Quan Thần

chương 1322: xung đột, sai lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Diêu Nhi hôm nay trang điểm khác thường, đánh mắt màu khói, tóc uốn, đeo vòng tai to, áo cổ trễ để lộ khuôn ngực đẫy đà, mười ngón tay nhuộm màu đen, nhìn thấy mà phát hoảng.

Từ lần thi sắc đẹp đó không thấy Dương Diêu Nhi xuất hiện nữa, điện thoại cũng không liên lạc, thậm chí cũng không hỏi đến mấy tấm ảnh khỏa thân nữa, nếu cô không xuất hiện thì Hạ Tưởng cũng quên mất trong ngăn kéo còn có một tấm ảnh khỏa thân của cô gái đang đứng trước mặt mình, tuy nói rằng trình độ chụp ảnh của hắn cũng bình thường, nhưng không thể không thừa nhận cảnh tượnglúc ấy quả thật rất tuyệt vời.

Sau đó hắn cũng không thèm nhìn, tuy nhiên nghĩ lại, bức ảnh đó nhất định rất bắt mắt.

Cách trang điểm tân thời của Dương Diêu Nhi không giấu nổi sự chột dạ của cô trước mặt Hạ Tưởng, có lẽ cũng không phải chột dạ, là phẫn nộ, cô xuống xe, đến trước mặt Hạ Tưởng, dường như sững lại một lúc, rồi đột ngột hỏi:

- Ảnh khỏa thân của tôi đẹp không?

Hạ Tưởng cười nói:

- Không biết chụp như thế nào, tôi cũng chưa xem.

- Không thể nào như thế được!

Dương Diêu Nhi mở to hai mắt,

- Đã là đàn ông ai cũng thế, đều lập tức nhìn, hơn nữa còn phóng lớn ra, anh lại còn nói chưa xem, hoặc là anh đang nói dối hoặc là anh không phải là đàn ông.

- Tôi không nói dối, tôi cũng rất bình thường.

Hạ Tưởng sắc mặt bình tĩnh, thờ ơ đáp lại,

- Không phải tất cả đàn ông đều háo sắc, không phải tất cả đàn bà đều là dâm phụ.

Dương Diêu Nhi tức giận, xoay người bước lên xe, Hạ Tưởng tưởng cô tức giận quá nên bỏ đi, không ngờ cô cầm trên xe ra một phong bì, đến trước mặt Hạ Tưởng nói:

- 50 ngàn tệ, đủ để mua ảnh của tôi rồi. Với thân phận của anh giữ lại ảnh khỏa thân của tôi là có phần thất thân, đem trả lại cho tôi.

Hạ Tưởng không nhận phong bì:

- Nếu cô nói tử tế, không chừng tôi sẽ trả lại cho cô. Cô lấy 50 ngàn đưa cho tôi, là xúc phạm tôi, rất xin lỗi, tôi sẽ không đưa.

Dương Diêu Nhi tức giận và sửng sốt, ném phong bì vào trong xe, xoay người vào xe và ném trả một câu:

- Chờ xem!

Sau đó vút đi để lại làn khói sau lưng.

Hạ Tưởng lắc đầu, mặc kệ cô. Bây giờ có một số phụ nữ không thể dùng lý lẽ để khuyên răn được, chẳng những đem thân thể của chính mình ra gây chuyện mà còn muốn đùa giỡn với đàn ông, ai biết được, bởi vì trời sinh ra nam và nữ là khác nhau, ở một số phương diện nào đó chỉ có phụ nữ chịu thiệt mà thôi.

Những người phụ nữ muốn đùa cợt với đàn ông, cuối cùng lại là đùa giỡn với chính bản thân mình, Hạ Tưởng không suy nghĩ về Dương Diêu Nhi nữa, tùy cô ta, cô ta cũng không thể muốn gây rối thêm được nữa chứ? Ngẫm lại đó là cô ta cố tình gây sự, sao phải sợ cô ta chứ?

Phó Tiên Tiên hẹn gặp mặt Hạ Tưởng ở Điểu Ngữ Hoa Hương, cái tên khá cá tính, lúc đầu Hạ Tưởng còn nghĩ rằng nơi đó là một nơi không đứng đắn nào đó, không ngờ khi đến nơi mới thấy rằng đó là một quán trà rất lịch sự tao nhã.

Quán trà không lớn nhưng cách trang trí thật sự có ấn tượng, phong cách cũng khá đặc biệt.

Phó Tiên Tiên mặc kệ Hạ Tưởng đường đường là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cô tới rồi liền vào phòng ngồi đợi, cũng không đứng bên ngoài để tiếp đón Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đành tự mình lên lầu, cũng may ở thành phố Tương Giang này, trong mắt dân chúng Hạ Tưởng vẫn là người xa lạ, không mấy người nhận ra hắn, cũng khiến hắn thoải mái, có thể tự nhiên đi mọi nơi.

Hôm nay Phó Tiên Tiên trang điểm khá nền nã, khác hẳn hình ảnh tiểu ma nữ của cô trước đây, yểu điệu thục nữ, mặc một cái váy dài, nhẹ nhàng như Mễ Lan.

Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng hơi ngạc nhiên là, không biết từ lúc nào Phó Tiên Tiên đã thay đổi kiểu tóc, mái tóc được ép thẳng để suôn dài giờ được uốn thành những lọn sóng, Hạ Tưởng liếc nhìn, Phó Tiên Tiên còn có ưu điểm chính là sự nhã nhặn lịch sự.

- Em phải về Bắc Kinh rồi, lúc nào có thời gian sẽ đến Tương Giang. Đây quả là nơi không tồi, em rất thích.

Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng cũng đã khá hiểu rõ nhau, nói chuyện cũng rất tùy ý,

- Bao giờ thì anh về Bắc Kinh? Ở đây cũng mấy tháng rồi, cũng nên về Bắc Kinh một chuyến, anh có đi cùng em không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đừng nói đùa, Hạ Tưởng nghĩ thầm, đi cùng em của Chủ tịch tỉnh Phó về Bắc Kinh, không có việc gì cũng sẽ bị người đời đồn là có chuyện.

Tuy nhiên may mắn ở chỗ là thời gian Phó Tiên Tiên ở Tương Giang cũng không kinh động đến người khác, dường như không mấy ai biết Phó Tiên Tiên là em của Phó Tiên Phong, dĩ nhiên, ở Tương Giang lại càng có ít người biết mối quan hệ thân thiết của Hạ Tưởng với Phó Tiên Tiên.

Nếu có người biết, đoán chừng cũng không biết rõ mối quan hệ của Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong phức tạp như thế nào.

- Gần đây anh không thể đi được, vấn đề cầu đường tỉnh Tương quá lớn, ít nhất cũng cần hai tháng để xử lý. Có kết luận của đội điều tra Quốc vụ viện, lại có sự cố lớn xảy ra, vấn đề cầu đường tỉnh Tương lần này không thể thoát được, nhưng xử lý ở mức độ nào, xử lý bao nhiêu người, còn phải cần một quá trình đánh giá.

Đồng thời, vị trí Phó thị trưởng thường trực và Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ thành phố Tương Giang đề cử vẫn còn đang treo, bởi vì Mai Hiểu Lâm vừa chuyển đi, thì hai Phó thị trưởng phía dưới lần lượt được đẩy lên, hay là bị điều chuyển đi, việc này Trịnh Thịnh chưa tỏ rõ thái độ, hai người mà Phó Tiên Phong đề cử, là nguyên Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ lên làm Phó thị trưởng thường trực, còn một vị Phó thị trưởng khác lên làm Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ.

Tuy nhiên rõ ràng là Trịnh Thịnh không hài lòng, liền tạm thời gác lại.

E rằng xoay quanh vấn đề thiết lập lại cầu đường tỉnh Tương, cùng với vấn đề mấu chốt chọn người cho vị trí Phó thị trưởng, giữa Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong còn đang có sự cạnh tranh.

Mặc dù Hạ Tưởng không có suy nghĩ cá nhân gì trong chuyện này, nhưng hắn là nhân vật thứ bốn trong Tỉnh ủy, nhất định phải có lập trường bản thân, vì vậy, muốn lựa chọn cũng sẽ khó khăn không nhỏ.

- Anh lúc nào cũng bận, bận đến mức thời gian ăn cơm và ngủ với em cũng không có.

Phó Tiên Tiên nói với tốc độ quá nhanh, nói xong mới thấy mình lỡ mồm, liền mặt đỏ lên và lè lưỡi trêu Hạ Tưởng, dửng dưng nói:

- Dù sao với anh cũng rất thân thiết rồi, nói thẳng thắn một chút cũng không sao.

Hạ Tưởng cười ha hả, xem qua cách ăn mặc còn nghĩ rằng Phó Tiên Tiên thật dịu dàng và thùy mị, mở lời nói là đã biết như thế nào, Hạ Tưởng nói:

- Chắc chắn sẽ về Bắc Kinh một chuyến, thời gian cũng sẽ không lâu lắm. Tuy nhiên tới Bắc Kinh rồi không chừng cũng không có thời gian gặp em, hơn nữa nhà họ Phó cũng không chào đón anh.

- Phó Tiên Phong là Phó Tiên Phong, em là em.

Phó Tiên Tiên ngẩng đầu lên:

- Miễn bàn đến anh ấy, lập trường chính trị giữa em và anh ấy bất đồng. Em còn muốn sớm nhập Quốc Dân đảng, kết quả lại không thành.

Hạ Tưởng cười thầm, Phó Tiên Tiên tốt xấu cũng là con nhà họ Phó, cô không phải là Đảng viên cũng không có gì, nếu gia nhập Quốc Dân đảng liền thành trò cười cho thiên hạ, ông cụ nhà họ Phó sẽ giấu mặt vào đâu.

Nói đùa một lát, Phó Tiên Tiên mời Hạ Tưởng uống trà, sau nửa giờ thưởng trà liền ăn một chút đồ ăn, sau khi ăn xong Phó Tiên Tiên liền đề nghị Hạ Tưởng đi dạo cùng cô.

Ban đêm ở Tương Giang, cảnh sắc thật không tệ lắm, quan trọng là không ai nhận ra Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không có việc gì làm, nên đồng ý.

Phó Tiên Tiên không ngại kéo tay Hạ Tưởng, dựa sát vào hắn, bước chậm chậm trong bóng đêm. Hai người cũng không nói sẽ đi đến đâu, thong thả dạo bước, cứ đi như vậy đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Thấy trời không còn sớm nữa, Hạ Tưởng liền khuyên Phó Tiên Tiên sớm về nghỉ ngơi.

- Em không về, hãy đi thêm lát nữa, về rồi, không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại anh. Em sẽ nhớ anh, còn anh chắc chắn không nhớ em, bởi vì anh còn có người khác.

Phó Tiên Tiên dù sao cũng là phụ nữ, là phụ nữ sẽ cò quyền nhõng nhẽo, cô nói vậy, Hạ Tưởng cũng không còn cách nào.

Đi đến quảng trường trung tâm, Hạ Tưởng thấy mệt nên ngồi xuống nghỉ ngơi. Ban đêm mùa hè, người ngoài đường rất đông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Vừa mới ngồi xuống, thân thể nóng bóng của Phó Tiên Tiên liền sát vào người Hạ Tưởng, lặng ghé vào tai hắn nói nhỏ:

- Nếu không tối nay chúng ta không về được không?

Hạ Tưởng lập tức cảnh giác hỏi:

- Gì vậy, em muốn thế thật sao?

Phó Tiên Tiên nổi giận nói:

- Xem bộ dạng nhát gan của anh kia, chắc chắn lại nghĩ đen tối rồi, em chỉ muốn cùng anh đi ngắm trăng ngắm sao thôi…

Tuy rằng cấp bậc Hạ Tưởng cao nhưng tuổi lại trẻ, hắn vừa có thực lực lại vừa có sự lãng mạn, tuy nhiên hắn dù sao cũng là người làm quan, không thể nào đi chơi qua đêm không về.

Còn chưa trả Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng liếc nhìn xung quanh bỗng phát hiện ở phía trước có 3 nam 1 nữ, 3 người nam vừa nhìn là biết đó là những thanh niên du côn trẻ tuổi, Hạ Tưởng nhận ra người nữ ở giữa là Dương Diêu Nhi.

Thật sự là xui, tại sao lại gặp cô ta ở đây được?

Dương Diêu Nhi cũng phát hiện ra Hạ Tưởng, vốn dĩ muốn quay đầu bước đi, lại nhận ra bên cạnh Hạ Tưởng có Phó Tiên Tiên, ánh mắt sáng lên bước đến trước mặt Hạ Tưởng, chưa vội mở miệng liền phát ra tràng cười phóng đãng.

Sau đó mới lên tiếng:

- Chú à, tôi tưởng chú là chính nhân quân tử, hóa ra cũng là kẻ đạo đức giả mà thôi, vừa rồi còn rất ra vẻ, trong nháy mắt đã đi tán gái. Tôi những tưởng anh có bản lĩnh lắm cơ.

Lời nói Dương Diêu Nhi có ý nghĩa sâu xa, Phó Tiên Tiên nghi ngờ nhìn Hạ Tưởng, lập tức đoán ra được điều gì, không đợi Hạ Tưởng lên tiếng liền đứng lên hùng hổ nói:

- Cô là ai? Cô có tư cách gì mà đánh giá anh ấy? Không quay về xem lại bộ dạng mình xem, có phải là kẻ lẳng lơ hay không?

Dương Diêu Nhi quyến rũ Hạ Tưởng không được, trong lòng lòng đang tức tối, trong mắt cô, đàn ông đều giống nhau, thấy phụ nữ đều không thể rời đi được, cô tự thấy mình cũng đẹp, nhưng trong mắt Hạ Tưởng cô lại chẳng là gì khiến cô cảm thấy bực bội trong lòng, vừa mới tìm được mấy gã đi chơi cho vui, lại gặp Hạ Tưởng thân mật với một người còn xinh đẹp hơn cô vài phần.

Đang có cảm giác đố kỵ ghen ghét, Dương Diêu Nhi lại bị Phó Tiên Tiên quở trách, lập tức liền nổi giận:

- Cô là ai? Không học cái gì hay ho một chút, lại học người khác làm người thứ ba, có phải còn cảm thấy mình rất giỏi không? Bộ dạng xấu như vậy, ngực không có ngực, mông không có mông, nói không chừng thân mình cũng không trắng, ăn mặc đẹp đẽ như vậy nhưng cởi ra cũng không khác con gà…

Tuy rằng năm đó Phó Tiên Tiên cũng là tiểu ma nữ, nhưng sự phóng đãng của cô khác với Dương Diêu Nhi, hơn nữa cô dù sao cũng xuất thân từ dòng họ có danh giá, dù có quấy rối cũng có gia giáo, làm sao chanh chua đanh đá như Dương Diêu Nhi được, bị Dương Diêu Nhi sỉ nhục như vậy cô không trả lời được. Cô không giống ả ta, trước mặt đông người nói những lời xẳng bậy như vậy được. Cô tức giận giơ tay lên "bốp" một tiếng, gọn gàng mà dứt khoát cho Dương Diêu Nhi một bạt tai.

Một cái bạt tai khiến Dương Diêu Nhi ngây người ra, cũng khiến Hạ Tưởng kinh sợ, càng khiến Dương Diêu Nhi cuồn cuộn tức giận, cô ta sơ suất không nghĩ mình lại bị một bạt tai như thế!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio