Cố Tùng Bác xoa xoa sau gáy đau nhức của mình, Tiểu Nặc và Tiểu Tuyết đều là con gái của ông ta, bây giờ lại thành ra như vậy, ông ta cũng không biết rốt cuộc thì đâu mới là chân tướng.
"Tiểu Tuyết! Ba hỏi con một chuyện! Có phải là con thật sự nghiện ma túy rồi không?"
Cố Minh Tuyết lập tức xụi lơ, ngã ngồi ra đất, khóc lóc gật đầu.
Cố Tùng Bác bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm!
Con gái ông ta, con gái của Cố Tùng Bác làm sao lại có thể dây vào mấy thứ này!
"Con lên lầu nghỉ ngơi đi, để ba bình tĩnh suy nghĩ một lát."
"Ba, mẹ đã như vậy, Tiểu Tuyết chỉ có ba là có thể dựa vào, ba, Tiểu Tuyết rất oan ức, ba nhất định phải cứu con, con sợ quá."
Cố Minh Tuyết bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Tùng Bác, khóc không thành tiếng.
Rốt cuộc Cố Tùng Bác cũng có chút mềm lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Minh Tuyết, an ủi: "Đi nghỉ ngơi đi, ba sẽ nghĩ cách, được không?"
Lập tức Cố Minh Tuyết giống như là có được sự tin tưởng vô hạn, gật mạnh đầu. Cô ta biết mà, ba sẽ không bỏ mặc mình! Mình chính là niềm kiêu hãnh của ba! Ba nhất định sẽ ra mặt cho mình, nhất định sẽ đi tìm Cố Nhất Nặc, chuyện này, tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy được!
Cố Tùng Bác ngồi ở trên sofa, châm một điếu thuốc, ngồi suy nghĩ rất lâu.
Sáng sớm hôm sau, có mấy người lạ mặt đến Cố gia.
Cố Minh Tuyết rời giường xuống dưới lầu, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đêm qua là một đêm mà cô ta được ngủ ngon nhất trong thời gian gần đây.
Dưới lầu có mấy người xa lạ đang ngồi nói chuyện với Cố Tùng Bác.
"Ngài yên tâm đi Cố tiên sinh, nơi này của chúng tôi chuyên nghiệp, chính quy, hơn nữa lại bảo mật thông tin, thời gian ngắn hiệu quả nhanh."
"Ừm." Cố Tùng Bác gật gật đầu.
"Ba, mấy người này là ai vậy?" Cố Minh Tuyết đi đến phòng khách, vẻ mặt tò mò nhìn mấy người đó.
"Cố tiểu thư, chúng tôi là tới đây đón cô."
"Đón tôi? Đi đâu vậy?"
"Đợi con cai nghiện xong ba sẽ sắp xếp lại mọi thứ cho con, sẽ nói với bên ngoài là sức khoẻ con không tốt cho nên đã đi nghỉ dưỡng một thời gian. Chuyện của con sẽ không truyền ra ngoài, cho dù là sau này con không đậu vào H đại thì cũng có thể học trường khác, ba tin vào năng lực của con." Cố Tùng Bác vẫn là không muốn từ bỏ một đứa con gái ưu tú như thế.
Cho dù không thể tốt số được như Tiểu Nặc, gả vào Lục gia. Sau này cũng có không ít nhà hào môn có thể gả, ít nhất còn có thể mang lại cho ông ta một ít lợi ích.
Đây mới là con gái ngoan của Cố Tùng Bác.
"Ba! Con không đi! Con không cần đi! Con không tới cái chỗ quái quỷ đó đâu!" Cố Minh Tuyết đã từng tới trung tâm cái nghiện mà Trình Thi Lệ sắp xếp, đó quả thực chính là ác mộng của cô ta!
"Phải đi!" Khẩu khí của Cố Tùng Bác không hề có ý thương lượng.
"Ba, vậy Cố Nhất Nặc thì sao? Nó hại mẹ và con thành như vậy, ba không định trả thù cho con và mẹ sao?"
"Trả thù?" Cố Tùng Bác lắc lắc đầu, trong mắt có vài phần lạnh lẽo, "Tiểu Nặc cũng là con gái của ba, không có chứng cứ gì mà con lại chỉ trích nó như vậy, con thật khiến ba quá thất vọng!"
"Ba! Thật sự là nó! Thật sự là nó!" Cố Minh Tuyết quả thực là không thể tin được, ngày hôm qua ba còn làm chủ cho mình, tại sao hôm nay ngủ một giấc tỉnh dậy lại đột nhiên bảo vệ cho con tiện nhân Cố Nhất Nặc kia!
"Ba thấy hai mẹ con con giống nhau rồi đấy, tinh thần có vấn đề! Mấy người còn chờ cái gì nữa, nhanh đưa nó đi đi!" Cố Tùng Bác nói với mấy người đang đứng ở một bên.
"Không cần! Đừng đụng vào tôi!" Cố Minh Tuyết vừa hét lên vừa lao ra ngoài.
Còn chưa chạy được đến cửa đã có một người ngăn cô ta lại, bẻ ngoặc tay cô ta ra sau, giữ chặt lại, một người khác cầm kim tiêm tiêm vào một liều thuốc an thần, mấy người lôi kéo cô ta leo lên một chiếc taxi.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến ba phút.
Cố Tùng Bác ngồi trên sofa thở ra một hơi dài, cầm lấy điện thoại bấm số máy của Cố Nhất Nặc.
"Alô, ba." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Nhất Nặc.
"Tiểu Nặc à, gần đây sao rồi? Ở Lục gia cũng lâu như vậy rồi, có nhớ ba không?"
Cố Nhất Nặc đưa điện thoại di động ra xa một chút, nghe thấy những lời này, biểu tình cũng có chút xấu hổ, cô thật sự không quen nghe những lời như vậy.
"Ba, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có, cũng không có chuyện gì, chỉ là lâu rồi không gặp con cho nên thấy hơi nhớ, hay là hôm nay ba sẽ đến Lục gia thăm con?"
"Ba, có phải là vì chuyện bản kế hoạch lần trước?" Cố Nhất Nặc hỏi thẳng.
"Con nhắc ba mới nhớ, khi nào thì Lục thiếu mới trở về? Sắp tới là sinh nhật của Lục phu nhân rồi, nó nhất định sẽ về dự có phải không?"
"Không đâu, anh ấy không có thời gian để về."
"Vậy sao? Tiểu Nặc à, ba nói con nghe, Lục thiếu không về, con càng phải đi gặp mặt Lục phu nhân, bà ấy chính là mẹ chồng tương lai của con, nếu như có thể làm cho bà ấy thích con, vậy thì sau này ở Lục gia địa vị của con sẽ hoàn toàn khác biệt."
"Ba, ba cũng biết tính cách của Lục phu nhân, nếu con tùy tiện qua đó thì sẽ hoàn toàn ngược lại." Cố Nhất Nặc kiên nhẫn giải thích.
Cố Tùng Bác không nói, nhưng mà bản kế hoạch này quá quan trọng với ông ta. Bây giờ lối tắt hữu hiệu nhất chính là xuống tay từ chỗ Lục thiếu.
"Tiểu Nặc à, con thử suy nghĩ một chút, ba vất vả như vậy đều là vì cái gì, bản kế hoạch này nếu có thể được Lục tiên sinh duyệt, chúng ta sẽ kiếm được càng nhiều tiền, thân phận địa vị đều sẽ thay đổi, như vậy con ở Lục gia, cũng sẽ càng có trọng lượng hơn, con giúp ba chính là đang giúp chính bản thân mình."
Cố Nhất Nặc cố nén cái suy nghĩ muốn cúp điện thoại lại, "Ba, chuyện này con vẫn luôn để ở trong lòng, con cảm thấy con có cầm đi, cũng không chắc chắn là sẽ được Lục tiên sinh phê duyệt, con nghĩ là ba nên suy nghĩ theo hướng khác đi, ở G thị còn rất nhiều dự án có thể làm."
Đối với đứa con gái lớn này, Cố Tùng Bác đã nói hết nước hết cái như vậy rồi, ông ta suýt chút nữa đã không kiềm được cơn tức, chỉ nghe thấy Cố Nhất Nặc vẫn cứ cự tuyệt, ông ta giận phát điên lên. Nhưng mà ông ta lại không thể phát hỏa, còn phải ôn tồn dụ dỗ.
"Tiểu Nặc à, việc này phải xem xem ở trước mặt Lục thiếu, lời con nói có trọng lượng như thế nào, đàn ông sao, con cứ làm nũng, nói mấy câu dễ nghe vào. Chỉ cần Lục thiếu đồng ý, cậu ta sẽ giúp con đưa cho Lục tiên sinh, Lục tiên sinh cũng không đến mức ngay cả con trai mình cũng không cho một chút thể diện, đúng không? Còn nữa, việc này cũng có thể chứng minh địa vị của con ở trong lòng Lục thiếu."
"Ba, con có việc phải ra ngoài rồi, chuyện này để hôm nào rồi nói sau." Cố Nhất Nặc nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Lấy cái này đi thăm dò tâm tư của Lục Dĩ Thừa?
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, lộ ra một nụ cười nhạt.
Kiếp trước, cô đã có bao nhiêu ngu xuẩn, thế nhưng còn cảm thấy có thể giúp ông ta hoàn thành, sau này địa vị của Cố gia càng cao thì cô có thể càng xứng với Lục Dĩ Thừa hơn!
Kiếp này làm sao cô sẽ lại giẫm vào vết xe đổ đó nữa. Bỗng nhiên cô nhận rõ được một sự thật, Lục phu nhân là mẹ ruột của Lục Dĩ Thừa, cho dù là được Lục lão gia nuôi nấng dạy dỗ từ nhỏ nhưng bà ta cũng mang thai anh mười tháng, mẫu tử liền tâm.
Cô bỗng cảm thấy một đoạn thời gian này cô chỉ đang nằm mơ mà thôi, rõ ràng là biết sau khi tỉnh mộng sẽ có kết cục ra sao, cô lại khống chế không được muốn tiếp tục chìm đắm trong giấc mộng đẹp này.
Cô chậm rãi đi đến bàn sách, cầm lấy quyển sổ ghi chép kế hoạch du lịch của mình lên, ôm chặt vào trong ngực, tâm tình rối bời....
---
Có một câu nói thế này: là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.