Hạ Tưởng sửng sốt, ý của ông cụ Ngô chẳng lẽ là, không cần sợ làm Tần Đường long trời lở đất cả, hoặc giả nói ông cụ có thể ra tay trừng trị Ngưu Lâm Quảng?
Tần Đường sau khi trải qua một trận mưa to, đường phố sạch sẽ, cây cối một màu xanh tươi, như là báo hiệu một thời kỳ mới đã đến.
Cũng quả thật là sau khi Hạ Tưởng trải qua trận gió táp mưa sa ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương mà vẫn hiên ngang trụ lại, liền khiến cho mọi người đều tận mắt nhìn thấy sự nổi dậy của một nhân vật cứng rắn mạnh mẽ. Đúng vậy, mọi người ai cũng tự nhận mình là người lão luyện trong quan trường, đã gặp nhiều bão táp trong quan trường, nhưng chưa bao giờ gặp phải một nhân vật vẫn có thể bình yên vô sự dưới sự điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Thường có câu không trải qua mưa gió làm sao có thể thấy được cầu vồng? Trong thời gian Hạ Tưởng bị điều tra, có đủ lời đồn đại, kiểu gì cũng nói được, thanh danh của Hạ Tưởng cũng bị hạ thấp xuống. Cuộc điều tra vừa chấm dứt, Hạ Tưởng không những khôi phục lại sự trong sạch mà trong ngọn lửa của Ủy ban Kỷ luật Trung đã rèn ra được một khối vàng tốt.
Vàng thật không sợ lửa, tác phong sinh hoạt của Bí thư Hạ không những trong sạch, vấn đề kinh tế vững vàng, hơn nữa Ủy ban Kỷ luật Trung ương còn giải thích nguyên nhân điều tra về việc không trung thực của Hạ Tưởng với Tỉnh ủy tỉnh Yến, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận sai lầm.
Có khi nào Ủy ban Kỷ luật Trung ương lại phạm sai lầm? Gần như làm cho rất nhiều người phải kinh ngạc, liền chứng minh được một điều, hậu phương của Bí thư Hạ có thủ đoạn cao siêu.
Đương nhiên, có người hiểu được tình tiết bên trong chắc chắn có liên quan đến việc đấu tranh của cấp cao, nhưng bất luận là gì thì Bí thư Hạ đã thắng lợi, từ nay về sau, sau khi trải qua tôi luyện con đường phía trước của Hạ Tưởng sẽ rất bằng phẳng.
Hạ Tưởng vừa xuất hiện ở Ủy ban nhân dân Thành phố, sự chào hỏi nhiệt tình của những người xung quanh ngày càng nhiều, Hạ Tưởng gần như bị vây kín, có người trực tiếp nịnh bợ, có người lại hàm súc nịnh nọt, đúng thật là quan trường muôn mặt.
Hạ Tưởng giỏi nhất phần đối nhân xử thế, thắng không kiêu, bại không nản, hắn chào hỏi với mọi người, thậm chí còn bắt tay, sau cùng tách ra khỏi đám đông trở về phòng làm việc.
Vừa mới ngồi xuống thì liên tục có người đến báo cáo công tác, đầu tiên là Phạm Tiến.
Phạm Tiến tỏ ra như không có việc gì xảy ra, báo cáo hết công việc với Hạ Tưởng bằng giọng điệu không đổi, chỉ là lúc chuẩn bị rời khỏi thì không giống như trước đây là bước nhanh đi ra mà nhẹ nhàng bước ra cửa, không gây ra một tiếng động nào.
Hạ Tưởng bật cười, Phạm Tiến… đúng là một người khôn khéo.
Sau đó, những người cần đến đều đã đến, người không cần đến cũng đến đủ, làm ầm ĩ cả buổi. Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Hạ Tưởng đột nhiên nhớ đến có một người từ đầu đến cuối cũng không lộ diện đó là Chương Quốc Vĩ.
Thị trưởng Chương thật đúng là biết cách giữ bình tĩnh!
Không cần đoán cũng biết, đằng sau việc điều tra nhất định là có bóng dáng của Chương Quốc Vĩ ở khắp nơi, chỉ tiếc là việc sắp thành lại bị phá hỏng, cũng không biết là Thị trưởng Chương hiện giờ đang có mưu tính gì?
Chương Quốc Vĩ có thể mưu tính được gì? Lúc này Chương Quốc Vĩ đang không ngừng gọi điện đến Bắc Kinh và Tỉnh ủy, liên tục gọi không dưới mấy chục cuộc điện thoại, chỉ muốn biết mấu chốt của vấn đề là Thôi Hướng có bị xử phạt hay không?
Việc Thôi Hướng có bị gì hay không, có liên quan đến việc phát triển lâu dài của y về sau ở Tần Đường. Nếu Thôi Hướng bình an vô sự thì chứng minh việc lớn sẽ hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, y và Ngưu Lâm Quảng có thể vượt qua được khó khăn này.
Nếu cuối cùng Thôi Hướng phải hứng chịu việc xử phạt thì tiền đồ sẽ không ổn, cho thấy Thôi Hướng đã bị người khác qua cầu rút ván, đồng thời y và Ngưu Lâm Quảng cũng có thể trở thành vật hi sinh trong chính trị!
Bởi vì Hạ Tưởng muốn trút giận, muốn nổi cơn thịnh nộ thì cần phải tìm đối tượng để phát tiết, y và Ngưu Lâm Quảng là đối tượng đầu tiên.
Vận mệnh cuối cùng của Thôi Hướng sẽ quyết định vận mệnh của y và Ngưu Lâm Quảng, y không nóng vội mới là lạ.
Giờ này phút này, Chương Quốc Vĩ đã dẹp bỏ ý nghĩ tranh giành cao thấp với Hạ Tưởng ở Tần Đường, tuy mùa xuân đang đến nhưng y lại cảm thấy như bước vào mùa thu, chỉ cảm thấy khắp người phát rét!
Chẳng qua đấu tranh chính trị từ xưa tới giờ cũng đều như vậy, thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã làm, thì phải có chơi có chịu, huống chi là y luôn trốn ở phía sau, không có điểm yếu để Hạ Tưởng nắm bắt trong tay, Hạ Tưởng có thể làm gì được y?
Chỉ có Ngưu Lâm Quảng thì rất nguy hiểm, Hạ Tưởng nhất định sẽ giương cao cán dao, dùng đại đao để chém vào đầu Ngưu Lâm Quảng.
Sự sống chết của Ngưu Lâm Quảng y không lo được, bây giờ y chỉ có thể tự bảo vệ mình, ít nhất cũng phải giữ được vị trí Thị trưởng, y còn trẻ, sau này còn có cơ hội.
Chỉ có điều sau mấy cuộc điện thoại, hầu như không thu hoạch được gì có liên quan đến vận mệnh của Thôi Hướng, hoặc là giữ kín như bưng, hoặc là hỏi gì cũng không biết, cuối cùng chỉ được biết một tin tức xác thực, Thôi Hướng về đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương liền tạm thời bị đình chỉ công tác, tự kiểm điểm, sau đó thì không rõ đã đi về đâu.
Chương Quốc Vĩ thậm chí còn nhờ người quen trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương hỏi thăm, kể cả những người trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng không biết Thôi Hướng ở đâu, trong nội bộ truyền tai nhau là có thể đã bị bắt giam.
Chương Quốc Vĩ như lạnh cứng cả người…
Suy nghĩ mãi lại gọi điện đến Tỉnh ủy.
- Quốc Vĩ, tình hình gần đây có chút căng thẳng, không có việc gì thì đừng gọi điện đến.
Giọng điệu của Đàm Quốc Thụy không nặng không nhẹ, có chút hờ hững:
- Gần đây ở Tỉnh không có động tĩnh gì, sự việc của Ủy ban Kỷ luật Trung ương không ảnh hưởng gì đến Tỉnh ủy, anh cứ yên tâm công tác, không cần phải nghĩ nhiều.
"Cụp" một tiếng, điện thoại lập tức bị ngắt.
Chương Quốc Vĩ sửng sốt một lúc lâu, không hiểu là Đàm Quốc Thụy rốt cuộc là muốn trấn an mình hay là muốn đối phó cho qua việc.
Thật là không có việc gì sao?
Quả thật là tạm thời cũng không có chuyện gì.
Thôi Hướng bị triệu hồi về Bắc Kinh đã một tuần rồi, tất cả đều đã khôi phục lại bình thường, những chuyện ồn ào liên quan đến Hạ Tưởng cũng dần dần phai nhạt trước mắt mọi người, bởi vì mùa xuân ở Tần Đường lại làm dậy lên một đợt sóng xây dựng mới.
Dường như những ảnh hưởng của việc điều tra đã biến mất hoàn toàn, thật ra vô hình trung đã có nhiều biến đổi, ví dụ như vị trí của Hạ Tưởng ở Tần Đường càng thêm vững chắc, Thị trưởng Chương khiêm tốn hơn trước, không còn động một tí là lại biểu diễn và diễn thuyết mà vùi đầu vào công việc, hằng ngày bôn ba ở các công trường, trong các nghi thức khai mạc hoặc hoàn công của các công trình trọng yếu cũng đều thấy được vẻ mặt chất phác và nhã nhặn của Thị trưởng Chương.
Ngược lại gần đây Bí thư Hạ luôn xuất hiện trên TV, chủ trì hội nghị công tác tư tưởng giáo dục và hội nghị công tác chỉnh đốn tác phong trong toàn thành phố, đề xuất nhiều ý kiến xây dựng các hạng mục, đề xuất ý tưởng phát triển lâu dài của Tần Đường v.v… Trong mắt của người dân ở Tần Đường, Hạ Tưởng rất xứng đáng trở thành nhân vật số một.
Nhưng điều mà mọi người không biết rằng trong những ngày tháng bình yên này, sóng gió đang dần nổi lên…
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc gần như là cùng lúc đến Tần Đường, muốn để cho Hạ Tưởng phải đối mặt với một thử thách vô cùng nghiêm khắc, rốt cuộc là muốn gặp ai trước?
Có một điều, cũng may là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cùng nhau xuất hiện, cùng lúc gặp hai người họ cũng không sao. Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc bởi vì thời gian trước đó đã có tiếp xúc với nhau và cũng đã trở thành bạn tốt, cũng có thể cùng lúc gặp họ, nhưng vấn đề lại đến, Cổ Ngọc nóng lòng muốn lập tức gặp hắn ngay, Tào Thù Lê cũng không yêu cầu hắn lập tức đến gặp mặt, ngược lại Liên Nhược Hạm lại lên tiếng, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp hắn, yêu cầu hắn phải xuất hiện trong vòng nửa tiếng.
Bí thư Hạ Tưởng đã rơi vào khó khăn, vấn đề gặp phải còn khó khăn hơn so với việc đối mặt với Thôi Hướng.
Mấy người họ lần này đến đều gánh vác những trách nhiệm quan trọng khác nhau, nhân tố tình cảm được loại bỏ, họ đều mang theo một mục đích chính trị nhất định, Hạ Tưởng do dự hồi lâu, quyết định vẫn là gặp Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên trước.
Nói cho cùng là điều tra sự việc thì những bức ảnh chụp của Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên là một lời dẫn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Còn chưa giải thích với Tào Thù Lê, cô ấy đã tin, Liên Nhược Hạm cũng mặc kệ:
- Hạ Tưởng, anh lại muốn đi gặp cô gái đó nữa chứ gì, cứ nói thật ra, có phải là Vệ Tân không?
Hạ Tưởng toát cả mồ hôi:
- Liên Nhược Hạm sao lại có thể nghĩ là Vệ Tân?
Tuy nhiên nhắc đến Vệ Tân càng khiến cho hắn đau đầu, bởi vì Vệ Tân đã bị bệnh.
Bệnh của Vệ Tân cũng do hắn mà ra. Thời gian gần đây việc điều tra khiến cho hắn gặp phải nhiều tai bay vạ gió, Vệ Tân trốn ở phía sau, không dám lộ diện, chỉ âm thầm hy sinh cho hắn, cuối cùng do lao lực quá độ nên đã ngã bệnh.
Nói cho cùng vẫn là tội ác của Thôi Hướng, sức khỏe của Vệ Tân vốn dĩ đã không tốt, nếu ngã bệnh là kéo dài triền miên, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Hạ Tưởng không thể dành cho Vệ Tân nhiều sự an ủi hơn, hắn quá bận, thực sự là không thể chăm sóc cô ấy được, vốn là muốn thuê một người chăm sóc cho cô ấy nhưng cô ấy lại không chịu, cứ đòi tự mình chống chịu, càng khiến cho người khác đau lòng vô cùng.
Vệ Tân lại không giống với Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc có thể trở thành bạn tốt mà không có khúc mắc với nhau, cô ấy chỉ một mình chịu sự cô đơn buồn tẻ.
Liên Nhược Hạm không nhắc tới thì tốt hơn, vừa nhắc đến Vệ Tân, ngược lại càng khiến lòng Hạ Tưởng thêm nặng trĩu.
Nếu nói những người phụ nữ khác đem đến cho hắn sự vui vẻ và hạnh phúc thuần túy, thì chỉ có Vệ Tân đem đến cho hắn thêm nhiều suy tư về cuộc sống, thỉnh thoảng lại nhắc nhở hắn trách nhiệm của một người đàn ông.
Hạ Tưởng nói qua loa với Liên Nhược Hạm vài câu, Liên Nhược Hạm đã nhận ra và hạ giọng xuống nói:
- Em thật lòng muốn Vệ Tân theo anh, để cô ấy làm em gái của em, tới giờ cô ấy vẫn chưa có bạn trai. Anh đừng tưởng là em không biết được suy nghĩ của cô ấy, đừng tưởng là em không biết được âm mưu của anh, thực ra em cảm thấy để Vệ Tân làm em gái của em và cô bé Lê cũng rất hay.
Hạ Tưởng kinh ngạc:
- Em đừng nói lung tung với cô bé Lê, cô ấy không như em, mà có nhiều tâm tư.
- Cứ yên tâm đi, em sẽ khuyên giải cô ấy.
Liên Nhược Hạm đột nhiên lại hạ thấp giọng, nói với vẻ uy hiếp:
- Em cảnh cáo anh, Vệ Tân thì còn được, chứ còn tiểu ma nữ của nhà họ Phó và cô bé của nhà lão Cổ tốt nhất là anh nên tránh xa một chút. Em thấy giữa anh và cô ấy có vẻ gì đó không bình thường, anh phải coi chừng đó, lăng nhăng quá, em và cô bé Lê sẽ hợp lại từ anh luôn.
Hạ Tưởng không nói gì, Liên Nhược Hạm đối xử với hắn luôn là một giọng điệu nửa uy hiếp nửa trân trọng.
Gặp được Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên, hai người họ không bị việc điều tra ảnh hưởng, một người vẫn là vẻ nhạt nhẽo, một người lại nhiệt tình như lửa, chỉ có điều hai người có chút tiều tụy, nỗi lòng nặng trĩu.
Vừa gặp Hạ Tưởng, Cổ Ngọc mở lời trước:
- Ông nội muốn gặp anh, nếu có thời gian thì anh đến Bắc Kinh gặp ông.
Hạ Tưởng gật đầu.
Phó Tiên Tiên sau đó cũng nói tiếp:
- Ông nội cũng có lời nhờ tôi chuyển đến anh, ông nói anh phải đi đúng trên con đường của mình, cẩn thận có người khác chơi xỏ.
Lời nói của lão Phó là có ý gì? Trong quan trường những người sử dụng thủ đoạn xấu sau lưng đều đã đi gần hết, lại còn nhờ Phó Tiên Tiên trịnh trọng chuyển lời lại, "cẩn thận có người chơi xỏ", chẳng lẽ muốn ám chỉ sự việc điều tra lần trước?
Hạ Tưởng đang thấy khó hiểu thì đột nhiên điện thoại vang lên, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, tiện tay bắt máy, đầu dây bên là một giọng nói xa lạ u ám:
- Bí thư Hạ, vết sẹo đã lành nên quên cả đau, bây giờ lại hẹn hò với người đẹp nữa sao?
Là cuộc gọi đe dọa!