Quan Sách

chương 360: cô gái mất tích!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Kinh nhìn đến vẻ mặt biến hóa của Lỗ Tiểu Yến mà trong lòng cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của cô.

Nhưng lúc này muốn giải thích cũng không biết bắt đầu từ đâu, nếu nha đầu này có thể đáp ứng những điều kiện này thì cứ tạm sắp xếp như vậy đi...

...

Tổ trưởng Vương bên tổ thanh tra phòng Giáo dục hôm nay tâm trạng hơi có chút bực bội mà không biết do đâu.

Ngay ngày hôm qua, trong cuộc họp nội bộ, Trưởng phòng Liễu cũng đã tiết lộ phong thanh, nói gần đây nghe đâu phía Quận ủy có lãnh đạo bất mãn với công tác giáo dục.

Vương Cách Tuyển vẫn canh cánh chuyện này ở trong lòng, nhưng hôm nay ông ta không chịu nổi cái thái độ mền nắn rắn buông của Vương Tiểu Phi thêm nữa nên mới cùng tiểu tử này đi thanh tra đốc sát một lần.

Một lần này không quá thuận lợi khiến Vương Cách Tuyển trong lòng cảm thấy không đúng chút nào, ông ta biết hoàn cảnh của Lỗ Tiểu Yến, trong nhà chỉ có mẹ góa con côi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, sao tự dưng nửa đường lại mọc ra kiểu anh hùng cứu mỹ nhân được?

Người đó tuổi đời còn rất trẻ, nhưng lúc Vương Cách Tuyển đối diện qua ánh mắt một chút cũng cảm giác được ánh mắt đối phương rất sắc bén, rất có uy nghiêm, rất giống một thanh kiếm sắc, có thể xuyên thủng nội tâm người ta trong chốc lát.

Không biết tại sao, chỉ cùng với người trẻ tuổi kia liếc nhìn nhau một cái, Vương Cách Tuyển trong lòng đã cảm thấy không thoải mái.

Mà đang ở thời điểm ông ta không thoải mái nhất, Thanh tra viên của phòng thanh tra bên quận ủy lại đến tìm ông ta nói chuyện, những cuộc nói chuyện kiểu này đều là chiếu theo quy tắc, tổ thanh tra của phòng Giáo dục không chỉ một lần mà mỗi lần đều là hỏi một vài vấn đề cũ rích, hỏi xong rồi cũng chẳng giải quyết được gì.

Cuộc nói chuyện lúc này đây cũng không phải là ngoại lệ, Vương Cách Tuyển đối đáp về mấy vấn đề này rất trôi chảy, cẩn thận.

Thời gian sử dụng cho cuộc nói chuyện không nhiều lắm, cũng kết thúc chẳng khác gì nhiều lần trước đây. Trong lòng ông ta khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác có thể là thần kinh của mình quá nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều, chắc là không có vấn đề gì cả.

Có thể có vấn đề gì chứ?

Hệ thống giáo dục vẫn luôn tự hạn chế trói buộc chính bản thân nó, ở Đức Cao truyền thống văn hóa mang đậm tư tưởng tôn sư trọng đạo. Bao gồm rất nhiều cơ quan nhà nước cũng đều rất tôn trọng giáo viên, trong bối cảnh như vậy, hễ là vấn đề dính đến hệ thống giáo dục thì đầu tiên đều được suy xét đến sức ảnh hưởng.

Vinh dự của toàn bộ nghành giáo dục và đội ngũ giáo viên Đức Thủy không thể bị mấy con sâu làm rầu nồi canh.

Vương Cách Tuyển trở lại văn phòng với tâm trạng thoải mái, tổ viên tổ thanh tra Tiểu Nghiêm đã ở đó chờ ông ta rồi, Vương Cách Tuyển dùng giọng điệu hòa hoãn nói:

- Tiểu Nghiêm à, việc gì phải vội vã như vậy, xem ra cậu đã đợi khá lâu rồi nhỉ?

Tiểu Nghiêm tiến lại, ra vẻ thần bí bảo Vương Cách Tuyển:

- Thủ trưởng, có chuyện rồi, cô giáo họ Lỗ kia không còn ở Lam Thiên nữa, bên đó đã khai trừ cổ rồi!

Vương Cách Tuyển mặt nhăn mày nhíu, tiểu Nghiêm lại nói:

- Thủ trưởng, có câu này không biết có nên nói ra hay không, xét tới chuyện của tiểu Lỗ quả có không ít kẻ cứ làm quá lên. Người ta chỉ là một cô bé mà cũng bức đến cùng đường, cũng thật sự là quá đáng.

Thủ trưởng không biết đó thôi, em đã để ý qua, không chỉ cô bé tiểu Lỗ này mà ngay cả bà mẹ đang ốm nằm giường cũng đi rồi! Thủ trưởng nói xem...

- Cậu nói cái gì?

Vương Cách Tuyển giật mình hỏi lại.

