Quan Sách

chương 265: ôm cây đợi thỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắp đến Tết âm lịch, Ngũ Đại Minh lại về tỉnh lần nữa.

Lần này thì đúng là sang năm mới thật rồi!

Đêm , cả gia đình Ngũ Đại Minh đón năm mới ở nhà cha mẹ Ngũ Đại Minh. Ngũ Đại Minh có năm anh em, không tính những chị em đã đi lấy chồng, còn lại anh em, Ngũ Đại Minh là anh cả.

Hai em trai của Ngũ Đại Minh, một người làm việc trong hàng không dân dụng tên Ngũ Mãn Thiên, còn người kia là giáo sư trong Đại học Sư phạm Sở Giang tên là Ngũ Phi, anh em đều có con cái, cho nên cả nhà rất náo nhiệt.

Trần Kinh trong gia đình này, cũng không bị coi là người ngoài, trên thực tế, cha của Ngũ Đại Minh là Ngũ Lâm Chí hồi trước là nhân vật số của Phòng bưu chính tỉnh, sau đó điện tín bưu chính phân ra, bây giờ rất nhiều lãnh đạo của điện tín tỉnh đều là do hồi trước cha của Ngũ Đại Minh đề bạt lên.

Thừa dịp này, những vị lãnh đạo này đều đến tụ tập cùng nhau đón năm mới, quan hệ giữa Phó phòng Phòng điện tín tỉnh Cao Nhiêu và Ngũ Đại Minh rất gần gũi, hai người xưng huynh gọi đệ, trò chuyện vui vẻ.

Ngũ Đại Minh giới thiệu Trần Kinh cho Cao Nhiêu, Cao Nhiêu liên tục gật đầu nói:

- Lãng phí, lãng phí rồi! Nhân tài giống như tiểu Trần, nếu như ở trong đơn vị điện tín của chúng tôi, đãi ngộ có thể cao gấp bội so với hiện tại. Hay là như này, huynh cho Tiểu Trần vào chỗ bọn đệ đi, coi như là thâm nhập vào xí nghiệp để học tập.

- Dạo này trọng trách của điện tín bọn đệ rất nặng nề, đang rải điện thoại khắp nơi, đây là thời điểm quan trọng nhất trong dự án liên thôn điện thoại trung ương, đây là nhiệm vụ chính trị, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành.

- Đệ bây giờ đang cần nhân tài, huynh để Tiểu Trần cho đệ, vượt qua cửa ải khó khăn này, đệ lại để anh ta trở về, điều này cũng rất có lợi cho con đường làm quan của anh ta!

Ngũ Đại Minh lắc lắc đầu như trống lắc nói:

- Đệ hiểu cái gì? Xí nghiệp và chính trị là hai việc, ham tiền tài, không có nhân sinh quan và giá trị quan chính xác, làm sao có thể làm tốt chuyện?

- Ngũ Đại, huynh nói ít những đạo lý thiếu chất dinh dưỡng này đi! Bây giờ là thời đại nào rồi? Là thời đại coi kinh tế là quan trọng nhất rồi, cán bộ không hiểu tính sổ sách kinh tế, thì làm sao có thể làm cán bộ được?

Cao Nhiêu nói, lời nói của y sắc bén, là đối thủ đáng gờm của Ngũ Đại Minh.

Mọi người biết rằng người mà có thể được Ngũ Đại Minh dẫn về nhà, tuyệt đối là tâm phúc của ông ta.

Cái gọi là người một nhà không nói hai, đối với hậu bối trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Trần Kinh, mọi người ân cần hỏi thăm cùng với sự quan tâm kia đều không phải là giả tạo, điều này khiến Trần Kinh cảm giác vô cùng thân thiết.

Còn Trần Kinh cũng không còn tay chân nào đến chỗ lão gia của Ngũ Đại Minh, hắn được biết Ngũ Lâm Chí rất thích bonsai, hắn đặc biệt cho người lên núi Lễ Hà lấy về mấy chậu bonsai có cây đẹp nhất. Những cây như vậy giá rất đắt, không giống như những cây giá rẻ Ngũ Lâm Chí chỉ liếc mắt qua một cái, còn cây này ông ta rất thích, cám ơn Trần Kinh rối rít.

Ngũ Lâm Chí bình thường cũng đi tìm cây cảnh, nhưng những ngọn núi xung quanh Đức Cao, làm sao có thể so được với những ngọn núi lớn ở Lễ Hà? Tìm được một cây có dáng đứng đẹp thì thật vui mừng hứng khởi, những cây có giá cao căn bản không có cơ hội phát hiện ra được.

Có lúc, Ngũ Lâm Chí cũng cân nhắc đi mua cây cảnh. Nhưng những cây cảnh lưu thông trên thị trường, dấu vết nhân công tạo hình quá rõ, luôn không có cái dáng thiên nhiên tự tạo thành của cây cảnh.

Tiêu tiền khắp nơi, vẫn không mua được đồ vừa ý với mình.

Cho nên, Trần Kinh tặng món quà này có thể nói là rất phù hợp với tính cách của Ngũ Lâm Chí, ông ta muốn chối từ cũng không chối nổi.

Cả nhà vây xung quanh bonsai của Ngũ Lâm Chí và cây cảnh Trần Kinh tặng, mọi người đều tràn đầy thích thú. Vợ của Ngũ Đại Minh là Lã Hồng Liên có chút lo lắng nói:

- Lão Ngũ à, tôi thấy Tiểu Trần này rất hiểu tâm tư người khác, hơn nữa hình như lại rất hào phóng, cái này cũng là ông dạy sao?

Ngũ Đại Minh cười ha hả nói:

- Am hiểu được tâm tư người khác? Nếu thật là như vậy, tôi sẽ không lo lắng nữa rồi. Còn chuyện hào phóng! Hắn là một kẻ có tiền không hơn không kém, khi ở Lễ Hà, trong huyện Lễ Hà thưởng thu hút đầu tư cho hắn ngàn tệ. Hơn nữa hắn là một cây bút giỏi, tiền kếm thêm một năm cũng hơn ngàn tệ, bà còn lo hắn mắc sai lầm sao?

Lã Hồng Liên vừa nghe thấy ông xã nói như vậy liền không nói được lời nào, càng hiểu biết thêm chút ít về Trần Kinh.

Vừa mới sáng sớm, Ngũ Đại Minh liền thăm hỏi Bí thư tỉnh ủy Uông, vẫn là Trần Kinh lái xe đưa người thẳng đến khu biệt thự suối nước nóng.

Uông Lão có bệnh tim, trên biệt thự suối nước nóng này mùa đông ấm áp, quanh năm ông ta đều ở bên đó.

Trần Kinh trước kia cũng thấy Uông Kiện Bình trên TV, lúc đó hắn vẫn đang ở đại học, Uông Kiện Bình đi thị sát trường học của bọn họ, hắn trong đám người nhìn thấy người thật. Còn trên TV, hắn thường xuyên thấy Uông Kiện Bình lộ diện, cho nên đối với Uông Kiện Bình hắn cũng không lạ lẫm gì.

Nhưng lần này, hắn nhìn thấy Uông Kiện Bình, trong lòng có chút kinh ngạc.

Trong thời gian vài năm ngắn ngủi, mái tóc của Uông Kiện Bình đã bạc trắng, bộ mặt không có nếp nhăn trước kia, thì bây giờ cũng bị những nếp nhăn bò chằng chịt trên mặt, mơ hồ Trần Kinh còn nhìn thấy vết đốm đồi mồi.

Uông Kiện Bình già rồi, già thực sự rồi!

Trong lòng Trần Kinh có chút thổn thức, đối với nhân vật chính trị mà nói, sinh mạng chính trị kết thúc, có lẽ cũng có nghĩa là mạng sống tự nhiên cũng sắp đến cuối đường. Trần Kinh khó tin rằng, ông già gầy gầy thấp thấp, diện mạo xấu xí trước mặt này, từng là người có quyền lực nhất của Sở Giang, nắm Sở Giang trong tay gần năm trời.

Trần Kinh có thể tưởng tượng được, ngôi biệt thự phồn hoa trước kia, vì ngôi biệt thự này, vẫn lớn hơn so với diện tích ngôi biệt thự ở số của Bí thư Sa, khí thế cũng hùng vĩ hơn.

Thế nhưng, nơi này bây giờ lại là một cổng lưới giăng gà, khu hoa viên lớn như vậy không ngờ lại để cho Uông Kiện Bình trồng rau. Cải trắng bị tuyết tàn phá tan hoang.

Nhưng Uông Kiện Bình dù sao cũng đã từng là Bí thư tỉnh ủy của Sở Giang, đầu năm mới gia đình ông mặc dù không thể tụ họp với những người khác, nhưng vẫn còn những người khác đến đây.

Môn sinh của Uông Kiện Bình làm quan khắp Sở Giang, hôm nay vào ngày này có thể tới, cái này nhất định là những cán bộ năm đó được Uông Kiện Bình coi trọng, hiện nay những người này đều sôi nổi hoạt động trên chính đàn Sở Giang, thực sự là một lực lượng không hề nhỏ.

Trần Kinh bỗng nhiên thấy được Chủ nhiệm ủy ban kế hoạch và phát triển Hoàng Kiện cũng ở trong đó.

Còn có lãnh đạo hệ thống đường sắt, lãnh đạo hệ thống Nhu Sơn, lãnh đạo hệ thống chính trị, lãnh đạo hệ thống kinh tế thương mại, tổng cộng mười mấy người, Ngũ Đại Minh trong những người này, chỉ có thể xem là bình thường, đây là chuyện mà Trần Kinh không ngờ trước được.

Ăn cơm ở chỗ này, Trần Kinh không có tư cách ngồi cùng bàn với lãnh đạo.

Cũng may những lãnh đạo đến đây đều có thân phận, đều dẫn theo thư ký, cho nên có bàn dành cho thư ký, ngoại trừ bàn dành cho thư ký, còn có bàn cho lái xe, lo liệu quả thực rất thấu đáo.

Một nhóm thư ký cũng ngồi ăn cơm, có người rất hoạt bát, từ trong túi áo lấy ra danh thiếp đưa cho mọi người, rồi tự mình giới thiệu. Sau đó không tránh được hàn huyên tâm sự cùng nhau, tiếp đó là chúc rượu!

Trần Kinh cũng giống như mọi người, cũng hoạt bát, nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh ra nhất nhiều thứ mà trước giờ chưa có.

Hắn cảm thấy mình nên tĩnh tâm lại để sắp xếp một chút suy nghĩ của mình, không khoa trương mà nói, bây giờ Trần Kinh đảm nhiệm chức thư ký của Ngũ Đại Minh, hắn đều cảm thấy giống như bị người ta nuông chiều đâm hư vậy. Hắn có rất nhiều thứ không phải, cũng vì vậy mà trong não lưu lại quá nhiều tin tức.

Những tin tức này phải xóa bỏ, phải thông hiểu đạo lý, điều này mới thực sự khiến hắn có những tin tức có ích, có chất lượng…

Từ mùng đến mùng , Trần Kinh được Ngũ Đại Minh cho nghỉ, gia đình Ngũ Đại Minh đi đến Sanya Hải Nam nghỉ dưỡng, sống những ngày vui vẻ hiếm hoi này cùng gia đình.

Chuyện Ngũ Đại Minh đi Hải Nam là bí mật, chỉ có một mình Trần Kinh biết. Trước khi đi Ngũ Đại Minh dặn dò hắn, trước mắt Đức Cao hẳn là khá ổn định, nếu như có chuyện thật, Trần Kinh cần phải gọi điện thoại cho ông ta, ông ta lập tức có thể quay trở về.

Trần Kinh vốn cho rằng một khi Ngũ Đại Minh đi, hắn có thể yên tâm ở nhà nghỉ ngơi vài hôm.

Nhưng làm cho hắn không ngờ tới, Đức Cao chính thức cho đại quân chen chúc tiến vào tỉnh chúc tết Ngũ Đại Minh.

Trong đó có hơn mười mấy thành viên quan trọng của bộ máy khu huyện, còn có , bị lãnh đạo của các đơn vị trực thuốc thành phố, tất cả có hơn mấy chục người, mỗi ngày điện thoại của Trần Kinh đều bị người khác gọi cho nóng máy!

Gặp phải tình huống như này, Trần Kinh quả thực bó tay. Hắn có thể nói thế nào được? Nói thẳng Ngũ Đại Minh đi nghỉ phép ở Hải Nam sao?

Nếu nói như vậy, sẽ gây nên xôn xao lớn như nào? Nhất là hiện tại, sự tín nhiệm của người dân với nhà nước càng ngày càng đi xuống, trong tình huống này, người khác sẽ nói như nào về việc Ngũ Đại Minh đi nghỉ phép lần này?

Mà trong những người đến chúc tết, có rất nhiều người là nhân vật quan trọng, lần này giống như náo nhiệt chọn ra nhân vật số đứng đầu chính đảng khu huyện vậy, trong đó có gần người. Ngoài ra còn có một số nhân viên của các ban ngành quan trọng, đây đều không phải là những người mà một thư ký như Trần Kinh có thể đắc tội và ứng phó được.

Trần Kinh cẩn thận suy nghĩ thật lâu, hắn gánh không được liền gọi điện cho Ngũ Đại Minh.

Ngũ Đại Minh đang ở bãi biển tắm nắng, ông ta cười ha ha nói:

- Tiểu Trần, thời tiết Nam Hải rất nóng nực, chúng tôi đang ở bãi biển tắm nắng đây này, kiểu tắm nắng như này, trong nội địa tuyệt đối không có.

- Tôi đang ở nơi này, cậu đừng đưa cho tôi những tin tức phiền lòng đấy nhé?

Ngũ Đại Minh nói.

Ông ta nói như vậy, Trần Kinh không biết nói thế nào. Ngũ Đại Minh nói:

- Trên trái đất này, rời xa ai đều không thể chuyển, rời xa tôi cũng vậy. Bây giờ như này, những khó khăn lớn cậu tự mình quyết định, ba ngày sau tôi về!

Ngũ Đại Minh nói như vậy, Trần Kinh không biết phải làm sao, chỉ biết cúp điện thoại tự mình nghĩ cách.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, vì sao những cán bộ có thái độ mờ ám trước kia trên chính đàn Đức Cao, cũng rõ ràng không muốn dựa dẫm vào Ngũ Đại Minh, lại tụ tập nhau tiến vào tỉnh thành chúc Tết Ngũ Đại Minh? Bọn họ thật sự chỉ vì chúc Tết thôi sao?

Còn nữa, đáng lẽ cuối năm đã xác định điều chỉnh nhân vật số của chính đảng khu huyện, vì sao lại chậm trễ chưa có hành động gì?

Đột nhiên xuất hiện làn sóng chúc Tết này, có phải có liên quan đến chuyện này hay không?

Trần Kinh nhanh chóng phản ứng lại, hắn tin rằng, điều này nhất định có liên quan, chiêu tự quyết này của Ngũ Đại Minh thật khó hiểu, lần này lại có kịch rồi!

Trần Kinh nhớ tới một chiêu thức khi chơi cờ vây, chỗ nào giải quyết không được thì sẽ không giải quyết, Ngũ Đại Minh đối với việc điều chỉnh bộ máy khu huyện, chính là dùng chiêu thức này.

Không xử lý là tiêu cực sao? Chợt thấy thì giống vậy, nhưng thực ra lại không đơn giản như vậy. Bởi vì xung quanh cục diện biến hóa không ngừng, vấn đề không giải quyết trong quá trình biến hóa sẽ biến hóa tự nhiên, chỗ kỳ diệu trong đó, khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio