ly rượu vang mùi hương thơm dịu như mật ngọt, Tạ Tiểu Yến nhấp nhẹ ngụm, vị ngọt mãnh liệt từ đầu lưỡi nhanh chóng truyền khắp cơ thể, khiến cô nàng cảm thấy vô cùng thoải mái!
Phong cảnh của quán trà rất tốt, ở bên cạnh sông Vũ Lăng, ngồi thưởng trà, bên ngoài trời xanh không gợn chút mây, mặt sông xanh ngắt nước dập dờ trôi, bên bờ sông hoa nở đỏ rực màu lửa, cảnh sắc cực kỳ mê người.
Quán trà phỏng theo kiểu dáng quán cà phê phương Tây, trong phòng còn có tiếng nhạc êm dịu, cảm giác nhẹ nhàng này chính là cảm giác Tạ Tiểu Yến yêu thích.
- Thế nào? Đến Lễ Hà mấy tháng rồi đã quen chưa? Có khó ăn lắm không?
Trần Kinh hỏi, hắn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.
Tạ Tiểu Yến bất giác đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Mọi chuyện đều tốt, ở Lễ Hà em được nhận đãi ngộ của giáo viên công chức hơn nữa đám trẻ đó rất thông minh, lúc đi rồi, tôi cũng rất luyến tiếc!
Trần Kinh gật đầu hắn bấm tay tính toán, mình cũng hơn nửa năm không đến Lễ Hà rồi.
Từ Lễ Hà đến Đức Cao, ở Đức Cao mãi thành quen, thấy nơi đó sao mà bé nhỏ sao mà lạc hậu.
Trước kia ở Lễ Hà cũng có con đường dành cho người đi bộ cũng rất bắt mắt, nhưng so với thành phố, đó cũng chỉ là con ngõ nhỏ.
Nhưng, dù sao Trần Kinh cũng là cán bộ đi lên từ Lễ Hà, con đường làm quan của hắn là ở Lễ Hà, những ngày tháng khó khăn nhất của hắn ở Lễ Hà, quan trọng hơn là nơi đó, hắn đã trải qua mối tình đầu của mình.
Hắn sắp xếp chỗ ở cho Tạ Tiểu Yến, gần như là bản năng, hiện tại Tạ Tiểu Yến từ Lễ Hà trở về, vẫn còn nhớ nhung chỗ đó, giống như lúc hắn vừa mới rời đi vậy.
Tạ Tiểu Yến thông minh sắc sảo, từ thần sắc của Trần Kinh cô có thể cảm nhận được Lễ Hà có ý nghĩa đặc biệt với Trần Kinh.
Cuộc sống và công việc của cô ở Lễ Hà, đó cũng là ưu đãi trước nay chưa từng có, đặc biệt là ở bên trường lãnh đạo rất chú ý bồi dưỡng cô đây là điều trước nay cô chưa từng nghĩ đến.
Lúc cô đồng ý với Trần Kinh rời khỏi Đức Cao, cô đã hoàn toàn cùng đường.
Tiền lương ở trường nghệ thuật ít ỏi, căn bản không đủ tiền nằm viện cho mẹ, nếu tiếp tục ở Đức Cao, sẽ không cách nào thực hiện được giấc mộng bước vào công chức của mình.
Lúc ấy Tạ Tiểu Yến căn bản không tin Trần Kinh lắm, dù sao Trần Kinh cũng còn quá trẻ, mới hơn tuổi, so với cô cũng chẳng lớn hơn mấy thì có thể có được bao nhiêu năng lượng chứ?
Trong mắt cô, Cục giáo dục Đức Thủy kia hoàn toàn là ngọn núi sừng sững, cán bộ lãnh đạo của bên đó ai nấy đều có thể quyết định được vận mệnh của cô còn Trần Kinh thì giống như anh chàng hàng xóm, người như vậy có thể lay động được toàn bộ hệ thống giáo dục Đức Thủy sao?
Cho đến khi cô quay về lại Đức Thủy, thấy được những biến hóa triệt để củ hệ thống giáo dục Đức Thủy, thấy các giới trong xã hội Đức Thủy nhắc tới giáo dục là lại nhắc tới Trần Kinh. Trần Kinh quyết đoán, Trần Kinh chăm lo việc nước, đã trở thành chủ đề trò chuyện của mọi người.
Chính sách khảo hạch tuyển dụng giáo viên công khai minh bạch, công bình nghiêm chính, điều này khiến những thanh niên có ước mơ tiến vào hệ thống giáo dục được nhìn thấy hy vọng mà, Tạ Tiểu Yến là trong số đó
Hôm nay, cô nàng lấy hết can đảm để mời Trần Kinh đi uống trà, cô cảm thấy, bản thân khó vượt qua cửa ải khó khăn, có thể nhặt lại được hy vọng đều là do Trần Kinh ban cho cô.
- Chuẩn bị tốt cho cuộc khảo hạch đây, lần này quận thông báo tuyển tương đối nhiều giáo viên đấy, cơ hội tốt lắm! Nếu có thể nắm chắc được cơ hội này, những năm không thuận lợi của em trước kia được coi là rèn giũa rồi!
Trần Kinh nói, giọng điệu chân thành:
- Thanh niên mà, rèn giũa nhiều cũng tốt!
- Đúng, đúng!
Tạ Tiểu Yến liên tục đồng ý, nhưng trong lòng lẩm bẩm, xem bộ dạng Trần Kinh cũng trẻ trung mà, sao nghe khẩu khí của hắn lại cứ như ông già thế nhỉ?
Lúc Tạ Tiểu Yến đang lẩm bẩm trong lòng, bên ngoài có người nói:
- Bí thư Trần, anh ở đây à?
- Vào đi, lão Liễu!
Tấm màn che bên ngoài được vén lên, người đàn ông trung niên hơn tuổi bước vào, ông vừa vào, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Tiểu Yến, sau đó nhanh chóng nhìn sang Trần Kinh, hơi khom người nói:
- Bí thư Trần, anh có việc gấp cần tìm tôi à?
Trần Kinh thản nhiên cười cười, chỉ vào Tạ Tiểu Yến, nói:
- Cục trưởng Liễu, giới thiệu với anh, cô nàng này là Tạ Tiểu Yến. Đã năm tham gia khảo hạch tuyển dụng giáo viên, năm đều có thành tích rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn rớt.
Trong chuyện này, nguyên nhân quan trọng nhất cũng vì trong hệ thống giáo dục chúng ta có vài đồng chí làm xằng làm bậy, lạm dụng quyền lực.
Còn về tư liệu chi tiết của Tạ Tiểu Yến và vấn đề cô ấy gặp phải trong mấy năm nay, tôi đã cho người chỉnh lý xong, đến lúc đó anh xem thử nhé.
Ý định của tôi khi tìm anh rất rõ ràng, đó là phải tuyên bố chuyện này ra bên ngoài, để mọi người nhận thức sâu sắc những điểm bất hợp lý của chế độ trước kia đồng thời để mọi người biết được, cải cách giáo dục quận đang đi đúng hướng!
- Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Chuyện này tôi nhất định sẽ làm cẩn thận!
Liễu Thanh vội nói, anh ta quay sang hơi mỉm cười với Tạ Tiểu Yến, nói:
- Đồng chí Tiểu Yến, thật sự xin lỗi! năm liên tục có thành tích khảo hạch ưu tú mà lại không trúng tuyển, là Cục trưởng Cục giáo dục tôi cảm thấy mất mặt quá!
Kể ra, rất cả chuyện này đều do trước đây tôi làm việc không đến nơi đến chốn, chưa nắm bắt được quy phạm kỷ luật, không để ý đến vấn đề cơ chế thể chế nội bộ hệ thống, hôm nay, cá nhân tôi xin gửi lời xin lỗi đến cô!
Tạ Tiểu Yến quá sợ hãi, cô là cô gái trẻ, nào đã trải qua những chuyện thế này?
Hành động của Liễu Thanh khiến cô luống cuống tay chân, đỏ bừng cả mặt, chân tay luống cuống, chỉ nói:
- Không cần... Không cần, chủ yếu là do bản thân tôi còn nhiều thiếu sót. Tôi... tôi...
Cô kích động đến mức nước mắt cũng chực trào ra.
Trần Kinh khoát tay nói
- Được rồi được rồi! Mấy thứ hình thức này bỏ qua đi, chủ yếu hôm nay chúng ta đến đây uống trà!
Trần Kinh chỉ ngoài cửa sổ, nói với Liễu Thanh:
- Lão Liễu, anh thấy cảnh bên ngoài đẹp không, ngồi đây uống trà, tâm hồn con người cũng thanh thản hơn nhiều!
Trần Kinh và Liễu Thanh nói chuyện phiếm, cảm xúc của Tạ Tiểu Yến dần dần ổn định.
Cô tỉnh táo lại, trong lòng tràn ngập cảm giác khí hiểu.
Liễu Thanh với cô chẳng xa lạ gì, trước kia Tạ Tiểu Yến vì tìm việc đã nhiều lần đến tìm lãnh đạo Cục giáo dục, có mấy lần, cô đã gặp Liễu Thanh.
Nhưng lúc đó Liễu Thanh rất cao ngạo, căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy cái.
Sau này có lần, để gặp Liễu Thanh Tạ Tiểu Yến đã không tiếc lợi dụng tên Vương Tiểu Phi suốt ngày quấn lấy cô, cắn răng nhờ Vương Tiểu Phi dẫn đi gặp Liễu Thanh.
Lúc đó Liễu Thanh đang cùng vài lãnh đạo khác ăn uống ở nhà hàng, đầu óc Tạ Tiểu Yến lúc ấy trống rỗng, cô mờ hồ cảm thấy, đôi mắt của Liễu Thanh luôn dừng lại ở ngực và mặt mình, thần sắc đắm đuối của đàn ông được biểu lộ hoàn toàn trên khuôn mặt Liễu Thanh.
Lúc đó Tạ Tiểu Yến đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Từ đó về sau, cô hoàn toàn mất niềm tin vào Cục giáo dục, không bao giờ còn ôm hy vọng xa vời nào nữa.
Nhưng hôm nay, Tạ Tiểu Yến có chút hoảng hốt, cô khó đem hình ảnh người đàn ông hào hoa phong nhã, khiêm khiêm hữu lễ đang ngồi cạnh mình bây giờ gán với Cục trưởng Liễu nở nụ cười hám tài, luôn nhìn mình không chớp mắt giống con quỷ háo sắc trước kia.
Cô cảm nhận được, Liễu Thanh đối đãi với mình khách khí và lễ ngộ cũng không phải là ở diễn trò, mà sự thật là như vậy.
Chuyển biến cực lớn như vậy khiến Tạ Tiểu Yến cảm thấy rất không thích ứng.
Nhưng cô rất thông minh, rất nhanh chóng hiểu được tất cả căn nguyên
Căn nguyên của tất thảy những thay đổi này đều vì người, người trước kia cô coi thường, nhưng trên thực tế lại nắm quyền lực lớn trong tay, nhất cử nhất động của người này đều có ảnh hưởng quan trọng, người này chính là Trần Kinh.
Cục trưởng Cục giáo dục bình thường chỉ có thể hô mưa gọi gió hệ thống giáo dục.
Không khoa trương mà nói, chỉ cần là giáo viên trong hệ thống giáo dục, cho dù ưu tú thế nào, xuất sắc ra sao, tiền đồ và vận mệnh của họ cơ bản đều do Liễu Thanh nắm giữ.
Dựa vào thân phận của Liễu Thanh, bình thường anh ta đi đến đâu không phải cũng tiền hô hậu ủng, cũng là trung tâm của mọi người sao?
Nhưng hiện nay, Liễu Thanh đối diện với Trần Kinh lại rất cẩn thận, dè dặt, Tạ Tiểu Yến có thể cảm nhận rõ, đôi lúc, thậm chí Tạ Tiểu Yến còn cảm thấy Liễu Thanh có chút siểm nịnh Trần Kinh.
Điều này khiến Tạ Tiểu Yến nhớ đến lời Trần Kinh vừa nói:
- Lúc trẻ nên rèn giũa cho tốt!
Không thể không thừa nhận, Trần Kinh có tư cách nói những lời này, với tuổi này, dựa vào thân phận và địa vị của hắn, hắn nói những lời này cũng không có gì đáng trách!
Cuối cùng, Trần Kinh và Tạ Tiểu Yến lại nói chuyện, nhắc nhở cô, tuy Cục giáo dục sẽ để ý vấn đề của cô, sẽ cẩn thận tìm hiểu, cố gắng để có thể xử lý chuyện này thành vụ án điển hình.
Nếu là như vậy, sau này nhất định sẽ có chút bồi thường cho cô, có lẽ bồi thường bằng công việc mà những giáo viên trẻ như cô hằng mơ ước.
Nhưng, Trần Kinh mong Tạ Tiểu Yến đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng, vẫn phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, nghiêm túc làm tốt công việc của mình, phải cố gắng trở thành tấm gương trong đội ngũ giáo viên Đức Thủy.
Đối với Tạ Tiểu Yến mà nói, có thể trở thành giáo viên trong biên chế, là giấc mộng của cô.
Có giấc mộng này, khi đối mặt với cơ hội phải bỏ toàn bộ tâm sức.
Trước những lời dặn dò của Trần Kinh, Tạ Tiểu Yến lần này chỉ biết nghe lời, trong lòng không lẩm bẩm nữa bắt đầu cẩn thận lắng nghe, nghiêm túc ghi khắc.
Trần Kinh dặn dò xong, bèn đứng dậy chào ra về, Tạ Tiểu Yến đứng dậy diễn, nhưng vừa vén màn lên, cô thấy bên ngoài có anh chàng đẹp trai mặc bộ vest đứng nghiêm trang, anh ta đón lấy chiếc túi từ tay Trần Kinh rồi đi theo sau
Dưới quán trà, chiếc xe con của Quận ủy đang chờ, Trần Kinh lên xe, xe đóng cửa lại, ô tô liền rời đi nhanh như chớp!
Trần Kinh vừa đi, vẻ mặt Liễu Thanh vẫn không thay đổi, vẫn thân thiết và tươi cười như trước:
- Đồng chí Tiểu Yến, xét thấy tình hình đặc biệt của cô, Đảng ủy Cục giáo dục đã họp đưa ra quyết định hủy bỏ phủ định thành tích thi công chức của cô, chính thức tuyển cô vào công chức ngành giáo dục huyện chúng ta!
Anh ta dừng lại chút, dường như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tạ Tiểu Yến:
- Về việc sắp xếp công tác của cô, hiện tại cục chuẩn bị sắp xếp cho cô về trường tiểu học Cửu Lễ Đức Thủy, cô có ý kiến gì không?