Tiểu Nghiêm đem chuyện vừa rồi lặp lại một lần, Vương Cách Tuyển mặt mày cau có, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.

Là trưởng đoàn thanh tra, Vương Cách Tuyển biết rõ về Lỗ Tiểu Yến, cô gái này tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tính tình thật sự là rất quật cường. Cô bé này cũng không phải là cừu, mà là một con ngựa khỏe mười phần hoang dã, cũng vì tố cáo phòng Giáo dục mà cô đã viết rất nhiều tài liệu, tố cáo dưới rất nhiều hiện trạng.

Người như vậy vốn dĩ chính là một nhân vật nguy hiểm, người trẻ tuổi như vậy thì phải đem chà đạp tới cùng, vùi dập nhuệ khí của nó, nếu không hậu quả khó có thể đánh giá.

Một cô gái bỗng nhiên biến mất không tung tích, chuyện này chỉ e là không đơn giản.

Giữa lúc ông ta đang do dự thì điện thoại văn phòng vang lên. Nhấc máy chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã nghe tiếng Vương Tiểu Phi:

- Anh Vương, anh làm việc cũng có hiệu suất quá đi! Hôm nay tôi đến Lam Thiên thì không ngờ con bé kia đã đi rồi, đây là kiệt tác của ông anh hử? Ha ha, ông em tôi xin tạ ơn anh rồi, hôm nào tôi mời anh uống rượu nhé!

Vương Cách Tuyển nhíu mày, đoạn cười ha hả, không phủ nhận mà cũng không khẳng định.

- Nhưng có một chuyện này tôi muốn biết, đó là con bé kia chạy đi đâu. Nó hẳn là sớm đã có sắp xếp rồi, chỉ trong một đêm không chỉ chính mình biến mất mà ngay cả bà già sống dở chết dở ở bệnh viện kia cũng không thấy đâu nữa rồi! Đây là mất tích đó...

Vương Tiểu Phi ở đầu bên kia tiếp tục nói, trong giọng điệu có đến vài phần cao hứng thích chí.

Vương Cách Tuyển vừa nghe đến hai chữ "mất tích" thì chỉ cảm thấy chột dạ, ông ta cũng không muốn tiếp tục nghe điện thoại nữa liền chào qua loa rồi cúp máy, đặt mông ngồi xuống ghế mà cảm giác trong đầu hơi thiếu dưỡng khí.

- Chuyện này tuyệt đối không đơn giản!

Vương Cách Tuyển thầm nghĩ trong lòng, Lỗ Tiểu Yến rất nguy hiểm, suy nghĩ này vẫn luôn thường trực trong tâm tưởng của ông ta.

Giờ Lỗ Tiểu Yến bỗng nhiên không thấy đâu, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chuyện này thật là quỷ dị. Ai có khả năng làm được như thế, Lỗ Tiểu Yến tự mình thì hẳn là không thể rồi, vậy khẳng định là có người khác giúp sức mới làm được như vậy, Vương Cách Tuyển trong lòng bỗng nảy ý muốn biết người kia là ai.

Thanh tra viên Quận ủy vẫn chưa rời khỏi Ủy ban Giáo dục, chuyện này liệu có liên quan gì với việc Lỗ Tiểu Yến mất tích không?

Vừa nghĩ như thế, Vương Cách Tuyển trong lòng cũng hơi rối loạn, tình hình nội bộ phòng Giáo dục như thế nào, Vương Cách Tuyển chính như người nước uống, ấm lạnh tự biết. Có đôi khi ông ta cả đêm ngủ không yên, lại có lúc đang ngủ thì bỗng nhiên bị ác mộng làm thức giấc.

"Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!"

Vương Cách Tuyển trong lòng tự có điều khúc mắc.

Lỗ Tiểu Yến khá căng thẳng, quán trà sang trọng ngay đầu đoạn đường dành riêng cho người đi bộ này trước kia cô chưa tới bao giờ.

Trong quán trà trang trí theo phong cách cổ điển, lịch sự tao nhã, hương trà lẩn khuất thanh u tao nhã, ngẫu nhiên có thể gặp vài ba đôi tình nhân dinh nhau như keo cùng ngồi ở đây, Lỗ Tiểu Yến cảm thấy khung cảnh rất không thực tế, bởi vì bầu không khí nơi đây và cuộc sống của cô thật sự là quá khác biệt, thế giới này hoàn toàn giống như không thuộc về bản thân cô.

Cô bất giác đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, đối phương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi:

- Cô viết mấy bức thư tố giác, đều là tố cáo phó phòng Giáo dục quận Vương Văn Bân, căn cứ vào những gì cô tố giác, trước mắt chúng tôi đã triển khai điều tra, đã có được tiến triển nhất định.

Mà việc điều tra tiếp theo, chúng tôi hy vọng cô có thể phối hợp, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể điều tra rõ ràng minh bạch tất cả những chuyện này

Lỗ Tiểu Yến cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên ánh mắt cô bắt gặp Trần Kinh, về cơ bản cũng không tin tưởng người thanh niên này. Nhưng sau khi hai người hàn huyên vài câu thì cảm giác không tín nhiệm không ngờ đã tan biến hoàn toàn.

Cô kể lại với Trần Kinh rằng mình là sinh viên khóa đầu sau bao cấp của trường, lúc ấy, cô tham gia cuộc thi tuyển giáo viên toàn quận, xếp thứ những vẫn không được chọn. Sau lại có người nói cho cô biết, bảo cô lấy mười ngàn đồng lo lót, sau đó mới được vào danh sách.

Ngay lúc đó Lỗ Tiểu Yến mới tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ có tinh thần trọng nghĩa, lại hơi khờ dại, cô liền phản ánh chuyện này lên cơ quan chủ quản bộ môn giáo dục và Ủy ban nhân dân quận. Không ngờ một động thái phản ánh này kéo theo bao chuyện phiền toái. Năm tiếp theo tham gia kỳ thi cô xếp thứ hai mà vẫn không trúng tuyển, nguyên nhân là người trực tiếp phỏng vấn cảm thấy cách nói năng của cô “không tốt", có ý nhưng diễn đạt không ra, không thích hợp làm giáo viên.

Liên tục tham gia dự thi hai lần đều thất bại, Lỗ Tiểu Yến hết cách, chỉ có thể vào trường nghệ thuật Lam Thiên làm công. Do lúc ở trường có biểu hiện nổi trội xuất sắc, trường học mới đề cử cô vào hàng ngũ, mà tại đây, cô lại chuốc lấy sự quấy rầy của Vương Tiểu Phi, con trai phó phòng Vương bên phòng giáo dục.

Vương Tiểu Phi vốn đã có vợ, nhưng luôn có vấn đề về tác phong, mà sau khi y nhìn thấy Lỗ Tiểu Yến thì càng là muôn phần sửng sốt.

Để có được Lỗ Tiểu Yến, đầu tiên là y yêu cầu tạo mối quan hệ với cô một cách vô sỉ, Vương Tiểu Phi cam đoan sẽ để cô thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển giáo viên, sau khi yêu cầu vô lý của y bị cự tuyệt thì thẹn quá hóa giận mà không ngừng kiếm cớ dày vò Lỗ Tiểu Yến ở mọi nơi.

Sau mẹ Lỗ Tiểu Yến lại sinh bệnh, Vương Tiểu Phi nhận được tin lại đến tìm cô, nói có thể chi tiền chữa bệnh cho mẹ cô, chỉ cần Lỗ Tiểu Yến đối tốt với y thì cái gì y cũng có thể đáp ứng.

Lỗ Tiểu Yến lại một lần nữa cự tuyệt Vương Tiểu Phi khiến y cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, y tuyên bố muốn Lỗ Tiểu Yến không sống nổi ở Đức Cao này, cái hẹn lần này chính là để y cố ý bới móc.

Kỳ thật trước đó, Vương Tiểu Phi đã nhiều lần làm khó dễ Lỗ Tiểu Yến rồi.

Mà phòng giáo dục quận Đức Thủy cũng nhiều lần tra xét trường nghệ thuật Lam Thiên vì lý do nghi ngờ vi phạm quy định chiêu sinh, vi phạm quy định thu phí các loại, như lời Vương Tiểu Phi nói chính là dân không đấu nổi lại với quan.

Mà nhà quan có hai cái miệng, nói thế nào chả có lý, nói trắng ra thì trường nghệ thuật Lam Thiên chả có chỗ nào là có vấn đề cả.

Cũng vì nguyên nhân ở Lỗ Tiểu Yến mà một trường dân lập cũng chịu vạ lây, điều này khiến trong bụng Lỗ Tiểu Yến rất phẫn nộ, đồng thời cũng vô cùng bất đắc dĩ, còn có một chút hổ thẹn.

Nếu không phải cùng đường thì cô cũng mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây?

- Chuyện đó... việc đó...

Lỗ Tiểu Yến thoáng có chút căng thẳng.

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Tôi họ Trần, tên gọi Trần Kinh!

- Trần... Trần tiên sinh, tôi đồng ý phối hợp với anh, nhưng, tôi thật sự phải về nông thôn sao?

Lỗ Tiểu Yến hỏi lại.

Trần Kinh cười nói:

- Không phải là về nông thôn, Lễ Hà cũng là một thị trấn, công việc của cô ở đó tôi đã sắp xếp ổn thỏa, tạm thời cũng là dạy học. Về phần bệnh tình của mẹ cô, tôi cũng cho người kiểm tra qua rồi, thuộc loại trúng gió nhẹ, trước mắt bệnh tình cũng coi như đã ổn định.

Bệnh viện nhân dân Lễ Hà có một khu an dưỡng riêng cho bệnh nhân trúng gió nghỉ ngơi hồi phục, điều kiện so với bệnh viện Dương Quang bác nhà đang nằm bây giờ còn tốt hơn!

- Vậy... nhưng...

Lỗ Tiểu Yến ấp úng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio