Văn phòng Trần Kinh ở Huyện uỷ Đức Thuỷ, Vương Thanh báo cáo tỉ mỉ tình hình công việc văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa cho Trần Kinh, văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa hiện tại có phương châm tám chữ: “Mưu cầu phát triển, quan tâm dân sinh”
Mưu cầu phát triển, là vì văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa là nơi phồn hoa nhất, được thiên nhiên ưu đãi, có điều kiện và cơ hội phát triển tốt. Vương Thanh khi đọc bài diễn thuyết nhậm chức đã biểu thị, nếu như nói Đức Cao chỉ có một địa phương còn có tiềm lực phát triển, vậy địa phương này chính là Hà Hoa.
Nếu như nói Đức Thuỷ là trung tâm của Đức Cao, như vậy Hà Hoa chính là trung tâm trong trung tâm này.
Toàn bộ hình ảnh thành phố Đức Cao, Hà Hoa có thể đại diện %.
Lời nói này của Vương Thanh, khiến anh ta nhanh chóng nhận được sự chú ý của các giới xã hội, sau khi Vương Thanh nhậm chức, triển khai hàng loạt cải cách dứt khoát hẳn hoi và anh ta lại đầu tư mới vào rất nhiều công trình dân sinh, đây là một động tác lớn nhất của Hà Hoa sau từng ấy năm tới nay.
Trong lãnh đạo Huyện uỷ Đức Thuỷ, Trần Kinh vẫn là người tiên phong đề xướng tích cực dẫn đầu cải cách chính trị và cải cách cơ cấu, điệu bộ của Vương Thanh ở Hà Hoa, cũng được cho là anh ta đang lĩnh ngộ tư tưởng của Trần Kinh.
Cải cách tuyển chọn cán bộ quận Hà Hoa, bức thư ngỏ của chính quyền Uỷ ban nhân dân quận Hà Hoa, đường dây nóng của chủ tịch huyện Hà Hoa, nhân viên Tam công của khu Hà Hoa công khai tiêu dùng với xã hội, hàng loạt cải cách, đều là do Vương Thanh hiện nay đang lên kế hoạch, và chuẩn bị từng bước thực hiện trong vài năm tới.
Vương Thanh vẫn luôn nhấn mạnh, hiệu quả và sự thanh liêm của chính quyền, chủ yếu dựa vào hệ thống chế độ. Có chế độ tốt, còn có chính quyền tốt, cho nên việc cải cách trên chế độ, làm cho văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa đã xếp vào vị trí hàng đầu của toàn thành phố.
- Bí thư, tình hình của Hà Hoa đại khái là như vậy, trước mắt mà nói, trật tự xã hội của Hà Hoa rất tốt, trạng thái ổn định. Đầy đủ điều kiện phát triển, dồi dào động lực phát triển. Thu nhập của chúng ta cũng đủ để chèo chống sự phát triển của Hà Hoa.
Vương Thanh rất có lòng tin.
Trần Kinh đưa cho Vương Thanh một điếu thuốc nói:
– Hà Hoa có thành tích này, trước mắt ở Đức Thuỷ mà nói, là một niềm vui bất ngờ, nhưng trong niềm vui bất ngờ này, vẫn có lo lắng âm thầm.
Những lo lắng đầu tiên, chính là nỗi lo tài chính ruộng đất, xây dựng lại thành phố cũ Hà Hoa, sẽ dính đến hàng loạt vấn đề trưng thu nhiều ruộng đất, làm thế nào để xác lập việc bồi thường đất từ cơ chế, và các giao dịch đấu giá đất và các vấn đề khác, đây là những vấn đề trước mắt mà chúng ta phải suy tính.
Vấn đề dân sinh cũng không phải dỡ bỏ phòng cũ mà phải sắp xếp đồng bộ bố trí ổn thoả khu tái định cư, việc này mới xem như xong.
Tối ưu hóa hoàn chỉnh xã hội, phát triển văn hóa cộng đồng và đầu tư thiết bị, những vấn đề này cần nhà nước suy xét.
Chúng ta lấy được tiền, phải sử dụng hợp lý số tiền này, phải sử dụng tiền đúng chỗ và có ích cho dân chúng.
Vương Thanh gật đầu nói:
- Bí thư, tôi hiểu được ý của anh, ý của anh là phải có chế độ, cần phải giám sát, anh cứ yên tâm, phương diện này chúng tôi đang sắp xếp. Thời buổi này nhiều người mắc bệnh đố kỵ, cho nên chúng ta nhất định phải làm rõ ràng các hạng mục thu chi. Như vậy, tôi tin tưởng người khác không nói được gì.
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Không chỉ là như thế, Hà Hoa của các anh bây giờ đang có rất nhiều công việc ở phía trước, tôi hy vọng các anh có thể trở thành một kiểu mẫu, các đơn vị khác cũng phải noi gương học tập các anh. Để dần dần hình thành một nếp sống trong toàn huyện.
Trần Kinh dừng một chút lại nói:
- Trước mắt xem ra, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện của chúng ta, cũng cần có nhiều cải cách và cơ chế mở. Nhưng anh biết đó, giữa cấp huyện và cấp phố có sự khác biệt rất lớn.
Với tình hình hiện nay, nếu thi hành cải cách ở cấp huyện, tôi lo sẽ có lực cản lớn, sẽ dẫn đến nhiều vấn đề.
Vương Thanh rất nghiêm túc gật đầu, nói:
- Cảm ơn lãnh đạo tín nhiệm, tôi đại diện cho bộ máy của Hà Hoa tỏ thái độ, chúng tôi kiên quyết không phụ lòng sự kỳ vọng của lãnh đạo.
Trong lòng Vương Thanh có chút kích động, đây không chỉ là Trần Kinh muốn họ thành hình tượng gương mẫu.
Quan trọng hơn chính là, anh ta cảm nhận được thực chất bên trong Trần Kinh có cùng nhận thức với anh ta.
Làm một cán bộ trẻ tuổi trong thời đại mới, tư tưởng của Trần Kinh rất tiên phong, tầm nhìn rộng lớn, phán đoán rất đúng với tương lai.
Trước kia Vương Thanh đã có quan niệm cải cách chính trị, khi đó trong thời gian anh vẫn còn nhàn rỗi ở văn phòng, chuyên môn soạn văn trình bày quan điểm của mình.
Anh ta cho rằng, phát triển kinh tế cần phải liên kết với thế giới, chế độ chính trị nhất định phải thay đổi từng bước, trở nên hợp lý và hiệu quả, minh bạch hơn. Chúng ta không thể đợi kinh tế phát triển đến trình độ nhất định, mới mưu tính cố gắng từng bước hoàn thành cải cách.
Mà nên là trong quá trình phát triển kinh tế, không ngừng hoàn thiện chính sửa, để cho chế độ chính trị và phát triển kinh tế cùng thích ứng, phát triển, như vậy mới có thể liên tục phát triển, tiến bộ như vậy, mới thật sự là tiến bộ.
Nhưng, đối với Vương Thanh mà nói, trình bày như vậy, đều chỉ có thể là lý luận suông, bởi vì trong thực tế không có cơ hội cho anh ta thể hiện sự giỏi giang, cũng không có vũ đài cho anh ta.
Hiện tại, anh ta có thể đảm nhiệm nhân vật số một khu Hà Hoa, có một bình đài cho anh ta, quan trọng hơn là, quan niệm chính trị của Trần Kinh người lãnh đạo của anh ta, rất phù hợp với anh ta, khiến anh ta có cảm giác như người bạn tri kỷ.
Từ văn phòng của Trần Kinh đi ra, trong đầu của Vương Thanh đều tha thiết cổ vũ Trần Kinh:
- Phải làm tốt, phải làm ra thành tích, phải dũng cảm làm cọc tiêu, Đức Thuỷ của chúng ta phải phải là khu huyện dẫn đầu các khu khác tiến về phía trước, cách duy nhất là phải đổi mới cải cách, Hà Hoa có tất cả điều kiện để trở thành người mở đường.
Nghĩ đến những thứ này, sống lưng của Vương Thanh đột nhiên thẳng tắp, anh ta cảm giác mình hẳn là đang ngẩng đầu mà bước, phải biểu hiện ra khí thái của người mở đường.
- Bí thư Vương.
Vương Thanh đứng lại, quay đầu nhìn, Đường Chiêu Chiêu Trưởng ban Tổ chức từ trên xe bước xuống.
Vương Thanh liền vội vàng tiến lên nói:
- Trưởng ban Đường.
Đường Chiêu Chiêu nhiệt tình đi tới, thật xa liền vươn tay ra nói:
- Được, được, như thế nào? Đến Huyện ủy báo cáo công việc cho thư ký Trần?
Vương Thanh nắm chặt tay Đường Chiêu Chiêu nói:
- Tôi mới lên đảm nhiệm, áp lực công việc rất lớn, không thường xuyên lĩnh hội kinh nghiệm của lãnh đạo thì không được rồi.
Đường Chiêu Chiêu cười ha ha, nói:
- Cậu ấy à, ưu điểm lớn là ham học, nhanh chóng tiến bộ. một cán bộ trưởng thành từ nơi mình sinh ra, cậu là người nổi bật, trước kia tôi hơi đánh giá thấp năng lực của cậu.
- Không thể nói như vậy, Trưởng ban Đường anh là người lão làng gánh vác trách nhiệm nặng nề, bí thư Trần cũng nói anh là lãnh đạo, cán bộ sàng lọc không cần lo lắng.
Vương Thanh trả lời rất khôn ngoan.
Hôm nay thái độ của Đường Chiêu Chiêu khiến anh ta rất kinh ngạc, anh ta đã từng kết thù kết oán rất sâu với Đường Chiêu Chiêu, trước đây hai người gặp mặt, gương mặt đen kia của Đường Chiêu Chiêu khiến cho anh ta sợ hãi.
Giống như hôm nay, tươi cười chân thành, khách khí như thế, Vương Thanh là lần đầu tiên thấy.
Càng làm cho Vương Thanh không ngờ chính là, trong lời nói của Đường Chiêu Chiêu, có ý bắt tay giảng hòa với anh ta, xem ra, trong nội tâm của Đường Chiêu Chiêu cũng đã ý thức được vị trí của anh ta.
Là một lão nhân lăn lộn trong chính đàn lâu như vậy, Vương Thanh hiểu rất rõ căn nguyên thay đổi này.
Bây giờ đang ở Đức Thuỷ, sau ót của Vương Thanh đang bị dán nhãn tự "Trần", Trần Kinh đích thân đề bạt anh ta là nhân vật số một, Vương Thanh trước mắt vẫn là người duy nhất.
Mà tất cả những hành động của Vương Thanh ở Hà Hoa, đều duy trì nhất quán cao độ với lý luận chính trị của Trần Kinh, người khác rất dễ dàng biết, mối quan hệ giữa anh ta và Trần Kinh.
Đường Chiêu Chiêu đưa tay ra giảng hoà là có ý muốn nói, anh ta cũng muốn dựa sát vào Trần Kinh.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Vương Thanh càng lo lắng.
Uy vọng của phó Bí thư Trần ở Đức Thuỷ càng ngày càng cao, Đường Chiêu Chiêu là lão nhân ở có thực quyền như vậy ở Đức Thuỷ lại muốn dựa vào hắn có thể thấy, tiền đồ trong tương lai của Trần Kinh sẽ như thế nào. Dù sao, Trần Kinh bây giờ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tuổi này, quá trẻ khiến cho người ta phải giật mình.
- Như thế nào? Trần hiện tại có rảnh không?
Đường Chiêu Chiêu nhẹ giọng hỏi:
- Tâm trạng của Phó bí thư vẫn tốt chứ.
Vương Thanh gật đầu, nói:
- Khá tốt, tốt lắm, lãnh đạo nhìn xa trông rộng, không có đa sầu đa cảm như chúng ta.
Đường Chiêu Chiêu cười, nói:
- Những lời này của anh rất hay, là muốn theo học lãnh đạo, tôi bây giờ cũng đi học tập lãnh đạo đây.
Đường Chiêu Chiêu và Vương Thanh từ biệt, nụ cười trên mặt của anh ta cũng dần dần giảm đi.
Thủ đoạn của Trần Kinh kinh người, ánh mắt về phương diện dùng người lại thật sự độc ác, Vương Thanh người này rất khó khống chế, mấy lãnh đạo chưa chắc đánh bại được đấy, nhưng hiện tại anh ta hoàn toàn cúi đầu nghe theo Trần Kinh, trong thời gian ngắn ngủi như thế, anh đã biến thành dao sắc trong tay của Trần Kinh.
- Hậu sinh khả uý.
Trong lòng Đường Chiêu Chiêu âm thầm cảm thán.
Được xem là ủy viên thường vụ xếp phía trên, Đường Chiêu Chiêu cũng luôn luôn động não về vị trí của mình.
Hiện tại anh ta càng biết rõ, ở Đức Thuỷ anh ta nên tạo quan hệ tốt với Trần Kinh, càng tiếp xúc sâu với tiềm lực và lòng dạ của Trần Kinh càng cảm thấy người này âm hiểm không lường được, Nhiếp Quang có thâm niên, gốc rễ bén sâu hơn hắn, nhưng vẫn chưa có ưu thế nổi trội gì ở Đức Thuỷ.
Có chút bất an thấp thỏm, Đường Chiêu Chiêu gõ cửa Trần Kinh.
Trần Kinh cười hì hì nhìn anh ta, nói:
- Ngồi đi, chỗ tôi khá đơn giản, anh cứ tùy tiện ngồi.
Đường Chiêu Chiêu cười nói:
- Phó bí thư, chỗ của cậu quả thực rất đơn giản, chủ nhiệm Chân cũng là, công việc của cậu bận rộn như vậy, làm sao lại không sắp xếp một người thư ký cho cậu?
Trần Kinh khoát tay nói:
- Cái này không thể trách chủ nhiệm Chân, là chính tôi không muốn! Dựa theo quy định, cấp bậc cấp bậc này của chúng tôi, là không có thư ký, vả lại, tôi vốn chính là hiệp trợ công việc với bí thư Nhân, tôi cần thư ký để làm gì?
Đường Chiêu chiêu ngồi trên sô pha, nói:
- Nếu tất cả cán bộ, đều có giác ngộ giống như Phó bí thư Trần như vậy, công tác tổ chức của chúng tôi thật đơn giản.
- Anh khỏi phải khen tôi, chúng ta nói chuyện chính sự đi.
Trần Kinh chuyển đề tài.
- Tài liệu anh đưa tôi, tôi đã xem hết rồi. Tốt lắm, tôi hoàn toàn ủng hộ chính quyền đối với tất cả cách kế hoạch mở rộng thành phố trang phục, kế hoạch này tốn không nhiều tiền lắm, hiệu quả vượt trội, rất hợp lý với tình hình thực tế hiện tại của chúng ta.
Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Tài liệu về phương diện này, anh không cần hồi báo cho tôi, là ủy viên thường vụ được phân công quản lý, một số phương hướng lớn hành động lớn mà anh phụ trách, anh cần báo cáo cho tôi và bí thư Tích Nhân, một số phương án và kế hoạch cụ thể, theo chính quyền bên kia chỉ đạo, anh đem nộp là được rồi.
Dự án cao ốc thương mại quần áo này, chúng ta đầu tư tiền rất lớn, ý nghĩa và giá trị của dự án này cũng là toàn bộ Đức Cao đều chú ý đấy. Hiện tại đến thời khắc cuối cùng, tôi vững tin cao ốc thương mại quần áo sẽ trở thành một cơ hội lớn cho ngành công nghiệp may mặc của chúng ta, hoành vĩ lam đồ của trung tâm thương mại thời trang, lập tức sẽ được thực hiện...