Lục Dĩ Thừa ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô dỗ dành, "Đừng khóc, cũng lớn rồi, không thể giống như con nít được, động một tý là liền khóc."
Cố Nhất Nặc cố kìm nén cảm xúc của mình, chính là vẫn không thể ngăn lại nước mắt đang mãnh liệt trào ra.
Hắn càng nói, cô lại càng khóc dữ hơn, làm Lục Dĩ Thừa sợ tới mức im miệng luôn, không dám hé răng.
Tới bệnh viện, lúc Lục Dĩ Thừa ôm Cố Nhất Nặc đi gặp bác sĩ, cô còn đang sụt sịt, mắt mũi đều hồng hồng, thoạt nhìn rất đáng thương.
Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng này của cô, lập tức khắc sâu hiểu rõ một đạo lý, đó chính là sau này ngàn vạn lần không thể cãi nhau với cô, ngàn vạn lần không thể chọc cô tức giận, bằng không đến cuối cùng người vất vả vẫn là hắn.
Nhìn cô khóc lóc thảm thiết như vậy, trong lòng hắn đều đã bị bóp nát thành một đoàn! Sống lâu như vậy, trước nay đều chưa từng có cảm giác khó chịu như thế này.
Tiểu Lưu tìm một chiếc xe lăn mang tới, Lục Dĩ Thừa đem Cố Nhất Nặc đặt ngồi lên xe, tự mình đẩy cô đi khám bác sĩ.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra qua, chụp X quang, kết hợp kết quả kiểm tra, kê một ít thuốc kháng viêm tiêu sưng.
"Những ngày này, không thể hoạt động mạnh, khi đi cũng phải đặc biệt cẩn thận, theo như phim X quang này thì chỉ là trật khớp, cũng may là đã được xử lý tốt, không có tổn thương dây chằng, nhưng cũng phải chú ý, không được tổn thương thêm lần thứ hai."
"Cám ơn bác sĩ." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng cám ơn.
"Vị phụ huynh này cũng vậy, con gái mình bị thương, anh làm sao có thể tự mình xử lý! Lỡ như xử lý không tốt, như vậy sẽ tạo thành thương tổn lớn hơn."
Tiểu Lưu nghe bác sĩ nói, há to miệng, không tự chủ được nhìn sang Lục đại thiếu!
Cái ông bác sĩ này, không phải là cho rằng, Nhất Nặc tiểu thư là...... Con gái của đại thiếu đó chứ?!
Nhất Nặc tiểu thư đang mặc giáo phục, khóc đến nỗi mắt mũi đều đỏ cả lên, có vẻ hề hề đáng thương, bộ dạng thế này thoạt nhìn đích xác là không giống nữ sinh cao trung mười tám tuổi mà lại như học sinh cấp hai.
Nhưng mà, đại thiếu của bọn họ hẳn là nhìn không đến nỗi già như vậy chứ!
Mặt Lục Dĩ Thừa đã hoàn toàn đen thui!
"Bôi thuốc xong, cần phải xoa bóp một lát, trở về thì phiền mẹ đứa bé làm việc này." Bác sĩ không yên tâm dặn dò, vị phụ huynh này thoạt nhìn tính tình không tốt, chắc là sẽ không làm mấy việc này.
Cố Nhất Nặc hậu tri hậu giác, lúc này mới phát hiện ra, lời bác sĩ dặn dò như thế nào lại có điểm quái quái?
"Bác sĩ, ông cận thị bao nhiêu độ?" Lục Dĩ Thừa đột nhiên mở miệng hỏi.
Bác sĩ không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thừa, tuy rằng không rõ vị phụ huynh này tại sao lại hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời, "Tôi cận thị hai trăm độ."
"Tôi thấy có đến độ đấy? Hay là, ông mang kính chất lượng kém? Làm cho thị lực của mình giảm xuống trầm trọng!" Lục Dĩ Thừa lại nói.
Tiểu Lưu ở một bên, che miệng cười trộm.
Cố Nhất Nặc còn không có hiểu được tại sao Lục Dĩ Thừa lại nói như thế, chỉ là cảm thấy Lục Dĩ Thừa cũng quá là thần thông đi, chẳng những biết nối xương, ngay cả cận thị cũng nhìn ra được, chẳng lẽ hắn đã từng học y?
"Vị tiên sinh này, tôi mang chính là kính viễn thị!" Bác sĩ sửa lại cho đúng.
"Không sai, ông thật sự thích hợp mang kính viễn thị!" Lục Dĩ Thừa nói xong, đẩy Cố Nhất Nặc đi ra ngoài.
Tiểu Lưu nhìn bộ dáng ông bác sĩ tức giận đến trừng lớn hai mắt, lập tức tiến lên lấy đơn thuốc: "Bác sĩ, ông đừng nóng giận, đại thiếu nhà chúng tôi tâm tình không tốt lắm, cám ơn ông!"
Ra khỏi bệnh viện, Cố Nhất Nặc vừa định đứng lên khỏi xe lăn, đã bị Lục Dĩ Thừa chặn ngang bế lên, đi đến bên xe.
"Đại thiếu, chúng ta về Lục gia hay là về nhà Nhất Nặc tiểu thư?" Tiểu Lưu nhìn Lục Dĩ Thừa hỏi.
"Về Lục gia!"
"Về nhà tôi!"
Hai người đồng thời nói, Tiểu Lưu ngây ngẩn cả người, không biết rốt cuộc là phải nghe ai.
"Chân em bị thương, mấy ngày nay liền ở lại Lục gia đi, tiện cho tôi chăm sóc em."
"Không cần, tự tôi có thể chăm sóc bản thân mình." Cố Nhất Nặc lập tức phản bác.
Cô cũng không thể đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà, nếu Trình Thi Lệ không có cơ hội xuống tay mà nói, chỉ sợ sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu!
Từ lúc nghe xong đoạn ghi âm điện thoại của Trình Thi Lệ, cô mới phát hiện, quan hệ ở bên ngoài của Trình Thi Lệ còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của cô nhiều! Cô ngàn lần cũng không thể không cẩn thận được.
"Em không thích về nhà em!" Lục Dĩ Thừa lại nói.
"Anh có thể không tới, không cần miễn cưỡng chính mình!"
Hai người bốn mắt lườm nhau, ai cũng không muốn thỏa hiệp.
Một phút sau, Lục Dĩ Thừa bại trận!
"Đi Cố gia!"
Tiểu Lưu đổi hướng, chạy về hướng Cố gia.
Trên đường đi, Lục Dĩ Thừa cảm thấy trong lòng thật quá nghẹn khuất, cái cô gái nhỏ này, lá gan chính là càng ngày càng lớn hết mức, chẳng những dám cùng hắn cãi nhau, còn dám cùng hắn đối nghịch! Hắn cũng không biết, chính mình đây là xảy ra chuyện gì, không dưng lại cố tình lấy một cô học sinh, thật không có cách nào!
Xe chạy đến Cố gia, Cố Tùng Bác lập tức ra đón, ông ta còn tưởng rằng hôm nay Lục thiếu không tới!
"Lục thiếu, cậu đến rồi, mau vào nhà ngồi đi."
Lục Dĩ Thừa không để ý đến Cố Tùng Bác, trực tiếp bế Cố Nhất Nặc lên.
"Tự tôi có thể đi!"
"Tôi không muốn để em tự đi!"
Cố Tùng Bác nhìn một màn này, không biết có phải hai người không biết ngượng ngùng hay không, thẳng đến khi nhìn thấy trong tay Tiểu Lưu xách theo một ít thuốc, mới phát hiện Cố Nhất Nặc đi chân trần, chỗ mắt cá chân rõ ràng có vết thương.
"Tiểu Nặc, chân con bị làm sao?" Cố Tùng Bác lo lắng hỏi, nhìn dáng vẻ, quan tâm đến không được.
"Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị trật khớp thôi."
"Sao lại không cẩn thận như thế? Có nghiêm trọng không?" Cố Tùng Bác hôm nay thật sự là quá mức nhiệt tình.
Cố Nhất Nặc thật sự không muốn nhìn cái người là ba ruột của mình thêm nữa, ở trước mặt Lục Dĩ Thừa, giả vờ nói mấy lời lừa dối như có cảm tình, cô thấp giọng nói nhỏ với Lục Dĩ Thừa: "Chúng ta đi lên đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Lục Dĩ Thừa ôm cô đi lên lầu hai.
Cố Tùng Bác đi vào phòng khách, vội vàng phân phó, nhanh một chút chuẩn bị bữa tối.
Cố Minh Tuyết ở trong phòng bếp bận rộn, lần trước cô ta không có thăm dò sở thích của Lục Dĩ Thừa, biến khéo thành vụng, lần này cô ta nhất định phải biểu hiện cho thật tốt.
Mẹ nói, không yêu cầu anh Dĩ Thừa có thể rửa mắt mà nhìn cô ta, hiện tại chỉ cần cô ta làm cho anh Dĩ Thừa không chán ghét mình là được.
Nhưng mà, trong lòng Cố Minh Tuyết cực kỳ không cam tâm!
"Dì Lý, canh của tôi hầm xong chưa?"
"Cô hai, vừa mới hầm xong." Dì Lý bưng canh tới.
"Canh này tuy rằng không có làm ngực tôi có chuyển biến, nhưng mà khá tốt, uống xong cảm thấy đặc biệt có tinh thần, toàn thân đều thoải mái!" Cố Minh Tuyết bưng canh lên, một hơi uống xong.
Cái loại thoải mái này là không cách nào hình dung, cảm giác cả người đều nhẹ bẫng, lân lân sung sướng.
"Tiểu Tuyết!" Trình Thi Lệ gọi một tiếng, bà ta phát hiện, Tiểu Tuyết đứng ở đó, biểu cảm có chút không thích hợp. Bất quá bà ta cũng không có nghĩ nhiều.
"Mẹ, anh Dĩ Thừa đã xuống chưa?"
Trình Thi Lệ kéo Cố Minh Tuyết đến một bên trầm giọng dặn dò: "Hôm nay, con không được gây thêm chuyện gì sai lầm nữa đâu đấy, tốt nhất là đừng có mở miệng nói chuyện!"
"Mẹ!"
"Con biết rồi đó, con mà xúc động lên là chỉ biết biến khéo thành vụng, nghe lời mẹ!"
"Được rồi." Cố Minh Tuyết gật gật đầu.
......
Cố Nhất Nặc ngồi ở trên giường, trong tay cầm quyển bài tập tiếng Anh. Lục Dĩ Thừa tiếp tục xoa mắt cá chân cho cô. Chân cô bị hắn nắm trong lòng bàn tay, lúc mới bắt đầu, cô thật sự không thích ứng được, nhưng xoa bóp một hồi dần dần cô cũng quen được, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
"Vốn dĩ là đợi cuối tuần này, tôi muốn mang em và ông nội ra ngoài đi chơi một chuyến, xem ra chỉ có thể ở nhà đợi."
Cố Nhất Nặc bỗng nhiên nhớ đến lời mời của Bạch Duật.