- Chủ nhiệm Hạ, hiện tại là đang thảo luận vấn đề cầu đường tỉnh Tương, không phải vấn đề Thần Đông. Không thể nói nhập làm một.
Diệp Thiên Nam sau khi khiếp sợ qua đi, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, rất bất mãn phản bác nói.
- Phó Bí thư Diệp chớ quên, cây cầu Thần Đông sập là do cầu đường tỉnh Tương nhận xây dựng, liên lụy tới Tất Bằng và Cố Thế Kỳ, càng đừng quên, Đường Gia Thiếu ngoại trừ nhận đút lót từ cấp dưới, còn đút lót lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền Thần Đông, hai chuyện không phải việc riêng rẽ...
Thái độ Hạ Tưởng hôm nay rất khác thường, đối chọi với Diệp Thiên Nam rất gay gắt.
Diệp Thiên Nam một bước cũng không nhường:
- Trong án tử của Đường Gia Thiếu, không có tội đút lót, chỉ có tội nhận hối lộ, Chủ nhiệm Hạ không tin vào sự công chính của pháp luật?
Hạ Tưởng tiếp tục phản kích:
- Phó Bí thư Diệp, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, vụ án Đường Gia Thiếu là do Ủy ban Kỷ luật một tay đốc thúc, vấn đề của anh ta, không ai rõ hơn tôi, sở dĩ không đưa vấn đề đút lót của anh ta đệ trình lên, là vì suy nghĩ tới mặt mũi của một vài lãnh đạo cá biệt.
Diệp Thiên Nam luôn luôn bình tĩnh tự tin, cũng chưa từng có người nào chống đối ngay trước mặt ông ta. Hôm nay, bị Hạ Tưởng ôn hoà khiêu khích, trong lòng bực bội, không ngờ mơ hồ không khống chế được, phản bác Hạ Tưởng:
- Tôi nhớ rõ bí thư Trịnh từng nói, vụ án Đường Gia Thiếu nhất định phải điều tra tới cùng, mặc kệ là liên quan đến ai, tuyệt đối không nhân nhượng. Chủ nhiệm Hạ vừa rồi nói vậy là trong quá trình thẩm tra xử lí vụ việc anh có hành vi nể tình riêng, làm rối kỉ cương?
Hạ Tưởng mỉm cười, kín đáo lãnh hội, cười:
- Đúng là có một chút..., có một số việc không lộ ra thì thỏa đáng hơn.
Vẻ mặt Trịnh Thịnh nghiêm túc, không lên tiếng. Phó Tiên Phong nghiêm chỉnh, không nói lời nào. Lương Hạ Ninh khóe miệng giật giật, vẫn nhịn không mở miệng, chỉ có Trịnh Hải Kỳ cắm một câu:
- Phó Bí thư Diệp không phải hỏi nhiều, chủ nhiệm Hạ khẳng định là vì đại cục mà cân nhắc...
- Tôi vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, lãnh đạo cá biệt theo như lời chủ nhiệm Hạ, rốt cuộc là ai?
Diệp Thiên Nam bị Trịnh Hải Kỳ kích động, lại theo đuổi không dừng, bởi vì ông ta thấy ánh mắt Hạ Tưởng thỉnh thoảng dừng ở Phó Tiên Phong và Lương Hạ Ninh, liền nghĩ đã đoán trúng điều gì.
Hạ Tưởng cũng tỏ ra rất khó khăn hỏi:
- Phó Bí thư Diệp, thật muốn tôi trực tiếp nói ra?
- Mặc kệ liên quan đến ai, cho dù là tôi, cũng phải nói cho rõ ràng, thanh giả tự thanh.
Diệp Thiên Nam lại cố ý làm ra vẻ khoan dung.
- Đúng như Phó Bí thư Diệp dự đoán, Đường Gia Thiếu quả thật từng nói, anh ta từng đút lót cho anh!
Hạ Tưởng gặp thời cơ chín muồi, Diệp Thiên Nam thành công bị hắn kéo vào, liền đúng lúc quẳng quả lựu đạn cho nổ.
- Nói hươu nói vượn!
Diệp Thiên Nam mặt đỏ lên một chút, giờ mới hiểu hết ý định của Hạ Tưởng, vòng vo hết nửa ngày, chính là gậy ông đập lưng ông, thật sự là giảo hoạt đa đoan, ông ta không khỏi giận dữ,
- Đường Gia Thiếu tuyệt đối là nói xằng nói bậy, tôi không phải là nhân viên chủ quản cầu đường tỉnh Tương, với anh ta lại càng không có lui tới, anh ta sao lại phải đút lót tôi?
- Đúng vậy, tôi cũng không tin lời anh ta nói, cho nên Ủy ban Kỷ luật cũng không có dùng lời chứng này đệ trình lên.
Hạ Tưởng mặt ngoài là giữ gìn quyền uy cho Diệp Thiên Nam, trên thực tế là ám chỉ Diệp Thiên Nam, đừng tưởng rằng tuyên án Đường Gia Thiếu thì sự tình kết thúc, còn vài điều hắn đang nắm giữ trong tay,
- Hơn nữa Cố Thế Kỳ cũng nói từng đút lót phó Bí thư Diệp, tôi cũng không có ghi lại trong hồ sơ, chỉ là lời nói vô căn cứ.
Diệp Thiên Nam sắc mặt xanh mét, gần như không có lời nào để nói, y nhảy vào lồng sắt của Hạ Tưởng, hiện cái gì cũng đều không nói ra lời, tức giận đến mức không còn trấn tĩnh và tự tại được như trước, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, giải thích cũng không phải, trầm mặc cũng không phải, liền như hổ bị vây ở trong chuồng.
Chỉ có điều Diệp Thiên Nam lại thêm một lần nữa hiểu thêm về khả năng gây sự của Hạ Tưởng, kỳ thật ông ta cũng rõ, Đường Gia Thiếu và Cố Thế Kỳ khẳng định đều khai ông ta ra, bởi vì ông ta và hai người đều có bí mật lui tới mà không thể cho ai biết, nhưng sự thật chính là, Ủy ban Kỷ luật tỉnh tra án, chỉ cần có liên quan tới cán bộ cấp Phó tỉnh, theo thông lệ sẽ tự động loại bỏ, không ghi lại, không tiếp thu, hơn nữa càng không báo, bởi vì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới là cán bộ cấp phó tỉnh, sao có thể điều tra đồng cấp?
Lại càng không cần đề cập đến vụ án của nhân vật số một, số hai Tỉnh ủy, càng là bãi mìn, thì càng không chút do dự mà che dấu. Khi xét xử cán bộ Đảng viên, nếu thông minh, có đề cập cũng sẽ không đề cập tới các cán bộ từ Phó tỉnh trở lên, còn có khả năng thì xử lý nhẹ nhất có thể. Không thông minh, nói lung tung, cơ bản chính là một kết cục phán xử tử hình, và nhanh chóng xử quyết!
Diệp Thiên Nam rất rõ ràng lề lối đó, nhưng Hạ Tưởng trước mặt mọi người vẫn nói ra, tất nhiên dụng tâm làm mất mặt trước mặt mọi người, cũng là muốn âm thầm cảnh cáo ông ta, nhược điểm của ông ta hiện đang nằm trong tay Hạ Tưởng.
Một kẻ giảo hoạt đa đoan, âm hiểm hơn người, kẻ cơ hội — Diệp Thiên Nam một lần nữa xác định về Hạ Tưởng.
Trịnh Thịnh đúng lúc bắt được lỗ hổng trong lời nói của Diệp Thiên Nam vừa rồi, nói:
- Được rồi, đồng chí Hạ Tưởng không cần nhắc lại vụ án của Ủy ban Kỷ luật, tiếp tục nói tới vấn đề cầu đường tỉnh Tương…
Ông ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên Nam một cái,
- Vừa rồi đồng chí Thiên Nam cũng nói, anh ấy không chủ quản cầu đường tỉnh Tương, như vậy đã nói lên anh ấy thiếu hiểu biết về tính nghiêm trọng của vấn đề cầu đường tỉnh Tương, bởi vậy, tôi cho rằng để đồng chí ấy đi đầu trong phương án xử lý cầu đường tỉnh Tương phù với hợp hiện trạng, nhưng có vài chi tiết cần mọi người bổ sung thêm một chút...
Diệp Thiên Nam bị Trịnh Thịnh bắt lấy lỗi trong lời nói của ông ta, thoáng cái chặn miệng, tức giận trong lòng liền như bóng hơi nhanh chóng bành trướng, chỉ thiếu chút nữa thì bùng nổ, nhưng vẫn không thể bùng nổ, bởi vì y không có tư cách bùng nổ, hơn nữa còn phải duy trì hình tượng, cũng chỉ có thể tự mình nuốt quả đắng, trong lòng lại căm hận Hạ Tưởng tới cực điểm. Đều là Hạ Tưởng cầm đầu gây ra chuyện, khiến y nhảy vào hố lại ra không được.
Cuối cùng trải qua thảo luận nhiệt liệt, ban Bí thư cuối cùng nhất trí, cầu đường tỉnh Tương tổng cộng vì có nhiều người bị cách chức điều tra, dự định chọn ra ứng cử viên mới, một phần ba trong đó là Trịnh Thịnh đề cử, một phần ba là Phó Tiên Phong đề cử, còn lại một phần ba lưu lại cho Diệp Thiên Nam và Lương Hạ Ninh đề danh.
Diệp Thiên Nam cảm thấy mất mát, nhưng không thể cứu vãn, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Các ứng cử viên do Hội nghị ban bí thư đưa ra, cuối cùng từ tỉnh chuyển giao cho Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chính thức bổ nhiệm.
Ở trải qua mấy sự kiện sụp lún cầu, trải qua cuộc đọ sức chính trị ác liệt, quái vật lớn cầu đường tỉnh Tương sừng sững không ngã rốt cục bị một đao chém xuống, thương gân động cốt, hơn nữa tất cả các vị trí mấu chốt toàn bộ thay đổi, tương đương với cách nói cầu đường tỉnh Tương còn đây, chẳng qua cảnh còn người mất.
Nói cách khác, cầu đường tỉnh Tương trăm hoa đua nở, lộ vẻ "hạ lang sau khi trồng", cầu đường tỉnh Tương từ nay về sau, đã đổi ngày mới!
Về vấn đề lãnh đạo đảng Thần Đông, Hạ Tưởng không có nhắc tới, Hạ Tưởng không đề cập, Trịnh Thịnh dường như cũng lựa chọn quên đi, Phó Tiên Phong lại làm hũ nút.
Cầu đường tỉnh Tương cuối cùng được xác định, Trịnh Thịnh lấy được toàn thắng, Phó Tiên Phong và Lương Hạ Ninh đều chia nhau một chén canh, chỉ có Diệp Thiên Nam cả bàn đều thua, tuy nói không đến mức thất bại thảm hại, cũng xem như không thu hoạch được gì, mưu tính thông minh, nhưng thông minh lại bị thông minh hại.
Sau cuộc họp, Diệp Thiên Nam không phục, tìm Phó Tiên Phong lý luận, Phó Tiên Phong lại là phớt lờ bỏ mặt, hoặc là giả bộ ngớ ngẩn cho qua, hoặc là hừ hừ ha ha, làm hũ nút, khiến cho Diệp Thiên Nam lĩnh hội hết trình độ trở mặt của Phó Tiên Phong.
Trở lại văn phòng, Diệp Thiên Nam tức giận hơn bao giờ hết, quăng điện thoại, thầm mắng Phó Tiên Phong thật giả tạo, trình độ giả hũ nút thật cao minh. Hai ngày trước còn hùng tâm tráng chí quyết cùng với Trịnh Thịnh tranh cao thấp, muốn mượn thế lực cầu đường tỉnh Tương, đến chống lại Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng, chỉ chớp mắt liền thay đổi sắc mặt, tuy không thể xem như quay giáo một kích, cũng là lâm trận lật lọng.
Thật đúng như Dương Hằng Dịch nói, Chủ tịch tỉnh Phó quả thật không đáng tin, mắt thấy cầu đường tỉnh Tương khó giữ được, liền xoay người chuồn mất, đường đường Chủ tịch tỉnh, sao một chút nguyên tắc và lập trường đều không có? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Thiên Nam rốt cuộc xem thường Phó Tiên Phong!
Chẳng qua cũng phải nhìn thẳng vào sự thật, Phó Tiên Phong nếu thực sự cùng liên kết với Trịnh Thịnh, sẽ không chơi được, nhân vật số một, số hai đồng tâm một lòng, người phía dưới làm sao có thể lợi dụng sơ hở? Nhìn vào thì Diệp Thiên Nam là nhân vật số ba, nhưng cùng nhân vật số hai kém hơn một bước, Phó tỉnh đến Cấp tỉnh cũng chỉ cách một cánh cửa, rất nhiều người cuối cùng cũng không thể vượt qua.
Cũng may Diệp Thiên Nam tin tưởng ở Phó Tiên Phong, tin tưởng Phó Tiên Phong không cam lòng ở lâu làm Chủ tịch tỉnh, tuy rằng là nhân vật số hai, nhưng Chủ tịch tỉnh không muốn nhân vật số một thì không phải là Chủ tịch tỉnh, mỗi Chủ tịch tỉnh đều muốn từ văn phòng chính phủ mà lên Văn phòng Tỉnh ủy, càng không cần nói đến thế lực gia tộc của Phó Tiên Phong.
Diệp Thiên Nam thực đoán đúng, sau đó không lâu, đã xảy ra một án lớn làm cả nước hết sức kinh hãi, Phó Tiên Phong nhìn trúng thời cơ quyết đoán ra tay, lộ rõ diện mạo của một chính khách đầu cơ, thiếu chút nữa ở tỉnh Tương trình diễn một vở tuồng bức cung!
Đó là nói về sau này, không vội đề cập tới.
Một ngày sau, tổ điều tra chính thức tuyên bố kết luận điều tra về sự cố cầu Hoài Dương, đồng thời công bố quyết định xử lý cầu đường tỉnh Tương, 33 người bị giáng chức, cách chức, điều tra, chuyển giao cơ quan tư pháp, chiếu theo pháp luật mà xử lý, tin tức một khi công bố, truyền thông liền xôn xao, lập tức khiến cho toàn bộ tỉnh thậm chí cả nước chấn động lớn.
Truyền thông kinh hoàng, cầu đường tỉnh Tương vững trãi cuối cùng cũng ngã, hoặc là nói, cuối cùng phải thay máu. Không ít truyền thông thậm chí khen ngợi, nói rằng cầu đường tỉnh Tương đã được xử lý nghiêm túc, biểu lộ Tỉnh ủy, chính phủ tỉnh Tương đã coi trọng vấn đề an toàn, có trách nhiệm, thái độ cẩn thận, nghiêm túc, cũng là có gan đối mặt, giao ra một đáp án thỏa đáng cho nhân dân cả nước.
Diệp Thiên Nam cảm giác ngụ ý trong lời lẽ truyền thông dường như là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói bóng nói gió y, liền hoài nghi là Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng đã gợi ý với đám truyền thông.
Ba ngày sau, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chính thức thông qua hội nghị thường vụ định ra danh sách lãnh đạo mới nhậm chức của cầu đường tỉnh Tương, đại hội bổ nhiệm tuy rằng khiêm tốn, nhưng vẫn khiến người trong nghề sôi nổi bàn luận.
Cũng có người nghĩ xa xôi hơn, người cầm lái cầu đường tỉnh Tương đã được thay đổi thành tay chân của Trịnh Thịnh, vậy thì bốn cậu ấm tỉnh Tương dựa vào cầu đường tỉnh Tương mà kiếm chác, sẽ trôi dạt về đâu?
Chuyện ở cầu đường tỉnh Tương được xác định. Cầu đường tỉnh Tương đang tiến hành chỉnh đốn công tác bên trong, nhưng đã không còn nằm trong sự chú ý của Hạ Tưởng nữa, hắn tin tưởng cầu đường tỉnh Tương sau khi trải qua thay đổi nhân viên, khẳng định sẽ có chất lượng cao hơn, gắng sức hơn, chỉ cần về sau không xuất hiện sự cố an toàn trọng đại, không hề hao tài tốn của, như vậy, sự lao tâm tốn sức của hắn đã không uổng phí rồi.
Nhưng cầu đường tỉnh Tương mới chỉ là khúc dạo đầu, cuộc đọ sức tiếp sau mới là đao thật súng thật. Hạ Tưởng biết rằng, trận đánh ác liệt còn chưa thực sự bắt đầu, bởi vì việc thay máu tầng quản lý cầu đường tỉnh Tương chỉ là bước đầu tiên, làm cho bốn cậu ấm tỉnh Tương ói ra toàn bộ số tiền đã lừa gạt, mới là mục đích thực sự của hắn.
Động tới bốn cậu ấm tỉnh Tương, mới thực sự động tới điểm mấu chốt thực sự của phe phái Diệp Thiên Nam, mới là cuộc chiến sinh tử.