- Một mình anh đơn thương độc mã thì lực lượng vẫn là mỏng yếu, hơn nữa anh nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu như anh không thể làm gì được Bí thư Hạ, nói không chừng nửa đời còn lại của anh là ngồi trong tù.
Bình tĩnh suy xét, đương nhiên là Lưu Tương Huy tình nguyện để Mã Quân bôi nhọ Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng mà lên chức thì sẽ ngáng tiền đồ của y.
Tín chỉ cuộc sống của Lưu Tương Huy chính là, vợ có thể cho người khác ngủ, nhưng tiền đồ thì tuyệt đối không thể bị người khác chen mất. Ai ngủ với vợ y thì y ngủ với vợ người đấy, ai hủy hoại tiền đồ của y thì y tìm người đó liều mạng.
Nhưng hiện tại hắn ta không có tư cách cũng không có thực lực liều với Hạ Tưởng, bây giờ có "cây súng khô" Mã Quân này, bắn hai phát cũng chẳng sao.
- Nghĩ kỹ rồi, không tiếc thân mình để lôi hoàng đế ngã ngựa, tôi chấp hết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Mã Quân không khỏi nguôi giận, trong lòng không thể nuốt trôi cục tức này.
- Vậy anh phải tìm thêm mấy tên giúp đỡ, và phải ra tay rộng rãi, lấy vấn đề bảo mẫu để dựng chuyện thì không thể làm một cách chính thức được, cũng không thể gây tổn hại cho hắn thì uổng công không nói, không chừng lại hại chính mình. Tự anh nghĩ kỹ hơn đi, lên mạng tìm nhiều tài liệu những vụ quan tham bị hạ bệ trong cả nước rồi đặt cái bẫy, cho Bí thư Hạ xơi một vố, nếu không thì đừng làm gì, đã làm thì phải làm vụ lớn.
Lưu Tương Huy cũng hận Hạ Tưởng vô cùng, cho dù Hạ Tưởng ngủ với vợ y, có lẽ y cũng sẽ không ở đằng sau xúi giục Mã Quân đi bôi nhọ Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng ngáng mất tiền đồ của y thì y phải nhảy dựng rồi.
- Được, quay về lại giúp tôi cân nhắc, tôi nhờ vào anh cả.
Mã Quân kéo Lưu Tương Huy lại gần.
- Nghĩ đi nghĩ lại anh là đáng tin tưởng nhất.
Lưu Tương Huy khẽ nhếch mép như cười như không, bỏ điện thoại xuống, y sờ sờ đầu tự nói một mình:
- Dù sao Mã Quân cũng là con rể của Kiệt Huy, vẫn nên kiền chế một chút hay hơn…
Nghĩ một chốc y lại cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Kiệt Huy.
…
Bởi vì có Lương Thu Duệ lo toan ở giữa, trước việc đề bạt Phó cục trưởng Cục Xây dựng đô thị, Ban tổ chức cán bộ thêm Chiến Nhiệm vào danh sách, ý đồ của Bí thư Thành ủy cần phải được chứng thực. Tuy rằng Nhiệm Hải Phong một lòng với Chương Quốc Vĩ, nhưng cũng không dám làm trái ý kiến của Bí thư về danh sách đề bạt, cùng lắm là trong cuộc họp hội ý Bí thư và trên Hội nghị thường vụ mới cãi ngược lại.
Lần bổ nhiệm nhân sự này không thông qua thảo luận hội ý Bí thư, Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ họp hội ý, nhất trí quyết định sáng ngày 30 tháng 9 sẽ triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ, trực tiếp thảo luận việc bổ nhiệm nhân sự. Cũng do kéo dài thời gian quá lâu, làm Chương Quốc Vĩ cũng hết cả cáu kỉnh.
Ngày hôm sau, Ngả Thành Văn báo cáo qua tên tuổi vài người, trước sau họ đều gọi điện đề xuất mong muốn báo cáo công việc với Bí thư Hạ. Hạ Tưởng không đồng ý toàn bộ, chỉ đồng ý cho Hồ Thư Dương đến Thành ủy một chuyến.
Cục Đất đai ở thành phố Tần Đường đang xây dựng rầm rộ tuyệt đối là một cơ quan quan trọng, nắm quyền quản lý sự biến động số liệu đất đai toàn thành phố, tất cả đất đai được mua ra bán vào đều phải qua tay Cục Đất đai. Cục trưởng Cục Đất đai Từ Quốc Bình chỉ đến báo cáo công việc với hắn được một lần kể từ ngày hắn đến đây nhậm chức, sau đó là không thấy mặt lần nữa, rất rõ ràng y không một lòng với hắn, và cũng không muốn một lòng với hắn.
Dáng vẻ Hồ Thư Dương rất nho nhã, đeo cặp kính viền đen, rộng. Y đã 38 tuổi nhưng nhìn còn rất trẻ, nhìn qua tưởng y khoảng 30 tuổi mà thôi. Đặc biệt là mái tóc bù xù như rất rối, nhìn kỹ lại thì hóa ra đó là một kiểu tóc thời trang.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa không kìm nổi bật cười, rất ít khi hắn thấy cán bộ nhà nước lại để kiểu tóc theo mốt, Hồ Thư Dương được coi là người đầu tiên hắn thấy.
Hồ Thư Dương hơi có chút kiểu thư sinh, thậm chí nụ cười còn có vẻ ngại ngùng, lúc thấy Hạ Tưởng thì hơi cong người chào hỏi cung kính. Đầu tiên là báo cáo sắp xếp công việc tại Cục Đất đai trong thời gian gần đây, rồi lại nhắc qua ngắn gọn cái tên Ngả Thành Văn, tỏ vẻ sùng bái y.
Cũng được, Hạ Tưởng có ấn tượng khá về Hồ Thư Dương. Mới đầu cho rằng y quá thư sinh, nhận thấy y không chững chạc lắm, không ngờ lời nói cử chỉ cũng khá ra trò. Tuy là ăn mặc hơi khác người so với cán bộ nhà nước, nhưng vẫn lọt được vào mắt Hạ Tưởng.
Ngồi nói chuyện với Hồ Thư Sinh được mười mấy phút, sau đó Hồ Thư Sinh tự giác nhận thức thời gian đã đến nên cáo biệt ra về.
Sau đó, Hạ Tưởng lại tiếp xúc với Đường Triều.
Trong số Phó cục trưởng Cục Đất đai, Hồ Thư Dương xếp hạng sau cùng. Trong số Phó trưởng ban tổ chức cán bộ, Đường Triều xếp hạng gần trước hơn, nhưng cũng không phải là Phó trưởng ban thường trực. Đường Triều 42 tuổi, thân hình hơi đậm, độ cao trung bình, diện mạo ấn tượng. Duy trì hình thể khá được, vừa thấy Hạ Tưởng đã nở nụ cười khiêm tốn chào hỏi.
Đường Triều chững chạc, điềm tĩnh hơn Hồ Thư Sinh một ít, ăn nói cũng cẩn thận, đương nhiên là có liên quan đến việc y luôn làm việc tại Ban tổ chức cán bộ. Y ngồi không đến 5 phút, báo cáo qua tư tưởng tâm đắc rồi kịp thời cáo lui, đi và về chừng mực, nắm chuẩn, cũng để lại ấn tượng khá trong lòng Hạ Tưởng.
Ngày 29, Vệ Tân lái xe đến Bắc Kinh gặp Liên Nhược Hạm, chuẩn bị bay đi Mỹ làm một số thủ tục, đồng thời cũng là kiểm tra lại bệnh tình. Buổi chiều Nghiêm Tiểu Thì đến Tần Đường.
Hộ tống Nghiêm Tiểu Thì đến còn có Dương Uy. Dương Uy vẫn không sửa đổi bản tính, vừa thấy Hạ Tưởng liền hành lễ chào hỏi không theo một nghi thức nào, sau đó cười hi hi ha ha nói y không phải là cố ý đến làm cột đèn cản trở, mà là thật lòng đến khảo sát thị trường thành phố Tần Đường.
Khác với Vệ Tân mặc màu xám khiêm tốn, Nghiêm Tiểu Thì lại mặc một bộ gió đỏ chói, đỏ như ngọn lửa. Người đẹp như hoa, đi bốt cao cổ, eo thon hông rộng tuyệt đối làm điên đảo mọi người.
Đến Hạ Tưởng cũng không thể không thừa nhận, Nghiêm Tiểu Thì đẹp lên nhiều, càng hiện rõ mùi vị thành thục đậm chất phụ nữ. Khi phụ nữ đến một độ tuổi nào đó, bất kể là có hay không có đàn ông ở bên, hoặc có tình yêu êm dịu thì luôn có mặt tỏa ra hương ngát. Giống như Tống Nhất Phàm vậy, lúc đầu cũng chỉ là nụ hé chờ đợi được bung nở, đến hôm nay là sắp tỏa sắc rồi.
Nghiêm Tiểu Thì đã đặt sẵn phòng ở khách sạn, cô và Dương Uy mỗi người lái một xe. Cô một mình một xe, còn Dương Uy có tài xế và trợ lý đi cùng. Dương Uy cho lái xe và trợ lý đến khách sạn trước, một mình anh ta lên xe Nghiêm Tiểu Thì ngồi, tình nguyện làm tài xế cho cô.
Nghiêm Tiểu Thì và Hạ Tưởng ngồi song song ở hàng ghế sau, do Dương Uy dẫn đường cùng đi ăn cơm. Dương Uy không xa lại gì thành phố Tần Đường, y có bạn làm ăn ở đây. Lần này y đến nói là khảo sát thị trường thành phố, thực ra vẫn là muốn giới thiệu mấy người bạn làm quen với Hạ Tưởng.
Người kinh doanh đều muốn có mối quan hệ với giới quan chức, Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy nên càng trở thành cái bánh thơm trong mắt các nhà kinh doanh.
Nghiêm Tiểu Thì tươi cười trêu ghẹo nhìn Hạ Tưởng, cắn môi, vẫn là không nhịn được nói:
- Nghe nói công việc của anh ở thành phố Tần Đường rất không dễ triển khai?
- Vạn sự khởi đầu nan, rất là bình thường. Với bản lĩnh của Bí thư Hạ đây, mở ra cục diện chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Dương Uy cướp lời xen vào một câu.
- Thật ra thì giống như đạo lý cưa gái vậy. Có một số phụ nữ muốn cưa đổ, vài phút là đạt được, nhưng chính là không cưa, mà phải dùng tình cảm.
- Xí, người xấu không nói ra được lời tử tế.
Nghiêm Tiểu Thì mắng.
- Dương Uy, anh bớt xen vào đi, không có việc của anh. Anh cứ làm tốt phận sự lái xe, ngày nào cũng nghĩ đến phụ nữ, không sợ mệt chết sao.
- Người đẹp Tiểu Thì ơi, nếu em đồng ý lấy anh, anh chắc chắn sẽ không nhìn phụ nữ khác nửa con mắt, có tin không? Không tin chúng ta cá với nhau.
Dương Uy cố ý khiêu khích Nghiêm Tiểu Thì.
- Xin lỗi nhá Dương Uy, tôi và anh tuyệt đối là vật cách điện, không dẫn điện.
Nghiêm Tiểu Thì vừa nói vừa liếc mắt qua Hạ Tưởng.
- Tôi chỉ thích thân sĩ, không thích dê già.
Dương Uy bất lực lắc đầu, Hạ Tưởng lại cười:
- Thân sĩ chẳng qua là dê già có lòng nhẫn nại mà thôi.
Dương Uy kêu liên hồi "cao kiến", Nghiêm Tiểu Thì lại mắt môi đều cười:
- Dê già không đáng sợ, chỉ sợ dê già vừa có văn hóa lại biết kiềm chế.
Sau đó cô lại nói một câu buồn buồn.
- Sợ là sợ trò chơi vòng quay đu ngựa, tôi cứ chạy theo người trước mặt mình, nhưng bất kể cố gắng thế nào thì vẫn bị cách một khoảng cách vĩnh hằng.
Câu nói đầy triết lý, Dương Uy trầm xuống, Hạ Tưởng cũng trầm theo.
Một lát sau, Dương Uy bỗng nhiên như thông suốt gì đó bật ra một câu:
- Tổng giám đốc Nghiêm, lời cô nó tôi không tin ngay cả dấu chấm câu.
- Anh thích tin hay không, cũng không phải nói cho anh nghe. Anh không tin là bình thường, tin cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghiêm Tiểu Thì không nể mặt Dương Uy, tiếp tục nhìn Hạ Tưởng chính là muốn Hạ Tưởng biểu lộ thái độ.
Vẻ mặt Hạ Tưởng trầm ngâm, lắc lắc đầu:
- Tôi không phải tiền nhân dân tệ, không thể làm cho mọi người đều thích tôi được.
Dương Uy cười lớn ha ha, Nghiêm Tiểu Thì che miệng cười, trong nụ cười có chút cô đơn và vui sướng. Cũng không biết cô đơn là nỗi lòng hay vui sướng là chờ mong.
Buổi tối, Hạ Tưởng cùng Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy ăn cơm, gặp mặt hai người bạn mà Dương Uy giới thiệu. Một người là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty TNHH thực nghiệp Thiên Nguyên, tên Mạnh Thiên Nguyên.