Quan Thần

chương 1333: cắn câu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thiên Nam là người vào cuối cùng. Bình thường gã sẽ không vào cuối để tránh làm cho người khác có ấn tượng không tốt, hôm nay không ngờ vào cửa mới biết mọi người đều đến sớm như vậy?

Ngẩng đầu lại thấy ở giữa bàn bày ra mấy chồng tiền mặt, liếc mắt cũng thấy phải trên 500 ngàn, gã không khỏi hít một hơi dài, xảy ra chuyện gì vậy? Suy cho cùng thì chuyện gì đã xảy ra?

Không ai cho gã đáp án, cũng không ai để ý tới gã – người đã tới cuối cùng. Nếu bình thường, Diệp Thiên Nam mỗi lần xuất hiện, đều trở thành trung tâm chú ý của mọi người, nhưng hôm nay, tất cả mọi người lại như không nhìn thấy gã.

Bởi vì không ai biết mấy chục triệu tiền mặt đang nằm ngăn nắp kia là đạo cụ cho vở tuồng gì.

Hạ Tưởng ngồi phía trên, ánh mắt hờ hững, trên mặt không kinh ngạc cũng không nghi hoặc, dường như đã sớm biết trước, lại như không liên quan mình. Trong 13 người của trung tâm quyền lực Tỉnh ủy Tỉnh Tương, chỉ có Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong có vẻ thản nhiên nhất, vẻ mặt Trịnh Thịnh đầy phẫn nộ, vẻ mặt Lương Hạ Ninh nghiêm trọng, vẻ mặt những người còn lại, trên cơ bản đều là khiếp sợ và nghi vấn. Diệp Thiên Nam vừa mới bước vào, Trịnh Thịnh không nhìn gã đến một cái nói:

- Đồng chí Thiên Nam tới rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Ông ta bất chợt dừng lại, ánh mắt lướt nhìn mọi người một lượt, dường như đều dừng lại trên người mỗi người một lát, lại dường như ai cũng không thấy,

- Các đồng chí, tôi rất đau lòng!

Trịnh Thịnh khi lên tiếng rất thích dùng câu cảm thán, đây cũng là điểm đặc sắc nhất của ông ta từ trước tới giờ, mọi người nghe nhiều cũng đã sớm quen, nhưng hôm nay nghe lại thấy dường như có ý tứ hàm súc khác, hơn nữa không hiểu sao lại khiến cho những người đang ngồi cảm thấy áp lực đè nặng.

Không ít người thậm chí mí mắt nháy nháy, bởi vì lời nói Trịnh Thịnh phối hợp với đống tiền đang nằm trên bàn hội nghị, khiến trong lòng mọi người đều khua chiêng gõ trống, vang lên một đoàn. Tuy nói không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều đoán được, khẳng định đại khái không phải chuyện tốt, cũng khẳng định không phải phát tiền thưởng.

Trịnh Thịnh thấy không khí cũng đủ ngưng trọng, liền đột nhiên đập bàn một cái:

- Trung ương đã năm lần ba lượt nhấn mạnh trong quá trình đề bạt cán bộ, phải ngăn chặn hiện tượng mua quan bán chức, phải căn cứ vào nguyên tắc công bình, công chính, công khai, chọn lựa đồng chí tài đức vẹn toàn công tác ở cương vị trọng yếu. Tôi cũng luôn luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân, mặc kệ là tới cửa cầu tình chạy quan, hay là ai nhờ làm việc gì đưa thư tay gọi điện thoại, toàn bộ đều cự tuyệt từ ngoài cửa. Không nghĩ tới... Không nghĩ tới có đồng chí cá biệt lại mua quan chạy quan, lại chạy tới chỗ tôi, còn tặng tôi một phần đại lễ, muốn dùng 880 ngàn tiền mặt để nhờ tôi mua chức Thị trưởng, các đồng chí, 880 ngàn một chức Thị trưởng, 1triệu lẻ 8 ngàn được lên chức Bí thư Thành ủy, xem Trịnh Thịnh tôi là ai?

