Các nàng vui lòng quay ngược lại đọc chương nha, tại ad cập nhật chung với cái dòng thông báo hôm bữa.
---
Nụ cười của Cố Nhất Nặc lập tức cứng lại, "Không có việc gì, không có gì xảy ra cả."
Bạch Duật biết, chắc chắn là có chuyện, chỉ là Lục Dĩ Thừa đều đã phong toả hết tất cả tin tức, anh ta biết, trước đó không lâu, Nặc Nhi dọn đến Lục gia ở.
Bất quá, Lục Dĩ Thừa không có ở đó.
"Nặc Nhi, nếu như em rảnh, vậy chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi?" Bạch Duật mời.
Cố Nhất Nặc nhìn lại hướng ở cách đó không xa, ông nội và Tiểu Lưu bọn họ còn đang đợi cô, cô đã sớm đáp ứng với ông nội rồi, hôm nay thi xong sẽ đi ra ngoài ăn mừng một chút.
"Hôm nay tôi có việc bận rồi, hôm nào đi."
"Cũng được, nếu rảnh, lúc nào em cũng có thể gọi điện cho tôi, hoặc là trực tiếp đến phòng vẽ tranh tìm tôi."
"Được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, "Bạch Duật, ông nội còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây."
Bạch Duật nhìn cô vẫy vẫy tay, nhìn cô lên xe xong, lúc này mới xoay người rời đi.
Lục lão gia đem một màn vừa rồi thu hết vào trong đáy mắt, Cố Nhất Nặc vừa lên xe, liền nhịn không được dò hỏi: "Nhất Nặc, người vừa nãy là ai vậy?"
"Là Bạch Duật."
"Hắn chính là họa sĩ nổi tiếng?"
"Đúng vậy ạ."
"Trách không được, có khí chất xuất chúng như vậy." Lục lão gia có cảm giác, ánh mắt người đó nhìn Nhất Nặc bảo bối nhà ông là liếc mắt đưa tình, không phải là thích Nhất Nặc bảo bối nhà ông rồi đấy chứ?
Aizz, thật là đau đầu thay thằng cháu đích tôn nhà mình.
Hôm nay Lục lão gia cố ý chọn một nhà hàng chuyên các món Trung có hương vị rất ngon để chúc mừng Cố Nhất Nặc thi xong thuận lợi.
Lúc đang ăn cơm, Lục Dĩ Thừa gọi điện thoại tới. Cố Nhất Nặc cố ý đi đến một chỗ yên tĩnh mới nghe máy.
"Thi xong rồi?"
"Ừm."
"Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt, đặc biệt là những bài anh đã phụ đạo cho em, giúp em rất lớn, cám ơn anh."
"Chỉ nói cám ơn thôi sao?"
Cố Nhất Nặc không nói gì, tuy rằng Lục Dĩ Thừa ở bên kia điện thoại đều có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ của cô nhất định là đỏ lên rồi. Một cảm giác nhung nhớ điên cuồng bùng lên trong lòng.
"Tiểu Nặc, anh nhớ em."
Tim Cố Nhất Nặc khẽ run lên, bị giọng nói của anh làm cho xúc động. Bàn tay nhỏ đang nắm điện thoại không tự chủ được tăng thêm sức lực, cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Lục Dĩ Thừa đợi nửa ngày, cũng không thấy cô trả lời lại, lập tức dời đề tài, "Chuyện đi du lịch đã bắt đầu lên kế hoạch chưa?"
"Ừm, em muốn hỏi một chút, có phải là chỉ có hai chúng ta đi thôi?"
"Ừ, bằng không em còn muốn ai đi cùng nữa?"
Tim Cố Nhất Nặc bắt đầu đập gia tốc, "Em có điều kiện, anh cần phải đồng ý."
"Có điều kiện gì."
"Chính là lúc chúng ta đi du lịch cần phải thuê hai phòng riêng, còn có, còn có, anh không được có cái tâm tư như vậy."
"Được, được, nghe em." Lục Dĩ Thừa thuận miệng đáp ứng.
Cố Nhất Nặc có cảm giác anh trả lời cho có lệ vậy, lại mang theo vài phần tức giận uy hiếp, "Nếu như anh làm không được, tôi sẽ không đi."
"Làm được, anh hứa." Lần này, Lục Dĩ Thừa đã đứng đắn hơn nhiều.
Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi hơi hơi cong lên, cô đã có chút chờ mong chuyến du lịch này.
Trở về Lục gia, Cố Nhất Nặc liền vội vàng tra tìm tư liệu, tra hết một lượt các cảnh đẹp ở gần Lạc Y Cung, cầm lấy tập giấy vẽ ở một bên lên, bắt đầu lên hành trình. Một tập tranh, ngồi sắp xếp thời gian hành trình, đến lúc khép lại đã quá giờ đêm.
Cầm lấy lịch để bàn lên khoanh lại một chút, Lục Dĩ Thừa đến tháng tám mới có thể trở về, còn hơn một tháng nữa, bỗng nhiên cô cảm giác thời gian sao thật là dài.
Kết quả thi đại học đều đã không còn quan trọng, hiện giờ trong đầu cô đều là đang tưởng tượng đến chuyến du lịch kia thôi, bất tri bất giác, khóe môi cô lại phiếm một nụ cười.
Cô muốn mang theo tập giấy vẽ này, đi đến nơi nào có cảnh đẹp cô sẽ vẽ lại, nhất định là sẽ rất đáng giá trân quý. Ôm theo khát khao vô hạn cùng chờ mong mà chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nhất Nặc bị điện thoại đánh thức, lấy ra vừa thấy thế nhưng là Cố Tùng Bác gọi tới.
"Tiểu Nặc à? Đã dậy chưa?"
"Ba, có chuyện gì sao?"
"Ngày hôm qua, con thi đại học xong, ba bận quá, không rảnh gọi điện cho con. Hôm nay có thể về nhà một chuyến hay không? Lần trước, bản kế hoạch ba đưa cho con còn để ở nhà, nếu con không có thời gian trở về, ba cho người đem đến Lục gia cũng được."
"Không cần đâu, ba, đợi lát nữa con trở về lấy."
"Được, lần trước Lục thiếu nói, muốn dẫn con đi gặp Lục tiên sinh cùng Lục thái thái, có nói là khi nào đi hay không?"
"Còn chưa có nói."
"Tiểu Nặc, sắp tới chính là sinh nhật của Lục phu nhân, con đã nghĩ ra là chuẩn bị quà gì mừng sinh nhật Lục phu nhân chưa? Lần trước ba đưa tiền có đủ không? Muốn ba chuẩn bị thêm tiền cho con không?"
"Không cần đâu." Cố Nhất Nặc trực tiếp cự tuyệt.
Căn bản là cô không muốn đi dự sinh nhật Lục phu nhân, kiếp trước, lúc cô đi mừng sinh nhật Lục phu nhân, chuyện xảy ra ngày hôm đó cô còn nhớ rất rõ ràng ở trong đầu, cô không muốn bị Lục phu nhân coi mình như là ăn mày, đi đến trước mặt người của Lục gia, vẫy đuôi lấy lòng.
"Con nhất định phải chọn một món quà cho thật tốt, bất kể là quý giá ra sao, chỉ cần có thể khiến cho Lục phu nhân thích, bao nhiêu tiền đều không quan trọng, có biết không? Không đủ tiền thì tìm ba lấy." Cố Tùng Bác lại dặn dò một câu.
"Con biết rồi."
Cúp điện thoại, tâm tình Cố Nhất Nặc trở nên thật phức tạp, mặc kệ là quà cô chọn quý giá đến mức nào, Lục phu nhân cũng sẽ không để vào trong mắt.
Kiếp trước, sau khi thi đại học xong, cô thi đậu vào đại học H, cứ ngỡ rằng cô đã chứng minh được thực lực của bản thân rồi, càng muốn tranh thủ khiến cho Lục phu nhân có hảo cảm với mình, mua một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy có giá hơn một triệu, mang theo bản kế hoạch đó, tự tin tràn đầy đi đến Đế Đô.
Lúc nhìn thấy cô, ánh mắt Lục phu nhân ngập tràn vẻ khinh bỉ, trực tiếp sai người đuổi cô ra khỏi yến tiệc, chẳng những cô không có giành được hảo cảm của Lục phu nhân mà thậm chí còn bị nhục nhã đến không chốn dung thân.
"Cô cho rằng cô có hôn ước với Dĩ Thừa nhà tôi thì tôi liền sẽ coi cô là người của Lục gia sao? Cố Nhất Nặc, cô có điểm nào có thể xứng với Dĩ Thừa nhà tôi? Đem tên của cô đặt cùng với tên của Dĩ Thừa chỉ khiến cho tôi cảm thấy thật là xấu hổ!"
"Bản kế hoạch? Cha của cô bàn tính hay quá cơ đấy! Chưa gì đã muốn Lục gia đầu tư một tỷ? Còn muốn mở rộng công ty đến Đế Đô? Cố Nhất Nặc, cô thì đáng giá được bao nhiêu? Loại người như cô, ra sofa nằm ngửa cả đêm nhiều nhất cũng chỉ được một ngàn đồng bạc là cùng?"
Cố Nhất Nặc hít sâu một hơi, không muốn nghĩ đến chuyện của quá khứ nữa.
Tiệc sinh nhật của Lục phu nhân cô sẽ không đi, càng sẽ không đi để tự rước lấy nhục!
......
Đế Đô, Lục gia.
Lục phu nhân đang nhàn nhã uống trà, tay cầm một quyển tạp chí, tùy tay lật xem, trong biệt thự phong cách châu Âu, người giúp việc bận rộn đi lại.
"Cô, con nghe nói, ba của Diệu Kha đã bắt cậu ấy tạm nghỉ học, anh trai cậu ấy là đại sứ ở F quốc, nghe nói cũng bị rút về, bây giờ đang làm trong Bộ ngoại giao, chức vụ rất là thấp kém."
"Nói như vậy là chuyện của Diệp gia càng không liên quan gì đến Dĩ Thừa." Lục phu nhân buông chiếc tách sứ xuống, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này, cuối cùng cũng trôi qua.
"Con nha đầu kia của Diệp gia bị chiều hư rồi, chuyện này cũng xem như là để cho nó nhớ cho kỹ đi, biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tuy rằng Diệp gia có quyền có thế, cũng chưa có lớn đến mức để cho nó hành xử vô pháp vô thiên! Còn cả con nữa, tính tình phải kiềm chế bớt lại, đừng có đi gây phiền phức cho ba con."
nghĩa là trên trời còn có trời, người tài còn có người tài hơn.
"Cô, cũng đâu phải là cô không biết, còn không phải là bởi vì cái con Cố Nhất Nặc kia sao, nếu không phải là cô ta đẩy con thì sao Diệu Kha lại có thể động tay động chân với cô ta được chứ."
Lục phu nhân vừa nghe đến tên Cố Nhất Nặc, ấn đường liền nhíu lại.
---
Lời của tác giả:
Không phải ta không muốn để cho Lục Đại thiếu sống yên ổn, mọi người đoán xem, lúc này hai người họ ngọt ngào như đôi tình nhân, tiếp theo hai người có thành đôi luôn hay không?
Lục Đại thiếu: Ta muốn bóp chết tác giả.
TG: Sao cơ? cậu muốn bóp chết tôi? Một giây sau xuống làm nam phụ, cậu có tin hay không? Cay cú sao? Bao nhiêu là truyện trọng sinh, người ta đều là nam phụ bị vùi dập, trọng sinh xong, tôi còn giữ nguyên địa vị nam chính cho cậu, cậu còn muốn bóp chết tôi?
Lục Đại thiếu:......