La Chính Nguyên để lại cho Hạ Tưởng ấn tượng một người tính tình thẳng thắn. Đương nhiên người trong quan trường không có mấy người là thật sự thẳng thắn. Đều là thể hiện bên ngoài. Hạ Tưởng cũng sẽ không thực sự xem La Chính Nguyên là người có tính cách nói cái gì đúng cái đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, La Chính Nguyên tính cách thẳng thắn, lại thêm vẻ ngoài của y, quả thực có lưu lại cho người ta một ấn tượng ban đầu rất tốt.
Hạ Tưởng biết, La Chính Nguyên muốn làm thân nên mới tới. Hai sự việc, việc nào cũng đều là thể hiện thiện ý với hắn. Nhất định phải nói, sách lược của phương án điều chỉnh nhân sự của hắn, có hiệu quả rồi.
Đầu tiên là Vương Trường Viễn gọi điện tới mời hắn đến cục Tài Chính thị sát công việc. Bây giờ là La Chính Nguyên đến đây, đem hai việc ra làm thân với hắn. Đồng thời cũng nhìn từ góc độ khác, tin đồn trên tỉnh truyền đến, từ góc độ nào đó, với phương án điều chỉnh nhân sự của hắn, bắt đầu có tác dụng hỗ trợ.
Nếu trên tỉnh lại thu hồi quyền đề cử chỉ tiêu hai Phó giám đốc sở, Phó giám đốc sở Vương Trường Viễn có thể phải thất bại. Vương Trường Viễn một khi thất bại, La Chính Nguyên sẽ không thể một bước từ Cục Đất đai đến Cục Tài chính. Cho nên lúc trước hai người còn không có hành động gì, ỷ vào có Chương Quốc Vĩ nâng đỡ, bày ra thái độ bất động. Kết quả tin đồn vừa tới, đều luống cuống, sợ rớt lại sau nên tới đây thể hiện thiện ý với hắn. Kỳ thực vẫn là muốn biểu đạt suy nghĩ trong lòng, chính là mong chờ hắn có thể đứng vững trước áp lực trên tỉnh, cầm quyền đề cử chỉ tiêu hai Phó giám đốc sở, để lại Tần Đường.
Thực ra sách lược của Hạ Tưởng rất tốt, một hành động đã động chạm vào quyền lợi của Chương Quốc Vĩ, cũng làm cho La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn đều rất động lòng. Nhưng hai người dù sao cũng là thân tín của Chương Quốc Vĩ, không tiện thể hiện quá rõ ràng, cho nên cũng kiềm chế tính tình.
Nhưng mà trên tỉnh đột nhiên truyền ra tin tức làm đảo lộn sắp xếp của Hạ Tưởng. Tuy nói hiện tại có tác dụng thúc đẩy, nhưng nếu tin đồn mà trở thành sự thật sẽ khiến sách lược của hắn mất hiệu lực.
Chủ tịch tỉnh Tôn rốt cuộc là xuất phát từ cái gì mà muốn tiếp tục quấy rối Tần Đường. Hạ Tưởng không thể hiểu hết, nhưng hắn biết một điều là, Tôn Tập Dân quả thật mang đến cho hắn phức tạp không nhỏ.
La Chính Nguyên chỉ ngồi vài phút đồng hồ rồi đi ra. Chắc chắn y trong lòng còn băn khoăn, không muốn để Chương Quốc Vĩ có điều gì không vừa lòng. La Chính Nguyên vừa mới đi, Nhậm Hải Phong lại tới báo cáo công tác.
Tốt thôi, một tin đồn trên tỉnh khiến mọi người đều ngồi không yên. Thật đúng là làm cho người ta nửa nọ nửa kia.
Nhậm Hải Phong báo cáo công tác cũng nói ngắn gọn. Chủ yếu là ban Tổ chức cán bộ qua quá trình kiểm tra đánh giá nghiêm túc, cho rằng những ứng viên đề cử trong Hội nghị công việc bí thư đều phù hợp điều kiện đề bạt. Đồng thời cũng xin ý kiến người có liên quan, trình tự đã hoàn thành. Có thể chính thức đưa ra Hội nghị thường vụ thảo luận để thông qua.
- Căn cứ vào kiểm tra đánh giá của ban Tổ chức cán bộ, chọn lựa hai Phó giám đốc khu công nghệ kỹ thuật cao cấp hiện đại, đề cử hai đồng chí Trương Quang Huy và Vương Trường Viễn. Xin chỉ thị của Bí thư Hạ. Nhậm Hải Phong hôm nay đến đây chủ yếu mục đích vẫn là chắc chắn về việc chọn hai Phó giám đốc sở.
Vương Trường Viễn thì không cần phải nói. Trương Quang Huy là Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao hiện đại, đã có cống hiến xuất sắc trong việc phát triển Khu công nghệ cao. Trong nhiều năm công tác trong Khu, đề cử chức Phó giám đốc sở, cũng coi đúng người đúng chức. Text được lấy tại
Kỳ thực Hạ Tưởng với việc chọn người cho chức Phó giám đốc sở của Khu công nghệ cao không có thiên về ai. Hắn ở Tần Đường không có nhiều thân cận, đề bạt cất nhắc một người thì cũng như bồi dưỡng một người.Trương Quang Huy xem trên lý lịch bản thân cùng Chương Quốc Vĩ cùng xuất hiện không nhiều. Có phải là người của Chương Quốc Vĩ hay không khó mà nói. Nhưng từ trước đến nay đặc ân để đề bạt người hợp tác luôn thuộc về Bí thư. Hạ Tưởng đương nhiên cũng sẽ tránh được mà làm người tốt này.
Khỏi cần nói, ý tứ của Nhậm Hải Phong cũng đại diện cho ý tứ của Chương Quốc Vĩ.
- Hai đồng chí Vương Trường Viễn và Trương Quang Huy đều là đồng chí tốt…
Hạ Tưởng dường như muốn khởi đầu sự tích của hai người. Từ trước đến nay nghiên cứu nhân sự, phải chú trọng việc tô điểm cho nổi bật không khí. Chưa đến mức lộ ra đề bạt Vương Trường Viễn và Trương Quang Huy rất đột ngột. Hơn nữa trước khi đề bạt, còn muốn tạo xu thế, đỡ phải làm cho người ta cảm thấy có chút không chấp nhận được. Không thuận theo đề bạt của họ cũng là đề bạt thất bại, sẽ làm cho công việc rơi vào thế bị động.
Nhậm Hải Phong chăm chú lắng nghe, chuẩn bị sẵn sàng tiếp lời Hạ Tưởng bất cứ lúc nào, làm nổi bật Vương Trường Viễn và Trương Quang Huy.
Không ngờ Hạ Tưởng chỉ nói một nửa, bỗng nhiên liền đổi đề tài:
- Đồng chí Quốc Vĩ có ý kiến gì trong việc chọn người hay không?
Nhậm Hải Phong bỗng chốc không phải ứng lại kịp, mở miệng nói:
- Thị trưởng Chương không có ý kiến…
Nói một nửa bỗng nhiên ý thức được có điều không ổn. Làm sao có đạo lý sau khi Trưởng ban Tổ chức cán bộ có đề danh lại báo cáo Thị trưởng trước tiên? Nguy rồi, mắc bẫy Bí thư Hạ rồi, bị hắn chụp rồi.
Nhậm Hải Phong bỗng chốc vẻ mặt hơi tức giận, nhưng lại không dám thể hiện, y dù cậy có Chương Quốc Vĩ nâng đỡ, cũng không có can đảm đi công khai phản kích Bí thư. Nhất là khi đối mặt với Hạ Tưởng, dù sao vẫn cảm thấy vẻ mặt không gợn chút sợ hãi của Hạ Tưởng, ẩn giấu vẻ quỷ quyệt không lường.
Hạ Tưởng đã thành công khiến Nhậm Hải Phong lọt bẫy. Chỉ cười, sau đó dường như không có việc gì khoát tay nói:
- Chờ tổ chức một cuộc họp nghiên cứu một chút, thống nhất ý kiến rồi lập tức báo cáo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Điều Nhậm Hải Phong muốn chính là những lời này của Bí thư Hạ, trong lòng như gỡ được một tảng đá. Lời nói sơ hở mới rồi là sơ hở, có giải thích nhiều cũng là vô nghĩa, lặng im là cách che giấu tốt nhất.
Sau khi hết giờ làm, Hạ Tưởng ngồi xe đi gặp mặt Dương Uy và Nghiêm Tiểu Thì. Dương Uy và Nghiêm Tiểu Thì lần này tới Tần Đường là xác định khoản tiền dự án đầu tư. Về công về tư hắn đều cần phải ra mặt tiếp đãi một chút. Đi tới nửa đường, xe của hắn bị một chiếc Lincoln vượt lên, vượt lên rồi thì thôi, còn cố ý chạy chậm để chắn đường hắn…Người lái xe nổi giận:
- Bí thư Hạ, là xe của Ngưu Lâm Quảng.
Hạ Tưởng tập trung nhìn vào, là chiếc xe đen, biển số với những con số 8 liên tiếp làm hoảng mắt người. Đúng là hung hăng càn quấy, quả là hỗn xược.
Định khi dễ đến cùng? Hạ Tưởng không khỏi bắt đầu bực mình. Hắn không phải sợ xung đột với Ngưu Lâm Quảng, mà là hiện tại không cần thiết chấp nhặt với Ngưu Lâm Quảng. Dù sao ứng phó với áp lực đến từ Chủ tịch Tôn ở trên tỉnh, bên cạnh có Chương Quốc Vĩ khiêu chiến, cùng với hàng loạt vấn đề khó khăn mà lớp cán bộ tầm trung của Tần Đường đang xếp hàng chờ. Ngưu Lâm Quảng chỉ có thể xem như món điểm tâm sau bữa ăn mà thôi, là thêm vào cho đủ số.
Nhưng nơi nơi đều có người muốn đem chính mình ra làm bàn đồ ăn. Chẳng lẽ nói, Ngưu Lâm Quảng muốn trở thành đồ khai vị mới vui?
Hạ Tưởng còn chưa bực mình, người lái xe Bành Vĩnh đã nổi giận:
- Bí thư Hạ, vượt qua y, giết y.
Hạ Tưởng hiện tại chính là ngồi xe số 1, hôm nay là việc công, ngồi xe công là phù hợp với tiêu chuẩn. Ngưu Lâm Quảng không nhận ra xe số 1? Gã là không có việc gì cố ý gây sự. Hạ Tưởng không phải nắm bùn, huống hồ lại đường đường Bí thư Thành ủy? Mà Bành Vĩnh xuất thân lại là lính chuyển ngành, đương nhiên chỉ cần một đốm lửa nhỏ là trúng.
Bành Vĩnh thấy Bí thư Hạ không nói gì, nhìn vào kính chiếu hậu. Biết Bí thư Hạ có ý mặc nhận, liền chuyển hướng đèn, nhấn ga tới cùng, chiếc xe Audi phát ra một tiếng gầm lên giận dữ trầm thấp, đột nhiên nhảy về phía trước, vượt xe trước mặt.
Không ngờ chiếc Lincoln dường như sớm có chuẩn bị, không để vượt, còn cố ý đánh về bên trái, gắt gao đè xe số 1. Nếu nói vừa nãy vượt lên rồi đè lên xe thì còn có thể miễn cưỡng giải thích là không chú ý tới xe số 1. Nhưng hành động hiện tại thì chứng minh một điều, đối phương cố ý lao vào, cố tình gây trở ngại cho Hạ Tưởng.
Hay cho một Ngưu Lâm Quảng, cơn bực tức trong lòng Hạ Tưởng lớn dần lên. Đoán chừng Chương Quốc Vĩ cũng như thế. Ở Tần Đường hoành hành lâu rồi, thì cho là ở Tần Đường có thể muốn làm gì thì làm? Tần Đường không phải họ Chương cũng không phải họ Ngưu, Hạ Tưởng cũng sẽ không để Tần Đường thành họ Hạ. Mà Tần Đường là họ Yến, là Tần Đường của tỉnh Yến, không phải Tần Đường của riêng người nào.
Từ Tử Kỳ cũng ở trên xe, gã lập tức gọi một cuộc điện thoại:
- Cục trưởng Hoàng, tôi là Từ Tử Kỳ, có một chiếc xe Lincoln màu đen năm số 8, trên đại lộ cố tình lấn xe của Bí thư Hạ…
Hoàng Đắc Ích đang ăn cơm, vừa nghe Từ Tử Kỳ nói, lập tức giật mình:
- Tôi biết rồi, thư ký Từ, anh đừng lo. Tôi lập tức xử lý.
Buông điện thoại xuống liền thầm mắng một câu "Ngưu Lâm Quảng, anh cho là anh họ Ngưu thì thực sự có thể tùy tiện làm con trâu rắc rối? Ăn no đủ rồi, dám chèn xe Bí thư Hạ. Không phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao?
Thực sự nghĩ rằng Bí thư Hạ là kẻ bất tài? Ngưu Lâm Quảng thật sự là một tên ngốc, không ra cái gì cả. Hoàng Đắc Ích một mặt mắng chửi, một mặt liên tục gọi điện cho vài người. Lo nghĩ một lúc, lại tự mình gọi điện cho Ngưu Lâm Quảng.
Không ngờ điện thoại của Ngưu Lâm Quảng không thông, chuông vang cả buổi mà không ai nhận. Hoàng Đắc Ích liền tức giận. Bỗng chốc quẳng cái điện thoại, chửi ầm lên:
- Con mẹ nó mày giả bộ với tao. Đừng trách bố mày đến lúc đó trở mặt không nhìn người.