Đối mặt với yêu cầu của Hứa Minh Đông, Trần Kinh có chút bất đắc dĩ.
Không bàn tới quan hệ riêng giữa hai người, Trần Kinh là nhân vật số một phòng giám sát cán bộ, nhận được tố cáo quan trọng, theo lý nên phải hành động, theo trình tự bình thường, hắn nên báo cáo với Biên Kỳ.
Mà hắn sở dĩ không báo cáo, là do Trần Kinh muốn đè việc này xuống, trước hết để cơ quan chức năng đi kiểm tra, đợi việc điều tra có kết luận, Trần Kinh lại báo cáo với Biên Kỳ, xem ý tứ Biên Kỳ như nào, lúc đó hắn sẽ liệu, coi như đã ở thế bất bại.
Nhưng cái mũi Hứa Minh Đông rất linh, việc này đã bị anh ta phát hiện ra, anh ta yêu cầu Trần Kinh báo cáo, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Trần Kinh và Hứa Minh Đông tổng hợp tình hình mà hai người nắm được, cùng viết một bản báo cáo, đồng thời báo cáo với hai người Biên Kỳ và Cao Vệ.
Báo cáo này vừa viết xong, thư kí của một phó trưởng ban khác trong ban tổ chức, Lý Dật Phong gọi đến tới, nói trưởng ban Lý muốn gặp hắn.
Lý Dật Phong và Trần Kinh trước kia chưa từng quen biết, Lý Dật Phong ở ban tổ chức được coi là một nhân vật thực quyền. Ông ta không chỉ là phó trưởng ban tổ chức, mà còn là bí thư công ủy cơ quan trực thuộc tỉnh, quyền bính trong tay rất lớn, ngay cả Biên Kỳ cũng phải nể ông ta vài phần.
Lại nói, mấy phó trưởng ban tổ chức đều là nhân vật lợi hại, Cao Vệ xếp cuối cùng, Trần Kinh từng quen biết người này, người này bối cảnh sâu không lường được, huống hồ là Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong là phó trưởng ban cấp giám đốc sở. Trước khi vào ban tổ chức, ông ta từng đảm nhiệm Bí thư thành ủy bên dưới. Từng làm nhân vật số l, lãnh đạo độc chấn một phương, lại có mấy người là đèn cạn dầu?
Cho nên đối với Lý Dật Phong, Trần Kinh vẫn luôn giữ một sự kính nể và cung kính.
Lý Dật Phong tuổi, nhìn qua rất trẻ, đặc điểm lớn nhất là mũi cao, chóp mũi hơi có cái móc câu, là chiếc mũi ưng tiêu chuẩn.
Ánh mắt của ông ta cũng rất lợi hại, nhìn ai thì tạo cho người ta áp lực rất lớn. Nhìn qua, khí độ thể hiện ra cũng rất có quan uy.
Ban tổ chức có người hay nói đùa, nói mặt Lý Dật Phong giống Tư Mã Ý, “Lang cố ưng thị” tiêu chuẩn, người như vậy thường cứng cỏi, túc trí đa mưu, hơn nữa lòng lang dạ sói.
Thông qua chi tiết này có thể thấy được, bình luận ở bên dưới của Lý Dật Phong cũng không tốt, ít nhất trong ban, người của ông ta còn kém xa các phó trưởng ban khác.
Trần Kinh tới văn phòng Lý Dật Phong, trên tay Lý Dật Phong cầm điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Trần Kinh đang định mở miệng nói, Lý Dật Phong lại nói trước:
- Tiểu Trần, sao thế? Tôi nghe nói cậu đang cho người điều tra cục văn hóa Sở Thành?
Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:
- Không có, sao tôi có thể điều tra cục văn hóa? Tôi…
Lý Dật Phong khoát tay, ngắt lời Trần Kinh nói:
- Tôi nhấn mạnh nhiều lần rồi, việc cải cách cán bộ không phải sợ không thành công, không phải sợ thất bại. Hiện tại ban tổ chức Sở Thành đang thử công tác thi tuyển cán bộ công chức, thi tuyển như vậy tiến hành trong phạm vi nhỏ. Hiện nay còn rất nhiều địa phương chưa quen, có đôi khi sẽ không thành công.
Nhưng đối với tình hình như vậy, chúng ta vẫn phải lấy cổ vũ làm chính, không thể động tí là điều tra, khiến bên dưới vui buồn thất thường, việc này sẽ đả kích tính tích cực.
Trần Kinh ngạc nhiên không nói được gì.
Từ khi nào hắn lại thành áp chế tính tích cực vậy? Hắn chỉ bảo Biên Thạc Lâm tới phòng giám sát cán bộ ban tổ chức thành phố Sở Thành tìm hiểu tình hình, sao Lý Dật Phong lại làm lớn chuyện như vậy?
Trần Kinh hơi trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:
- Trưởng ban Lý nói rất đúng, chỉ là công tác thông tin đối ngoại của chúng ta, có đôi khi thường phải nhận những khiếu oan cần chúng ta xử lý. Giống như vấn đề cục văn hóa Sở Thành, sau khi chúng tôi nhận được báo cáo thì chuyển lại cho phòng giám sát cán bộ Sở Thành.
Hẳn là bọn họ xử lý vấn đề không chú ý phương pháp phương thức, dẫn tới chút hiểu lầm.
Lý Dật Phong nhìn chằm chằm Trần Kinh, rất lâu sau, ông ta cười cười nói:
- Công tác thông tin đối ngoại không dễ làm tốt, có đôi khi chút chuyện vừng đậu cũng phải bận rộn xử lý, thật là không dễ dàng gì.
Ông ta dừng một chút nói:
- Kỳ thật, xử lý công tác mảng này có nguyên tắc đại khái, đó là phải biến lớn thành nhỏ. Một vài tố cáo qua trọng, mấu chốt, nhất định phải coi trọng, nhất định phải xử lý nghiêm túc, còn đối với những tố cáo nhỏ, có thể nén lại một chút, thậm chỉ có thể bỏ qua, không ảnh hưởng tới đại cục.
Không nên nắm vừng mà đánh mất hạt dưa.
Trần Kinh liên tục gật đầu, trong lòng rất nghiêm nghị.
Lý Dật Phong dồn dập hỏi chuyện Trần Kinh điều tra chuyện cục văn hóa thành phố Sở Thành, nghe ra hình như Lý Dật Phong có chút bất mãn đối với việc này.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là ngụy trang, ý đồ thật của Lý Dật Phong là muốn cảnh cáo Trần Kinh, bảo Trần Kinh không cần “nắm vừng, mất hạt dưa”.
Cái gì là vừng? Cái gì là hạt dưa?
Trần Kinh tạm thời nghiền ngẫm chưa ra, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Lý Dật Phong khoát tay một cái nói:
- Được rồi, không có chuyện gì lớn cả.
Ông ta lấy một văn kiện trên bàn đưa cho Trần Kinh:
- Thứ này cậu giữ, vừa mới chuyển từ cục thông tin đối ngoại lên, nội dung tố cáo rất nhiều.
Trần Kinh mở văn kiện ra, bên trong là tài liệu tố cáo dày đặc.
Có tố cáo chủ tịch Mã thành phố Hoành Châu đồng ý nhận hối lộ, quan hệ nam nữ bất chính.
Lại có tố cáo Bí thư thành ủy Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch muốn làm giả công trình chính tích, muốn tạo thanh thế, lừa đầu tư quốc gia.
Ngoài hai lãnh đạo chủ chốt, cục lâm nghiệp, cục nông nghiệp, các lãnh đạo chủ chốt liên quan của Hoành Châu đều bị tố cáo.
Trần Kinh cầm xấp tài liệu này, kinh ngạc nói không ra lời, qua một lúc lâu mới nói:
- Trưởng…trưởng ban Lý, đây là gì vậy?
Lý Dật Phong phụ trách công tác phòng cán bộ , phạm vi công tác của phòng này bao gồm điều tra công tác cán bộ trực thuộc tỉnh, còn bao gồm điều động cán bộ trong tỉnh, thống nhất hài hòa, và kịp thời nắm được động thái công tác, động thái tư tưởng của quản cán bộ toàn tỉnh.
Có thể nói phòng cán bộ là phòng có quyền lớn nhất. Lý Dật Phong là lãnh đạo phân quản, quyền bính trong tay khỏi phải nói.
- Loạn…hỏng bét.
Lý Dật Phong nói:
- Còn nữa tôi cho cậu xem, còn tố cáo cán bộ Đảng viên của chúng ta liên quan tới xã hội đen đấy, cậu nói xem chuyện này…
Lý Dật Phong trở nên nghiêm túc, chỉ chỉ bản đồ, một tay ông ta ấn vào bản đồ:
- Hoành Châu là một địa phương rất loạn, nơi này tới lúc phải điều tra kỹ càng rồi.
Trần Kinh trở về từ văn phòng Lý Dật Phong, thần sắc hết sức nghiêm trọng.
Nói thật, hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề Hoành Châu, nhưng không đoán được, vấn đề này lại nghiêm trọng như vậy.
Chính mình còn định đè xuống, nhưng đầu tiên là Hứa Minh Đông tìm tới tận cửa rồi phối hợp với mình, sau đó Lý Dật Phong lại cho mình một đòn phủ đầu.
Cái gì mà nắm lấy hạt dưa, bỏ vừng?
Trong mắt Lý Dật Phong, chỉ e vấn đề Hoành Châu là hạt dưa, chuyện này xử lý không tốt, Trần Kinh e sẽ phạm phải sai lầm “nắm vừng, bỏ hạt dưa”
Đang châm một điếu thuốc trong phòng làm việc, Trần Kinh chuẩn bị pha trà uống.
Hắn lật đi lật lại trà bên dưới, mới phát hiện mình đã hết sạch trà Long Tỉnh.
Không có Long Tỉnh,cũng chỉ có thể uống trà Cao Sơn mang từ Đức Cao tới. Hắn đang cầm một tách trà Cao Sơn Vũ của Đức Cao, bỗng nhiên hắn nghĩ tới, Ngũ Đại Minh chẳng phải từng là Chủ tịch thành phố Hoành Châu đó sao?
Năm đó Ngũ Đại Minh thất bại quay về từ Hoành Châu là không sai, nhưng ông ấy chắc chắn hiểu nơi đó, chẳng phải mình nên tìm ông ấy hỏi thăm một chút, coi như thăm dò sự sâu cạn của nước đầm.
Ngay lúc Trần Kinh nghĩ đối sách, Đơn Kiến Hoa, phòng đốc tra tỉnh ủy đích thân goi điện tới.
Điện thoại vừa thông, giọng nói hào sảng của Đơn KIến Hoa vang lên:
- Trần lão đệ, đang bận gì đấy? Mãi mơi nghe.
Trần Kinh vừa nghe là Đơn Kiến Hoa, hắn liền thở dài một hơi nói:
- Chủ nhiệm Đơn, giọng anh đúng là rất hào sảng, tôi nói anh, có phải nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống không? Vui vậy.
Đơn Kiến Hoa nói:
- Gọi điện cho ông em, tôi có thể mặt nhăn mày nhó sao? Tôi mà mặt nhăn mày nhó, cậu còn tưởng là tôi bị mất tư tưởng, sau đó lại sắp xếp tôi đi học tpaja, tôi thật sự không chịu nổi rồi.
- Lời này của anh có vấn đề nha. Tổ chức học tập là phải làm, đây là để nâng cao tố chất tư tưởng cán bộ, nghe lời này của anh giống như rất phản cảm với việc tổ chức học tập, có phải nên để tôi vận động sắp xếp anh đi học vài ngày không?
Trần Kinh nói giỡn.
Đơn Kiến Hoa giả vở cả kinh nói:
- Đừng mà, đừng ông em, tôi phục cậu rồi, nói đến bản lĩnh nâng cao quan điểm, cậu đúng là mạnh hơn tôi, không hổ là ban tổ chức cán bộ.
Anh ta dừng một chút nói:
- Nói cho cậu chuyện này, hôm nay tôi nhận được một vụ án, hiện tại tỉnh ủy chúng ta đang chuẩn bị tìm mấy khách sạn tiếp đón cấp bậc tốt một chút, vốn việc này không có gì đáng lo lắm, bên phía Âu Lãng điều kiện cũng không tồi.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên có người phản ánh nói khách sạn Âu Lãng là tình nghi chứa gái, hiện tại tôi nhận điều tra vụ này…
Trần Kinh nhíu mày, nói:
- Vậy thì sao, phải điều tra thì anh cứ yên tâm can đảm đi điều tra.
Đơn Kiến Hoa thở dài nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Như vậy đi, anh em ta đã lâu không say rượu rồi, thật muốn gặp cậu tụ tập. Như này được không, hôm nay chúng ta tìm một nơi kích thích một chút, Sở Thành gần đây mới mở một hộp đêm tên là “ Phiếm Giang Xuân”, ý là dòng nước sông mùa xuân.
Thế nào, hôm nay tôi chủ trì, chúng ta tới đó giãn gân cốt?
Trần Kinh ha hả nói:
- Ông anh, tôi và anh quen biết lâu như vậy, hẳn là anh hiểu tôi, tôi là người không hiểu chuyện. Anh thành thật khai báo, hôm nay mời tôi ăn có phải có chuyện nhờ vả?
Đơn Kiến Hoa ngại ngùng nói:
- Tôi đã nói rồi, chẳng cái gì gạt được cậu. Không có biện pháp, ông em ạ, hôm nay cậu nể mặt tôi, cứ coi là tôi van cậu.
- Được rồi, anh đã nói vậy, tôi còn có thể nói gì? Yên tâm đi, tôi sẽ tới đúng giờ.
Trần Kinh nói.
- Cảm ơn, cảm ơn, chúng ta không gặp không về.
Đơn Kiến Hoa vui vẻ cúp máy.
Trần Kinh buông điện thoại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Hắn còn tưởng Cao Thọ Sơn lòng dạ sâu tới đâu, tới bước đường này, ông ta rút cục cũng không kiềm chế được.
Tên này lần này cũng là hết cách rồi, không ngờ còn nhờ tới Đơn Kiến Hoa, hẳn là tốn không ít công sức.