- 880 ngàn để mua không phải chức quan, mà là nhân cách của Trịnh Thịnh tôi, là nguyên tắc của Trịnh Thịnh tôi, là tính đảng của Trịnh Thịnh. Nhân cách và tính đảng của tôi, trị giá 880 ngàn tệ? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trịnh Thịnh càng nói càng xúc động, phẫn nộ lại đột nhiên đập bàn một cái, bất ngờ đứng lên, giơ tay gạt đống tiền đang được xếp nghiêm chỉnh trên bàn, lập tức cả đống tiền ầm ầm rơi xuống, có mấy xấp tiền còn rất nghịch ngợm may mắn thế nào nhảy vào trong lòng Diệp Thiên Nam. Diệp Thiên Nam cả kinh như bị lửa bỏng, dáng vẻ như bị sỉ nhục một tay ném trở lại bàn.

- Tác phong không đúng đắn này không giết tôi, tự tôi cũng tự nhận lỗi trước Trung ương rồi tự từ chức!

Cuối cùng dõng dạc nói thêm một câu. Cho dù là diễn trò, cũng là diễn rất nhập vai! Trịnh Thịnh nói với vẻ mặt đầy chính nghĩa, hai mắt hiên ngang lẫm liệt, thẳng lưng ưỡn ngực, khiến ông ta trông vô cùng cao lớn vĩ đại, làm cho người ta ngưỡng mộ không thôi.

Diệp Thiên Nam đến tận bây giờ mới hiểu được trong hồ lô Trịnh Thịnh bán thuốc gì, trong lòng thấy bi thương. Ở Quan trường tặng lễ thu lễ là hành động bình thường, không thu không làm, thu thì sẽ làm cũng coi như một quy định bất thành văn, nhưng Trịnh Thịnh, sau khi thu lễ lại đem ra mặt bàn, giết một người răn trăm người thì có điểm quá đáng rồi.

Chẳng những quá đáng, hơn nữa còn phá hủy quy tắc ngầm, cũng may là Trịnh Thịnh là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một, nếu đổi là người khác, khẳng định sẽ hỏng thanh danh, sẽ không có người bán mạng vì ông ta, ai còn dám nhờ cậy ông ta?

Chuyện này làm rất tốt, giết người tạo thanh danh cho chính mình, có tên liêm khiết, nhưng thủ đoạn không khỏi có phần thâm độc!

Diệp Thiên Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Gã còn tưởng rằng có chuyện gì lớn, hoá ra là thủ pháp cũ giết gà dọa khỉ, tuy rằng có thể có tác dụng gây kinh ngạc, nhưng không đáng để lo nghĩ.

Gã lại tự tin ngồi thẳng lên, vẻ mặt đã khôi phục lại như bình thường, lại cười lộ vẻ tự tin như đã nắm vững tất cả trong tay.

Từ từ... Diệp Thiên Nam bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhảy dựng, dừng ở trên người Ninh Lương Hạ. Không đúng, hành động của Trịnh Thịnh hôm nay thâm ý sâu sắc, khẳng định còn có chuẩn bị nữa, bởi vì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy còn chưa chính thức tuyên bố điều chỉnh nhân sự ra bên ngoài, thành phố cấp 3 khác cho dù có động tác cũng không nhanh như vậy, chẳng phải theo như lời Trịnh Thịnh thì kẻ xui xẻo là một lãnh đạo Thành ủy Thần Đông?

Không xong, Trịnh Thịnh không phải một người thanh liêm, cũng không phải muốn mượn cơ hội tạo hình tượng công chính liêm minh gì, bởi vậy lộ ra chỗ hổng, nơi mũi kiếm hướng tới, vẫn là cầu đường tỉnh Tương!

Thật là một thủ đoạn "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương", thật sự là biện pháp hay!

Rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào của Thành ủy Thần Đông? Ánh mắt Diệp Thiên Nam chớp động, lại dừng ở Phó Tiên Phong, thấy Phó Tiên Phong bất động thanh sắc, trong lòng y không hiểu sao càng nhảy dựng, chẳng lẽ Phó Tiên Phong cũng biết chuyện hôm nay, các nhân vật quan trọng trong Tỉnh ủy, chỉ có một mình y là người chẳng hay biết gì?

Không thể nào, lẽ nào lại như vậy?

Diệp Thiên Nam không tin Phó Tiên Phong sẽ quay giáo một kích, nhưng biểu hiện của Phó Tiên Phong rất trấn tĩnh, không khỏi khiến y phải suy nghĩ nhiều.

Không đợi Diệp Thiên Nam nghĩ nhiều thêm, Lương Hạ Ninh liền đưa ra đáp án, y rất bình tĩnh nói:

- Trên bàn là 880 ngàn tiền mặt là tiền của phó Bí thư thành ủy Thần Đông - Cố Thế Kỳ...

Ánh mắt đảo nhanh tới Diệp Thiên Nam dừng lại một chút, nói tiếp:

- Ban Tổ chức cán bộ nghiên cứu quyết định, cũng được Bí thư Trịnh, Chủ tịch tỉnh Phó đồng ý, đề nghị hội nghị thường vụ hủy bỏ chức vụ Phó Bí thư Thành ủy Thần Đông của đồng chí Cố Thế Kỳ, đồng thời đề nghị Ủy ban Kỷ luật tỉnh áp dụng tiến hành cưỡng chế.

Quả nhiên, Diệp Thiên Nam cảm giác tóc gáy trên người dựng thẳng lên. Phó Tiên Phong ngầm thừa nhận? Hỏng rồi, chuyện không tốt đã xong, khẳng định đây là một âm mưu to lớn, hơn nữa nói không chừng bắt Cố Thế Kỳ chỉ là bước đầu tiên! Phó Tiên Phong áp dụng thái độ ngầm thừa nhận, hay là đã âm thầm thỏa thuận điều gì với Trịnh Thịnh rồi? Nếu nói Phó Tiên Phong là lâm trận quay giáo... Diệp Thiên Nam mồ hôi lạnh thiếu chút nữa chảy ròng, bởi vì y lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đã vượt quá khả năng khống chế của y.

Lương Hạ Ninh vừa nói xong, hội trường lặng ngắt như tờ, yên lặng đến dọa người.

Những người đang ngồi đây đều là lão làng đầy kinh nghiệm quan trường, ít nhất cũng chìm nổi vài chục năm trong quan trường, lần đầu tiên nhìn thấy tiền biếu được bày ra trước hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa ước chừng có hơn 880 ngàn. Tặng lễ còn đưa con số may mắn, thực sự một đôi, nhưng ai có thể dự đoán được không phát đạt, lại xuống ngựa.

Thật là thế sự khó nắm, trong bụng khó đoán, Bí thư Trịnh thật bạo tay, khí thật mạnh, phong cách quá nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán!

Mặc kệ mọi người là khâm phục, tán thưởng hay là trào phúng, hoặc cho rằng Trịnh Thịnh đang diễn trò, hơn nữa diễn rất tốt, nhưng Trịnh Thịnh đã là Bí thư Tỉnh ủy, ở trước mặt toàn bộ tỉnh Tương không chút e dè, nghe nói sắp tới sẽ đảm nhiệm chức Ủy viên bộ Chính trị, bởi vậy đối với những điều ông ta nói, có một số việc nói càng cao càng tốt, nói càng cao, ngược lại càng biểu hiện ra cá tính và sự thanh liêm.

Giống như năm đó Bí thư Sơn Thành lên giọng trừ bỏ những việc phi pháp, như Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam - Trần Hạo Thiên để ý tới cuộc sống của hai anh em dân công, đều háo danh giống nhau, bởi vì tới trình độ nhất định, còn lên giọng tư bản.

Trịnh Thịnh cũng có.

Trịnh Thịnh và Lương Hạ Ninh nói xong, lại bổ sung thêm:

- Đề tài thảo luận chính của hôm nay là thảo luận quyết định xử lý đồng chí Cố Thế Kỳ, mời các đồng chí biểu quyết.

Còn biểu quyết cái gì? Với hành động vừa rồi, sự thật vô cùng xác thực, ai còn dám biện minh giúp Cố Thế Kỳ nửa câu? Đây là phương án sai lầm, là vấn đề nguyên tắc không linh động cò kè mặc cả, hơn nữa Lương Hạ Ninh vừa mới ám chỉ, Bí thư Trịnh và Chủ tịch tỉnh Phó đều đồng ý, nhân vật số một, số hai cùng nhận định, phía dưới còn ai dám phản đối?

Trịnh Thịnh nói vừa xong, toàn thể hội nghị thường vụ liền thông qua biểu quyết, Cố Thế Kỳ mất chức bị điều tra, nghiêm túc xử lý, cũng yêu cầu Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp tục tiến hành truy cứu Cố Thế Kỳ về các trách nhiệm liên đới và vấn đề kinh tế khác.

Không cần phải nói Cố Thế Kỳ triệt để hết lượt chơi rồi, một Phó Bí thư Thành ủy sao có được 880 ngàn tiền mặt? Dựa vào tiền lương? Học sinh tiểu học cũng có thể tính được, Cố Thế Kỳ phải nhiều năm tích góp từng tí một không ăn không uống mới có thể có 880 ngàn. Vấn đề này nếu tìm tòi thêm, 880 ngàn sẽ biến thành 8 triệu 800 ngàn cũng không chừng.

Sau khi biểu quyết thông qua, Hạ Tưởng lên tiếng:

- Ủy ban Kỷ luật lập tức phái người đi tới Thần đông, áp dụng tiến hành điều tra thêm Cố Thế Kỳ.

- Không cần phiền đồng chí Ủy ban Kỷ luật đi một chuyến. Vừa rồi, lấy danh nghĩa ban Tổ chức cán bộ gọi điện cho Cố Thế Kỳ, yêu cầu ông ta đến Tỉnh ủy một chuyến, chắc giờ này cũng sắp đến rồi.

Lương Hạ Ninh nhìn Hạ Tưởng gật gật đầu, nói.

Diệp Thiên Nam rốt cục hít một hơi khí lạnh, thật tuyệt, lấy danh nghĩa Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gọi điện thoại thì bất luận một cán bộ cấp Phó giám đốc sở nào, cũng sẽ có ảo giác là sắp được đề bạt, nhất định sẽ nhanh tới rồi, thật khác nào đi câu cá, tung ra một con mồi thật to khiến con cá tham ăn mắc câu, đáng tiếc con cá không biết là kế, còn tưởng rằng có chuyện tốt giáng xuống.

Diệp Thiên Nam cảm giác phía sau lưng phát lạnh. Y quen biết Trịnh Thịnh đã nhiều năm, cũng rất quen thuộc Lương Hạ Ninh, Sao trước kia lại không có phát hiện Trịnh Thịnh và Lương Hạ Ninh giống người có thủ đoạn như vậy? Ánh mắt y vô tình dừng lại ở Hạ Tưởng. Toàn bộ sự kiện hôm nay, Hạ Tưởng không đếm xỉa đến, giống như người ngoài cuộc, y như hiểu được điều gì, kỳ thật nói không chừng người bày ra tất cả những việc này chính là Hạ Tưởng!

Tính cách Trịnh Thịnh không nóng không lạnh, Lương Hạ Ninh tính tình dửng dưng, y xét thủ đoạn hai người, quyết không nhanh gọn như vậy, dứt khoát, quyết đoán đến thế thế!

Diệp Thiên Nam đang lúc phỏng đoán, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa. Y đang ngồi ở vị trí xa cửa, chờ Đồng Phàm ra mở cửa phòng họp, liếc mắt một cái thấy Cố Thế Kỳ đứng trước cửa, sắc mặt y trở nên vô cùng khó chịu, hơi quá đáng, tưởng như chính mình bị đem ra đùa giỡn, không phải bởi vì Cố Thế Kỳ là thân tín do một tay y đề bạt, cũng không cần phải làm người ta mất mặt trước tất cả ủy viên thường vụ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio