Quân Tâm Ngã Tâm

chương 12

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sơn phong lạnh lẽo lướt qua mặt Huyền Nguyệt, giảm bớt nóng rát bên má. Ban đêm tại đỉnh núi trông xuống, chỉ thấy một mảnh đen kịt. Tựa vào thân cây, Huyền Nguyệt thở dài không nói. Qua đêm nay, Hồng Lệ sẽ là thê tử người khác, nguyện vọng của Sở thúc thúc cũng được hoàn thành, chính mình cũng có thể yên tâm đi báo thù. Nhưng vì sao ngực một chút thoải mái cũng không có? Huyền Nguyệt tự hỏi.

"Huyền Nguyệt." Xoay người, Lão ném cho nàng một vò rượu, Huyền Nguyệt dễ dàng tiếp được.

"Ta lấy từ bên trong sơn trang." Lão mỉm cười nói. đánh vỡ không khí trầm mặc, sảng khoái uống một ngụm lớn, "Hảo tửu!" Lớn tiếng tán thưởng.

Huyền Nguyệt nhìn nàng, nghĩ tới người trước mắt chính là Lang sát thủ lãnh khốc vô tình, lại chỉ là một thiếu nữ hồn nhiên. Huyền Nguyệt nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Lão, ngươi cùng lời đồn hoàn toàn bất đồng, căn bản là không hề lãnh khốc như vậy."

Lão có điểm sững sờ, không nghĩ tới nàng lại nhắc tới chuyện này, "Nếu như không phát hiện ra thực tâm của mình, có thể ta vẫn mãi mãi lạnh lùng như vậy. Thế nhưng ta rất may mắn, kịp thời hiểu rõ tâm ý của mình, bằng không, chỉ sợ đã bỏ lỡ hạnh phúc suốt đời." Trước mắt hiện lên khuôn mặt người nàng yêu, khoé miệng Lão nhẹ giãn ra thành một nụ cười ngọt ngào.

Tâm ý chân thực? Tâm ý của ta rốt cuộc là cái gì? Huyền Nguyệt mông lungnghĩ, nắm chặt vò rượu.

"Yêu một người là nên dũng cảm tiến tới, không nên lo sợ. Do dự nhiều làm gì, chỉ cần đường đường chính chính yêu nhau là được rồi, chí ít, đến khi hồi tưởng chuyện cũ, ngươi cũng không hối hận. Có người nói với ta, yêu, là phải vượt lên tất cả." Nói xong, Lão lại uống một ngụm rượu lớn.

Đường đường chính chính! Vượt lên tất cả! Không hối hận! "Phanh" Vò rượu trong tay Huyền Nguyệt vô thức bị bóp nát.

"Nếu ngươi muốn nàng hạnh phúc, quyết không thể giáo nàng cho người khác, bởi vì, hạnh phúc của nàng chỉ ngươi mới có thể mang đến." Lão vỗ vai Huyền Nguyệt, ý vị thâm trường nói.

‘Hô’ Một trận kình phong lướt qua, làm lá cây lay động.

Lão nhìn theo bóng lưng Huyền Nguyệt, lộ ra nét cười vui mừng.

"Hồng Lệ!" Huyền Nguyệt kêu to chạy vào lễ đường, thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm nàng ngây người. Đáng lẽ phải là tân khách ngòi chật hỉ đường, đằng này lại là Phong Bích Tiêu đang buồn chán nghịch nghịch ngón tay, Hàn Thanh Sương đang uống rượu cùng Phong Hành Hạc, mà Sở Hồng Lệ đầu đội hỉ khăn lại lặng lẽ đứng một bên.

"Ai nha! Huyền Nguyệt cuối cùng cũng tới! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!" Phong Bích Tiêu vừa thấy Huyền Nguyệt, lập tức bày ra bộ dạng nghênh đón, đem hỉ phục hồng sắc của tân lang cấp tốc mặc vào người Huyền Nguyệt, sau đó đem hồng trù hoa (cái hoa lụa đỏ đỏ mà tân lang đeo á) cẩn thận giúp nàng đeo trước ngực, chỉnh trang tố rồi kéo Huyền Nguyệt đang không hiểu gì đến bên người Sở Hồng Lệ.

"Phong Hành Hạc, ngươi thua, ta nói Lão chắc chắn sẽ thuyết phục được Huyền Nguyệt đến đây, ngươi không tin. Uống một hơi hết sạch vò rượu này cho ta." Hàn Thanh Sương đưa tới một vò rượu, nhét vào tay Phong Hành Hạc.

"Chết tiệt, mỗi lần đều là ta thua." Phong Hành Hạc bất mãn thì thầm, đánh vỡ không khí trầm mặc, ngửa đầu uống cạn vò rượu.

Huyền Nguyệt ngơ ngác nhìn các nàng, không biết xảy ra cái gì.

"Đừng lo lắng, nhanh đi bái đường đã!" Phong Bích Tiêu đẩy Huyền Nguyệt một cái.

"Này…" Thế nào lại biến thành nàng đi bái đường? Tuy rằng trong lòng thực vui vẻ, nhưng trước tiên phải đem tình huống trước mắt làm cho rõ ràng.

"Này cái gì mà này, ngươi thật muốn đẩy Tiểu Lệ cho tên họ Đường kia a!" Hàn Thanh Sương lớn tiếng nói, từ góc địa sảnh lôi ra một người đang bị trói lại, Huyền Nguyệt nhìn kĩ, dĩ nhiên lại là Đường Hiểu Phong. "Tiểu tử này giả vờ muốn cùng Tiểu Lệ thành thân, muốn trong hôn lễ hạ độc tất cả mọi người, bất quá đã bị Tiểu Lệ phát hiện." Nói xong, Hành Thanh Sương còn hung hăng đá mấy cái lên đầu Đường Hiểu Phong.

"Vậy những khách nhân kia đâu?" Huyền Nguyệt cả kinh.

"Tiểu Lệ tương kế tựu kế đã hạ thuốc xổ vào đồ uống cùng thức ăn của những người đó, hiện tại tất cả đều đang chạy đi tìm phòng vệ sinh để giải quyết rồi." Hàn Thanh Sương nói như không có gì quan trọng.

"Ta đây…" Huyền Nguyệt lại một lần nữa kinh hãi.

"Vốn hôn lễ này là chuẩn bị cho các ngươi, đừng nhiều lời vô ích, bái đường đi!" Phong Hành Hạc uống hết vò rượu rôi cũng lớn tiếng nói.

Vì vậy, Huyền Nguyệt trong trạng thái đóng băng cùng Hồng Lệ thành thân.

Nhìn Sở Hồng Lệ bên giường, Huyền Nguyệt không thể tin tất cả sự việc vừa xảy ra. Hồng Lệ hiện tại là thê tử của nàng, thiên địa soi rõ, bằng hữu làm chứng.

"Huyền Nguyệt…" Sở Hồng Lệ vẫn đang trầm mặc rốt cuộc cũng mở lời.

"Ừ." Huyền Nguyệt chậm rãi đi qua, cẩn thận vén lên hỉ khăn. Ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn nến chiếu tới, Sở Hồng Lệ lại càng đặc biệt quyến rũ động nhân, tâm Huyền Nguyệt một trận rung động, kìm lòng không được ôm lấy nàng.

"Tiểu Lệ, đây là thật sao? Ta vẫn nghĩ mình đang mơ." Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người Hồng Lệ, Huyền Nguyệt thấp giọng nỉ non.

"Nguyệt, này không phải mộng, tất cả đều là sự thực." Gắt gao ôm lấy nàng, Sở Hồng Lệ tựa vào lòng nàng, mỉm cười đáp.

"Nhưng…"Huyền Nguyệt còn muốn nói gì đó, Hồng Lệ đã lấy ngón tay chặn môi nàng, ngăn lại.

"Hiện tại là đêm tân hôn của chúng ta, báo thù, di thác và gì gì đó cũng đừng nói, được không?" Hồng Lệ khẽ ngẩng đầu, cười tươi như hoa nở.

"Hảo" Huyền Nguyệt mỉm cười với nàng.

‘Ba’, hồng chúc (nến đỏ) được tắt, ánh sáng mờ nhạt cũng không còn, mặt hai người dựa vào nhau càng gần, có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm nóng đang phả ra.

"Muốn hôn, muốn hôn!"

"Cho ta xem, cho ta xem!"

"Thanh Sương, như vậy hình như không tốt lắm."

Tiếng ồn ào ngoài cửa cắt đứt ân ái ngọt ngào của hai người, Huyền Nguyệt đỏ mặt buông Sở Hồng Lệ ra.

"Hàn Thanh Sương! Phong Bích Tiêu!" Sở Hồng Lệ tức giận kêu to, đẩy cửa sổ, bất mãn trừng mắt nhìn mấy người đang ngồi chồm hổm ngoài cửa.

"Hắc hắc…" Hàn Thanh Sương cùng Phong Bích Tiêu cười vô tội, phía sau Lão và Phong Hành Hạc không nén nổi thở dài.

"Lập tức biến mất, bằng không tự gánh lấy hậu quả." Sở Hồng Lệ khó có dịp tức giận đến như vậy.

"Tiểu Lệ, đừng nóng giận, ta chỉ là muốn học hỏi kinh nghiệm một chút, về sau ta cùng Lão thành thân có thể dùng tới nha." Hàn Thanh Sương kéo kéo tay Sở Hồng Lệ, chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

"A." Sở Hồng Lệ cười đến gian tà " ‘Kim phong hoàn’ lần trước hiệu quả như thế nào? Ta còn có ‘Ngọc lộ cao’. Có muốn dùng thử không?" Nói xong, còn làm bộ muốn xoay người.

"Không cần, không cần!" Hàn Thanh Sương còn chưa kịp nói gì, Lão đã vội vàng đem nàng kéo vào trong lòng, đỏ mặt đáp.

"Tuyết rơi." Phong Hành Hạc nhìn trời nói, thân thủ đón lấy bông tuyết.

"Thật sự!" Lực chú ý của Hàn Thanh Sương lập tức bị dời đi, vui vẻ chạy tới chạy lui giữa trời tuyết.

Huyền Nguyệt đến bên cửa sổ, ôm Sở Hồng Lệ vào lòng, hai người cùng nhau thưởng thức cản tượng đẹp đẽ.

Có lẽ ông trời cũng cảm thấy được đêm nay rất đẹp, nên cố ý để tuyết trắng giúp vui. Có cái ôm của tình nhân, về sau đêm đông cũng sẽ không còn giá lạnh nữa.

HẾT

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio