Quan Thần

chương 1125: chẳng có gì là bất ngờ, đã mong đợi từ lâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Tưởng cũng biết rõ tấm lòng của Cô bé Lê. Cô và Liên Nhược Hạm rất xem thường tiền tài, nguyên nhân cũng là từ nhỏ không thiếu tiền, hơn nữa dục vọng cũng không lớn, không giống như một số ngôi sao, ra vào các cửa hàng đồ hiệu, sợ người khác nghĩ các cô không có tiền hay sao. Kẻ có tiền chân chính sẽ không thể hiện sự giàu có bằng túi xách, đồng hồ và xe hơi, mà là thể hiện bằng lực ảnh hưởng và quyền phát ngôn.

Đêm tân hôn không bằng xa cách một thời gian, cảnh tượng tự nhiên là nói không hết, Cô bé Lê bị Hạ Tưởng giày vò đến ngủ sâu, Hạ Tưởng lại khó có thể ngủ, đôi mắt lóe sáng trong đêm đen, giống như đang tìm thứ gì đó vậy.

Ngày hôm sau phải về Tần Đường, Tào Thù Lê cũng không giữ lại, tiễn hắn đi. Hạ Tưởng ngược lại khuyên Lý Thấm mau chóng hoàn thành hôn nhân đại sự, dù sao cứ kéo dài như vậy cũng không hay. Lý Thấm đồng ý, chắc cũng hiểu là tuổi đã lớn rồi, cũng có thể là cứng cỏi rồi, cưới Tề Á Nam cũng không phải là trèo cao gì.

Tính khí Lý Thấm khá cao ngạo, không muốn để người ta có ấn tượng là cô dựa vào nhà họ Tề. Hiện tại gia sản của cô đã vượt qua con số trăm triệu đô la Mỹ, cả Tập đoàn Tề Thị cũng không thể so sánh với cô. Còn có thể nói, Tề Á Nam cưới cô coi như thơm lây.

Hạ Tưởng quay trở về thủ đô, vốn định chỉ đi qua rồi quay thẳng về Tần Đường, không ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, lại hẹn hắn gặp mặt.

Sau khi Lý Đinh Sơn và Vương Tiếu Mẫn tốt nghiệp Trường Đảng Trung ương đều có nơi tốt để đi. Vương Tiếu Mẫn được điều đến tỉnh Tây đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, tham gia đội ngũ dưới quyền Tào Vĩnh Quốc. Lý Đinh Sơn thì được bổ nhiệm làm Thứ trưởng bộ Thương mại, xem như đều vượt qua bước mấu chốt từ cấp sở đến cấp phó tỉnh.

Khi tới được địa điểm gặp mặt với Lý Đinh Sơn thì Hạ Tưởng không ngờ là Tống Nhất Phàm đã ở đó.

Tống Nhất Phàm ăn mặc gọn gàng, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt, làm tôn lên khuôn mặt đẹp như ngọc của cô, kiều diễm như ráng mây, rất động lòng người. Vừa thấy Hạ Tưởng, Tống Nhất Phàm liền ưm một tiếng, đi tới quàng lấy cánh tay Hạ Tưởng:

- Anh Hạ, anh tới thủ đô cũng không chủ động đến gặp em, xấu quá, không nhớ em gì hết. Làm Bí thư Thành ủy thì càng cao ngạo hơn, có phải hay không?

- Bí thư Thành ủy và Thị trưởng là cùng cấp, có hiểu hay không?

Hạ Tưởng nói giỡn.

- Ái chà chà, anh làm Bí thư Thành ủy, không đến gặp em là anh không đúng, em phải phê bình anh.

Tống Nhất Phàm bĩu môi, hồn nhiên không để ý Lý Đinh Sơn có ở đây.

Lý Đinh Sơn chỉ cười hiền lành, vẻ mặt ngoài quý mến ra thì còn có vui mừng. Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đều trưởng thành dần trước mắt ông ta, một trưởng thành làm đến Bí thư Thành ủy, một là sinh viên hàng đầu Đại học Bắc Kinh, hơn nữa lại sắp tốt nghiệp, ông ta quả thật cảm thấy vui mừng từ trong tâm khảm.

Tuy rằng vị trí Thứ trưởng bộ Thương mại khả năng triển vọng không phải rất lớn, có lẽ sau một lần này là phải lùi về tuyến hai, nhưng tốt xấu cũng là đãi ngộ cấp phó tỉnh, ông ta đã cảm thấy hài lòng rồi.

Địa điểm hẹn gặp là một quán trà bởi vì có Tống Nhất Phàm đi cùng, hiển nhiên gặp mặt mang tính chất cá nhân, thật ra với quan hệ của Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, công và tư đã không còn phân rõ.

Lý Đinh Sơn không thay đổi bao nhiêu, vẫn gầy như cũ nhưng nhanh nhẹn, câu nói đầu tiên sau khi ông ta ngồi xuống là:

- Hạ Tưởng tôi đề cử cho cậu một người vào vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, tuyệt đối vừa lòng cậu, còn có thể khiến khắp mọi nơi bằng lòng...

Xem ra, thế cục Tần Đường đúng là tác động vào tâm lý của không ít người. Vốn dĩ chuyện của Trần Thiên Thu có thể giấu diếm được lâu, kết quả mới qua hơn nửa ngày, ngay cả Lý Đinh Sơn cũng biết. Hạ Tưởng không thể không cười, không động đến vấn đề nhân sự thì thôi, còn đã động đến thì chính là mây chuyển bốn phương. Một vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy cũng đã phía nam thì tới thành phố Yến, phía bắc thì tới thủ đô, hấp dẫn cái nhìn của rất nhiều người.

Lý Đinh Sơn đã chọn được người thích hợp sao?

Hạ Tưởng nói:

- Trưởng ban Lý có đề nghị gì hay sao?

- Chu Duệ Nhạc.

Lý Đinh Sơn cười tủm tỉm nói ra người đã chọn.

Mắt Hạ Tưởng sáng ngời, thế nào mà lại quên mất anh ta? Cũng đúng thật, Chu Duệ Nhạc là học viên lớp đào tạo Trung - thanh niên, kinh nghiệm lý lịch tuyệt đối đủ, anh ta lại không có lập trường và khuynh hướng rõ ràng dứt khoát, vừa không xem như người của Phạm Duệ Hằng, cũng không phải người của Tôn Tập Dân. Hơn nữa quan trọng chính là, anh ta đã từng học lớp đào tạo Trung - thanh niên, tuyệt đối có thể cho anh ta thêm không ít điểm.

Sau khi Chu Duệ Nhạc tốt nghiệp lớp đào tạo Trung - thanh niên, cũng không thăng tiến được bước nhỏ nào, vẫn là đảm nhiệm Phó thị trưởng, tuy nhiên không ở thành phố Lang, mà là ở thành phố Thủy Hằng. Xem như là một tiếc nuối nho nhỏ, nếu anh ta có thể đến thành phố Tần Đường đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo, và thuận lợi tiến vào hội nghị thường vụ, cũng coi như không phụ công một năm trường Đảng Trung ương bồi dưỡng.

Sau khi Chu Duệ Nhạc tốt nghiệp vẫn giậm chận tại chỗ như cũ. Thứ nhất là bởi vì kinh nghiệm lý lịch của anh ta hơi nông, thứ hai là đến thời khắc mấu chốt không ai kéo anh ta lên. Phỏng chừng là thời còn ở lớp huấn luyện Trung - thanh niên, Lý Đinh Sơn và Chu Duệ Nhạc khá hợp nhau, lúc này đưa ra đề xuất, cũng tương đương với việc mở ra một cánh cửa lớn cho Chu Duệ Nhạc.

Hạ Tưởng trầm ngâm một lát, rồi nói lời thật lòng:

- Tôi cũng vô cùng xem trọng năng lực và cách đối nhân xử thế của Chu Duệ Nhạc, tuy nhiên đáng tiếc chính là, lúc trước tôi đã đề xuất Phó Hiểu Bân và Thường Hào với Bí thư Mai, bây giờ lại thay đổi, thì có vẻ lật lọng.

Lý Đinh Sơn gật gật đầu:

- Chỉ là một đề nghị, nếu Phó Hiểu Bân và Thường Hào đều không được thông qua, nhắc tới Chu Duệ Nhạc là được.

- Tôi hiểu rồi.

Tống Nhất Phàm ở bên cạnh giả vờ giả vịt uống trà một cách điềm đạm nho nhã, bỗng nhiên chọc vào một câu

- Sách lược này trong kinh doanh gọi là sản xuất một thế hệ, nghiên cứu phát triển một thế hệ, dự trữ một thế hệ, nói về một mối quan hệ yêu đương, một người dụ dỗ, một người lừa dối, Chu Duệ Nhạc chính là một người dự bị.

Lý Đinh Sơn cười ha hả, Hạ Tưởng cũng buồn cười:

- Anh và Trưởng ban Lý đang thảo luận chuyện nghiêm túc, cho em đi cùng lại trở thành quấy nhiễu.

- Ai quấy nhiễu?

Tống Nhất Phàm đương nhiên không phục,

- Em ăn ngay nói thật mà, cũng không khác gì với ứng cử viên bầu cử, em thấy Chu Duệ Nhạc nên gọi là Chu Ứng Cử đi.

- Ha hả...

Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cùng liếc mắt nhìn nhau cười.

Tống Nhất Phàm so sánh không thỏa đáng cho lắm, sự khác biệt giữa các ứng cử viên khi bầu cử chính là cái đặc sắc của chính trị trong nước. Nhưng tình huống của Chu Duệ Nhạc lại có chút đặc biệt, không thể đánh đồng, nhưng kỳ thật cẩn thận phân tích ra thì cũng ít nhiều có điểm tương tự. Rốt cuộc là thiên kim của Bí thư Tỉnh ủy, mưa dầm thấm đất, cũng có trình độ hiểu biết nhất định với nền chính trị trong nước.

