Hội nghị cuối quý toàn thể Thành ủy Đức Cao, mục đích của cuộc họp hôm nay rất rõ ràng, đó là tổng kết công tác của các quận huyện các đơn vị toàn thành phố trong ba quý trước đó, bố trí nhiệm vụ công tác quý cuối cùng, thời gian tăng tốc về đích cuối cùng của một năm làm việc, đã đến rồi!
Đây là năm đầu tiên Ngũ Đại Minh làm việc ở Đức Cao, cách dùng người của Ngũ Đại Minh là xem trọng tài năng, đề bạt cán bộ cũng lấy thành tích chính trị làm đầu. Trong bối cảnh lớn như vậy, các đơn vị quận huyện đều nỗ lực ganh đua, càng đến cuối, sự cạnh tranh càng kịch liệt, không khí ngày càng căng thẳng, như cuộc họp ủy ban Thành ủy để tổng kết này, vừa mới bắt đầu không khí đã rất kịch liệt.
Trưởng ban thư ký Thành ủy, Chu Thanh, và mấy Phó trưởng ban thư ký phụ trách công tác tiếp đãi trước hội nghị, còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu cuộc họp, mà trong hội trường đã rất náo nhiệt!
Hôm qua Mãn Diên Ba chưa ngủ đủ, buổi sáng tỉnh dậy, hai mắt còn có quầng thâm, đầu cũng nặng trình trịch.
Bởi trạng thái không tốt, nên ông ta làm biếng một cách đương nhiên, cầm một cây bút và tập công văn, trốn ở một góc phòng, viết viết vẽ vẽ.
Ông ta làm bộ dạng thế này, người khác đương nhiên không tiện tìm ông ta, còn ông ta thì thờ ơ lạnh nhạt, liếc ra phía hành lang bên ngoài cửa sổ.
Ở bên ngoài, Trần Kinh bị mấy người lãnh đạo huyện quận vây lấy nói chuyện, dáng hắn khá cao, bị mấy người vây lấy, trông thật giống như con hạc đứng giữa bầy gà.
Mãn Diên Ba thở dài, ngầm lắc đầu, ông ta đường đường là một Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, mà lại không bằng một Phó chánh văn phòng là Trần Kinh, việc này đã trở thành một sự thật không thể tranh cãi trong Thành ủy!
Ông ta hơi nheo mắt, nhìn sang Chu Thanh đang bận rộn trên hội trường, lòng ông ta thầm nghĩ, có lẽ vai vế của Chu Thanh cũng chỉ như Trần Kinh mà thôi.
Như cuộc hội nghị ủy ban Thành ủy hôm nay vậy, Trần Kinh vốn không phải là ủy viên Thành ủy, hắn không có quyền tham gia.
Nhưng, hắn lại xuất hiện ở hành lang, ngay lập tức hấp dẫn được nhiều người qua đó tìm hắn, nhìn bộ dạng nhiệt tình của những người đó, Mãn Diên Ba nghĩ tới hoàn cảnh của mình, lòng cảm thấy hơi bất ổn.
- Bí thư Phương đến rồi!
Đằng trước có người lên tiếng, Mãn Diên Ba liền nhìn ra phía ngoài, quả nhiên, Phương Khắc Ba xuất hiện bên ngoài hành lang.
Ông ta vội vàng đứng dậy, cắm bút vào trong nắp, rồi lấy tinh thần ra ngoài đón.
Tối ngày hôm qua, chủ tịch tập đoàn Tam Giang danh tiếng lẫy lừng, Liêu Triết Du đã mời khách, Mãn Diên Bà là người khách duy nhất của ông ta, Liêu Triết Ba đã cùng ông ta uống đến nửa đêm. Điều này đã thỏa mãn lòng sĩ diện hão của ông ta. Tiếng danh của Liêu Triết Du như sấm dậy bên tai ở cả Sở Giang, không những vì Liêu Triết Du tuổi trẻ tài cao, việc kinh doanh lớn.
Điều quan trọng hơn nữa là vì Liêu Triết Du có thế lực quá lớn, Liêu gia ở thủ đô là một gia độc khiến người ta phải ngưỡng mộ, nhắc đến Liêu gia, thứ đọng lại trong lòng mỗi người là dấn ấn của sự bí mật, điều này cũng khiến cho trong mắt rất nhiều người, Liêu Triết Du là một người rất bí ẩn, Phương Khắc Ba cũng là một trong số đó.
Mãn Diên Ba có thể nhận ra rằng, Phương Khắc Ba rất thận trong trong quá trình qua lại với Bất động sản Tam Giang, sự thận trong này không phải do cảnh giác mà là do lo sợ, hoặc có thể nói là mất tự tin!
Một nhân vật như vậy mà chỉ mời Mãn Diên Ba, hơn nữa những lời trong bữa ăn cũng khiến cho Mãn Diên Ba rất hãnh diện, điều này khiến cho ông ta hơi lâng lâng.
Mãn Diên Ba đi theo Phương Khắc Ba đã lâu, không phải ông ta chưa từng được ra vẻ, nhưng chỉ là kih Phương Khắc Ba gặp thời, nắm quyền trong tay, ông ta mới có sự hào nhoáng đó. Giờ đây, Phương Khắc Ba bị Ngũ Đại Minh áp chế, Mãn Diên Ba cũng chẳng vui vẻ gì với những ngày tháng ở Thành ủy.
Ông ta và Phương Khắc Ba, nếu được vinh danh thì cả hai người cùng hưởng, nếu tổn thất cả hai cũng cùng phải chịu.
Trong những lời của Liêu Triết Du nói với Mãn Diên Ba đều lộ ra sự ngưỡng mộ và khen ngợi đối với Phương Khắc Ba, gần đây, ông ta lại nghe đồn Thành ủy đã đưa ra một chế độ liên hệ với doanh nghiệp lớn, mỗi ủy viên thường vụ trong Thành ủy liên lạc với một doanh nghiệp cỡ lớn, để tiện cho việc giúp đỡ doanh nghiệp giải quyết những vấn đề thực tế.
Doanh nghiệp mà Phương Khắc Ba liên hệ chính là Bất động sản Tam Giang, Liêu Triết Du là chủ tịch tập đoàn Tam Giang, sau khi nghe được tin này liền rất vui vẻ, nhưng lại không dám mạo muội gặp mặt Phương Khắc Ba, vì vậy, hi vọng Mãn Diên Ba có thể xây một nhịp cầu ở giữa, làm hai người có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Mãn Diên Ba đương nhiên đã đồng ý với yêu cầu này.
Thật ra, Phương Khắc Ba đã gặp mặt rất nhiều lần với Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn của Bất động sản Tam Giàng, lần gặp mặt gần đây nhất là ở phòng hát đoàn kịch, Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn đã hát cùng Phương Khắc Ba mấy bài. Trong lúc đó, Tống Ca lại đến hát, khi đó Mãn Diên Ba còn nói với Thiệu Khôn về hoàn cảnh của Tống Ca, Thiệu Khôn cảm thấy rất thương xót.
Sau này, khi ra về, Thiệu Khôn chủ động tìm Mãn Diên Ba, nói rằng Bất động sản Tam Giang có thể sắp xếp cho Tống Ca, Tống Ca đã từng làm trong doanh nghiệp, có kinh nghiệm làm công tác văn phòng, hơn nữa nói năng bạo dạn phóng khoáng, Bất động sản Tam Giang cũng đang cần một nhân tài như vậy.
Mãn Diên Ba vừa nghe yêu cầu này của Thiệu Khôn, liền rất vui vẻ.
Ông ta đi theo Phương Khắc Ba, thế giới nội tâm của Phương Khắc Ba không thể giấu nổi con mắt ông ta.
Tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Tống Ca đã chiếm một vị trí trong lòng Phương Khắc Ba, Phương Khắc Ba luôn muốn sắp xếp cho Tống Ca một việc làm ổn định.
Nhưng chỉ là, Phương Khắc Ba là người rất cẩn thận, làm việc không để lại hậu họa, không muốn người ta nói ra nói vào.
Lần này, nếu như Thiệu Khôn có thể sắp xếp cho Tống Ca, Mãn Diên Ba sẽ đi vận hành chuyện này, tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó dù Phương Khắc Ba có tức giận thì cũng đã ván đóng thành thuyền, chắc chắn ông ta sẽ không làm gì được thêm nữa.
Hơn nữa, Tống Ca làm việc ở Bất động sản Tam Giang, tiền lương nhất định sẽ cao hơn khi làm trong các cơ quan nhà nước, cuộc sống cũng ổn định hơn, về sau cô ấy đến đoàn kịch sẽ càng hăng say hơn!
Phương Khắc Ba ra ngoài hội trường trước, rất nhiều người đến tham dự đều tới chào ông ta.
Phương Khắc Ba đã chèo lái ở Đức Cao nhiều năm nay, dù là làm người hay làm quan, ông ta đều rất chừng mực, vì vậy rất có uy tín trong Thành ủy.
Phương Khắc Ba nở nụ cười, gật đầu với từng người một, chầm chậm bước tới bên Mãn Diên Ba.
Mãn Diên Ba bước lên trước nói:
- Bí thư Phương…
- Anh lại đây!
Phương Khắc Ba nói, Mãn Diên Ba biết rằng ông ta có chuyện, bèn đi theo đằng sau ông ta, hai người đến căn phòng nghỉ ở kế bên.
Vừa vào phòng, Phương Khắc Ba liền lạnh lùng nhìn Mãn Diên Ba rồi nói:
- Lão Mãn, việc của Tống Ca là thế nào?
Mãn Diên Ba hơi ngớ ra, ông ta không ngờ Thiệu Khôn làm việc lại tốc độ đến vậy, hôm qua mới nói, mà hôm nay đã làm xong rồi sao?
Ông ta bình tĩnh lại, bèn nói môt lượt về chuyện Tống Ca đến Bất động sản Tam Giang, Phương Khắc Ba lạnh lùng nói:
- Làm bừa bãi, ai bảo anh đi lo mấy chuyện bao đồng này chứ? Anh làm vậy chẳng phải là làm bừa sao?
Mãn Diên Ba nói:
- Bí thư Phương, thật ra trong việc này tôi chỉ tiến cử cô ấy thôi, Thiệu tổng nói chuyện với Tống Ca, mới ngay lập tức quyết định! Trước kia khi Thiệu Hồng Ngạn ở Lâm Tinh, đã biết Tống Ca rồi, Tống Ca là một nhân tài, rất giỏi về công tác văn phòng, và cũng giỏi về tiếp đãi và xử lý việc nữa.
Bởi vậy cho nên…
Phương Khắc Ba thấy Mãn Diên Ba nói vậy, sắc mặt ông ta trở nên dễ coi hơn một chút.
Mấy phút trước, khi Phương Khắc Ba đang chuẩn bị đồ chuẩn bị đến họp, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Tống Ca.
Tống Ca cảm ơn ông ấy rất nhiều trong điện thoại, nói rằng ông ấy đã giải quyết vấn đề công việc cho cô ấy, khiến về sau cô ấy không còn lo lắng gì nữa, cũng có thể lo cho con đi học được rồi.
Phương Khắc Ba mới nghe liền không hiểu. Sau đó, Tống Ca giải thích, ông ta mới hiểu ra, chắc chắn là Mãn Diên Ba đã sắp xếp chuyện này sau lưng ông ta rồi!
Nhìn về góc độ nơi sắp xếp, để Tống Ca vào Tam Giang là thích hợp nhất, đãi ngộ của bên đó khá tốt, hơn nữa không phải trong nhà nước, sẽ không có lời đồn ra đồn vào nào. Nhưng, sự cẩn thận nhiều năm khi làm quan của Phương Khắc Ba, khiến cho ông ta không thể không hỏi rõ ràng chuyện này, không thể nhận sự giúp đỡ của người ta một cách dễ dãi.
