Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Diêm Cương đã vội vàng chạy đến văn phòng của Trần Kinh!
Trần Kinh cầm xấp tài liệu quẳng trước mặt Diêm Cương, nói:
- Anh đọc đi, tài liệu liên quan đến quán trà Thanh Phong, phòng Đốc tra fax sang đấy!
Diêm Cương mắt sáng lên, chậc chậc nói:
- Trưởng phòng Trần hay thật, ngay cả tư liệu ở Phòng Đốc tra mà cũng lấy được!
Gã cầm tài liệu lên lật vài trang, mặt tái đi!
Trần Kinh nói:
- Anh thấy chưa? Lý Hiểu Hồng khóc sướt mướt kia ngày hôm qua, đều bị mấy con phố này mắng, người khác có ý tốt nhắc nhở cô ta, cô ta lại ỷ có bối cảnh, có quan hệ để rồi nói ác với người ta. Chuyện này đã tạo ảnh hưởng xấu thế nào? Ngay cả phòng Đốc tra cũng kêu oan cho họ?
Diêm Cương vẻ mặt đau khổ, mắng:
- Con mẹ này đúng là đáng chết mà!
Gã lập tức bày tỏ thái độ với Trần Kinh:
- Trưởng phòng Trần, tôi vỗ ngực cam đoan, tôi nhất định sẽ ngăn chặn chuyện này, giúp hàng xóm xung quanh con phố đó chung sống hòa thuận, nếu còn tái phạm, nhất định sẽ nghiêm trị không tha!
Trần Kinh khoát tay nói:
- Tôi chẳng có cách gì đâu, tự nghĩ đi, mấy chuyện thế này tôi không tiện mở miệng với lão Đan!
- Không được, trưởng phòng Trần, lần này cũng phải nhờ anh giúp đỡ! Coi như lão Diêm tôi nợ cậu một ân tình lớn, thế nào?
Trần Kinh híp mắt nhìn Diêm Cương, sau một lúc lâu nói:
- Lúc bước vào anh cầm gì trên tay đấy? Lấy ra xem nào?
Diêm Cương lập tức tươi cười, lấy hộp trà từ sau lưng ra như làm ảo thuật:
- Trà, trà ấy mà! Là Đại hồng bào, thích hợp với thân phận Đại hồng bào khí phách như anh!
- Trưởng phòng Trần, cái này chẳng phải tôi đang đút lót đâu, đây là tặng với danh nghĩa cá nhân, chúng ta là bạn bè đồng nghiệp. Tặng nhau chút trà có là gì?
Trần Kinh lạnh lùng cười, nói:
- Anh ấy à, tâm địa gian xảo quá! Trà cứ để đó đi!
- Ừ, ừ!
Diêm Cương vô cùng vui vẻ đặt trà xuống, trơ mắt nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh ho khan một tiếng nói:
- Về nói với chú họ kia của anh, bảo ông ấy làm tường cách âm tốt một chút, điều chỉnh lại vị trí hướng âm! Sau đó… nhận lỗi đi! Chuyện bà lão hơn tuổi góp ý với họ bị họ thóa mạ kia cũng phải lo mà chịu trách nhiệm!
Diêm Cương sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ý của Trần Kinh. Vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Được, được! Tôi nhất định sẽ bảo họ làm vậy, sẽ xử lý ngay lập tức!
Trần Kinh cũng lười để ý đến Diêm Cương. Bắt đầu một ngày làm việc mới, hắn làm việc cả nửa ngày trời, Diêm Cương vẫn còn đứng đó chưa đi.
Hắn hừ giọng nói:
- Anh còn đứng đó làm gì?
Diêm Cương ánh mắt trông mong nói:
- Những thứ này?
Trần Kinh tức giận:
- Vậy anh còn muốn thế nào đó? Hay anh muốn tạm ngừng kinh doanh?
Diêm Cương vội lui ra sau, nói:
- Tôi biết, tôi biết rồi! Tôi sẽ lập tức bảo Tống Đàn xử lý đúng luật!
ngày sau, lại vào một buổi sáng sớm, Trần Kinh vừa đến cơ quan đã thấy Diêm Cương đứng canh ngay cửa.
Đầu hắn bắt đầu choáng váng, nói:
- Tôi nói này lão Diêm, anh còn muốn gì nữa?
Trần Kinh mở cửa phòng làm việc. Diêm Cương như con cá lủi vào trong, nói:
- Không có gì, không có gì! Chỉ là đưa thêm cho anh ít trà! Lần trước hộp ít quá, hơn nữa chỉ có loại, hôm nay tôi đem Phật Thủ tới!
Diêm Cương lại đặt hộp trà lên bàn của Trần Kinh/
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Thế nào? Chuyện giải quyết xong rồi à?
- Giải quyết xong. Đương nhiên giải quyết xong! Có Trần Kinh anh xuất mã, sao có thể không mã đáo thành công? Tôi đã bắt Lý Hiểu Hồng tự kiểm điểm, cam đoan từ nay về sau không dám tái phạm, nhất định sẽ sống hòa thuận với hàng xóm láng giềng! Sau đó, bà lão hôm đó phải chịu oan ức cũng đã đồng ý tha lỗi cho họ!
Hơn nữa… hơn nữa…
Trần Kinh hừ một tiếng nói:
- Hơn nữa cái gì?
Diêm Cương nói:
- Hơn nữa, cô Lý cũng đã đồng ý nhập cổ phần với Thanh Phong. Sau này mỗi năm đều hưởng hoa hồng quán trà! Còn cao hơn lương của một người ấy chứ!
Trần Kinh cau mày nói:
- Cô Lý là ai?
Diêm Cương nói:
- Cô Lý chính là bà lão kia…
Diêm Cương vừa mới nói nửa, đã tự vả vào miệng mình, nói:
- Ai ya, anh xem cái miệng tôi này! Phải vả vào miệng, không có, không có, không có gì, dù sao mọi chuyện cũng giải quyết xong, việc này lão Diêm tôi nợ anh một ân tình!
Diêm Cương nói năng lộn xộn, hấp tấp rời đi.
Trần Kinh thả lỏng hai tay, bước đến cẩn thận cần hộp trà lên xem.
Diêm Cương vừa nói được nửa, nhưng Trần Kinh đã hiểu rõ!
Hóa ra người cáo trạng kia đã bị lôi kéo nhập hội vào quán trà rồi, có thể cáo trạng lên chỗ Đơn Kiến Hoa, đó có thể là người bình thường sao?
Tuy nhiên bây giờ đã thành ra thế này, vốn là cáo trạng người khác quấy nhiễu dân chúng, giờ mình lại thành người bị quấy nhiễu rồi, chuyển đổi thân phận này thật sự khiến người ta thấy buồn cười quá!
Thật lâu sau, Trần Kinh lắc đầu.
Thương nhân thời nay, đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, còn cán bộ thì sao chứ?
Trần Kinh thở dài một hơi, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, hắn đột nhiên cảm giác được, cải cách tổ chức đúng là gánh nặng đường xa!
…
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Uông Minh Phong, đúng lúc Trần Kinh đang bận, hắn nói:
- Chủ nhiệm Uông, anh có gì cần dặn dò ạ?
- Cậu đang làm gì đấy? Bận rộn lắm à?
Uông Minh Phong nói
Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:
- Ban tổ chức cán bộ là vậy àm, ngày nào cũng có việc để làm, muốn rảnh rỗi chỉ là ước mộng xa vời thôi!
Uông Minh Phong nói:
- Gác công việc qua một bên, cậu đến ngay Ngọc Sơn, ngay hội sở Golf Đông Đường bên cạnh hội sở Ngọc Sơn ấy!
Ngữ khí Uông Minh Phong rất thẳng thắn, không có gì để nghi ngờ, trong lòng Trần Kinh rõ, chắc chắn là có chuyện rồi, bằng không Uông Minh Phong sẽ không nói với giọng điệu như vậy
Trần Kinh không hỏi nhiều, cúp điện thoại liền thu dọn đồ đạc, sau đó gọi cho Triệu An Sơn nói mình ra ngoài có việc rồi lái xe thẳng đến Ngọc Sơn.
Đánh golf là môn thể thao xa xỉ hạng nhất, vì môn thể thao này có yêu cầu rất nghiêm khắc về sân thi đấu, đồng thời các dụng cụ cũng đắt tiền, người bình thường quả là phải chùn bước trước môn thể thao này
Mấy năm nay, mức sống của nước Cộng hòa nâng cao, golf cũng dần dần có một quần thể không nhỏ, nhất là ở các địa khu vùng duyên hải, môn thể thao này đã trở thành môn thể thao thời thượng hàng đầu được những kẻ có tiền theo đuổi.
ở mấy tỉnh vùng duyên hải, sân golf càng xây càng nhiều, càng xây càng lớn, đồng thời cũng càng xa hoa.
Nhưng ở nội địa, mộ thể thao này vẫn có rất ít thị trường, Sở Giang là nơi có kinh tế xếp hạng hàng đầu ở Trung Nguyên, nhưng chỉ xây dựng được sân golf Đông Đường này.
Sân golf Đông Đường không chỉ là sân golf duy nhất ở Sở Giang mà còn là một trong hai sân golf ở toàn địa khu Trung Nguyên, cho nên nơi này rất nổi tiếng.
Có phóng viên nói đùa, toàn bộ những chiếc xe hào nhoáng nhất của Sở Giang, mỗi ngày / là đậu ở cổng Đông Đường, / là đậu ở cổng những câu lạc bộ tư nhân, số còn lại là chạy trên đường.
Dù chỉ là nói đùa, nhưng cũng có thể chứng tỏ bên Đông Đường kia khách quý nhiều đến cỡ nào.
Trần Kinh lái xe đến đó, nhân viên công tác mặc đồ tây đang đứng ở cửa, anh ta thấy Trần Kinh vội chạy đến đón. Trần Kinh đưa chi khóa cho bảo vệ, đối phương nói:
- Anh là Trần Kinh, trưởng phòng Trần ạ?
Trần Kinh gật đầu, anh chàng kia nói:
- Mời anh đi theo tôi!
Trần Kinh đi sau anh ta bước vào sân bóng, giờ đang là mùa xuân, trên là bầu trời xanh mây trắng, dưới là cỏ tươi xanh mướt
ngày trước trời mới đổ trận mưa, bầu trời vô cùng trong xanh, vừa bước vào sân bóng, Trần Kinh đã cảm thấy cả người thoải mái, hết sức dễ chịu!
Trần Kinh nhìn thấy dưới chiếc dù đằng xa, Uông Minh Phong đang ngồi trên chiếc ghế dưới bóng dù sửa sang lại quần áo
Ông ăn mặc như một gôn thủ, sau lưng ông là đeo túi gậy golf, mắt thì đeo cặp kính đen, trông rất ra dáng.
Trần Kinh nhanh chân bước đến bên cạnh Uông Minh Phong, nói:
- Chủ nhiệm Uông, sao hôm nay có thời gian rãnh rỗi đi chơi bóng thế?
Uông Minh Phong cười, nói:
- Vừa nhìn là biết cậu không quan tâm đến chuyện trong tỉnh rồi, cậu không biết Bí thư Cát đi Bắc Kinh rồi sao?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi thật sự không biết, cán bộ cơ sở chúng tôi chỉ một lòng quản ba tấc ruộng của mình thôi…
- Như thế cũng không được, cậu phải chú ý đến mọi chuyện, đặc biệt là những chuyện đại sự trong tỉnh, không thể mơ mơ hồ hồ được, cơ sở cũng phải có tâm thái tầng cao, phải có ý chí toàn cục!
Trần Kinh gật đầu đồng ý, Uông Minh Phong chỉ vào bộ đồ của mình, nói:
- Cậu biết đánh không?
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Tôi từ vùng núi Đức Cao đến, sao biết chơi mấy thứ tao nhã này?
Uông Minh Phong nói:
- Không biết thì học, cậu cùng chàng trai kia đi thay đồ đi, hôm nay không cho cậu đi nhặt bóng nữa, cậu với tôi, cả chúng ta cùng đánh trận!
Trần Kinh đang định xoay người đi thay quần áo, Uông Minh Phong nói:
- Cậu chờ chút!
Uông Minh Phong đứng dậy, bước qua bên trái, trên đám cỏ bên trái, đám người đang bước đến.
Người đi đầu thân hình cao lớn, khoảng tuổi, đeo kính râm, Trần Kinh vừa nhìn qua đã thấy quen quen
Trong đầu hắn suy nghĩ, trong lòng cả kinh:
- Đây không phải Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức sao?
Không biết tại sao, vừa thấy Trần Chi Đức lòng hắn bắt đầu nhảy dựng lên.
Có lẽ vì hồi trước, khi hắn còn ở Lễ Hà từng bị người ta ngộ nhận là con cháu của Trần Chi Đức nên giờ trong lòng hắn chột dạ.
Cũng có lẽ vì trước kia hắn với Trần Lâm con trai Trần Chi Đức từng có va chạm, tâm tình phức tạp này nhất thời hắn không thể giải thích được!
- Hôm nay Chủ tịch tỉnh Trần mời các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài đi đánh bóng, mời tôi tiếp khách, tôi chơi bóng cũng như mèo ba chân, nên kéo theo cậu cho có can đảm!
Uông Minh Phong nói
Trần Kinh trong lòng cười khổ, lòng hắn nghĩ Chủ nhiệm Uông chơi bóng như mèo ba chân, mình chẳng phải cũng là mèo ba chân sao, làm sao mà cùng nhau ra trận được?
Trần Chi Đức bước đến rất nhanh, bước đến phía trước, Trần Kinh thấy bên cạnh ông còn có ít nhất ba bóng thủ.
Trong đó có một nữ bóng thủ rất gây sự chú ý, cô nàng tóc dài xõ vai, đeo khẩu trang, mang đôi kính râm, không để người ta nhìn thấy mặt.
Nhưng nhìn thân hình có thể thấy dáng cô nàng thon thả yểu điệu, hấp dẫn ánh mắt người khác. Trần Kinh không dám nhìn nhiều, chỉ quét mắt một vòng đã vội di chuyển ánh mắt, nhưng trong lòng nổi lên một loại cảm giác kỳ quái.
- Ồ, Uông Phong cậu đến sớm thật đấy! Xem ra tôi đến muộn rồi!
Trần Chi Đức cười nói.
Uông Minh Phong nói:
- Lãnh đạo đại giá phải đến sau, đây là quy tắc, tôi cũng mới đến được phút!
Trần Chi Đức cười ha ha, quay đầu nói:
- Cậu chế giễu tôi à, tôi giới thiệu với cậu chút, đến đây hôm nay đều là khách quý!