Ăn xong cơm tối, lại nói chuyện với Lý Đinh Sơn một lúc Lý Đinh Sơn mới chào tạm biệt rồi đi. Tống Nhất Phàm thì ở lại với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vốn định chạy cả đêm về Tần Đường, Tống Nhất Phàm không cho, hắn cũng đành ở lại thủ đô thêm một đêm.

Trời lạnh, đêm ở thủ đô vẫn phồn hoa như cũ, Hạ Tưởng bị Tống Nhất Phàm lôi kéo đi dạo phố. Gần đây cứ luôn bị bắt dạo đường phố, Hạ Tưởng là bất đắc dĩ, còn Tống Nhất Phàm thì giống y như một con gấu bông lớn, ôm chặt lấy cánh tay hắn, dùng nửa thân trên ép chặt lấy Hạ Tưởng, nhưng nói thật bộ ngực ấm nóng thơm ngát ngọc ngà lại là giấc mộng của mọi thằng đàn ông. Hơn nữa hiện tại Tống Nhất Phàm lại là một mỹ nữ toàn vẹn, mùi thơm ngát ập vào mũi, thân thể mềm mại, vẫn là làm cho người ta trầm mê.

Đi mệt, Tống Nhất Phàm cũng không muốn về trường học ngủ, bảo Hạ Tưởng thuê phòng, còn cố ý nhắc nhở Hạ Tưởng:

- Đừng có ý nghĩ xấu, thuê phòng chỉ là để ngủ, ngủ có nghĩa là nằm ở trên giường đi vào giấc ngủ, không phải nghĩa theo kiểu một nam một nữ ở cùng một chỗ, ai dà, không nói nữa, dù sao anh đừng nghĩ ngợi lung tung là được.

Hạ Tưởng liền cười:

- Anh nghĩ ngợi lung tung cái gì, em nói chuyện phức tạp quá, thuê thẳng hai phòng là xong chứ gì?

- A... đúng thật, thế mà em không nghĩ ra nhỉ?

Tống Nhất Phàm há to miệng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu,

- Anh Hạ cũng là người thông minh. Dù sao cũng là tiêu tền của anh, thuê ba phòng cũng không thành vấn đề.

Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra được cô chột dạ và ánh mắt trốn tránh của cô nên mới không vạch trần cô, dẫn cô đi vào một khách sạn, thuê hai phòng.

Khi đăng ký phòng, nhân viên phục vụ còn cố ý hỏi thêm một câu:

- Hai phòng sao?

Dáng vẻ kinh ngạc, dường như một nam một nữ đến dừng chân, không ở cùng một chỗ là không bình thường vậy, huống chi lại là một nam một nữ tuổi còn trẻ, cô gái còn là mỹ nữ vẹn toàn.

Nói là hai phòng, nhưng Tống Nhất Phàm đồng ý hiền lành mà ở phòng của cô ta mới là lạ. Cô đến phòng của Hạ Tưởng, xem TV rồi lại nói chuyện, còn bảo Hạ Tưởng và cô chơi trốn tìm, chơi đoán chữ, rất có xu thế không dày vò Hạ Tưởng thề không bỏ qua. Hạ Tưởng đã bị cô đùa cợt đến mặt xám mày tro, mệt mỏi ứng phó.

Hạ Tưởng cũng biết rõ tấm lòng của Cô bé Lê. Cô và Liên Nhược Hạm rất xem thường tiền tài, nguyên nhân cũng là từ nhỏ không thiếu tiền, hơn nữa dục vọng cũng không lớn, không giống như một số ngôi sao, ra vào các cửa hàng đồ hiệu, sợ người khác nghĩ các cô không có tiền hay sao. Kẻ có tiền chân chính sẽ không thể hiện sự giàu có bằng túi xách, đồng hồ và xe hơi, mà là thể hiện bằng lực ảnh hưởng và quyền phát ngôn.

Đêm tân hôn không bằng xa cách một thời gian, cảnh tượng tự nhiên là nói không hết, Cô bé Lê bị Hạ Tưởng giày vò đến ngủ sâu, Hạ Tưởng lại khó có thể ngủ, đôi mắt lóe sáng trong đêm đen, giống như đang tìm thứ gì đó vậy.

Ngày hôm sau phải về Tần Đường, Tào Thù Lê cũng không giữ lại, tiễn hắn đi. Hạ Tưởng ngược lại khuyên Lý Thấm mau chóng hoàn thành hôn nhân đại sự, dù sao cứ kéo dài như vậy cũng không hay. Lý Thấm đồng ý, chắc cũng hiểu là tuổi đã lớn rồi, cũng có thể là cứng cỏi rồi, cưới Tề Á Nam cũng không phải là trèo cao gì.

Tính khí Lý Thấm khá cao ngạo, không muốn để người ta có ấn tượng là cô dựa vào nhà họ Tề. Hiện tại gia sản của cô đã vượt qua con số trăm triệu đô la Mỹ, cả Tập đoàn Tề Thị cũng không thể so sánh với cô. Còn có thể nói, Tề Á Nam cưới cô coi như thơm lây.

Hạ Tưởng quay trở về thủ đô, vốn định chỉ đi qua rồi quay thẳng về Tần Đường, không ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, lại hẹn hắn gặp mặt.

Sau khi Lý Đinh Sơn và Vương Tiếu Mẫn tốt nghiệp Trường Đảng Trung ương đều có nơi tốt để đi. Vương Tiếu Mẫn được điều đến tỉnh Tây đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, tham gia đội ngũ dưới quyền Tào Vĩnh Quốc. Lý Đinh Sơn thì được bổ nhiệm làm Thứ trưởng bộ Thương mại, xem như đều vượt qua bước mấu chốt từ cấp sở đến cấp phó tỉnh.

Khi tới được địa điểm gặp mặt với Lý Đinh Sơn thì Hạ Tưởng không ngờ là Tống Nhất Phàm đã ở đó.

Tống Nhất Phàm ăn mặc gọn gàng, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt, làm tôn lên khuôn mặt đẹp như ngọc của cô, kiều diễm như ráng mây, rất động lòng người. Vừa thấy Hạ Tưởng, Tống Nhất Phàm liền ưm một tiếng, đi tới quàng lấy cánh tay Hạ Tưởng:

- Anh Hạ, anh tới thủ đô cũng không chủ động đến gặp em, xấu quá, không nhớ em gì hết. Làm Bí thư Thành ủy thì càng cao ngạo hơn, có phải hay không?

- Bí thư Thành ủy và Thị trưởng là cùng cấp, có hiểu hay không?

Hạ Tưởng nói giỡn.

- Ái chà chà, anh làm Bí thư Thành ủy, không đến gặp em là anh không đúng, em phải phê bình anh.

Tống Nhất Phàm bĩu môi, hồn nhiên không để ý Lý Đinh Sơn có ở đây.

Lý Đinh Sơn chỉ cười hiền lành, vẻ mặt ngoài quý mến ra thì còn có vui mừng. Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đều trưởng thành dần trước mắt ông ta, một trưởng thành làm đến Bí thư Thành ủy, một là sinh viên hàng đầu Đại học Bắc Kinh, hơn nữa lại sắp tốt nghiệp, ông ta quả thật cảm thấy vui mừng từ trong tâm khảm.

Tuy rằng vị trí Thứ trưởng bộ Thương mại khả năng triển vọng không phải rất lớn, có lẽ sau một lần này là phải lùi về tuyến hai, nhưng tốt xấu cũng là đãi ngộ cấp phó tỉnh, ông ta đã cảm thấy hài lòng rồi.

Địa điểm hẹn gặp là một quán trà bởi vì có Tống Nhất Phàm đi cùng, hiển nhiên gặp mặt mang tính chất cá nhân, thật ra với quan hệ của Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, công và tư đã không còn phân rõ.

Lý Đinh Sơn không thay đổi bao nhiêu, vẫn gầy như cũ nhưng nhanh nhẹn, câu nói đầu tiên sau khi ông ta ngồi xuống là:

- Hạ Tưởng tôi đề cử cho cậu một người vào vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, tuyệt đối vừa lòng cậu, còn có thể khiến khắp mọi nơi bằng lòng...

Xem ra, thế cục Tần Đường đúng là tác động vào tâm lý của không ít người. Vốn dĩ chuyện của Trần Thiên Thu có thể giấu diếm được lâu, kết quả mới qua hơn nửa ngày, ngay cả Lý Đinh Sơn cũng biết. Hạ Tưởng không thể không cười, không động đến vấn đề nhân sự thì thôi, còn đã động đến thì chính là mây chuyển bốn phương. Một vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy cũng đã phía nam thì tới thành phố Yến, phía bắc thì tới thủ đô, hấp dẫn cái nhìn của rất nhiều người.

Lý Đinh Sơn đã chọn được người thích hợp sao?

Hạ Tưởng nói:

- Trưởng ban Lý có đề nghị gì hay sao?

- Chu Duệ Nhạc.

Lý Đinh Sơn cười tủm tỉm nói ra người đã chọn.

Mắt Hạ Tưởng sáng ngời, thế nào mà lại quên mất anh ta? Cũng đúng thật, Chu Duệ Nhạc là học viên lớp đào tạo Trung - thanh niên, kinh nghiệm lý lịch tuyệt đối đủ, anh ta lại không có lập trường và khuynh hướng rõ ràng dứt khoát, vừa không xem như người của Phạm Duệ Hằng, cũng không phải người của Tôn Tập Dân. Hơn nữa quan trọng chính là, anh ta đã từng học lớp đào tạo Trung - thanh niên, tuyệt đối có thể cho anh ta thêm không ít điểm.

Sau khi Chu Duệ Nhạc tốt nghiệp lớp đào tạo Trung - thanh niên, cũng không thăng tiến được bước nhỏ nào, vẫn là đảm nhiệm Phó thị trưởng, tuy nhiên không ở thành phố Lang, mà là ở thành phố Thủy Hằng. Xem như là một tiếc nuối nho nhỏ, nếu anh ta có thể đến thành phố Tần Đường đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo, và thuận lợi tiến vào hội nghị thường vụ, cũng coi như không phụ công một năm trường Đảng Trung ương bồi dưỡng.

Sau khi Chu Duệ Nhạc tốt nghiệp vẫn giậm chận tại chỗ như cũ. Thứ nhất là bởi vì kinh nghiệm lý lịch của anh ta hơi nông, thứ hai là đến thời khắc mấu chốt không ai kéo anh ta lên. Phỏng chừng là thời còn ở lớp huấn luyện Trung - thanh niên, Lý Đinh Sơn và Chu Duệ Nhạc khá hợp nhau, lúc này đưa ra đề xuất, cũng tương đương với việc mở ra một cánh cửa lớn cho Chu Duệ Nhạc.

Hạ Tưởng trầm ngâm một lát, rồi nói lời thật lòng:

- Tôi cũng vô cùng xem trọng năng lực và cách đối nhân xử thế của Chu Duệ Nhạc, tuy nhiên đáng tiếc chính là, lúc trước tôi đã đề xuất Phó Hiểu Bân và Thường Hào với Bí thư Mai, bây giờ lại thay đổi, thì có vẻ lật lọng.

Lý Đinh Sơn gật gật đầu:

- Chỉ là một đề nghị, nếu Phó Hiểu Bân và Thường Hào đều không được thông qua, nhắc tới Chu Duệ Nhạc là được.

- Tôi hiểu rồi.

Tống Nhất Phàm ở bên cạnh giả vờ giả vịt uống trà một cách điềm đạm nho nhã, bỗng nhiên chọc vào một câu

- Sách lược này trong kinh doanh gọi là sản xuất một thế hệ, nghiên cứu phát triển một thế hệ, dự trữ một thế hệ, nói về một mối quan hệ yêu đương, một người dụ dỗ, một người lừa dối, Chu Duệ Nhạc chính là một người dự bị.

Lý Đinh Sơn cười ha hả, Hạ Tưởng cũng buồn cười:

- Anh và Trưởng ban Lý đang thảo luận chuyện nghiêm túc, cho em đi cùng lại trở thành quấy nhiễu.

- Ai quấy nhiễu?

Tống Nhất Phàm đương nhiên không phục,

- Em ăn ngay nói thật mà, cũng không khác gì với ứng cử viên bầu cử, em thấy Chu Duệ Nhạc nên gọi là Chu Ứng Cử đi.

- Ha hả...

Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cùng liếc mắt nhìn nhau cười.

Tống Nhất Phàm so sánh không thỏa đáng cho lắm, sự khác biệt giữa các ứng cử viên khi bầu cử chính là cái đặc sắc của chính trị trong nước. Nhưng tình huống của Chu Duệ Nhạc lại có chút đặc biệt, không thể đánh đồng, nhưng kỳ thật cẩn thận phân tích ra thì cũng ít nhiều có điểm tương tự. Rốt cuộc là thiên kim của Bí thư Tỉnh ủy, mưa dầm thấm đất, cũng có trình độ hiểu biết nhất định với nền chính trị trong nước.

Ăn xong cơm tối, lại nói chuyện với Lý Đinh Sơn một lúc Lý Đinh Sơn mới chào tạm biệt rồi đi. Tống Nhất Phàm thì ở lại với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vốn định chạy cả đêm về Tần Đường, Tống Nhất Phàm không cho, hắn cũng đành ở lại thủ đô thêm một đêm.

Trời lạnh, đêm ở thủ đô vẫn phồn hoa như cũ, Hạ Tưởng bị Tống Nhất Phàm lôi kéo đi dạo phố. Gần đây cứ luôn bị bắt dạo đường phố, Hạ Tưởng là bất đắc dĩ, còn Tống Nhất Phàm thì giống y như một con gấu bông lớn, ôm chặt lấy cánh tay hắn, dùng nửa thân trên ép chặt lấy Hạ Tưởng, nhưng nói thật bộ ngực ấm nóng thơm ngát ngọc ngà lại là giấc mộng của mọi thằng đàn ông. Hơn nữa hiện tại Tống Nhất Phàm lại là một mỹ nữ toàn vẹn, mùi thơm ngát ập vào mũi, thân thể mềm mại, vẫn là làm cho người ta trầm mê.

Đi mệt, Tống Nhất Phàm cũng không muốn về trường học ngủ, bảo Hạ Tưởng thuê phòng, còn cố ý nhắc nhở Hạ Tưởng:

- Đừng có ý nghĩ xấu, thuê phòng chỉ là để ngủ, ngủ có nghĩa là nằm ở trên giường đi vào giấc ngủ, không phải nghĩa theo kiểu một nam một nữ ở cùng một chỗ, ai dà, không nói nữa, dù sao anh đừng nghĩ ngợi lung tung là được.

Hạ Tưởng liền cười:

- Anh nghĩ ngợi lung tung cái gì, em nói chuyện phức tạp quá, thuê thẳng hai phòng là xong chứ gì?

- A... đúng thật, thế mà em không nghĩ ra nhỉ?

Tống Nhất Phàm há to miệng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu,

- Anh Hạ cũng là người thông minh. Dù sao cũng là tiêu tền của anh, thuê ba phòng cũng không thành vấn đề.

Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra được cô chột dạ và ánh mắt trốn tránh của cô nên mới không vạch trần cô, dẫn cô đi vào một khách sạn, thuê hai phòng.

Khi đăng ký phòng, nhân viên phục vụ còn cố ý hỏi thêm một câu:

- Hai phòng sao?

Dáng vẻ kinh ngạc, dường như một nam một nữ đến dừng chân, không ở cùng một chỗ là không bình thường vậy, huống chi lại là một nam một nữ tuổi còn trẻ, cô gái còn là mỹ nữ vẹn toàn.

Nói là hai phòng, nhưng Tống Nhất Phàm đồng ý hiền lành mà ở phòng của cô ta mới là lạ. Cô đến phòng của Hạ Tưởng, xem TV rồi lại nói chuyện, còn bảo Hạ Tưởng và cô chơi trốn tìm, chơi đoán chữ, rất có xu thế không dày vò Hạ Tưởng thề không bỏ qua. Hạ Tưởng đã bị cô đùa cợt đến mặt xám mày tro, mệt mỏi ứng phó. Cũng may rốt cục Tống Nhất Phàm mệt mỏi, bởi vì hệ thống sưởi hơi mạnh, hơn nữa sau một lúc lâu, cô vật lộn nên ra không ít mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đẹp không sao tả xiết.

Tống Nhất Phàm tuyệt đối không coi mình là người ngoài, trong chốc lát cởi hết chỉ còn lại bộ quần áo mặc bên trong bó sát người, muốn đi tắm rửa. Cô còn thật sự là hào phóng, không đề phòng lòng lang dạ sói của Hạ Tưởng một chút nào.

Tắm thì tắm, Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, nghe tiếng nước ào ào từ buồng vệ sinh truyền ra, một chút ý niệm mát mẻ trong đầu cũng không có. Hắn vẫn coi Tống Nhất Phàm là em, Bí thư Tống phó thác Tống Nhất Phàm cho hắn chăm sóc, hắn phải chịu trách nhiệm tương ứng.

Phụ nữ lúc nào cũng tắm rửa chậm chạp, Tống Nhất Phàm tắm táp đến nửa tiếng đồng hồ cũng chưa thấy đi ra, Hạ Tưởng ngủ ngay luôn trên giường, bôn ba mấy ngày qua, quả thật hơi mệt mỏi.

Cũng không biết mơ màng bao lâu, giật mình một cái tỉnh lại, trợn mắt mở ra, hoá ra hắn ngủ lơ mơ được nửa giờ, lại xem lại, ài, Tống Nhất Phàm vẫn còn chưa đi ra, tính đi tính lại cô bé tắm rửa mất một giờ, rất khoa trương.

Hắn vội tới cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa:

- Tiểu Phàm, em đang tắm hay là ngủ rồi, sao mãi không xong vậy?

Không có âm thanh gì.

Nghe ngóng kỹ càng, bên trong không có một chút động tĩnh nào, Hạ Tưởng hơi sợ, lại gõ cửa vài tiếng, hô vài câu, kết quả vẫn là không có đáp lại, hắn liền không quan tâm nữa đẩy cửa mà vào.

Đập vào mắt Hạ Tưởng chính là một hình ảnh tuyệt mỹ, một thân hình trắng nõn tươi trẻ tuyệt đẹp nằm ở trong bồn tắm lớn bên trong, tràn đầy bọt nước, mái tóc buông tự nhiên, khuôn mặt đỏ hồng, hai mắt khẽ nhắm, môi chúm lại, đúng là đang ngủ.

Hạ Tưởng không kìm nổi mà cười, Tống Nhất Phàm thật sự là rất đáng yêu, đang tắm mà cũng có thể ngủ được, hơn nữa còn ngủ khá say sưa, cô đúng là hết nói nổi.

Nghĩ lại thấy không được, bây giờ là mùa đông, mặc dù có hệ thống sưởi, nhưng sau một lúc ngâm nước khẳng định là sẽ lạnh, nếu cứ như vậy ngủ tiếp sẽ cảm lạnh. Hắn lấy tay thử nước, quả nhiên ấm, để thêm nữa chắc chắn sẽ lạnh, liền nhẹ nhàng gọi Tống Nhất Phàm một câu:

- Tiểu Phàm, dậy đi, không thể ngủ ở trong này được.

Tống Nhất Phàm liền bừng tỉnh, mở mắt:

- A, thế nào mà em lại ngủ, thật là quá mất mặt.

Trong mơ màng, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, quên mất trên người không mặc quần áo, liền đứng lên,

- Nước lạnh quá, dường như hơi cảm rồi, a… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cô cúi đầu nhìn mới chú ý trên người mình không có gì, có nghĩa là trần truồng ở trước mặt Hạ Tưởng, lập tức vô cùng xấu hổ:

- Anh xấu, anh hư, mắc cỡ chết được, anh nhắm mắt lại.

Toàn thân Tống Nhất Phàm tràn đầy bọt nước, thật sự là hàng thượng hạng trong nhân gian, xinh đẹp không thể tả, có mấy bọt nước ở trên ngực của cô vỡ ra, còn có hoa nước đọng lại ở trên mặt bụng bằng phẳng cô, mọi cái đẹp đều tập hợp ở một chỗ, làm người ta ói máu.

Hạ Tưởng đã nghĩ phải nhắm mắt lại, chẳng qua hắn còn chưa kịp nhắm mắt, bởi vì Tống Nhất Phàm căng thẳng quá mức, liền trượt chân, hắn vội vàng bước về phía trước một bước, giơ tay chặn ôm ngang lấy Tống Nhất Phàm. So với chuyện ngã sấp xuống bị thương, thì mạo phạm giai nhân cũng không tính là lỗi.

Tống Nhất Phàm bị Hạ Tưởng ôm cả người vào trong lòng, thẹn thùng vô cùng, mặt đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt lại, cũng không dám liếc nhìn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chỉ cảm thấy chỗ tay chạm vào, ướt át mà trắng mịn, có thể nói cảm xúc tột đỉnh, đúng là thân mình phập phồng tràn trề thanh xuân và tình cảm mãnh liệt. Hơn nữa một bàn tay của hắn đặt đúng vào mông Tống Nhất Phàm, mang đến một cảm giác thoải mái kinh người, khiến hắn cũng khó mà ngăn được ý loạn tình mê.

Đàn ông đúng là vẫn còn một phần động vật bên trong.

Hạ Tưởng ôm Tống Nhất Phàm ra bên ngoài, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, Tống Nhất Phàm vẫn là không dám trợn mắt, chui vào trong chăn, chổng mông chổng đầu, trông như con đà điểu. Hạ Tưởng cũng không ngăn được xấu hổ, ho khan một tiếng:

- Anh đi lấy quần áo cho em.

- À... Chờ một chút.

bỗng nhiên Tống Nhất Phàm đánh bạo thò đầu ra, mặt vẫn chưa hết đỏ, tuy nhiên trong ánh mắt đã đã không còn thấy vẻ bối rối, mà là trấn tĩnh hơn và càng nhiều suy tính,

- Anh nhìn thân thể của em, em nói cho cha biết.

Lại nữa, Hạ Tưởng không nói gì, hắn thật đúng là sợ Tống Nhất Phàm nói cho Tống Triêu Độ, sẽ làm hắn không có cách nào mà đối mặt với Tống Triêu Độ, dù sao Bí thư Tống phó thác con gái cho hắn, không phải là bảo hắn làm mấy chuyện nam nữ với Tống Nhất Phàm.

Hạ Tưởng đành phải nói:

- Anh là vì giúp em thôi, nếu không em đã ngã sấp mặt.

- Anh chính là thừa cơ muốn ôm em, muốn lợi dụng, muốn động tay động chân với em.

Tống Nhất Phàm không nói lý, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, liền xốc chăn lên,

- Để xem, có bản lĩnh lại nhìn cho đủ, dù sao em cũng bị anh nhìn thấy tám chín lần rồi.

Một bàn tay của Hạ Tưởng vốn để ở trên chăn, Tống Nhất Phàm kéo chăn, hắn bị trượt tay, ngã nhào lên người Tống Nhất Phàm. Tống Nhất Phàm ngược lại liền ôm lấy hắn, mãnh liệt dùng đôi môi nồng cháy mà hôn.

Hạ Tưởng bị đôi môi ướt át mềm mại của Tống Nhất Phàm chạm vào, thân mình liền cảm thấy cứng đờ, hai tay cũng rất không nghe lời ôm lấy hai vai Tống Nhất Phàm. Mỹ nhân như hoa, mặc cho quân tử ngắt lấy, tay của hắn liền chậm rãi dừng ở bộ ngực vừa phải của Tống Nhất Phàm...

Dáng người của Tống Nhất Phàm vô cùng đẹp, eo nhỏ mông to, hơn nữa tỉ lệ các nơi cân xứng, nhất là bộ ngực như một một đôi chim bồ câu trắng, hồn nhiên lay động, tỏa ra từ tính mãnh liệt, hấp dẫn bàn tay to của Hạ Tưởng phải dừng ở bên trên...

Tống Nhất Phàm vô cùng phối hợp thẳng người lên, hai tay đan vào nhau ôm lấy cổ Hạ Tưởng, thậm chí còn bắt đầu cởi quần áo Hạ Tưởng, một sự kiện tình cảm nam nữ ý loạn tình mê mãnh liệt sắp nhen nhóm...

Bỗng nhiên, di động của Hạ Tưởng đổ chuông.

- Không được nghe!

Tống Nhất Phàm rất kiên quyết không cho Hạ Tưởng nghe điện thoại,

- Anh dám tiếp, em liền dám nói cho cha biết đó.

Hạ Tưởng tươi cười bất đắc dĩ, tay của hắn buông đôi chim bồ câu trắng của Tống Nhất Phàm ra, lại nhẹ nhàng thả cô ra, đắp chăn lên, nhẹ giọng nói:

- Ngủ một giấc cho ngon, ngoan, đừng làm loạn... là điện thoại của Bí thư Tống.

- A!

Tống Nhất Phàm có tật giật mình thè lưỡi, nghịch ngợm vươn chân từ trong chăn ra đá Hạ Tưởng,

- Anh vào buồng vệ sinh nghe điện thoại đi, ngàn vạn lần đừng nói cho cha là em và anh đang ở cùng nhau, mắc cỡ chết người.

Vừa mới rồi còn uy hiếp, muốn nói cho Tống Triêu Độ biết, hiện giờ lại sợ Tống Triêu Độ biết, Hạ Tưởng liền hiểu Tống Nhất Phàm cố ý làm lớn chuyện nhưng kỳ thật chính cô ta cũng rất sợ.

Hạ Tưởng đi vào buồng vệ sinh, còn cố ý đóng cửa lại, trong lúc nói chuyện điện thoại với Tống Triêu Độ, hắn sợ nếu chẳng may Tống Nhất Phàm không cẩn thận lên tiếng, thì khó mà giải thích, dù sao vừa rồi thiếu chút nữa gặp chuyện không may rồi.

- Hạ Tưởng, Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường, cậu không nên động vào gã trước.

Tống Triêu Độ vừa nhấc máy đã nói chuyện bằng một giọng vô cùng thận trọng. Ông ta là người tạo ra ấn tượng dường như mọi sự đều được tính trước kỹ càng, rất ít khi tỏ vẻ trịnh trọng lạ thường như vậy, Hạ Tưởng cũng hơi giật mình kinh hãi.

- Ngưu Lâm Quảng, đúng thật là rất có lai lịch sao?

- Có một số việc trong lòng cậu biết là được, không cần hỏi chi tiết.

Tống Triêu Độ nói đến đó là thôi, lập tức không nói thêm nữa,

- Tiểu Phàm có phải ở cùng cậu hay không?

Là ở cùng nhau, còn cùng một chỗ, tim Hạ Tưởng đập nhanh hơn một cách không giải thích được, vội hít sâu mấy lần, mới nói:

- Buổi tối cùng ăn cơm với Trưởng ban Lý, sau đó lại đưa Tiểu Phàm đi dạo, sẽ đưa cô bé trở về.

Tống Triêu Độ hiển nhiên không nghĩ nhiều, còn nói vài câu về hướng đi của Trần Phong, hỏi thăm sức khỏe của Tào Vĩnh Quốc, rồi gác điện thoại. Ông ta chủ động gọi điện thoại tới cố ý nói chuyện Ngưu Lâm Quảng, chứng minh tình thế quả thật khá nghiêm trọng.

Hậu thuẫn của Ngưu Lâm Quảng đặc biệt cứng rắn, mạnh mẽ, chính là ra tay với thủ đoạn độc ác, không ngờ khiến Mai Thái Bình và Tống Triêu Độ đều cố ý nghiêm túc nhắc nhở hắn. Xem ra là chuyện lớn có bí ẩn đây.

Khiến Hạ Tưởng không ngờ chính là, hắn còn chưa ra khỏi buồng vệ sinh thì di động lại vang lên, là điện báo của Phó Tiên Phong.

Phó Tiên Phong vừa nghe máy liền bật cười ha hả:

- Hạ Tưởng, đã quên nhắc nhở anh một việc, Tần Đường có một người là Ngưu Lâm Quảng, là một gốc rạ cứng. Nếu anh muốn trừng trị gã, nhất định phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn, chưa nghĩ ra, chưa chuẩn bị trước thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.

- Nói như vậy, chỗ dựa của Ngưu Lâm Quảng thực sự là vững chắc sao?

Hạ Tưởng thử hỏi một câu.

- Tôi chỉ có thể nói như vậy, hỏi lại tôi, tôi cũng không biết.

Phó Tiên Phong rất thông minh, không trả lời ngay mặt,

- Tôi cũng nhắc nhở anh một tiếng, đừng bởi vì mâu thuẫn với Ngưu Lâm Quảng mà khiến Tiên Tiên bị tổn thương.

Rốt cuộc lai lịch của Ngưu Lâm Quảng như thế nào mà khiến Tống Triêu Độ giữ kín như bưng, Phó Tiên Phong e dè ba phần, thật đúng là một gốc ra cứng, cứng đến mức không thể dùng cách cứng rắn được. Chẳng trách gã dám công khai gây sự với hắn, hắn ngay tại chỗ cắt chức Cục trưởng, gã liền thuê Trương Thần Phương cới lương cao, gã đối xử như anh hùng, thật sự là vênh váo ngút trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio