Thành phố G, khách sạn xa hoa nhất.
Trong phòng trang hoàng lộng lẫy, ánh sáng chói lóa nhấp nháy dưới đèn chùm bằng pha lê treo trên cao, Cố Nhất Nặc đứng trước gương, trong đôi mắt toàn là nỗi hoảng sợ và hoang mang.
Tất cả điều này giống như một giấc mơ.
Cô giơ bàn tay lên, chạm vào khuôn mặt trẻ trung, không dám tin rằng bản thân đã trở lại ngày tổ chức bữa tiệc sinh nhật tuổi của mình.
Ánh đèn rực rỡ làm cho cô choáng váng một trận, những hình ảnh trước khi qua đời của kiếp trước của cô mạnh mẽ tràn qua trí óc không thể kiểm soát được.
"Chị gái, thanh danh bê bối của chị, ngoại tình, còn một mình chơi nhiều người như thế, chị có mặt mũi gì mà chiếm đoạt vị trí con dâu trưởng? Chị đúng là không biết xấu hổ!"
"Tôi không phải!" Cố Nhất Nặc lắc đầu phủ nhận.
"Bây giờ, chị còn giết cả mẹ chồng của mình, cho dù không bị kết án tử hình, Dĩ Thừa cũng sẽ không để chị sống!"
"Cố Minh Tuyết, tất cả những điều này là cô làm đúng không, hãm hại tôi vô số lần, video là cô quay, Lục phu nhân cũng do cô giết, tất cả những chuyện này đều là do cô làm."
"Ai tin chứ?" Trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Cố Minh Tuyết xuất hiện một nụ cười châm biếm, "Chị, chị nhìn xem hiện tại chị như thế này, tôi cũng không nhẫn tâm nói cho chị biết vì sao chị lại mang thai con của Dĩ Thừa."
Con, từ này dường như đã chạm đến dây thần kinh mong manh nhất của cô.
"Cố Minh Tuyết, cô đừng động đến con tôi."
"Chị yên tâm, cặp long phượng song thai này bây giờ sẽ là con của tôi, tôi sẽ trở thành mẹ của bọn nó trên danh nghĩa, cô chết rồi, tôi sẽ trở thành vợ của Dĩ Thừa."
Cố Nhất Nặc nở nụ cười si ngốc, tại sao cô lại rơi vào số phận như hiện tại chứ?
Cô hận Cố MinhTuyết, nhưng cô càng hận chính bản thân mình hơn.
Là chính cô không nhận rõ sự thật! Không nhìn thấu sự độc ác của Cố Minh Tuyết, cũng không nhìn rõ được sự tuyệt tình của Lục Dĩ Thừa.
"Kết hôn xong, Dĩ Thừa đã bao giờ động vào chị chưa? Biết tại sao ngày đó anh ấy và chị phát sinh quan hệ không? Bởi vì tôi không thể sinh con, Dĩ Thừa yêu tôi, muốn cho tôi một đứa con, mà hiện tại chị ở đây cũng là Dĩ Thừa cố ý. Vì thế, chết... cũng là kết cục tốt nhất của chị rồi, chị nên cảm ơn tôi, làm cho chị được giải thoát hoàn toàn."
Cố Nhất Nặc hít một hơi thật sâu. Nhìn xuống vùng biển xanh thăm thẳm này.
Ba ngày trước, cô mới sinh hạ con của Lục Dĩ Thừa, anh ta liền không thể chờ được nữa, muốn cô chết phải không?
"Dĩ Thừa lạnh lùng vô tình, nhưng điều đó chỉ là khi đối với chị thôi, anh ấy đối với tôi nhiệt tình không hết, người anh ấy yêu, là tôi, luôn là tôi."
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa kéo Cố Nhất Nặc trở về thực tại, cô từ từ nhắm mắt lại, che giấu tất cả đau đớn trong đôi mắt, mở mắt ra lần nữa, trong mắt chỉ còn những tia sắc lạnh.
Nếu cô đã được sống thêm một đời này nữa, nhất định cô sẽ không giống như kiếp trước, nhất định sẽ khiến cho những người hãm hại cô phải trả giá đắt.
Cũng sẽ không mơ ước xa vời người không thuộc về mình.
Cố Minh Tuyết cầm một bộ lễ phục đi vào, ánh mắt điềm đạm ngây thơ nhìn Cố Nhất Nặc: "Chị, xin lỗi, em đã lỡ tay làm bẩn bộ lễ phục của chị rồi, đây là lễ phục của em, có thiết kế giống của chị, chị mặc bộ này của em đi."
Cố Nhất Nặc hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một cụ cười, cô không thể để Cố Minh Tuyết nhìn ra cô có bất kỳ điều gì khác thường.
Cúi đầu nhìn bộ lễ phục ở trong tay Cố Minh Tuyết, lặp lại câu nói của kiếp trước: "Chị mặc của em, vậy em phải làm sao?"
"Hôm nay là tiệc sinh nhật của chị, em tùy tiện mặc gì cũng được, nhưng chị nhất định phải thật đẹp." Cố Minh Tuyết nở nụ cười ngây thơ, "Chị, mau thay đồ đi, khách tham dự đều đến gần đủ rồi."
"Được!" Cố Nhất Nặc nhận bộ lễ phục, đi vào trong phòng thay đồ, một khắc kia khi cửa phòng đóng lại, cô nhanh chóng lật qua lật lại kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện bên trong có một cái túi nhỏ, trong đó đựng một thứ bột màu trắng.
Bữa tiệc sinh nhật năm mười tám tuổi, cuộc sống của cô từ trên mây rơi xuống địa ngục, bị người hãm hại hít ma túy, và dưới sự làm chứng của Cố Minh Tuyết, người ta tìm thấy mấy thứ đó trong lễ phục của cô.
Cố MinhTuyết, cô cứ cười đi.
Nhà họ Cố ở G thị là gia đình cũng được coi là số một số hai, hôm nay, người đến tham dự bữa tiệc sinh nhật này đều là những nhân vật lớn có máu mặt.
Cũng chính là tận dụng bữa tiệc sinh nhật lần này, công bố với bên ngoài việc Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc đính hôn.
Nhà họ Lục.
Lục Dĩ Thừa!
Lòng cô vẫn không thể khống chế được mà dấy lên một sự đau đớn.
Cố Nhất Nặc thay xong lễ phục, từ trong phòng đi ra, Cố Minh Tuyết tươi cười tiến lại, thân thiết kéo tay Cố Nhất Nặc: "Chị, chị thật xinh đẹp."
Cố Nhất Nặc cười nhẹ, nhìn thấy sự ghen ghét chợt lóe lên trong đôi mắt của Cố Minh Tuyết.
Cô quay lại nhìn vào trong gương, lễ phục màu trắng vừa vặn làm nổi lên vẻ ngoài nổi bật của cô... ở giữa búi tóc được cài một chiếc vương miện nhỏ đính đầy kim cương.
Hôm nay, nhìn cô hệt như một cô công chúa tôn quý.
"Chị, em vừa mới đi lấy nước hoa quả, chị uống chút nước hoa quả trước đi, chờ lát nữa là chị có thể mở màn hoành tráng rồi."
"Minh Tuyết, chị hơi đói, em có thể ra ngoài lấy cho chị chút đồ ăn được không?", Cố Nhất Nặc nhận ly nước hoa quả, nhẹ nhàng lên tiếng.
Cố Minh Tuyết nhìn qua cốc nước hoa quả trong tay Cố Nhất Nặc, do dự một chút.
"Nếu không chúng ta ra ngoài đi, bây giờ khách tham dự cũng đến đầy đủ rồi." Cố Nhất Nặc nói xong liền muốn đặt ly nước hoa quả xuống đi ra ngoài.
"Chị, để em đi lấy cho chị, chị cứ ở trong này đợi em, hôm nay chị là nhân vật chính, không thể xuất đầu lộ diện sớm như thế được, em đi lấy chút điểm tâm mà chị thích ăn nhất." Cố Minh Tuyết lập tức ngăn lại, bước nhanh ra ngoài.
Cố Nhất Nặc cười lạnh lẽo, chậm rãi bước đến trước bàn, lắc lắc ly nước hoa quả, bờ môi đẹp khẽ cong lên một nụ cười nhẹ. Lấy gói bột trắng mới tìm được từ trong lễ phục ra, đổ hết vào trong.