Quan Sách

chương 829: suy nghĩ lại của trưởng ban thư kí hạ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong cảnh hữu tình, mưa phùn nhẹ bay, cả Việt Châu được bao phủ trong màn sương dầy đặc, nhìn có vẻ rất thần bí.

Gương mặt đang căng của Hạ Quân dần dần giãn ra, ông ta rất thích kiểu thời tiết như vậy.

Trên thực tế, những thứ thần bí không thể nắm bắt được ông ta đều thích.

Ông ta đọc nhiều sách, là một người có học vấn uyên thâm, thời tiết mờ ảo như vậy, cả thành phố chỉ còn nhìn thấy hình dáng mờ ảo trong sương, nhìn Việt Châu giống như trong thơ vậy, khiến cho con người thỏa sức tưởng tượng, như vậy khiến cho con người cảm thấy dễ chịu.

Suốt một buổi chiều, ông ta chỉ gặp một mình Trần Kinh.

Trần Kinh tuổi trẻ cũng là người có bản lĩnh, ít nhất Trần Kinh cũng khiến cho Bí thư cảm thấy hứng thú.

Đối với Hạ Quân mà nói, việc quan trọng nhất của ông ta là làm việc sao cho lãnh đạo vừa lòng.

Đối với một Trưởng ban thư kí mà nói, điểm khó nhất là đoán đúng được ý đồ của lãnh đạo, hơn nữa cứ im lặng thực hiện ý đồ đó.

Hạ Quân hiểu rõ điểm này.

Về vấn đề Trần Kinh, cảm giác duy nhất của Hạ Quân đó là tiếc nuối, hôm nay Bí thư vẫn chưa thể hiện thái độ về hướng đi của Trần Kinh, điều này khiến Hạ Quân cứ nghĩ mãi, Bí thư đã có dự định của mình chưa hay vẫn còn do dự?

Chỉ là việc đề bạt một người, có thể khiến Bí thư phải suy nghĩ, hơn nữa lại khiến cho Bí thư do dự, đây đúng là một trường hợp ngoại lệ và Trần Kinh là trường hợp ngoại lệ đó!

-Ting, ting!

Điện thoại trên bàn của Hạ Quân gieo lên, Hạ Quân từ từ đi về phía bàn và cầm điện thoại lên.

Đầu dây bên kia âm thanh rất nhỏ, nói:

-Trưởng ban thư kí! Thích Kim Dân đã gây ra họa rồi, Ban Kỉ luật đang điều tra ông ta, tôi đoán lần này ông ta khó thoát…

Hạ Quân nhíu mày, trầm ngầm một lúc không nói gì, tự nhiên trong đầu ông ta nảy ra một ý nghĩ.

Hạ Quân là quyển bách khoa toàn thư của Lĩnh Nam.

Toàn thể các phòng ban của Tỉnh bao gồm cả những cán bộ nghỉ hưu năm năm gần đây, trong đầu ông ta không chỉ có danh tiếng, hơn nữa những đặc điểm, lý lịch, ưu nhược điểm của những người này, ông ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thích Kim Dân thì Hạ Quân ông ta cũng đã biết, là Phó chủ tịch thành phố Hoàn Thành, Chủ nhiệm điều phối tài nguyên, công tác sản xuất công nghệ cao, làm công việc tư nhân và biển cảng.

Thích Kim Dân mấy năm nay đang tìm cách để gây dựng quan hệ với Hạ Quân.

Hạ Quân cũng đã gặp mặt ông ta mấy lần, cũng đã cùng nhau ăm cơm vài lần.

Nhưng Hạ Quân cảm thấy Thích Kim Dân người này suy nghĩ sự việc không chu đáo, nhiệt huyết trong công việc có thừa, nhưng lại không thận trọng, ông ta ở Hoàn Thành là người đề sướng ra việc cải cách, Hạ Quân cũng không có cảm tình với ông ta lắm.

Hạ Quân đánh giá cán bộ hơi độc đoán.

Ông ta cho rằng một người cán bộ tốt hay không tốt, đầu tiên không phải nhìn vào năng lực, cũng không phải nhân phẩm.

Mà đầu tiên phải nhìn xem người cán bộ đó có biết vị trí của mình ở đâu không.

Về vấn đề này thì Thích Kim Dân không ổn.

Ông ta là một người rất mưu mô.

Theo Hạ Quân biết, Thích Kim Dân thường bộc lộ những điểm mạnh của mình và rất mạnh mồm nói về nó.

Những trường hợp không nên xuất hiện, ông ta lại thường xuyên xuất hiện, quậy khiến cho mọi thứ trở thành trò cười.

Chủ tịch Hoàn Thành Liêu Đoạn Phương là một người rất thông minh.

Những lúc mà Thích Kim Dân quậy phá, thì ông ta lại rất rộng lượng, chỉ cười tít mắt không nói gì.

Bởi thế mà Liêu Đoạn Phương ở Hoàn Thành nhận được rất nhiều lời khen.

Nhưng theo Hạ Quân thấy, có bao nhiêu người thực sự rộng lượng đây?

Chỉ cười tít mắt không đồng nghĩa với việc rộng lượng, mà nó ám thị cho một nghĩa khác, người trên đời này quá đơn giản, không thể nhìn thấu đáo được.

Hạ Quân chính là không thích điểm này của Thích Kim Dân.

Ông ta chỉ không hiểu rõ, trên thế giới này sao lại có nhiều người luôn âm mưu trong đầu vậy?

Một người chỉ có thể làm một việc, cần phải người lót đường thì ban ngành mới có thể chuyển động được.

Giống như trong Tỉnh vậy, Hạ Quân chính là cam tâm làm người lót đường đó, suốt ngày đi sau lưng phục vụ Bí thư Miêu, để cho Bí thư tập trung vào làm việc lớn, mà không cần bận tâm những việc cỏn con.

Trong Tỉnh thì có bao nhiêu lãnh đạo xuất sắc, nhưng những người này hiện nay thế nào?

Hạ Quân cứ như vậy đã nhìn thấu bọn họ, bọn họ không thể thư thái giống như Hạ Quân hiện giờ được.

Theo Hạ Quân, những lãnh đạo không biết vị trí của mình ở đâu không phải là an phận, mà là ngu dốt!

-Được rồi!

Hạ Quân lạnh nhạt nói hai chữ.

Hai chữ này chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.

Thích Kim Dân tại sao lại xảy ra chuyện? Không phải hỏi chắc chắn là tham ô nhận hối lộ đây.

Nhưng nhiều người tham ô nhận hối lộ như vậy, tại sao lại chỉ có mình Thích Kim Dân xảy ra chuyện?

Điểm này khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều.

Chủ nhiệm điều phối tài nguyên, đắc tội với rất nhiều người, liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người.

Sớm đã có người nói Thích Kim Dân có mâu thuẫn với một số người ở trong Tỉnh, sắp thay đổi nhiệm kì mới, cuối cùng cũng có người không thể nhẫn nại được, đều đã có sắp xếp trước!

Quy luật của chính đàn một nước cộng hòa là như vậy.

Mỗi lần thay đổi nhiệm kì chính là một lần chống tham nhũng…

Chống tham nhũng, vì sao lại có?

Ở nhiệm kì trước, vì cạnh tranh, ở nhiệm kì sau, những lãnh đạo mới cần xây dựng uy quyền của mình, còn có cái gì tốt hơn là phòng chống tham nhũng?

Nhân dân ai cũng ghét việc quan tham ô, lấy những người tham ô ra chịu đòn.

Đương nhiên, đây không phải là bài trừ, một bộ phận sau quá trình cải tổ thì bị đào thải.

Chính trị là như vậy, lúc thuận buồm xuôi gió thì thôi, cái gì cũng tốt, một khi nảy sinh vấn đề, chính lúc này định luật Murphy mới phát huy tác dụng.

Càng sợ xảy ra vấn đề, thì lại càng dễ xảy ra vấn đề, có đôi lúc có nhiều việc giống như chơi bài domino vậy, một thiếu sót là thua cả trận.

Dập điện thoại, Hạ Quân bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện.

Ông ta cảm thấy như mình đã mắc sai lầm.

Sai lầm đó là trong việc thay đổi nhiệm kì mới, ông ta luôn cho rằng mình là chủ, phải làm theo ý đồ của ông ta.

Suy nghĩ này của ông ta với những gì mà ông ta làm không giống nhau.

Suy nghĩ cho mình là trung tâm.

Cách làm việc của ông ta là lấy lãnh đạo làm trung tâm.

Lãnh đạo nghĩ gì, ông ta phải hiểu rõ, sau đó dựa theo ý đồ của lãnh đạo mà làm việc.

Trong quá trình đó, Hạ Quân cũng đem ý đồ của mình xen lẫn vào đó, đây là cách làm việc của Hạ Quân.

Nhưng hiện nay…

Hạ Quân vò đầu, cảm thấy gần đây ông ta phạm phải nhiều lỗi lớn.

Bí thư Miêu phải đi, cú đả kích này đối với Hạ Quân là rất lớn, đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, trong lòng không tránh khỏi cảm giác trống vắng.

Bởi vì trong lòng gấp gáp, nên mắc phải sai lầm.

Hiện giờ ông ta nghĩ lại, Bí thư Miêu đi rồi, mọi người đều có những suy tính riêng cho bản thân mình.

Nếu đã vậy, tại sao ông ta phải xông lên trước?

Lãnh đạo chuyển công tác, sau đó sẽ có lãnh đạo lên thay.

Hoàn cảnh của Lĩnh Nam có tính đặc thù riêng, phối hợp với Bí thư của Lĩnh Nam, trước đây Chỉ tịch Tỉnh Chu luôn phải nghĩ làm sao có thể hòa hợp với Bí thư mới.

Đương nhiên, trong hoàn cảnh như vậy, có thể thay mình an bài mọi việc, cũng là rất quan trọng.

Hạ Quân mới nghĩ tới đây, trong lòng liền sáng tỏ mọi chuyện.

Sự nôn nóng và thiếu nhẫn nại lúc trước đều đã tiêu tan hết!

Lấy sự việc hai vùng Nam Cảng và Hải Sơn mà nói, những sắp xếp ở hai vùng này, trước khi Bí thư Miêu đi sẽ đưa ra kết luận.

Nhưng rõ ràng, những người khác có thể sẽ có những ý kiến khác.

Trong hoàn cảnh như vậy, Hạ Quân có cần phải hấp tấp xông vào như thế không?

Ông ta hiểu tại sao Bí thư lại chậm trễ đưa ra quyết định của mình như thế, trước đây ông ta cho rằng trong lòng Bí thư đã có lựa chọn trước rồi, nhưng xem ra hiện nay, ông ta vẫn còn đang suy nghĩ rất nhiều.

Mà trong lúc này, Bí thư hẹn gặp Trần Kinh, chắc là ông ta vẫn đang cân nhắc về hắn.

Trần Kinh?

Mới nghĩ tới Trần Kinh, trong đầu Hạ Quân lại hiện ra gương mặt của người thanh niên trẻ đó.

Trước đây ông ta thấy Trần Kinh có chút phiền phức, thường gây trở ngại cho kế hoạch của ông ta.

Hiện giờ xem ra, nguyên nhân mà gây trở ngại cho ông ta không phải là Trần Kinh, mà là do ông ta một lúc nhất thời nóng giận mà không nhìn rõ cục diện.

Ông ta cầm điện thoại lên, bấm số.

Ông ta gọi điện cho Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh hiện tại là Phó chủ tịch Tỉnh, nhưng lúc ông ta thực sự có sức ảnh hưởng lớn thì vẫn là lúc còn đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân.

Chủ tịch Tỉnh Chu rất tin tưởng ông ta, mà cũng vì đều có duyên làm chức Trưởng ban thư kí, thường ngày Hạ Quân và Kiều Chính Thanh phải phối hợp làm việc với nhau rất nhiều, vì vậy trong công việc hai người khá hiểu nhau.

Kiều Chính Thanh bắt máy, Hạ Quân liền cười nói:

-Lão Kiều, gần đến giai đoạn nước rút cuối năm rồi, tôi nghe nói anh dạo này rất bận rộn, vài ngày trước còn phải đi bốn thành phố ở phía Bắc, tôi nói cho anh biết, công việc thì phải làm, nhưng cũng không thể tham công tiếc việc như vậy, Bí thư vẫn thường dặn dò chúng tôi, luôn luôn phải nỗ lực!

Kiều Chính Thanh nói:

-Trưởng ban thư kí, anh đừng nói như vậy! Anh mới là người thực sự bận rộn nhất ở Lĩnh Nam! Sao vậy? Hôm nay gọi điện cho tôi có việc gì?

-Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?

Hạ Quân nói, ông ta dừng lại một lúc lại nói tiếp:

-Thực sự là không có việc gì cả, chỉ là muốn cùng anh uống vài chén thôi! Chúng ta hẹn một khoảng thời gian nào đó cũng uống với nhau vài chén, anh em chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau!

Kiều Chính Thanh và Hạ Quân quen nhau đã lâu, tất nhiên ông ta biết Hạ Quân không phải là một người thích chia sẻ với người khác, Hạ Quân tìm ông ta uống rượu chắc chắn không chỉ đơn giản là uống rượu!

Ông ta hơi trầm ngâm một lúc, liền hồ hởi đồng ý luôn.

Hạ Quân nói:

-Vậy tốt, hẹn gặp vào tối nay đi! Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh cùng nhau uống rượu, thư giãn, làm việc phải biết nghỉ ngơi!

Ông ta liền chuyển sang chủ đề khác, nói:

-Lão Kiều, nửa buổi chiều ngày hôm nay anh biết tôi làm gì không? Nửa buổi chiều hôm nay tôi xử lý việc của cậu Bí thư huyện trẻ tuổi nhất Lĩnh Nam chúng ta Trần Kinh, hắn hiện giờ cũng thật khó lường, là một người có tiếng ở Lĩnh Nam chúng ta!

Kiều Chính Thanh sửng sốt một lúc, nói:

-Việc của Trần Kinh? Trần Kinh xảy ra chuyện gì?

Hạ Quân cười lớn nói:

-Nhìn anh xem, có thể xảy ra chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì thì cũng là chuyện vui. Tôi nói cho anh biết, hôm nay Bí thư Miêu đã gặp mặt hắn ta, ông ta khen ngợi hắn ta rất nhiều! Tôi và hắn cũng nói chuyện với nhau, người trẻ tuổi bây giờ thật có tài, tôi có cảm thấy mình học hỏi được rất nhiều!

Kiều Chính Thanh trong lòng chợt nghĩ, nói:

-Tiểu Trần là một người có khả năng, hơn nữa hắn lại nhận được sự khẳng định của Trưởng ban thư kí như anh, đây đúng là phúc phận của hắn rồi.

Ông ta ngừng một chốc, lại nói tiếp:

-Vậy được rồi, Trưởng ban thư kí, chúng ta hãy nói tới đây đã, tôi phải khai mạc hội nghị Đảng và Ủy ban nhân dân. Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau tại chỗ đã hẹn, cùng nhau uống rượu, Trưởng ban thư kí anh phải dạy tôi nhiều, công việc của tôi gần đây gặp rất nhiều khó khăn, khổ nỗi không có ai gỡ bỏ cho!

Hạ Quân cười lớn, rồi từ từ dập điện thoại, nụ cười trên mặt dần tắt.

Ông ta xoa đầu, càng cảm thấy Trần Kinh là một thẻ bài phải dùng cẩn thận, thẻ bài này hiện giờ đang được mọi người chú ý, nếu dùng tốt, có thể đem lại những kết quả bất ngờ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio