Quan Thần

chương 1211: một mũi tên trúng 3 đích, tiêu diệt từng kẻ địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hải Phong cầm chén trà trong tay, không dám uống, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn:

-Tôi cũng đang định như vậy, nhưng gần đây công việc bận quá, chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu. Đi biển giờ này thì gió biển hơi to, còn đi ra ngoại thành thì cỏ vẫn chưa xanh, tôi thấy thôi nên đợi thêm…

Nhâm Hải Phong vẫn chưa sửa được lỗi nói nửa câu, cũng là thói quen rồi. Y vừa nói, vừa suy nghĩ, bí thư Hạ gọi y đến đây chỉ để nói chuyện phiếm hay sao, không trực tiếp vào thẳng vấn đề, chẳng lẽ không phải là việc gấp gáp sao?

Không vội là tốt rồi, bây giờ y hơi sợ nếu có việc gì gấp, nếu phát sinh sự cố, y sẽ phải đứng vào hàng, khó đây, theo cách nhìn của tình cảm cá hân, thì y thân thiết với Chương Quốc Vĩ hơn, nhưng hiện tại bí thư Hạ như mặt trời giữa trưa, công danh rạng rỡ, không chỉ có thể vùi dập thị trưởng Chương, mà còn cao hơn y hai bậc, y làm sao dám chống lại ý của bí thư Hạ đây?

- Tần Đường vĩ độ lệch bắc, mùa xuân tới muộn, lại gần biển, du ngoạn mùa xuân sẽ chậm hơn thành phố Yến và Đan Thành ít nhất nửa tháng. Bây giờ hoa đào vẫn chưa nở nhỉ?

-Chưa nở, hoa đào nở lần lượt từ nam đến bắc, ước chừng bây giờ hoa ở Đan Thành vừa mới nở.

Bí thư Hạ nói gì, Nhâm Hải Phong liền nói tiếp sau đó. Trước khi bí thư Hạ nói ra vấn đề, y cũng nói chuyện túy ý, đương nhiên trong lòng y cũng biết, bí thư Hạ tìm y không phải chỉ để nói chuyện phiếm.

Hạ Tưởng nói chuyện phiếm trong chốc lát, thấy Nhâm Hải Phong đầu óc choáng váng, liền nói thêm:

-Có một bài thơ, chắc Hải Phong đã từng nghe qua

"Tử mạch hồng trần phất diện lai.

Vô nhân bất đạo khán hoa hồi.

Huyền Đô quan lý đào thiên thụ,

Tận thị lưu lãng khứ hậu tài."

(Đường tía bụi hồng cuốn khách qua

Người người đều nói mới xem hoa

Huyền Đô quán ấy đào nghìn gốc

Trồng thuở chàng Lưu đã cách xa)

Anh cảm thấy bài thơ này viết như thế nào?

Nhâm Hải Phong trong lòng đã biết Hạ Tưởng muốn nói đến đề tài gì.

Đây là bài thơ "Huyền Đô quan hoa Đào " của Lưu Vũ Tích, rõ ràng là viết hoa đào nhưng thực ra là chỉ con người, dùng nghĩa gián tiếp, nói đông nói tây, không cần phải nói cũng biết là Hạ Tưởng muốn điều chỉnh nhân sự ở Tần Đường.

Lấy hoa đào trong buổi chơi xuân để nói về hoa đào trong điều chỉnh nhân sự, quả là bí thư Hạ ý nghĩ thật là thâm sâu. Nhâm Hải Phong ngầm bái phục thủ đoạn của bí thư Hạ, quả thật thủ đoạn của bí thư Hạ còn hơn Chương Quốc Vĩ rất nhiều lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng lòng người quả thật khó hiểu, Nhâm Hải Phong không hiểu vì lý do gì, bỗng cảm thấy không thể thân thiết với Hạ Tưởng hơn. Cũng không có cách nào khác, giữa con người với nhau có tồn tại một cảm giác thuận mắt hay không, hoặc giống như giữa y với Hạ Tưởng, chính là không thuận mắt.

-Thơ viết rất hay, tôi cũng đã đọc rất nhiều thơ của Lưu Vũ Tích, đều không thay đổi tinh thần ban đầu. Mấy năm sau, ông còn viết thêm bài "Tái du Huyền Đô quan".

Bách mẫu đình trung bán thị đài;

Đào hoa tịnh tận, thái hoa khai.

Chủng đào đạo sĩ quy hà xứ?

Tiền độ Lưu lang kim độc lai.

(Sân vườn trăm mẫu nửa rêu nhoà;

Sạch trụi hoa đào, cải trổ hoa.

Đạo sĩ trồng đào đâu vậy nhỉ;

Chàng Lưu thuở trước một mình qua)

Tiền độ Lưu lang cũng thành một thành ngữ người người biết đến…

Nhâm Hải Phong trả lời cũng rất khéo léo, mượn bài thơ thứ hai của Lưu Vũ Tích để đáp lại, hàm súc biểu lộ lập trường không thay đổi của y.

Hạ Tưởng mỉm cười, Nhâm Hải Phong quả thật cũng là một nhân tài, hiện nay không biết có bao nhiêu cán bộ hiểu được phong điển văn hóa, y có thể từ một suy ra ba, cũng có thể dùng thơ để bày tỏ quan điểm, lập trường của mình, khiến Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng.

Chỉ tiếc Nhâm Hải Phong vẫn cố chấp.

-Ý tưởng ban đầu của tôi là, những lãnh đạo chủ chốt của các huyện ở thành phố Tần Đường, cũng nên điều chỉnh lại một lần, ban Tổ chức cán bộ hãy tìm ra phương án, đưa ra thành ủy nghiên cứu thảo luận.

Hạ Tưởng cuối cùng cũng nói rõ ý tưởng của mình, hắn vừa nói vừa rót trà cho Nhâm Hải Phong.

Nhâm Hải Phong vội cung kính đưa hai tay nhận chén trà, uống một ngụm:

- Phương án cụ thể, một tuần nữa sẽ đệ trình lên Thành ủy, để Thành ủy nghiên cứu, quyết định.

Nhâm Hải Phong không nói sẽ đệ trình lên Hạ Tưởng, mà là đệ trình lên Thành ủy. Tuy nói Thành ủy là cách nói rộng, nhưng trên thực tế chính là Hạ Tưởng, nhưng Nhâm Hải Phong cũng ám chỉ rất rõ ràng, đệ trình lên Thành ủy thảo luận, chứ không phải là bản thân Hạ Tưởng.

Vẫn là cố ý giữ khoảng cách với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không nói nhiều, cũng không miễn cưỡng, rất khách khí tiễn Nhâm Hải Phong, sau đó chén trà còn lại của Nhâm Hải Phong tưới hoa.

Nhâm Hải Phong không cần biết có phải đứng cùng chiến tuyến với Chương Quốc Vĩ không, Hạ Tưởng hiểu rõ một điều rằng, Tần Đường hiện tại, chiến trường công khai, đã là thiên hạ của hắn, không biết là hội nghị công việc bí thư, hay là hội nghị thường vụ, nhưng hắn vẫn là điểm sáng của ủy viên thường vụ tỉnh, hoàn toàn có thể áp chế được Chương Quốc Vĩ không thể trả đòn.

Sự đánh giá duy nhất là ở phương án của ban Tổ chức cán bộ có phải là tâm huyết của hắn không, phương án không thỏa mãn, hắn có thể phủ quyết, có thể ám chỉ cho Nhâm Hải Phong làm lại theo sơ đồ ý tưởng của hắn, cho đến khi hắn vừa lòng mới thôi. Với địa vị là ủy viên Tỉnh ủy, bí thư thành ủy, không hoàn toàn ra hiệu lệnh cho ban Tổ chức cán bộ, liền rất uất ức.

Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không quá khắt khe, hắn khẳng định sẽ ở những vị trí tương ứng, Chương Quốc Vĩ là thị trưởng, không cần phải nói gì, Phạm Tiến là phó thị trưởng, cũng không phải nói gì, chỉ có Nhâm Hải Phong là trưởng ban Tổ chúc cán bộ, không cho y đề bạt người nhà, thì chắc công việc sẽ không giải quyết xong, cũng thể hiện rằng hắn nhân vật số một không xem trọng cán bộ của ban Tổ chức cán bộ rồi.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ trong nhiệm kỳ của mình mà không nâng đỡ người nhà của mình thì còn làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ làm gì?

Tần Đường miếng bánh ngọt này rất lớn, Hạ Tưởng muốn ăn cũng không thể ăn hết, hơn nữa chiếc bánh ngọt này rất to, muốn ăn cũng không phải đơn giản. Ttrên thực tế, điều hắn muốn không phải đơn giản chỉ là một phần của chiếc bánh ngọt, mà là trong chiếc bánh ngọt ấy, hắn có thể lợi dụng một cách toàn diện mà không dùng đến thìa, có thể phân tán lực lượng của Chương Quốc Vĩ, lôi kéo lực lượng trung gian, đồng thời tạo dựng thân tín cho mình.

Ngoài kế một mũi tên trúng ba đích ra, mũi tên hướng tới chính là muốn thu hẹp tinh lực của Chương Quốc Vĩ, không để y có cơ hội bày mưu tính kế cho Ngưu Lâm Quảng, hoặc có thể nói là, không để Chương Quốc Vĩ có cơ hội xúi giục Ngưu Lâm Quảng giật dây Lưu Kiệt Huy, từ đó hình thành thế tam giác Ngưu Lâm Quảng, Chương Quốc Vĩ và Lưu Kiệt Huy, không để cho ba người họ liên kết với nhau.

Từ đó, mới có thể thong dong tiêu diệt từng bộ phận.

… Quả không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, sau khi tin tức sẽ điều chỉnh nhân sự của thành phố Tần Đường lọt ra ngoài, khắp thành phố Tần Đường đều bối rối. Không chỉ có người dân ở các huyện hoang mang, ai cũng lo lắng, ngay cả Chương Quốc Vĩ cũng bị đánh động, nhất thời ngây người kinh ngạc.

Quá đột ngột, không ngờ bí thư Hạ lại có sự điều chỉnh bất ngờ như vậy. chương Quốc Vĩ lo lắng, muốn đi tìm Hạ Tưởng thảo luận, Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói nên điều chỉnh, công việc cụ thể thì đợi ban Tổ chức cán bộ nghĩ ra phương án rồi mới thảo luận cụ thể.

Ngụ ý là việc điều chỉnh nhân sự đang là việc cần phải làm, có phải điều chỉnh hay không, Chương Quốc Vĩ không có quyền phản đối, quyền hạn của hắn chỉ là sau khi ban Tổ chức cán bộ đưa ra phương án, sắp xếp nhân sự cụ thể như thế nào, đến lúc đó hắn mới có quyền phát ngôn.

Chương Quốc Vĩ lần đầu tiên thấy ở Hạ Tưởng có sự thể hiện quyền lực như vậy.

Nhưng mà, sự việc làm cho Chương Quốc Vĩ cảm thấy mất mát vẫn còn ở phía sau. Hiệp đầu của sự đọ sức lực lượng ngầm, Ngưu Lâm Quảng chỉ là lực lượng vô danh, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Dường như để phối hợp ra tay với Hạ Tưởng, hoặc là giữa hai người có sự ăn ý không cần nói ra, Nga Ni Trần cuối cùng cũng ra tay rồi.

Sự ra tay của Nga Ni Trần, rất giống phong cách của Hạ Tưởng, ổn, chuẩn, độc, đánh tới khi đối phương không thể vực dậy, làm cho người ta không biết tìm ai để trả thù bởi vì đến hiện nay, Ngưu Lâm Quảng căn bản không biết sự tồn tại của Nga Ni Trần.

Ngưu Lâm Quảng đương nhiên biết Nga Ni Trần, nhưng không biết rằng Nga Ni Trần là thế lực phát triển ngầm ở Tần Đường. Đổi là người khác, muốn mở rộng thế lực ở địa bàn của Ngưu Lâm Quảng mà không bị Ngưu Lâm Quảng phát hiện quả thật là không có. Nhưng Nga Ni Trần làm được điều này, không loại trừ hai khả năng.

Thứ nhất là, Nga Ni Trần đối nhân xử thế quả thật cẩn thận, hơn nữa y có thuộc hạ trung thành và tận tâm. Thuộc hạ của y không những trung thành với y, mà còn sung bái y, là cái mà Ngưu Lâm Quảng không thể có. Nhân cách con người Nga Ni Trần có sức hấp dẫn người khác, y tuy rằng sớm đã lăn lộn trong xã hội đen, lòng lang dạ sói, nhưng đối với người của y thì rất hào phóng, thưởng phạt phân minh, rất được lòng người.

Thứ hai là cũng có Tiêu Ngũ âm thầm trợ giúp.

Tiêu Ngũ là người giúp việc cho Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ lộ mặt giúp Nga Ni Trần rất nhiều việc, không gây sự chú ý cho chính phủ, không cần Hạ Tưởng ra mặt, đã có Từ Tử Kỳ tiếp đón, làm đối phương lập tức buông tay, không dám làm khó dễ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio