Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Dĩ Thừa ăn một hơi hết một chén cháo, lập tức hỏi ngay: "Còn nữa không?" (Anh tham ăn vãi.)

"Còn, để tôi đi múc thêm cho anh."

"Cháo này nấu như thế nào, sao lại ngon như vậy?"

"Lấy mấy loại hạt cần nấu đập vỡ ra rồi trộn chung với nhau, sau đó từ từ hầm nhuyễn. Phải canh lửa, nhất định phải để lửa lớn rồi khuấy liên tục đến khi mềm rồi mới tắt lửa."

Trách không được, hầm đến tinh tế như vậy, hương thơm đúng là không thể diễn tả được, vị cũng cực ngon.

"Tôi sợ giờ này cũng muộn rồi, nấu nướng có hơi ồn ào cho nên giờ chỉ làm ít đậu phộng với nấm mèo thôi, không biết là anh có thích ăn hay không nên tôi chỉ làm một ít, có thể khai vị."

Nói xong, Cố Nhất Nặc gắp một đũa thức ăn, đưa tới trước mặt anh.

Lục Dĩ Thừa thử một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, đậu phồng giòn tan béo béo kết hợp với nấm mèo giòn mát thơm ngọt làm đánh thức vị giác nơi đầu lưỡi anh.

Không chỉ là ăn ngon, còn có thể khiến người ta muốn ăn thêm nhiều hơn nữa!

Lục Dĩ Thừa ăn một hơi hết ba chén cháo, ăn hết sạch thức ăn trên bàn mà vẫn cảm thấy đói.

"Em làm quá ít." Lục Dĩ Thừa oán giận nói.

"Bình thường sức ăn của anh đâu có nhiều như vậy, đều ăn rất ít." Cố Nhất Nặc cảm thấy cô làm như vậy đã tính là nhiều rồi.

"Bởi vì em nấu rất ngon, tôi thích."

Cố Nhất Nặc được anh khen một cách thẳng thắn như vậy, có chút thẹn thùng.

Phải biết rằng ở kiếp trước sau khi gả cho anh xong, cô bị bắt học nấu ăn, lúc vừa mới bắt đầu, thật sự là tay chân luống cuống, nhưng mà tưởng tượng đến có một ngày anh có thể ăn những món cô tự tay làm thì sẽ có bao nhiêu là hạnh phúc!

Cho nên cô mới cố gắng kiên trì, có được một tay tài nghệ, nhưng mà thẳng đến ngày đó, đến lúc cô chết, anh cũng chưa từng ăn qua một lần cơm cô tự tay nấu.

Nghĩ đến vậy, Cố Nhất Nặc liền cảm thấy trong lòng áp lực đến không thở nổi.

"Đi nghỉ ngơi đi, em cũng vất vả cả ngày rồi."

"Được, tôi đỡ anh lên lầu đi." Cố Nhất Nặc đứng dậy, đỡ Lục Dĩ Thừa.

Phòng dành cho khách ở Lục gia không có giường, chuyện này Cố Nhất Nặc cũng biết, cô đỡ Lục Dĩ Thừa về đến phòng, "Anh nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi ngủ ở sofa phòng khách."

Lục Dĩ Thừa kéo tay cô, túm trở về, "Trong lòng em hổ thẹn với tôi có phải không?"

"Hôm nay, nếu không nhờ có anh, có lẽ là hiện giờ tôi còn không biết ra sao rồi, là anh đã cứu tôi, hơn nữa lại bị thương, tôi muốn chăm sóc anh." Cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.

"Nếu em muốn chăm sóc tôi, vậy giúp tôi tắm rửa một cái đi."

Tắm?! Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, trợn to hai mắt, lập tức lắc lắc đầu: "Không, không không, tôi...... Tay anh bị thương, không thể dính nước được!"

"Chính là bởi vì tay tôi bị thương không thể dính nước được, cho nên mới kêu em tắm giúp tôi."

"Tôi...... Không được." Cô lắc đầu, vẻ mặt kháng cự.

"Em còn nói, em ở lại là vì chăm sóc tôi? Người tôi dính đầy máu, em để tôi thế này mà đi ngủ sao?"

Cố Nhất Nặc nhìn vết máu trên người anh, trong lòng đang không ngừng giằng co, "Chỉ tắm phần thân trên thôi được không?"

"Chẳng lẽ em còn muốn giúp tôi tắm rửa nửa người dưới?" Lục Dĩ Thừa cười hỏi.

"Không có! Tôi mới không có ý nghĩ như vậy!" Cố Nhất Nặc lập tức phản bác, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như sắp trích được máu.

Lục Dĩ Thừa kéo cô đi vào trong phòng tắm.

Vừa vào tới trong phòng tắm, Cố Nhất Nặc liền khẩn trương không biết lúc này phải làm gì mới tốt, không gian chật hẹp như thế chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa cô còn phải giúp anh tắm rửa!

"Cởi quần áo tôi ra đi!"

Cố Nhất Nặc giơ tay, tháo cúc áo cho anh từ trên xuống dưới.

"Em quá chậm, lại còn như thế nữa thì trời sẽ sáng luôn!"

"Vậy anh tự mình cởi đi!"

Lục Dĩ Thừa chỉ còn một bàn tay có thể tự do hoạt động, trực tiếp xé rách áo sơmi, những múi cơ ngực cân xứng nháy mắt phô bày ra trước mắt cô, một đợt sóng nhiệt bỗng chốc kéo đến, phả ra trên gò má cô.

