Giữa ngày hè, bên ngoài mặt trời nóng chói chang, mặc dù phòng họp có điều hòa, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm.
Nhưng lúc này, Lâm Trung Tắc với thân hình gày gò, nhưng lại ớn lạnh.
Y vẹo người ngồi trên ghế, cảm thấy việc hô hấp có chút khó khăn, Trần Kinh ở bên cạnh y, y cố gắng để nhìn rõ hơn Trần Kinh một chút, nhưng luôn cảm thấy thị lực không rõ.
Lâm Trung Tắc cả đời tự phụ, điều tự phụ lớn nhất của y chính là thủ đoạn và tính cách của chính mình, cho dù ở thời điểm nghiêm trọng nhất trong Ủy ban Điều tra Kỷ luật Phòng lâm nghiệp, Lâm Trung Tắc vẫn ru rú trong nhà, nhưng nội tâm y vẫn xuy xét rất rõ ràng, chính bản thân y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nước sông sẽ rút xuống!
Trần Kinh! Tuy nhiên hắn là một con dao trong tay mình, Lâm Trung Tắc bắt đầu dùng Trần Kinh, ủy quyền cho Trần Kinh, tuy nhiên là vì giảm bớt những áp lực mà y đang gặp phải ở Phòng lâm nghiệp, từ trước đến giờ y chưa hề nghĩ đến tên tiểu tử Trần Kinh miệng còn hôi sữa, sẽ có một ngày, lại chơi y thẳng thừng!
Đến lúc đó, chính là giờ khắc này, trong lòng y mới rõ, từ trước đến giờ y rất coi thường Trần Kinh người thanh niên đó, là một người thanh niên mới tuổi, không ngờ với lòng dạ và thủ đoạn như vậy, lại khiến cho Lâm Trung Tắc trong lòng cảm thấy run sợ và sự bất lực.
- Có lẽ mình già thật rồi!
Lâm Trung Tắc lần đầu tiên than thở mình đã hơi già!
Lâm Trung Tắc đã giao cho Trần Kinh phụ trách chủ đạo việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, lúc đầu trong lòng y muốn có cái cớ để ấn đầu Trần Kinh xuống, bởi vì Lâm Trung Tắc cảm nhận sâu sắc rằng, ở trong Phòng lâm nghiệp, năng lực y nắm trong tay không thể so sánh nổi với trước kia.
Công việc cải cách Lâm trường Hồng Thổ Pha, đó là một khúc xương cứng khó gặm, không chỉ khó làm, nó còn liên quan đến rất nhiều mối quan hệ. Lâm Trung Tắc tự mình cảm thấy việc này vô cùng khó làm, Trần Kinh ở Lễ Hà không có vốn liếng gì cả, hắn làm sao có thể giải quyết được vụ việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha một cách thuận lợi được?
Trong con mắt của Lâm Trung Tắc, sự thất bại của Trần Kinh là chắc chắn.
Trần Kinh chính là một phần tử bỏ đi, phần tử bỏ đi này có thể khiến cho Phòng lâm nghiệp có một chút tổn thất, nhưng trong con mắt của Lâm Trung Tắc, Trần Kinh con dao này sau khi dùng xong có thể bỏ lại vào bao, những tổn thất này cũng đáng giá.
Nhưng y không hề nghĩ rằng, Trần Kinh lại có thể loạn quyền đánh chết sư phụ già dặn, âm mưu lặng lẽ, bố trí chặt chẽ, không ngờ đã vô ý bày ra một tấm lưới lớn, Lâm Trung Tắc tự cho rằng nắm bắt được minh châu, hiện tại không cẩn thận, lại trở thành con cá trong lưới Trần Kinh.
Cuộc nói chuyện lần trước giữa Lâm Trung Tắc và Trần Kinh, y từng bước ép Trần Kinh, Trần Kinh trăm bước cũng “đành chịu” , “ Nói rõ ngọn ngành với Lâm Trung Tắc”.
Lúc đó Trần Kinh với vẻ mặt không biết làm thế nào, cảm xúc lắng dịu xuống, đến nay Lâm Trung Tắc vẫn còn nhớ rất rõ, đó là lời mà chính miệng của Trần Kinh đã nói với Lâm Trung Tắc, ý kiến của hắn đối với Lâm trường Hồng Thổ Pha vẫn dựa vào việc chia nhỏ bán đấu giá.
Lâm Trung Tắc nào đâu có biết trung gian lại có sự lừa gạt? Trước tiên y liền tiết lộ tin này với Phương Minh và Liêu Vỹ, sau đó hai người Phương Minh và Liêu Vỹ mới đem rải tin tức này ra ngoài, cuối cùng dẫn đến một sự cố nghiêm trọng.
Tất cả điều này chỉ là mồi nhử mà Trần Kinh đã cố ý bày ra, hắn dựa vào sự cố này để phản công lại, không chỉ tính cả Phòng Lâm nghiệp và Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước trong đó, mục đích chính là muốn cuốn cả Lâm Trung Tắc vào trong đó.
Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha không phải Phòng lâm nghiệp làm chủ đạo sao? Lâm Trung Tắc là trưởng phòng của Phòng lâm nghiệp là người đầu tiên truyền rải tin tức về phương án thay đổi chế độ ở lâm trường, cũng chính y nói lâm trường cần bán đi, Trần Kinh không có liên quan gì với y, tất cả những điều mà Trần Kinh điều tra được, cuối cùng tất cả mũi nhọn đều hướng về Lâm Trung Tắc.
Thông qua việc điều tra của Trần Kinh, hắn vẫn nhất quyết tìm hiểu “ Lời đồn”, cuối cùng “ Lời đồn” liên quan đến Lâm Trung Tắc, chuyện này nên làm thế nào?
Điều này chỉ có thể nói rõ việc chủ đạo trong cải cách lâm trường vẫn là Lâm Trung Tắc, Trần Kinh chẳng qua chỉ là người chẳng hay biết gì, bây giờ trên dưới cả huyện, trong giới chính trị của Lễ Hà tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trần Kinh sao? Bây giờ Trần Kinh trong đại hội của huyện ủy trình bày “ Sự xoay chuyển của trời đất” khiến mọi người đều thấy rõ “ Chân tướng” của sự việc.
Tất cả việc bố trí đó, đều được Trần Kinh bày ra, nhưng sự việc đến hồi kết, hắn lại là “ Người vô tội” như vậy.
Một số người bên ngoài nói rằng Trần Kinh còn quá trẻ, không đủ quyết đoán, uy danh không lớn, năng lực không đủ, sau khi họ biết được “ Chân tướng”, bọn họ vẫn không ngừng quấy rầy Trần Kinh sao?
Đáp án đương nhiên là phủ định, Trần Kinh thông qua việc gọi là điều tra đến cùng, gạt mình ra khỏi hoàn toàn, không chỉ hoàn toàn, hơn nữa còn được người khác thông cảm, tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy Lâm Trung Tắc quá thâm hiểm, chính bụng y đã đưa ra biện pháp tồi, lại còn đưa Trần Kinh ra trước đầu đài làm người chịu tội thay.
May mắn Trần Kinh làm việc chăm chỉ, cuối cùng mới điều tra lại từng bước một, sau cùng tra được cái“ Ô long” này.
Sau lưng của Lâm Trung Tắc, mồ hôi đã ngấm ướt hết quần áo, y dùng trí tuệ để cố gắng bình tĩnh, nhưng không thể phá đổ được cục diện hiện tại, toàn thân y ớn lạnh, bởi y biết rõ rằng, đây thật sự là một kết cục chết chóc!
Y không dám tin rằng, người công bố kết cục này là Trần Kinh, y nghĩ như thế nào cũng không thông, người thanh niên còn ít tuổi vừa mới vào trong Phòng, tính cách tổng hợp của trí thức, đi tới đi lui, làm sao lại cò lòng dạ và mưu kế như vậy, chiêu thứ đó, thật sự đã loại bỏ tận gốc Lâm Trung Tắc…
Không khí ở phòng họp như nghẹn lại dường như không khí cũng đông đặc lại!
Hai người Phương Minh và Liêu Vĩ đối diện với sự giận dữ của người đứng đầu, bọn họ không có lý do gì vì Lâm Trung Tắc nói nghĩa khí, mặc dù bọn họ cũng biết đầu đuôi ngọn ngành, họ lại càng rõ hơn, nếu vạch trần toàn bộ chuyện này ra, đối với Lâm Trung Tắc sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Cái gọi là tai vạ đến thân ai người ấy chạy, họ không thể quản lý được nhiều như vậy.
Phương Minh không uống được nước, ánh mắt của y luôn dò xét trên người Trần Kinh, mấy phút trước, y còn cảm thấy Trần Kinh là một nhân vật hoàn toàn nhận bi kịch, đó là người không có đầu óc, một người trẻ tuổi căn bản không thể tồn tại trong giới chính trị ở Lễ Hà, hắn sẽ bị các lão già gặm hết xương cốt không thừa một chút gì, sau đó cút về nhà.
Điều này trước sau chỉ có mấy phút, Phương Minh đột nhiên nhận ra, chính mình mới là một bi kịch rõ ràng, giống như chơi cờ, luôn luôn cảm thấy nước cờ tiếp của mình là tuyệt diệu, nhưng sau khi đối phương ra nước cờ, mới biết rõ rằng mình đã đi một nước cờ dở.
Trên trán của Liêu Vĩ đều là mồ hôi, tay của y che cái micro, tay bỗng nhiên hơi run rẩy, y trầm ngâm hồi lâu, hướng về phía Trần Kinh khẽ gật đầu, cất cao giọng nói:
- Chúng tôi không phải là bịa đặt, chúng tôi nghe được phương án thay đổi chế độ ở lâm trường, đây đều là điều chúng tôi nghe được từ chính Trưởng phòng Lâm nói ra.
Y dừng một chút, nói:
- Tôi và ông Phương có thể kiểm điểm trước tổ chức, bởi chúng tôi không nên để lộ bí mật quá sớm, nhưng nếu nói chúng tôi bịa đặt, chúng tôi tuyệt đối không thừa nhận! Khi buổi tối chúng tôi ăn cơm cùng với Trưởng phòng Lâm, chính miệng Trưởng phòng Lâm nói việc cải cách lâm trường đi theo con đường phân chia bán đấu giá.
- Sau đó, tôi và phó chủ nhiệm Phương gặp Vương Quốc Thư và Mã Văn Hoa, chúng tôi chỉ nói đại khái mục đích đó, là bọn họ quá vênh váo, đi xuống nói lung tung, sau cùng mới lan ra…
- Được rồi!
Người lãnh đạo từ nãy
đến giờ vẫn chưa phát biểu, Phó bí thư Triệu Nhất Bình mở miệng cắt lời của Liêu Vĩ:
- Thái độ nhận ra sai trái cần phải thành khẩn, đã sai rồi còn biện hộ cho chính mình, đây có phải là nhận ra sai trái không?
Vẻ mặt của Liêu Vĩ và Phương Minh đỏ bừng, trong khi đó sắc mặt của Lâm Trung Tắc đã tái nhợt từ lâu!
Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều nhìn về phía Lâm Trung Tắc, Lâm Trung Tắc định dùng sức để đứng dậy, bỗng y cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra.
Y cũng là người đối diện với nhiều chuyện trong xã hội, nhưng hôm nay, y bỗng nhận thấy mình không đủ dũng khí đối diện với những ánh mắt như vậy. Việc tranh chấp nổi loạn trên lâm trường, cấp dưới của y điều tra nhiều lần, cuối cùng, lại điều tra đến y, tất cả không ngờ là nguyên nhân do y tiết lộ ra, trên thế giới còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa không?
Lời phát biểu đầu của Trần Kinh đã nói rất rõ ràng, về phương án cụ thể của việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, căn bản vẫn chưa từng được thảo luận, mặc dù vẫn chưa bàn bạc ra phương án cụ thể, Lâm Trung Tắc với tư cách là trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp, nhân vật số một, làm sao y có thể nói lung tung được?
Những điều mà y nói, thật sự là đại diện cho những gì y nghĩ, hay vẫn còn dụng ý khác nữa?
Bất kể là tình hình thế nào, Lâm Trung Tắc bây giờ không thể giải thích rõ được, y có trăm cái miệng cũng khó giãi bày được.
Sự thật hiện tại chính là, việc cải cách lâm trường cần đi theo con đường phân chia bán đấu giá, sớm nhất chính từ miệng y nói ra, nhưng bây giờ xảy ra tất cả sự cố, đều là xuất phát từ câu nói đó của y.
Cuộc họp báo cáo hôm nay biến thành hội nghị đấu tranh phê bình, đối tượng đấu tranh phê bình là ai? Là Trần Kinh sao?
- Trưởng phòng Lâm, những điều mà phó phòng Liêu nói là sự thật sao?
Triệu Nhất Bình ồm ồm nói.
Miệng của Lâm Trung Tắc mím chặt lại, y dùng hết sức lực, cuối cùng cũng đứng dậy được, có lẽ hơi lảo đảo, chút nữa ngã sấp xuống.
Đúng vào lúc đó, Trần Kinh đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi dìu Lâm Trung Tắc, cười ha hả:
- Trưởng phòng Lâm, tối nay ngài phải mời cơm đó, ván bài của tôi và ngài, cuối cùng vẫn là ngài thua!
Tay của Lâm Trung Tắc run lên một lúc, ánh mắt mơ màng nhìn Trần Kinh, Trần Kinh cười đầy thâm ý, dùng sức ấn lên vai y, Lâm Trung Tắc lại suy sụp ngồi xuống ghế.
- Thưa các vị lãnh đạo! Thưa các đồng chí!
Giọng của Trần Kinh
vang to:
- Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, nhiệm vụ này từ khi bắt đầu đặt lên vai của Phòng lâm nghiệp, tất cả từ trên xuống dưới toàn bộ Phòng, đều rất căng thẳng! vì công cuộc cải cách lâm trường, chúng ta đã năm lần bảy lượt họp để thảo luận, điều tra nghiên cứu một cách nghiêm túc, vẫn chưa đạt được nhận thức chung.
- Với tình hình như vậy, toàn bộ cấp trên dưới ở Phòng đều tín nhiệm Trần Kinh tôi, để Trần Kinh tôi chọn lấy nhiệm vụ chính này, là người phụ trách đảm nhiệm công việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, tôi lại càng cảm thấy áp lực thật nặng nề!
Trần Kinh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn bốn phía băn khoăn:
- Tôi cho rằng, muốn làm tốt công tác cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, điều đầu tiên chúng ta cần có một đoàn thể có gan dám làm, dám nhận trách nhiệm, dám bỏ ra hết sức, giác ngộ cao, tư tưởng trong sạch, tính kỉ luật cao.
- Lúc đó, tôi đã đưa ra yêu cầu như vậy đối với Trưởng phòng Lâm, thái độ của Trưởng phòng Lâm, những tinh binh mãnh tướng mạnh của Phòng lâm nghiệp giao cho tôi chọn, nhưng việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, liên quan đến nhiều lợi ích như vậy, dây dưa đến nhiều mắt xích như vậy, đoàn thể đó có phải là nhu cầu cần tinh binh mãnh tướng của chỉ Phòng lâm nghiệp thôi sao?
- Vì vậy, tôi đã đánh cược tại chỗ với Trưởng phòng Lâm, tôi muốn cho ông ấy tận mắt xem, hiện giờ chỉ đạo việc cải cách lâm trường là một đoàn thể như thế nào, bây giờ….
Giọng nói của Trần Kinh đột nhiên dừng lại, hắn nâng một cốc nước uống cho trơn cổ họng, trong khi đó sắc mặt của mọi người trong hội trường lúc này đều đã thay đổi…