Mãn Diên Ba thấy Phương Khắc Ba đã bớt giận, ông ta bèn nói:
- Bí thư Phương, còn một chuyện tôi phải báo cáo với ông! Liêu tổng của tập đoàn Tam Giang biết về sau ông sẽ liên lạc với Bất động sản Tam Giang, ông ấy rất vui mừng, muốn mời ông ăn một bữa cơm trước, để hai bên quen nhau. Đồng thời ông ấy cũng muốn nói chuyện với ông về tình hình của Đức Cao, hi vọng ông có thể chỉ điểm nhiều hơn cho công tác của ông ta!
Phương Khắc Ba hơi nhíu mày, thời gian gần đây, ông ta luôn tiếp xúc với Tam Giang.
Ấn tượng của ông ta về công ty này khá tốt, không hổ là doanh nghiệp của Liêu gia, rất khí phách, rất chính quy. Không như những tổng giám đốc các doanh nghiệp tư nhân, vừa gặp mặt đã dồn dập tặng quà, có người còn mặt dày mày dạn, nhét tiền vào nữa, khiến cho moi người đều khó xử, không biết nên cầm hay không.
Bởi vì nhận tiền của người ta, là vi phạm kỷ luận, có thể bị người khác nói.
Hơn nữa, tiền của người khác có thể nhận dễ dàng vậy sao? Đã nhận tiền là phải làm việc hộ người ta, kéo theo đó là một loạt phiền toái.
Phương Khắc Ba làm quan đã nhiều năm nay, ông ta đã nhìn rõ được những điều này, bởi vậy, bình thường ông ta không qua lại với những người này, cho nên, quan trường Đức Cao nói rằng Phương Khắc Ba không tình cảm, không dễ gần.
Đối mặt với những lời này, Phương Khắc Ba rất bình tĩnh, người làm quan, lăn lộn trên quan trường, sao có thể hoàn hảo được?
Những năm gần đây, Phương Khắc Ba luôn kiên trì với chuẩn mực này của mình, danh tiếng của ông ta thì ngày càng rõ ràng, uy tín cũng ngày càng cao!
Đương nhiên, chỉ có rất ít người biết, mối quan hệ của Phương Khắc Ba quý hồ tinh chứ không quý hồ đa, Phương Khắc Ba có một lực lượng của mình ở Đức Cao, bình thường không nhìn thấy tấm lưới này, nhưng nếu khởi động nó, thì uy lực của nó rất khả quan.
- Được rồi, vậy anh hãy sắp xếp đi, giành chút thời gian để tôi đi gặp anh Liêu tổng trẻ tuổi này. Nói ra thì, tôi cũng đã ngưỡng mộ anh ta từ lâu!
Phương Khắc Ba điềm đạm nói.
Mãn Diên Ba vừa nghe Phương Khắc Ba đã đồng ý, liền vô cùng mừng rỡ, cả người như được lên tinh thần.
Liêu tổng đã từng nói, sĩ đồ của Bí thư Phương đã vào giai đoạn khó đi lên rồi, cần nhiều nguồn lực hơn nữa, mới có cơ hội đột phá. Nghe ý của Liêu Triết Du, có thể nhận ra anh ta đứng về phía Phương Khắc Ba, liệu Phương Khắc Ba có thể vì vậy mà bước lên một con thuyền lớn rất cứng cáp không?
Phương Khắc Ba đột phá được, thì mùa xuân của Mãn Diên Ba cũng tới, Mãn Diên Ba giờ đây, không thể đứng lên trong Thành ủy, chỉ có thể làm con rùa rụt đầu.
Việc này quá đau khổ đối với ông ta, ngay cả trong mơ ông ta cũng mơ ước về một ngày có thể ưỡn ngực hãnh diện!
- Bí thư, đã đến giờ họp rồi!
Mãn Diên Ba nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài, vôi nhắc nhở Phương Khắc Ba.
Thái độ Phương Khắc Ba ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ông ta nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đi thôi!
Hai chữ được thốt ra từ miệng Phương Khắc Ba, có một sự bình thản khó tả, giống như cuộc hội nghị ngày hôm nay, nếu Phương Khắc Ba không tham gia, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến đại cục, là một Phó bí thư, lòng ông ta thật buồn biết mấy?