Ngũ Đại Minh nghe thấy chuyện này, cũng rất nổi giận, sau đó chỉ thị xuống dưới, là báo thù, sau đó mới phong tỏa các phương tiện truyền thông, việc này ở trong dư luận lại nổi lên trận phong ba.

Nhưng trong lòng của dân chúng địa phương, việc này vẫn được biết đến nhiều, chỉ có điều không biết là người đó chết vì phụ nữ mà thôi!

Trên đường về nhà, Đỗ Thành và Thẩm Đồng hai người đang cuộn mình ở cửa cầu thang, lạnh đến phát run lên.

Đỗ Thanh vừa nhìn thấy Trần Kinh, giống như gặp được người thân, trong chốc lát từ mặt đất đứng dậy, nói:

- Cuối cùng cũng về rồi! Hãy mở cửa ra, cho chúng tôi vào trong đi!

Trần Kinh nghĩ muốn trách cứ cô, tại sao cửa bị khóa lại không tìm thợ mở khóa, nhưng vừa nhìn thấy hai người thật sự thảm hại, hắn cũng nuốt câu nói đó vào sau cổ họng.

Mở cửa đi vào, hai người phụ nữ như hai con chim khách, vồ lấy ghế Sô pha, bật đèn, Trần Kinh mới nhìn rõ, hóa ra các cô cũng uống rượu, hơn nữa xem ra cũng uống không ít rượu!

Tửu lượng của Đỗ Thanh cũng tốt, Thẩm Đồng mặt đỏ như trái táo, bộ dạng trông rất đẹp, giống như cô gái vừa làm chuyện gì sai, thẹn thùng!

- Hừ, Trần Kinh, hôm nay không biết, tôi và em Đồng ở quán uống rượu, bỗng nhiên gặp mấy chục tên cảnh sát đột kích kiểm tra, làm cho toàn bộ quán rượu trở nên náo loạn, thật mất hứng! Quán rượu có gì để kiểm tra?

Đỗ Thanh nói.

Cô dùng lại một chút, nói:

- Tôi ở Phòng công an Đức Thủy có một người bạn học, hai hôm trước gặp cô ấy, gần đây sẽ có động! Không phải là hành động lần này sao? Ngay cả Lâm Giang Các cũng dám kiểm tra, bọn họ còn có chỗ nào không dám kiểm tra nữa?

- Lâm Giang Các?

Trần Kinh nhíu mày. Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Đỗ Thanh lại nói:

- Trần Kinh, hãy nghĩ cách an ủi em Đồng của chúng ta đi! Em Đồng thất tình rồi, trong lòng rất đau khổ!

Thẩm Đồng bỗng chốc từ ghế Sô pha ngồi bật dậy:

- Đỗ Thanh, không được nói hồ đồ, ai thất tình? Có thể là thất tình, nhưng với tôi…

- Được rồi, được rồi! Không cần nữa, không nhận thì thôi vậy!

Đỗ Thanh nói.

Trần Kinh híp mắt nhìn hai người phụ nữ, trong đầu lại có chút quay cuồng, đặc biệt là Đỗ Thanh, con người này to gan làm càn, ngày nào cũng đi đến Đức Cao, công việc ở Lễ Hà rốt cục còn muốn nữa không?

- Ai, Trần Kinh!

Thầy giáo cũng có cuộc sống ban đêm sao?

Thẩm Đồng bỡn cợt nói với Trần Kinh, cô nhìn thấy điệu bộ nghiêm khắc của Trần Kinh, cô không kìm nổi cười phá lên.

Tuổi còn trẻ, cả ngày vênh mặt lên, có mệt không? Đặc biệt là ăn mặc có mệt không?

Thẩm Đồng nhìn thấy điệu bộ của Trần Kinh, cô có một số thầy cô đồng tình, cảm thấy các thầy cô bây giờ cần phải ra vẻ có điệu bộ như vậy, mới có thể dọa nạt được bọn trẻ sao?

- Nếu sớm biết họ cũng có cuộc sống về đêm, hôm nay lẽ ra nên gọi họ cùng đi uống rượu chứ!

Thẩm Đồng nói:

- Tôi đều làm cao nhân bên ngoài không ăn thức ăn chín của loài người rồi!

Thẩm Đồng đang say rượu, cười trông rất đẹp, đặc biệt là chiếc răng trắng như tuyết, trong suốt như vỏ sò, rất đáng chú ý!

Từ lần trước “ Hiểu lầm” qua đi, Thẩm Đồng hoàn toàn không có cảnh giác gì với Trần Kinh, lại còn vui vẻ đùa giỡn với Trần Kinh!

Có những lúc Trần Kinh tan ca, Thẩm Đồng từ trên lầu nhìn xuống cô ồn ào khiến Trần Kinh mang mỳ tôm lên cho cô, là lúc bụng rất đói!

Trần Kinh mua cho cô mỳ tôm, liền không kìm nổi khuyên bảo cô, mỳ tôm là thực phẩm bỏ đi, cả ngày ăn thứ đó, không bằng tự mình tùy ý điều chỉnh việc ăn uống!

Thẩm Đồng lại đối nghịch, Trần Kinh phạm vào bệnh nghề nghiệp, cô không phải là học sinh ngoan ngoãn, thích ăn mỳ tôm.

Có một lần, cô còn hỏi lại Trần Kinh, tự mình Trần Kinh có biết nấu ăn không? Thật không ngờ, một chút công phu, Trần Kinh liền gọi cô đến để ăn cơm, có thịt, có rau, rất thịnh soạn!

Thẩm Đồng ăn rất ngốn, lại còn không kìm nổi nói thầm một câu:

- Đồ cổ, lão thổ đáng chết!

Hai người phụ nữ một sân khấu diễn, trong nhà bỗng nhiên thêm hai người phụ nữ, Trần Kinh cảm thấy đau đầu lớn, hơn nữa vào lúc này, điện thoại trên lưng hắn lại kêu lên, hắn trốn vào phòng mình nghe điện, sắc mặt đột nhiên tái nhợt…!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio