Quan Thần

chương 1164: tiếp tục mở lối, có điều chờ đợi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Tưởng đang muốn hỏi gì đó, Mai Thái Bình lại nói thêm:

- Hạ Tưởng, về sau cậu phải chú ý lời nói và việc làm.

Đàm Quốc Thụy công khai phê bình bộ máy Đảng ủy thành phố Tần Đường mấy câu, đối với cậu có ý kiến không nhỏ. Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Tôn còn phụ họa vài câu, trong lời ngoài ý, cũng có bất mãn với cậu…

Hạ Tưởng kinh ngạc. Tôn Tập Dân lôi kéo hắn không thành, muốn thay đổi chiến lược chèn ép? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Tạm thời không nói, lúc tết gặp mặt hẵng nói.

Trong lời nói Mai Thái Bình có chút mệt mỏi.

Cũng làm cho Hạ Tưởng giật mình, bởi vì hắn nghe ra, trong sự bổ nhiệm Phó Hiểu Bân, Mai Thái Bình quả thật gặp cản trở chưa từng có, Tôn Tập Dân mới đến thành phố Yến, làm thế nào lại có sự tự tin hơn người như vậy?

Tôn Tập Dân có ý kiến với hắn, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng. Hắn không có khả năng bởi vì Tôn Tập Dân lôi kéo mà lập tức chạy qua, mà Tôn Tập Dân lôi kéo không thành, gõ trong gõ ngoài, cũng là phương pháp vừa kéo vừa đánh đập

Không sao cả, Chủ tịch tỉnh tuy là nhân vật số hai, cũng không phải muốn động đến một Bí thư Thành ủy là có thể động được. Hạ Tưởng cũng không để ý chiến lược thay đổi của Tôn Tập Dân trong lòng, đều có lập trường chính trị của mình, ai có thể miễn cưỡng được ai.

Hơn nữa người ta là Chủ tịch tỉnh, lại có hậu trường, lật không được Bí thư Thành ủy, muốn phê bình một Bí thư Thành ủy vài câu, ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng không thể nói gì.

Xem ra "thời điểm tết âm lịch" cần đi lại với Bí thư Phạm nhiều hơn.

Bổ nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, được xác định, sau khi Chương Quốc Vĩ nghe tin, vô cùng uể oải, y biết rõ Phó Hiểu Bân là người của Hạ Tưởng, đồng nghĩa là Hạ Tưởng đúng là ở thành phố Tần Đường, một lần nữa lại thành.

Tuy nói Phó Hiểu Bân không được bổ nhiệm ủy viên thường vụ, nhưng nói chung, đảm nhiệm ủy viên thường vụ chỉ là sớm hay muộn. Khiến cho Chương Quốc Vĩ hơi rầu rĩ, anh ta rất coi trọng vị trí Trưởng ban Tuyên giáo, bởi vì nếu Trưởng ban Tuyên giáo với anh ta là một, thì khi nâng cao hình tượng, nâng cao phương diện chiến tích cá nhân, rất có triển vọng.

Đúng là vì Trần Thiên Thu và anh ta bất hòa, anh ta mới thường bị thúc ép gây nên một số tin tức, dễ thu hút người xem. Trần Thiên Thu bệnh nặng, anh ta còn thầm mừng rỡ, cho rằng cơ hội đến rồi, cũng không ngừng triển khai hoạt động ở Tỉnh ủy, hi vọng có thể đưa An Bằng Hữu đi lên, vì An Bằng Hữu đối với anh ta rất trung thành và tận tâm.

Không ngờ rằng cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.

Sau khi nói chuyện với trên tỉnh, Chương Quốc Vĩ có chút thoải mái hơn, bởi vì tin mà anh ta nghe được là, Mai Thái Bình vì chọn người đề cử mà cùng Tôn Tập Dân rất không thoải mái, còn ầm ĩ vài câu, cuối cùng Tôn Tập Dân kiên quyết phản đối đề cử Phó Hiểu Bân, nói là Phó Hiểu Bân không đủ kinh nghiệm.

Sau khi Phạm Duệ Hằng tỏ thái độ, Tôn Tập Dân mới miễn cưỡng đồng ý cho Phó Hiểu Bân giữ chức Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, nhưng với việc anh ta đảm nhiệm ủy viên thường vụ, vẫn cố ý bàn lại.

Kết quả là chẳng ra gì.

Chủ tịch tỉnh Tôn mạnh mẽ như vậy, tất nhiên phải báo cáo chút công tác với Chủ tịch tỉnh Tôn mới phải, tâm tư Chương Quốc Vĩ mới thoải mái hơn chút.

Hơn nữa anh ta còn nghe nói, Chủ tịch tỉnh Tôn đã có phương án khác, chính là muốn Phó Hiểu Bân vẫn không treo ủy viên thường vụ, mà đề cử Chủ nhiệm Ban quản lý khu vực kỹ thuật hiện đại cao cấp Trương Quang Huy tiến vào hội nghị thường vụ.

Sự việc lộ ra rất rõ, Chương Quốc Vĩ cũng rất rõ kế hoãn binh của Chủ tịch tỉnh Tôn. Năm sau, bộ máy Tỉnh ủy thành phố Yến cần điều chỉnh, về cơ bản Mai Thái Bình và Mã Tiêu rời thành phố Yến đã là sự thật ván đã đóng thuyền, Mai Thái Bình vừa đi, Mã Tiêu lại đi, Hạ Tưởng còn dựa vào ai để nói đỡ cho hắn?

Việ Phó Hiểu Bân xứng ủy viên thường vụ nói không chừng thật là có thể thất bại.

Cũng không phải không có Trưởng ban Tuyên giáo không xứng với điều lệ của ủy viên thường vụ. Nếu Trưởng ban Tuyên giáo không vào hội nghị thường vụ, quyền lực có thể suy giảm nhiều, Hạ Tưởng coi như mất công vô ích.

Chương Quốc Vĩ xem như đã hài lòng, rồi thêm hai ngày trước ngồi với Lưu Kiệt Huy, anh ta nói lý nói tình, Lưu Kiệt Huy cũng đồng ý xem xét lại việc bổ nhiệm Diệp Phàm, chuẩn bị sang năm tuyên bố, anh ta cũng yên tâm. Để Nhiệm Hải Phong nói với Phạm Tiến, cho Phạm Tiến yên tâm trước, Phạm Tiến đỡ phải bất thuận, muốn gây phiền phức.

Tuy nhiên khiến Chương Quốc Vĩ thất vọng, Nhiệm Hải Phong đề xuất ngồi cùng Phạm Tiến, kết quả Phạm Tiến từ chối khéo léo, làm anh ta dự cảm có điềm xấu, Phạm Tiến không đến mức lại gần với Hạ Tưởng nhanh như vậy. Hạ Tưởng có cái gì hấp dẫn có thể khiến Phạm Tiến hướng về phía hắn?

Thành ủy Tần Đường nếu không phải vì lý do sắp qua tết âm lịch, chắc chắn sẽ lay chuyển lòng người, nhưng tết âm lịch sắp tới khiến nhiều người ít để ý đến chính trị, ngay cả Hạ Tưởng cũng tạm thời đem rất nhiều việc để sang một bên, chuẩn bị đón năm mới.

Bởi vì hắn hiểu rõ, tết âm lịch năm 2009, chỉ sợ là cái tết bận rộn từ khi anh ta sinh ra đến giờ.

Năm sau chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều nhân sự, nhưng trên cơ bản sự đi lại trong tết âm lịch, có thể biết được tám chín phần mười. Hơn nữa trong tết âm lịch phải đi thăm viếng rất nhiều nhân vật mấu chốt, muốn đặt cơ sở cho hai thay đổi hai mấu chốt mà hắn sắp gặp phải.

Một là kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, dịp tết âm lịch phải triển khai ra manh mối, Hạ Tưởng đã quyết định "phải kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân" nếu không sau này đừng nghĩ đến việc mở rộng ở Tần Đường. Chính như vấn đề nhân sự, thật không dễ để tránh sự vây bổ của Chương Quốc Vĩ, vừa quay lại, lại phát hiện Lưu Kiệt Huy chắn ngang phía trước, liền rất khó chịu.

Không kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, đừng nghĩ đến việc thật sự đem quyền lực của Bí thư Thành ủy chứng thực xuống.

Thứ hai, việc lọt vào ủy viên thường vụ cũng phải trong dịp tết âm lịch, có thể tìm ra được một phương hướng.

Sự tình liên quan thiết thực đến lợi ích bản thân, ai cũng rất căng thẳng, hơn nữa dù sao có khả năng gia nhập Phó tỉnh, cơ hội khó có được. Lại đợi thêm dăm ba năm, tương đương với việc bỏ lỡ một lần. Tuổi tác là vô giá, trong chốn quan trường, có khi tuổi tác hơn kém nhau có một cũng có thể là sự chênh lệch giữa trời và đất.

Trước khi đề bạt, người phản đối sẽ nói không đủ kinh nghiệm, thiếu tôi luyện. Nhưng chỉ cần lên được chức cao, sẽ nhanh như tên lửa, sẽ là nhân tài khó có được. Giống như đề bạt Cổ Thu Thật năm đó, mỗi lần đều có rất nhiều tiếng phản đối, nhưng sau khi đề bạt, Cổ Thu Thật vẫn là dựa vào năng lực của bản thân được người khác tôn trọng.

Trước khi chưa ngồi vào chức vụ cao, ai cũng không biết anh có xứng để ngồi vị trí này không. Sau khi ngồi vào, có xứng để ngồi hay không, lại là hai chuyện khác nhau.

Mặt khác còn có nhiều thay đổi khác, ví như Mai Thái Bình rời chức, chẳng hạn như Vương Bằng Phi chuyển đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, vân vân, phỏng chừng dịp tết âm lịch sẽ nghe được tin tức người được chọn chính thức. Nói thật, hiện nay Hạ Tưởng cũng không phải rất quan tâm tới bộ máy Tỉnh ủy, bởi vì hắn có thể lọt vào ủy viên thường vụ không, mới là vấn đề mấu chốt.

Chỉ cần hắn suôn sẻ leo lên ủy viên thường vụ, có được quyền lực ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, chẳng những có thể tham dự quyết sách của sự kiện trọng đại thành phố Yến, hơn nữa sẽ đè bẹp thị trưởng Chương Quốc Vĩ! Tuy nhiên giai đoạn phía trước là một vấn đề khó, nếu như kiêm nhiệm hội đồng nhân dân thuận lợi, về việc có vô ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hay không, đã được thêm điểm rất rõ ràng.

Tết âm lịch tới rồi.

Sau kỳ nghỉ, Hạ Tưởng ở Tần Đường, phải chờ tới sau mùng một mới có thể rời đi, bởi vì hắn còn phải cùng Chương Quốc Vĩ an ủi quần chúng khó khăn, phải phát lương thực phát dầu, vân vân, nói thật, chính là muốn trên đài truyền hình làm diễn viên diễn màn kịch.

Chính trị chính là diễn kịch, không diễn cũng không được. Cán bộ không biết diễn không phải cán bộ xuất sắc, hơn nữa không xuất sắc không thể lên chức.

Liên Nhược Hạm và Vệ Tân đã từ Mỹ trở về, Vệ Tân về thành phố Yến trước, Liên Nhược Hạm ở lại Thiên Trạch. Khoảng năm sau gặp lại ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê cũng nói phải về thành phố Yến, muốn cùng Tào Vĩnh Quốc về Đan Thành.

Bố mẹ còn khỏe, ông nội Tào Thù Lê sợ không còn nhiều thời gian nữa, cho nên Tào Vĩnh Quốc phải trở về thăm hỏi.

Vệ Tân ở lại Mỹ một thời gian mà không được ở cùng Hạ Tưởng, hơi chút không vui. Liên Nhược Hạm tận lực để cô cũng gia nhập kế hoạch tài chính, cô cũng không có hứng thú. Bởi vì nếu cô gia nhập, sẽ không có cơ hội ở cùng Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không khuyên Vệ Tân cái gì, chỉ nói đợi đến mùa xuân ấm áp sang năm khi hoa nở, để cô lại đến Tần Đường. Vừa lúc mùa đông Tần Đường âm u lạnh lẽo, Vệ Tân không ở, ngược lại khiến hắn bớt lo không ít. Mùng một, Hạ Tưởng đi ngang qua sân khấu xong, từ Tần Đường xuất phát, một mạch đi tới Bắc Kinh. Trước khi đi, hắn gặp mặt Hoa Nhài Vàng, Bạc ở Tần Đường. Hoa Nhài Vàng, Bạc vô cùng cảm kích Hạ Tưởng. Nga Ni Trần hiện nay về cơ bản đã được tự do, và đoàn tụ cùng gia đình, cũng để các cô lần nữa tìm về với hạnh phúc gia đình. Hoa Nhài Bạc vẫn luôn đối với Hạ Tưởng rất thật tình, đánh bạo tới gần Hạ Tưởng một chút, còn nói:

- Em càng ngày càng thấy rõ, anh tuy hư, nhưng hư đến đáng yêu.

Hạ Tưởng bao nhiêu rồi, lại đường đường là Bí thư Thành ủy bị Hoa Nhài Bạc miêu tả là đáng yêu, cũng chỉ có thể tiếp thu.

Tình trạng của Nga Ni Trần, theo lời thuật lại của Tiêu Ngũ, hắn đã biết một chút tình hình.

Nga Ni Trần quả nhiên là một thế hệ kiêu ngạo, trong mười mấy ngày ngắn ngủi, đã đứng vững ở Tần Đường, chẳng những có tới hơn trăm người phía dưới, còn dưới sự giúp đỡ của Lão Tặc, mua mấy cái khách sạn ở Tần Đường, chuẩn bị gia nhập vào sự nghiệp ẩm thực, không hề đụng tới nghề khiêu vũ, câu lạc bộ giải trí.

Cũng có suy xét khi nhúng tay vào phòng khiêu vũ và câu lạc bộ giải trí, nhất định sẽ bị Ngưu Lâm Quảng phát hiện. Ý của Nga Ni Trần là, khiêm tốn làm việc, làm người thành thật, ẩn ở nơi bí ẩn, không thể để Ngưu Lâm Quảng biết y tồn tại.

Hạ Tưởng rất vui mừng, Nga Ni Trần cũng đủ thông minh, tuy rằng hắn đến bây giờ vẫn chưa từng gặp y một lần, nhưng y đối với ý tưởng của hắn, lĩnh hội đến cực triệt để. Rốt cuộc đúng là đối thủ giao đấu sống chết với nhau, có một câu nói rất hay, người hiểu bạn nhất, thường thường là kẻ thù của bạn.

Đã đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng vốn định làm việc riêng trước, ví như nói đi gặp Tiếu Giai, gặp con gái. Rồi gặp Mai Hiểu Lâm, thăm Mai Đình, không ngờ không sắp xếp được thời gian, liền nhận được điện thoại lạ.

Tiếng có phần quen thuộc lại có phần xa lạ, vừa nghiêm túc, vừa có chút thân mật:

- Hạ Tưởng, vừa rời thành phố Yến, đã mấy năm, vẫn không có liên lạc, anh còn nhớ bạn cũ năm đó không?

Hạ Tưởng có chút sững sờm, tiếng vừa quen lại vừa xa lạ, vừa không thân lại gần gũi, hơn nữa giọng to, làm ong ong tai hắn.

Suy nghĩ của hắn thoáng cái thổi qua, từ biệt thành phố Yến, đã mấy năm rồi, là ai vậy?

Bỗng nhiên hình ảnh một khuôn mặt đen, gầy, nhưng rất lanh lợi, hai mắt rất có thần thái di chuyển trong mắt. Hạ Tưởng có chút mừng rỡ, cũng đúng là mấy năm không có liên lạc rồi, từ sau khi ông ta tới tỉnh Ninh đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, có khi mấy năm rồi, cho tới hôm nay, quả thật lại là một lần nữa kéo lại đường dây mới!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio