Châm một điếu thuốc, Ngũ Đại Minh không nói gì với Bí thư Sa.
Ông ta cẩn thận suy ngẫm lời Sa Minh Đức nói, cảm thấy trong từng lời bí thư nói có thật nhiều lời cấm kỵ không nên nói ra
Nhưng Sa Minh Đức hôm nay lại dám nói hết ra, cho thấy cuộc nói chuyện ngày hôm nay không phải cuộc nói chuyện bình thường.
Sa Minh Đức đến Sở Giang có thể nói là thế đơn lực bạc (thân cô thế cô), mặc dù ông ta đã cố gắng tạo các mối quan hệ cho mình, nhưng trong thời gian ngắn mà nói, khó có thể chiếm được ưu thế như trước kia.
Sở Giang bây giờ phe phái thật sự rất nhiều, ở nơi đâu đâu cũng là phe phái như này, Sa Minh Đức chỉ dựa vào thực lực bản thân thì không đủ, muốn thay đổi tình thế, thật sự không phải là chuyện đơn giản.
Tất nhiên Sa Minh Đức hiểu rất rõ điều này.
Giống như Sở Giang năm nay, tính đến hiện tại đã nhiều lần bị nghi ngờ, đây cũng là chút khổ nhục kế do bí thư diễn ra cho mọi người xem.
Chỉ có phạm sai lầm, chỉ có xảy ra vấn đề, mọi người mới có thể ý thức được tầm quan trọng của việc thống nhất tư tưởng và nhất trí được phương hướng. Toàn bộ bộ máy Sở Giang cuối cùng cũng vinh cùng vinh, tổn cùng tổn (có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu), bất luận điều gì cũng không ngoại lệ.
Có thể thấy rằng, một thời gian ngắn nữa thôi, Sa Minh Đức nhất định sẽ bắt tay vào đả kích những người khác trong bộ máy, vì trào lưu tư tưởng cải cách sai lầm của Sở Giang đang ghìm cương bên bờ vực thẳm.
Từ đó cho thấy, Sở Giang bây giờ đang đứng trên một bước ngoặt, có chút mạo hiểm, mà mạo hiểm cũng chính là cơ hội, chuyện là như vậy!
Ngũ Đại Minh đã sớm ý thức được điều này, nhưng ông ta thật không ngờ, Sa Minh Đức còn có thể coi đây là cơ hội, đề xuất ra chiến lược nhân tài.
Giới chính trị Sở Giang tử khí khắp nơi, các phe phái chính trị tranh giành lẫn nhau, trong chuyện này xung quanh Sa Minh Đức người có thể dựa vào quá ít, ông ta cần nâng cao lực lượng của mình, anh ta cần gây dựng thêm nhiều người nữa.
Ngũ Đại Minh là người gần gũi với Sa Minh Đức, có thể cảm nhận được rõ ràng hùng tâm tráng chí (chí lớn) của ông ta.
Sa Minh Đức nói đến kế hoạch lâu dài, bốn chữ này liền nói lên ý chí cùng tầm mắt của ông ta.
Và khác với các cán bộ khác, tầm nhìn của Sa Minh Đức rất xa, ông ta không chỉ nhìn tới thực lực hiện tại của chính mình, mà còn thấy được cả thực lực của mình sau này, có lẽ giống như lời Sa Minh Đức đã nói. Hiện tại ông ta cố gắng phấn đấu, có thể cuối cùng cũng không thể cải thiện được tình hình của Sở Giang hiện nay. Nhưng, ông ta hy vọng có một người kế tục, một người có khả năng gánh vác trọng trách này.
Khói bay vất vưởng, không khí căng thẳng trong thư phòng liền dịu đi chút ít.
Sa Minh Đức hỏi Ngũ Đại Minh:
- Đại Mình à, gần đây cả nước đều dậy lên phong trào học tập, cán bộ Đảng viên chúng ta cần phải học tập, cần phải đổi mới, bởi vì đất nước chúng ta đang trong thời kỳ quốc tế hóa. Hơn nữa, phong trào này chính là một phong trào coi trọng nhân tài.
Sở Giang chúng ta không thể lạc hậu được, gần đây cũng đã có một kế hoạch học tập bồi dưỡng cho các cán bộ trẻ tuổi do Ban Tổ chức Tỉnh ủy định ra!
Sa Minh Đức chỉ vào văn kiện trên bàn, nói:
- Tài liệu này, chính là toàn bộ nội dung của kế hoạch này!
Ông ta lại chỉ tiếp vào một danh sách khác trên bàn:
- Đại Minh. Đây là danh sách cậu định ra, tôi vừa xem qua một lần!
Ngũ Đại Minh cầm văn kiện trên bàn lên, đọc lướt qua một lần. Trong lòng ông liền hiểu rõ ý tứ của Cát Minh Đức
Chủ ý ban đầu của Cát Minh Đức khi lập ra kế hoạch học tập này chính là muốn sàng lọc cán bộ, lựa chọn người kế tục, trong phạm vi toàn tỉnh chọn lựa ra người xứng đáng. Trọng điểm của việc bồi dưỡng những người được đề bạt này, chính là tạo ra một bước ngoặt lớn cho giới chính trị Sở Giang sau này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngũ Đại Minh lại có chút vui mừng.
Gần đây, Ban Tổ chức Tỉnh ủy để cho các thành phố cùng với đơn vị trực thuộc tỉnh chọn lựa đề cử những cán bộ trẻ tuổi ưu tú, toàn tỉnh tổng cộng có tất cả người.
Nhóm cán bộ trẻ tuổi này sẽ được Tỉnh ủy thống nhất và đưa đến Singapore học tập một năm, nhóm cán bộ này yêu cầu phải là Phó giám đốc sở trở xuống, Phó cục trưởng trở lên, cán bộ Phó cục trưởng không được vượt quá tuổi, những người khác không được vượt quá tuổi!
Đúng là yêu cầu đề cử của nhóm cán bộ này cực kỳ khắt khe, lãnh đạo ban Tổ chức chỉ thị rất rõ ràng, tất cả cán bộ nhất định phải do người đứng đầu đề cử, hơn nữa danh sách cũng khá hạn chế.
Giống như thành phố Đức Cao này, tất cả có bảy người, nhiều hơn một người cũng không được.
Ngũ Đại Minh lần này tiến cử vài người, đều phải dụng tâm suy nghĩ, đều là những người người ông ta rất coi trọng, hơn nữa còn là những cán bộ trẻ tuổi nhất định có tiền đồ.
Đương nhiên, quan trọng là đây là những cán bộ có tư tưởng dám vượt qua thử thách, tương lai bồi dưỡng xong, không lo những người này sẽ không chú tâm, đi lệch hỏi quỹ đạo, điểm này Ngũ Đại Minh đặc biệt coi trọng.
Cát Minh Đức cầm lấy danh sách trên bàn, nheo mắt cẩn thận xem xét.
- Trần Kinh? tuổi? Ủy viên thường vụ huyện ủy Đức Thủy? Tên này rất quen tai, đã từng làm thư ký của cậu à, cậu nói qua về hoàn cảnh của hắn đi!
Ngũ Đại Minh giật mình một chút, liền nghiêm túc giới thiệu qua về Trần Kinh với Cát Minh Đức.
Ngũ Đại Minh cố gắng giới thiệu một cách khách quan về Trần Kinh, từ lúc Trần Kinh ở Lễ Hà đến khi hắn đến Thành ủy, sau đó là về Đức Thủy bây giờ.
Ông ta vừa nói vừa chú ý quan sát Sa Minh Đức, Sa Minh Đức đã sớm nằm dài trên ghế salon, mắt khép hờ, tựa như đang thiền định bình thường
Mãi cho đến khi Ngũ Đại Minh nói xong, Sa Minh Đức cũng không có nhúc nhích.
Thật lâu sau, Sa Minh Đức mới mở to mắt nói:
- Theo như cậu nói, Trần Kinh này sau khi đi Đức Thủy về, khác rất nhiều so với trong suy nghĩ của cậu. Sự phát triển của Đức Thủy cho đến bây giờ vẫn y như trước, không thể đạt được trình độ như hệ thống của Đức Cao, đây có phải một vấn đề lớn hay không?
Ngũ Đại Minh gật gật đầu, nói:
- Đây là một vấn đề, nhưng điều này cũng cho thấy Trần Kinh nhìn nhận vấn đề và làm việc rất có chủ kiến. Đứa nhỏ này tôi sẽ tìm hiểu xem, trên phương diện đại cục, trên phương diện quốc gia đại sự, hắn chắc sẽ không nói ân nghĩa.
Nói đến vấn đề trước mắt của Đức Thủy, bí thư của bọn họ, Lưu Tích Nhân vẫn cố chấp chống lại tinh thần của Thành ủy, nhưng thành tích cũng không tệ, tôi cũng từng nghĩ qua, cảm thấy về phương diện này vấn đề thật không đơn giản, không thể nói suy nghĩ của bộ máy Đức Thủy đã nhất định là sai lầm!
Ngũ Đại Minh dừng lại một chút nói:
- Trần Kinh có một số thứ mà những cán bộ khác không có, sau khi Trần Kinh từ Thành Ủy bỏ vào Đức Thủy, chưa bao giờ mượn danh nghĩa của Tỉnh ủy để làm việc, chưa bao giờ tìm tôi nhờ giúp đỡ, thậm chí chưa bao giờ lợi dụng quan hệ với ta để đạt được mục đích trong công việc.
Trần Kinh đến Đức Thủy, đây là một địa phương rất phức tạp, nhìn khắp huyện của Đức Cao, thì ở đó chuyện đơn giản nhất cũng thành phức tạp nhất.
Nói đơn giản là vì mọi người nơi đây thích đoàn kết, đoàn kết là tư tưởng chủ đạo. Nói phức tạp, không khoa trương mà nói, tôi thấy địa phương này, một trận khó lòng giải quyết, vì vậy cương không được mà nhu cũng không xong, thật khó lòng quản lý.
Trần Kinh đến nơi đây, với hắn mà nói, hoàn cảnh này thực sự tương đối phức tạp, hắn có thể đứng vững, hơn nữa còn có thể sống yên ổn, tôi cảm thấy rất bất ngờ!
Con ngươi Sa Minh Đức vừa thu lại, trên mặt đã lộ ra ý tươi cười, nói:
- Thật thú vị, ở Đức Cao còn có người có thể khiến cho cậu giật mình, thật sự là rất rất giỏi
- Như vậy đi, đứa nhỏ này tôi muốn gặp một lần, sắp xếp luôn trong ngày này đi! Cậu có thể an bài cho tôi được không.
Sa Minh Đức nói.
Ngũ Đại Minh nói:
- Có thể sắp xếp, vừa hay hắn cũng mới đến tỉnh thành, tôi đã bảo thư ký giữ hắn lại rồi, chuẩn bị ngày tới dẫn hắn đi tới các phòng ban! Bí thư anh muốn gặp hắn, đó chẳng phải là sự sắp xếp ổn thỏa nhất rồi sao.
- Hả? Trùng hợp vậy sao? Xem ra cậu đối với hắn ưu ái có thừa nha!
Ngũ Đại Minh ngại ngùng cười, nói:
- Nói ra thật xấu hổ, chuyện Trần Kinh đến tỉnh thành, tôi cũng như anh cũng mới biết đây thôi. Vương Phượng Phi mới nhậm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển và Trần Kinh kia không ngờ có quan hệ không bình thường chút nào, điểm này thực sự cũng nằm ngoài dự kiến của tôi!
Vương Phượng Phi?
Sa Minh Đức chậm rãi gật gật đầu
- Một Vương Phượng Phi, lại có năng lực làm loạn hội nghị thường ủy của tỉnh Sở Giang ta, cũng là một nhân tài nha!
Ngũ Đại Minh im lặng không nói, chuyện phát sinh tại Tỉnh ủy, ông ta không có quyền lên tiếng.
Ông ta không biết tin đồn trước đây phía sau việc Vương Phượng Phi lên đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, ông ta chỉ biết là, Vương Phượng Phi năng lực rất mạnh, thế lực đằng sau cũng không tầm thường, mà nhân vật này đang ở tại thủ đô.
Trần Kinh có thể cùng người kia xưng anh gọi em, giao tình thân thiết, cũng không biết Sa Minh Đức có thể có suy nghĩ gì khác hay không.
- Đi Singapore học một năm?
Trần Kinh há hốc miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Triệu Khả, đầy vẻ khó tin.
Triệu Khả cười nói:
- Làm sao vậy? Không muốn sao? Tôi nói cho cậu nghe, cơ hội này rất khó mới có được, đây là lần đầu tiên tỉnh Sở Giang chúng ta phái nhiều cán bộ trẻ tuổi ưu tú xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu như vậy. Học tập kinh nghiệm quản lý tiên tiến, mở rộng tầm nhìn cho cán bộ chúng ta.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, chỉ có các nhân vật quan trọng của thành phố và các phòng ban mới có tư cách đề cử, ý cậu thế nào, đây có thể sẽ là đội ngũ cán bộ nòng cốt của Sở Giang sau này!
Triệu Khả không chút che dấu, ngưỡng mộ nói với Trần Kinh:
- Phó Bí thư Trần, danh sách đề cử của bí thư, tôi có xem lén qua! Tổng cộng hai người, cậu cấp bậc thấp nhất, nhưng xếp hạng cao nhất, thật sự tin không nổi đó!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nhưng trong lòng thì kích động bàng hoàng.
Triệu Khả cung cấp thông tin này có lẽ là một tin vui có bất ngờ, trong chốc lát hắn thật không dám tin.
Chính là ý nói câu “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ”!
Hiện tại toàn bộ tâm tư của Trần Kinh còn đang đắm chìm ở mẫu phân đất Đức Thủy kia, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới chuyện rời khỏi Đức Thủy, nhất là vào lúc này!
Lời của Triệu Khả tuyệt đối có thể tin, điểm này không thể nghi ngờ!
Singapore là nơi nào, Trần Kinh cũng biết, nơi này rất phát triển, rất nhiều cán bộ Đảng đều đưa đến đó bồi dưỡng huấn luyện, hơn nữa đó cũng thường là những cán bộ có tiền đồ nhất!
Nói không ngoa, nếu như Trần Kinh có thể có cơ hội qua bên kia đào tạo chuyên sâu một năm, đây chắc chắn là một cơ hội vàng rồi, đối với tiền đồ sau này của hắn mà nói, thật không thể lường hết được!
Nhưng không hiểu sao, lúc này trong lòng Trần Kinh không có hững thú, tâm tư có chút mâu thuẫn.
Hắn có chút không nỡ rời bỏ Đức Thủy, nơi này hắn vừa tới chưa lâu, còn chưa ngồi nóng mông.
Quan trọng hơn là, công việc đang lên, hắn mới có được chút thể diện, nhưng bây giờ phải rời đi, tâm tình hắn thật sự là phức tạp.
Trước kia, hắn vào tỉnh thành, trong đầu còn muốn giao hảo với Ngũ Đại Minh, đã nói với Ngũ Đại Minh tình hình trước mắt và ưu thế và bất lợi, lúc ở Đức Thủy nghĩ ra ý kiến này, hắn hy vọng có thể được Ngũ Đại Minh ủng hộ hoàn toàn.
Sau đó, Đức Thủy có thể giống như kế hoạch hiện tại, cuối cùng một ngày nào đó có thể thật sự phát triển.