Cố Nhất Nặc chỉ cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, lập tức xoay người đi không dám nhìn anh.

Nhưng mà, chỉ là trong nháy mắt, đợi đến lúc cô quay người lại, lại nhìn thấy một màn càng xấu hổ hơn!

"Lục Dĩ Thừa, anh nhanh mặc quần vào!"

"Lúc tắm rửa em mặc quần sao?"

Cố Nhất Nặc duỗi tay bưng kín mặt, che gương mặt nóng rát của mình lại, "Anh nói, chỉ tắm phần trên, không tắm phía dưới."

"Tôi không có yêu cầu em tắm phía dưới, phần dưới eo em không chạm vào là được rồi."

Thế này thì không có cách nào mà tắm được! Cố Nhất Nặc quả thực muốn hỏng mất!

Lục Dĩ Thừa kéo bàn tay nhỏ của cô lại, lấy bông tắm đặt vào tay cô, giống như là sợ cô đổi ý chạy trốn vậy, mở vòi nước nóng ra phun lên ngực mình, lại bắn tung toé lên người Cố Nhất Nặc.

Cô lập tức điều chỉnh hướng của vòi hoa sen, sợ nước phun trúng cánh tay bị thương của anh.

Chỉ trong tít tắc, hai người đều bị ướt.

"Em cũng chỉ xoa xoa cho tôi thôi, không thêm được chút sữa tắm gì sao?"

Cố Nhất Nặc vội vàng buông vòi hoa sen, cầm lấy chai sữa tắm ở một bên lên, dịch ra sau lưng Lục Dĩ Thừa, nhẹ nhàng xoa xoa cho anh.

Bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào Lục Dĩ Thừa, giống như là chạm đến mỗi một dây thần kinh mẫn cảm của anh, anh đứng ở đó l, trong đầu, đã đem Cố Nhất Nặc ăn sạch sẽ vô số lần!

"Em cũng chỉ biết xoa xoa phía sau thôi sao?"

Cố Nhất Nặc sửng sốt một chút, chậm rãi dịch tới trước mặt anh, bàn tay nhỏ bắt đầu kỳ cọ từ bờ vai của Lục Dĩ Thừa, anh hắn quá cao, cô muốn tắm cho anh thì phải vươn tay ra hết mức.

Tư thế như vậy...... Giống như là ôm anh, thân mật xấu hổ.

Lục Dĩ Thừa vươn tay, ôm eo cô.

"A!" Cố Nhất Nặc kinh hoảng kêu lên một tiếng, khống chế không được ngã vào trong ngực Lục Dĩ Thừa, chóp mũi còn dính một ít bọt xà phòng, thoạt nhìn mềm mại yêu kiều, rất đáng yêu!

"Lục Dĩ Thừa, không cần, không cần!" Cô luống cuống.

"Tôi cũng đâu có làm gì em, em la cái gì!"

"Tôi...... Tôi......" Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng bừng, ư hự cả buổi cũng trả lời không được.

Lục Dĩ Thừa nắm bàn tay nhỏ của cô kéo thẳng xuống dưới, đem "người anh em" của mình giao vào trong tay cô.

Cố Nhất Nặc bị dọa sợ, vội vàng buông tay, anh lại ấn giữ tay cô, nắm lấy nó!

Cô buông ra, anh giữ lại.

Cô buông ra, anh giữ lại.

"Không cần tắm chỗ này! Lục Dĩ Thừa, anh buông tay tôi ra." Cố Nhất Nặc bị doạ đến phát hoảng, hai tay cô cũng không thoát được sức lực một bàn tay của anh.

Anh thế nhưng lôi kéo cô, làm loại chuyện như vậy!

Đột nhiên, lòng bàn tay nóng bừng lên, cô có cảm giác đầu mình cũng ong ong theo!

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên của Lục Dĩ Thừa, rốt cuộc anh cũng buông tay của cô ra, tựa cằm vào bả vai cô.

Một khoảng thời gian ngắn, cô mới khôi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng rụt bàn tay nhỏ của mình ra, cái cảm giác này......

Cô đã sắp khóc!

"Giúp tôi xả nước." Lục Dĩ Thừa dán ở bên tai cô nói.

Cố Nhất Nặc không để ý tới anh, xoay người đặt tay lên bồn rửa tay.

Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng của cô, phát hiện quần áo của cô đã ướt hết, dính sát vào người, tuy rằng là quần áo bình thường mặc ở nhà nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng gợi cảm!

Ngọn lửa vừa mới tiêu xuống, nháy mắt lại bốc lên bừng bừng.

Nhưng mà anh biết, thực hiện được lần đầu tiên, anh sẽ không thực hiện được lần thứ hai.

Anh không dám làm xằng làm bậy, bởi vì cô gái nhỏ này lúc này lại không rên lấy một tiếng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Cố Nhất Nặc rửa sạch tay mình mới xoay người lại, xoa sạch sẽ chính mình tay nhỏ, chuyển qua tới, sét đánh không báo trước, giáng một cái tát lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Dĩ Thừa!

"Xả cái rắm nhà anh chứ xả!" Cô gái nhỏ xoay người đi ra ngoài, dập sầm cửa lại.

---

Ta trả nợ trễ. Sr mọi người nha.

Thử hỏi trên đời có đứa nào -h đêm xách mắm nêm ra ăn ko, lại còn bưng ốc với mắm nêm lên giường ăn nữa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio