Tỉnh thành Sở Giang khánh thành bia kỷ niệm anh hùng kháng Nhật nằm ở Bắc Ô Sở Thành.
Vùng này núi non trùng điệp, mà bia kỷ niệm này nằm trên ngọn núi tên là : Ngọa Hổ.
Nghe nói về mặt quân sự, núi Ngọa Hổ là pháo đài phía Bắc Sở Thành, có tên gọi môn hộ Sở Thành, chiếm cứ núi Ngoạ Hổ, thì sẽ chiếm được cao điểm toàn thành Sở Giang.
Năm đó quân Nhật xâm lăng Trung Quốc, khi hộ chiến ở Sở Thành, cuộc chiến núi Ngọa Hổ đánh khá khốc liệt. Hai bên địch ta chiến đấu ác liệt bốn ngày đêm, cuối cùng đỉnh núi Ngọa Sơn bị trận đạn nổ hai bên đàn áp mấy thước.
Trong trận chiến này quân Nhật chết mấy nghìn người, còn bên ta ở trận chiến này mất hai sư đoàn, cả tòa núi Ngọa Hổ máu chảy thành sông, đó là địa ngục trần gian, vô cùng thê thảm.
Mà bia kỉ niệm anh hùng kháng Nhật Ngọa Sơn là xây dựng mới sau cải cách mở cửa. Mục đích là tưởng niệm những anh hùng bảo vệ Sở Thành đã chết trận trong cuộc chiến kháng Nhật.
Hôm nay Mễ Tiềm chính là tới đây.
Tay ông ta cầm hoa bách hợp, đi từng bước của cầu thang trăm bậc lên, vẻ mặt ngưng trọng, một lời không nói.
Trần Kinh đi bên cạnh ông, cũng trầm mặc, hai người đi thẳng tới trước bia tưởng niệm.
Mễ Tiềm theo quy củ đặt hoa trước bia tưởng niệm, cúi sâu đầu. Trần Kinh cúi đầu theo, hai người cúi đầu ba cái, Mễ Tiềm mới từ từ lùi lại.
Cảnh sắc nơi này rất đẹp, từ đây nhìn Sở Thành không rõ bằng nhìn từ Ngọc Sơn, nhưng cảm giác mông lung thì mãnh liệt hơn.
Sự phồn hoa của Sở Thành bị che dấu hết, tất cả ồn ào náo nhiệt hóa thành sự yên lặng, giống như nhìn ảo ảnh, chỉ còn lại vẻ đẹp.
Mà Sở Giang uốn lượn khúc chiết, từ đây nhìn giống một dải xanh lá cây đậm, xuyên qua toàn bộ Sở Thành, kéo dài tới vô hạn.
Lúc này đúng là mùa xuân, hoa núi hai bên bờ sông rực rỡ, nhất là hoa đỗ quyên, đầy khắp núi, cảnh sắc vô cùng đẹp, mê hồn.
- Bó hoa này là một tâm ý của Thẩm lão, con chỉ có thể đặt bó hoa này ở đây.
Mễ Tiềm thản nhiên nói.
Trần Kinh không biết nên nói tiếp như nào. Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Tôi nghe nói Thẩm lão là anh hùng kháng Nhật.
Mễ Tiềm nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thẩm Hải là cầm đầu xã hội đen, từng là tội phạm truy nã quốc tế, danh tiếng về mặt này của ông ấy còn vang dội hơn nhiều so với danh tiếng anh hùng kháng Nhật.
Trần Kinh nói:
- Sự thật cuối cùng là sự thật, tính chân thật của lịch sử không ai thay đổi được. Thẩm Hải vẫn có công với dân tộc.
Mễ Tiềm nói:
- Công tội khó nói. Ông ấy từng có công với đất nước, nhưng những năm gần đây, có bao nhiêu cán bộ đại lục thông qua những người này tới hải ngoại? Con số này vô kể.
Mễ Tiềm dừng một chút nói:
- Cho nên, Thẩm Hải thật rất khiến chúng ta căm tức. Ông ta chiếm cứ Hongkong từ mấy chục năm nay, thế lực càng lúc càng lớn, chúng ta không biết làm sao.
Trần Kinh trong lòng cả kinh, hắn không biết Thẩm Hải hóa ra còn làm nghiệp vụ này, nếu thật là như vậy, người này thật không sáng suốt.
Mễ Tiềm quay đầu chỉ vào bó hoa bách hợp nói:
- Bó hoa này là tặng cho cha tôi, cha tôi và Thẩm Hải là công nhân. Sau đó hai người tòng quân kháng Nhật. Trở về từ cuộc chiến, cha tôi đi theo quân khởi nghĩa của Trần tướng quân, còn Thẩm Hải lưu lạc ra hải ngoại.
Trần Kinh trầm mặc, hắn cũng không vì tò mò mà truy hỏi chuyện cha Mễ Tiềm.
Nghĩ ra, chuyện này có truy hỏi cũng hẳn là một bi kịch, mười năm đại họa, có bao nhiêu người có thể trốn thoát đại họa? Chỉ e cha Mễ Tiềm cũng gặp nan vì đại họa đó.
Qua một lúc lâu, Mễ Tiềm bống nhiên nói:
- Tiểu Trần, sau này cậu phải chú ý phong tục dân tộc nhiều một chút, mảng này hẳn là một điểm mạnh. Nhưng cậu ngay cả lễ tiết sở nhân đưa ma tảo mộ của chúng ta mà cũng không biết, cái này không thể không nói, cậu phải đề cao quan sát cuộc sống.
Đảng chúng ta mỗi ngày đều hô phải đại biểu quần chúng, phải đảm bảo lợi ích căn bản của quần chúng, phải đi ra từ quần chúng, đi vào quần chúng. Những lời này không phải là nói suông, chúng ta có những cán bộ mạnh miệng, nhưng làm không được mấy. Đây là chuyện khiến người ta rất đau lòng.
Trần Kinh nói:
- Trưởng ban Mễ phê bình rất đúng. Hiện nay căn cứ quan sát của tôi, chúng ta có những cán bộ quá thoát ly quần chúng, không hiểu công tác quần chúng, không biết khó khăn của quần chúng, những cán bộ như vậy, chức vị càng cao càng nguy hiểm.
Chúng ta là ban tổ chức, phát hiện ra vấn đề, phải cố gắng theo phương hướng này, phải là trung gian dẫn cán bộ của chúng ta đi sâu vào quần chúng, hiểu biết thực sự cuộc sống sinh hoạt và sản xuất của nhân dân.
Mễ Tiềm cười nói:
- Cậu đúng là chí hướng lớn, tôi cũng đang muốn có một ngày như vậy, nếu quả thật có một ngày như vậy, sự nghiệp của Đảng chúng ta tất nhiên sẽ bay lên tầng cao mới.
Trần Kinh trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng nói:
- Trưởng ban Mễ, tôi mạo muội hỏi một câu, Mễ lão trước kia là họa sĩ à?
Mễ Tiềm ngẩn người, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Cậu biết công việc vẽ tranh sao?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Cửu la thập bát tượng, đây là phân loại truyền thống nhất đối với nghề nghiệp của người dân Sở Giang chúng tôi, cái này tôi biết.
Mễ Tiềm nói:
- Cậu từng xem qua bức tranh đó?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Tôi đã xem qua, bức tranh kia hẳn là một tác phẩm của một nghệ nhân truyền thống. Hiện nay có được nghệ nhân có tay nghề như vậy càng ngày càng ít.
Mễ Tiềm thở dài nói :
- Không chỉ cha tôi là họa sĩ, Thẩm lão cũng là họa sĩ. Bọn họ là huynh đệ, chỉ là cha tôi nhỏ hơn Thẩm lão tuổi. Tay nghề của ông ấy thật ra là cha tôi dạy, cho nên tranh của cha tôi, ông ta chỉ liếc một cái là nhận ra.
Nói tới đây, Mễ Tiềm hừ một tiếng nói:
- Vì một Triệu Đại Lâm, tôi phải lấy ra tác phẩm cha tôi thích nhất, thật là khiến người ta buồn phiền.
Trần Kinh mặt đỏ lên nói:
- Trưởng ban, đây là sơ suất công tác của tôi, bằng không…
Mễ Tiềm mặt nghiêm nói:
- Tôi không thích nhất là sau khi sự việc đã xảy ra lại nói những lời vô dụng kia, lúc đó vì sao không nghĩ tới trước khi sự việc xảy ra? Đợi phạm sai lầm mới thừa nhận, còn có tác dụng gì.
Trần Kinh kinh ngạc không nói được gì, thần sắc vô cùng xấu hổ.
Cũng may Mễ Tiềm phê bình một câu, thần sắc dần dịu lại, nói:
- Cậu hiện tại là trưởng phòng giám sát cán bộ của chúng ta, tôi hy vọng trong công tác từ nay về sau có thể đem sự nhiệt tình, dũng mãnh của cậu ra, không phải sợ đắc tội với người, cũng không cả ngày nghĩ việc chấp nhặt lòng dạ hẹp hòi. Mễ Tiềm tôi đắc tội với người khác cả đời, hiện tại vẫn luôn phục vụ vì nhân dân.
Hơn nữa bình đài của tôi càng lúc càng lớn, đường càng đi càng nhanh, bây giờ còn muốn tiếp tục phục vụ nhân dân.
Ông lại nói:
- Từ xưa đến nay, tà bất thắng chính. Đây là chân lý mãi mãi không thay đổi. Chỉ cần cậu lập thân chân chính, ai có thể bắt cậu như nào? Sợ là sợ chính mình không chịu được khảo nghiệm, bị người khác kéo tóc, thì là sẽ vạn kiếp bất phục.
Mễ Tiềm càng nói càng kích động, ông tới nhắc tới chuyện Dung Châu, ông nói:
- Như sự kiện Dung Châu kia, lá gan của Kế Tiểu Bình có lớn tới đâu, năng lượng cường thịnh tới đâu, cũng đã sao? Chẳng phải vẫn phải ngoan ngoan tới thừa nhận sai lầm với cậu sao? Tiểu tử cậu, tuổi không lớn lắm, ý đồ xấu cũng không ít đâu.
Chính mình không bắt được Kế Tiểu Bình, lại đẩy tôi ra, cậu thật giỏi tính toán.
Trần Kinh nghe thấy đổ mồ lạnh, mặt sưng lên đỏ bừng, không dám ngẩng đầu đối diện với Mễ Tiềm.
Cặp mắt của Mễ Tiềm quá sắc bén, dưới sự quan sát của đôi mắt đó, dường như tất cả trên thế giới này đều không giấu được ông ấy. Chút lòng dạ hẹp hòi này của mình đúng là tự cho là thông minh, người ta đã sớm nhìn thấu rồi.
Mễ Tiềm đã xoay người rồi, ông lại tới phía trước bia tưởng niệm, lấy tay khẽ vuốt đóa hoa bách hợp trắng nõn, trên mặt lộ ra vẻ đau thương hoài niệm.
Qua thật lâu, ông ta xoay người phun ra hai từ:
- Đi thôi. Bó hoa bách hợp này tuy không phải cậu mang về từ Hongkong, nhưng cũng không khác gì bó hoa kia. Hôm nay tôi dẫn cậu tới chúng ta cùng dâng lên. Cậu phải luôn nghĩ tới, một người đứng đầu hắc đạo, không chuyện xấu nào không làm, giết người không chớp mắt, cũng có tình cảm hoài niệm quá khứ này.
Chúng ta là những cán bộ ưu tú Đảng bồi dưỡng ra, càng không thể quên quá khứ.
…
Từ núi Ngọa Hổ trở về, cũng gần đến giờ tan làm.
Trần Kinh gọi điện cho Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình trong điện cười nói:
- Đang chờ điện thoại của anh đây. Tôi vừa về, đến tỉnh thành chẳng quen biết ai, cũng không biết ở đâu, anh không sắp xếp cho tôi, tôi liền ngủ đầu đường xó chợ.
Trần Kinh cười nói:
- Chủ tịch Mã, anh đừng mỉa mai tôi. Các anh học thành mà về, đây là đại sự toàn tỉnh, tôi ban ngày không dám điện cho anh, sợ quấy rầy anh hùng.
- Tiểu tử anh, vào tỉnh thành chẳng học được cái gì khác, chỉ được cái miệng lưỡi trơn tru hẳn ra.
Mã Bộ Bình cười nói. Anh ta dừng một chút, nói:
- Tuy nhiên anh khoan đã nói, hôm nay chúng ta vẫn thật sự được yêu chiều ngoài sự tưởng tượng nên cảm thấy ngạc nhiên. Hôm nay ở trường Đảng tỉnh ủy, bí thư Sa không ngờ đích thân tới tiếp kiến chúng tôi, đây đúng là ngoài dự liệu của tôi.
Trần Kinh trong lòng cả kinh, lập tức nghĩ tới ngày hôm nay hắn đụng phải bí thư Sa, lúc ấy bên cạnh ông ta còn có phó hiệu trường thường trực trường Đảng, Liễu Hồng Nham đi cùng.
Đúng.
Nhất định là đi trường Đảng rồi.
Trần Kinh trong lòng có chút sáng ra, lần này toàn tỉnh cử cán bộ ưu tú ra ngoài học tập, đây chính là hành động đích thân bí thư Sa bố trí, nhóm đầu tiên học thành trở về, điều này đối với ông chẳng phải là một việc vui sao?
Trần Kinh tâm niệm thay đổi rất nhanh, bỗng nhiên lại nghĩ tới ở văn phòng Mễ Tiềm, Mễ Tiềm lơ đãng nói:
- Bỏ gần tìm xa, Singapore nhất định tốt hơn Hongkong sao?
Lời này có ý gì?
Tim Trần Kinh nhảy lên, lời này của Mễ Tiềm, trong lúc vô ý lộ ra tin tức, dường như ông ta và bí thư Sa có bất đồng trong rất nhiều vấn đề. Đây ở một mặt nào đó, có phải phản ánh một số bất đồng ở tỉnh ủy hiện nay?
Nghĩ đến đây, Trần Kinh trong lòng hồi hộp một chút, có chút rối loạn.
Hắn đang nghĩ, nếu Mễ Tiềm và Sa Minh Đức không thống nhất ý kiến, hai người không ở trên một đường thẳng, vậy chẳng phải mình đang ở vào một vị thế rất khó xử sao?
Hiện tại Trần Kinh vẫn không coi là người đứng về phía Sa Minh Đức, bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách này.
Nhưng Trần Kinh dựa vào Uông Minh Phong, Trần Kinh và Uông Minh Phong quan hệ gần như thế, đây chẳng phải gián tiếp dựa vào Sa Minh Đức sao?
Nghĩ đến những thứ này, Trần Kinh liền cảm thấy có chút đau đầu.
Tranh đấu và bất đồng ở cấp tỉnh, với hắn mà nói quá phức tạp. Hắn chính là ngây thơ không biết, giống như những thứ hôm nay hắn nghe được, nói không chừng cũng là ông mù sờ voi, căn bản không phải diện mạo thật…