Sau khi mấy người Lục Dĩ Thừa rời đi, toàn bộ quán bar yên tĩnh đến mức rớt một cây kim cũng có thể nghe thấy, mọi người còn chưa hết khiếp sợ.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên đánh vỡ sự yên lặng lúc này.
"Cô gái vừa nãy là ai? Có thân phận thế nào vậy? Chẳng những Bạch Duật che chở cho cô ta, Lục thiếu còn vì cô ta mà bị thương, Cận gia tam thiếu còn gọi cô ta một tiếng chị dâu!"
"Từ lúc nào mà G thị lại có một nhân vật tầm cỡ như vậy chứ?"
Diệp Điệu Kha lập tức nhìn sang Đỗ Thiên Thiên, "Cậu biết tiện nhân kia là ai không?"
"Vừa rồi tam thiếu kêu cô ta là chị dâu, chắc chắn cô ta chính là con gái của Cố gia Cố Nhất Nặc! Từ nhỏ được Lục lão gia định hôn làm con dâu nuôi từ bé của anh họ mình!" Đỗ Thiên Thiên là có nghe qua chuyện này, chỉ là chưa từng gặp qua Cố Nhất Nặc.
"Vậy cô ta và Bạch Duật thật sự không có quan hệ gì?" Diệp Điệu Kha thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên, giống như là nghĩ đến cái gì vậy, tức giận gầm nhẹ: "Vậy nếu như đã là vợ của Lục Dĩ Thừa, tại sao còn muốn tới câu dẫn Bạch Duật!"
Đỗ Thiên Thiên thật sự cảm thấy Diệp Điệu Kha yêu Bạch Duật yêu đến đầu óc mụ mị luôn rồi.
Chẳng lẽ còn không có phát hiện, Bạch Duật hiện tại áp khí đã thấp đến dọa người rồi sao?
Cho dù là Cố Nhất Nặc kia và Bạch Duật không có quan hệ gì, nhưng mà Diệp đại tiểu thư cũng không chiếm được người đàn ông này! Vĩnh viễn cũng sẽ không chiếm được!
Bạch Duật liếc mắt nhìn Diệp Điệu Kha một cái, xoay người rời đi.
"Bạch Duật! Anh đứng lại đó cho tôi!" Diệp Điệu Kha thất thanh gào to.
Bạch Duật lên xe, lấy di động ra, liên tiếp lưu loát nhả ra một tràng tiếng Anh, mỗi một câu đều mang theo ẩn nhẫn tức giận, đều là mệnh lệnh.
......
Cố Nhất Nặc đỡ Lục Dĩ Thừa đi vào bệnh viện, bác sĩ ở phòng cấp cứu lập tức giúp Lục Dĩ Thừa rửa vết thương.
Còn may, hôm nay phòng cấp cứu không đông người, lúc rửa vết thương Cố Nhất Nặc đều ngồi trông chừng ở sát một bên.
"Bác sĩ, tay anh ấy sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không? Sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
Lục Dĩ Thừa ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, tóm lại là vẫn có vài phần lo lắng cho anh! Tức khắc cơn giận trong lòng đã nguôi đi không ít.
Bác sĩ lắc đầu, "Không sao, vết thương không sâu lắm, chú ý không để nhiễm trùng cảm nhiễm là được."
Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may, cánh tay của anh không sao, "Cám ơn bác sĩ."
Vừa cúi đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Dĩ Thừa, cô lập tức xoay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Băng bó vết thương xong phải đi truyền hai bình nước, sau đó có thể về nhà, ngày mai tới thay băng và kiểm tra lại, đi lấy thuốc đi, đến phòng bệnh truyền nước biển đi." Bác sĩ lại dặn dò thêm lần nữa.
"Được, cám ơn bác sĩ." Cố Nhất Nặc đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Dĩ Thừa đột nhiên kéo tay cô, đem cô túm trở về, một tay ôm eo cô, khuôn mặt dán ở trong lòng ngực mềm mại của cô.
Động tác thân mật như thế khiến Cố Nhất Nặc đỏ bừng mặt. Bốn phía đều là bác sĩ y tá, anh đột nhiên ôm cô như vậy làm cô cũng không dám ngẩng đầu. Lúc này tự dưng thấy anh sao lại giống một đứa con nít đến lạ, cũng không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười.
Nhưng mà cô cũng không có đẩy anh ra.
"Tôi đi lấy thuốc trước, anh ở đây đợi tôi một lát, lát nữa tôi sẽ qua đây tìm anh, có được không?" Cô thử nhẹ giọng dụ dỗ.
"Không được! Tôi mất máu quá nhiều, đầu có chút choáng váng! Đợi một lát, Tiểu Lưu sắp tới rồi, để cậu ta đi lấy thuốc, em ở đây với tôi." Lục Dĩ Thừa nói rồi lại ôm cô chặt hơn.
"Bác sĩ, anh ấy nói rất chóng mặt, có phải là do mất máu quá nhiều hay không?" Cố Nhất Nặc lại sốt ruột nhìn bác sĩ.
"Chiếu theo thể trạng của vị tiên sinh này, hẳn là không suy yếu đến mức như vậy đâu."
Lục Dĩ Thừa ngẩng đầu trừng bác sĩ, bác sĩ lập tức cúi đầu, chăm chú nhìn vào máy tính viết bệnh án.
Cố Nhất Nặc cũng không động đậy, để mặc cho anh ôm như thế.
Cũng không biết Cận Tư Nam đi đâu nữa! Đem bọn họ vứt tới bệnh viện xong liền chạy mất hút.
Lúc này, Cận Tư Nam vừa quay trở lại quán bar, phát hiện cái quán bar này đã bị phong toả, lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Lục Đại thiếu thật sự nổi giận, cho dù là người của Diệp gia cũng sẽ không buông tha!
Điện thoại chuyển được.
"Là tôi Cận Tư Nam! Có phải là có người báo án hay không, làm quán bar Phượng Hoàng bị niêm phong? Ngoài ra, giúp tôi điều tra xem là ai báo cảnh sát! Gửi CCTV theo dõi trong quán cho tôi một phần!"
Ai ngờ bên kia điện thoại lại truyền đến một tràng âm thanh ú ớ: "Tam thiếu, chuyện ở quán bar Phượng Hoàng không có người báo án, là cấp trên trực tiếp gọi điện thoại hạ lệnh đi điều tra! CCTV cũng không có ở chỗ chúng tôi, không phải chúng tôi tiếp nhận."
"Không phải các cậu tiếp nhận? Vậy còn có thể đi đâu?" Khẩu khí của Cận Tư Nam có vẻ ngờ vực.
"Cái này, tôi cũng không biết."
Không biết? Cận Tư Nam cảm thấy thật là kỳ quái!
Lại hỏi tiếp: "Cấp trên nào?"
"Tam thiếu, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cấp trên là chỉ Đế Đô bên kia trực tiếp hạ lệnh, đến nỗi những chuyện khác tôi thật sự không biết, tôi nghe nói anh và Lục thiếu cũng ở đó, chuyện này không liên quan đến mấy anh đó chứ?"
"Chúng ta là nạn nhân!"
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tôi đoán là đêm nay ở bar Phượng Hoàng có một nhân vật rất có máu mặt! Tam thiếu, nếu như anh muốn biết, hay là đi dò hỏi mấy mối quan hệ bên Đế Đô kia xem có thể tra ra được cái gì hay không."
"Được, bye." Cận Tư Nam cất di động, một bụng hờn dỗi.
Là kẻ nào dư công rồi nghề đi xen vào việc người khác đây? Thế nhưng lại quản đến trên đầu cậu ta và Lục thiếu!
Chẳng lẽ là Diệp gia? Không có khả năng, Diệp gia còn không có cái bản lĩnh này, dám đồng thời đắc tội Lục gia và Cận gia!
Huống hồ, Lục Dĩ Thừa cũng chưa có nói là phải giải quyết như thế nào, Diệp gia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vậy sẽ là ai đây?
Lục thiếu phân phó, cần phải điều tra cho ra! Cũng dám làm trò trước mặt Lục thiếu, hạ độc thủ với Cố Nhất Nặc, Diệp đại tiểu thư đúng thật là không muốn sống nữa mà.
Cận Tư Nam lại gọi một cuộc điện thoại, thông qua các mối quan hệ với Cận gia, điều tra rõ việc này.
Tiểu Lưu vội vàng chạy tới bệnh viện, liền nhìn thấy đại thiếu ôm Nhất Nặc tiểu thư, còn ở trong phòng cấp cứu.
"Tiểu Lưu, anh mau đi lấy thuốc đi!" Cố Nhất Nặc lập tức gọi Tiểu Lưu.
"Được, Nhất Nặc tiểu thư, tôi đi ngay đây, đại thiếu cậu ấy không sao chứ?"
"Không sao, có thể là do mất máu quá nhiều, có chút không thoải mái, đợi anh ấy truyền nước xong là có thể về."
"Vậy thì tốt rồi, chỉ cần đại thiếu không sao thì tốt rồi, đúng rồi Nhất Nặc tiểu thư, lão gia nói, muốn cô gọi lại cho lão gia, lão gia rất lo cho đại thiếu."
"Được, tôi gọi ngay đây." Cố Nhất Nặc lấy di động ra, còn chưa có bấm xong số điện thoại của ông nội, Lục Dĩ Thừa đã đoạt mất.
"Tự tôi gọi đi."
"Cũng được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, "Ông nội nghe được giọng anh thì sẽ yên tâm hơn một chút."
"Tôi không còn sức, em giữ hộ tôi đi." Lục Dĩ Thừa tiếp tục ôm chiếc eo nhỏ mềm mại của cô, lại tiếp tục dán mặt mình qua.
Điện thoại chuyển được, Cố Nhất Nặc cầm điện thoại giúp anh, đặt ở bên tai anh.
"Có chuyện gì? Tại sao lại bị thương?" Bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói quan tâm của Lục lão gia.
"Con không sao, chỉ bị chút thuỷ tinh cứa vào tay thôi."
"Nhất Nặc đâu? Con bé không sao chứ? Cái thằng nhóc lưu manh này, tại sao lại mang nó đến mấy chỗ đó hả? Còn may, Nhất Nặc không bị làm sao, nếu như Nhất Nặc mà bị thương, thì con liền trở về đợi hầu hạ gia pháp đi!"
Lục Dĩ Thừa dịch điện thoại ra xa một chút, lỗ tai anh sắp bị ông nội làm cho điếc luôn rồi.
Cố Nhất Nặc cũng nghe rõ ràng rành mạch lời Lục lão gia nói, muốn giải thích một chút, chuyện cô đến quán bar đó không liên quan gì đến Lục Dĩ Thừa, cái nồi này không thể bắt Lục Dĩ Thừa tới gánh được.
Lục Dĩ Thừa lại nắm tay cô, kéo điện thoại tới bên tai, "Được rồi, được rồi, con biết rồi, lần sau không dám nữa, nội nghỉ sớm một chút đi, lát nữa bọn con sẽ về."