Cùng lúc Hạ Tưởng gặp mặt Cổ Thu Thật, hội chiến Thần Đông ở tỉnh Tương chính thức đi vào giai đoạn thứ hai.
Bí thư thành ủy Thần Đông và Thị trưởng cùng bị bắt, gây ra một chấn động lớn trong chốn quan trường, Thần Đông trên dưới đều hoảng loạn, người người bất an, mặc dù Tỉnh ủy đã bổ nhiệm Bí thư Thành ủy và Thị trưởng mới, nhưng những người bên dưới trong lòng hiểu rõ, bây giờ ở Thần Đông từ Bí thư Thành ủy, Thị trưởng đến Phó bí thư thành ủy, Phó thị trưởng thường trực, đã có bốn nhân vật có trọng lượng bị rớt ngựa, xem chừng, Tỉnh ủy quyết tâm trấn áp Thần Đông.
Các quan viên to nhỏ có dính líu, trước đây uy phong khắp tám hướng, bây giờ uy phong quét đất, đều biết rồi lo lắng hãi hùng, mới biết hoảng sợ cũng không có ngày kết thúc, mới biết hối hận đã không kịp.
Chỉ là… đã muộn rồi!
Ngày hôm sau, Ủy ban kỷ luật tỉnh lại có người đến, dưới sự phối hợp của Ủy ban kỷ luật thành phố Thần Đông, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thần Đông cũng trực tiếp bị bắt giam và thẩm vấn, đồng thời, một loạt các nhân vật số một số hai ở các khu huyện trực thuộc Thần Đông cũng bị bắt.
Một trận hội chiến Thần đông hội chiến với thanh thế lớn, sức cạnh tranh và quy mô của nó, còn lớn hơn cả trận chiến Tương Phàn năm đó, hơn nữa từ các mặt động tác nhanh, quy mô lớn, ra tay tàn bạo, những điều đó đều hơn chứ không hề thua kém.
Trên dưới Thần Đông, đều là tiếng kêu than, thậm chí nghe nói có người còn sợ tới mức ngất xỉu phải vào nhập viện.
Năm đó, khi nhận quà, nhận tiền nhận đến mềm tay, bây giờ mọi việc nổ ra, sợ tới mức tê não, vẫn buông một câu xưa cũ --- Sớm biết có ngày hôm nay sao trước đây lại làm!
Chỉ có điều, ở trong nước, tham ô cũng là một nghề đem lại lợi nhuận cao đến mức kinh ngạc, khả năng bị thất thủ cực thấp, do vậy sức cạnh tranh có lớn mấy cũng không nương tay, cũng có vô số người tre già măng mọc, với tinh thần vì đại cục mà không sợ gì cả, phấn đấu hết mình để tham ô.
Xét đến cùng, tham ô không phải không thể trị tận gốc, mà là chế độ không đủ hoàn thiện, tâm lý tham lam và xảo trá của con người, không vì nâng cao chức vụ và sự cao thấp của cấp bậc mà thay đổi, do vậy chỉ trông cậy vào những cán bộ lãnh đạo có đạo đức, nghiêm khắc với chính bản thân, chính là việc người ngốc nói chuyện viển vông.
Sau cuộc tấn công lần hai ở Thần Đông, không ít người trong lòng vẫn còn mộng tưởng về Diệp Thiên Nam, còn cho rằng chờ sau khi Bí thư Diệp trở về sẽ còn có thể khiến bọn quan viên bớt thất vọng. Nhưng với việc trong khoảng thời gian ngắn phát động tấn công hai lần, Bí thư Trịnh hạ quyết tâm, không để có đường lui, Bí thư Diệp vẫn ở Bắc Kinh, ngoài tầm tay với.
Hiệu ứng quân bài Domino đã hiện ra, vốn dĩ vẫn còn tồn tại những tên tham quan cắn răng không chịu nhả, có người chủ động tiếp nhận vấn đề, có người tự thú, cũng có người cắn sang người khác, thậm chí còn có… trong tình hình cấp bách, để bảo vệ mình đã cắn sang Diệp Thiên Nam!
Qua thẩm vấn một cách hệ thống của Ủy ban kỷ luật, tra hỏi riêng, lại có lời khai của mấy người chỉ hướng về Diệp Thiên Nam! Nguồn:
Sự tình trọng đại, Ủy ban kỷ luật lập tức xin chỉ thị từ Bắc Kinh của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng trả lời, tất cả đều lấy chỉ thị của Bí thủ Trịnh làm chuẩn.
Thương Giang và Lý Tòng Đông liên kết cùng báo cáo với Trịnh Thịnh, sau khi Trịnh Thịnh nghe xong, một hồi lâu không nói gì, cuối cùng bày tỏ sự đau lòng:
- Trước tiên cứ đè nén lại đã, phát sinh vấn đề như vậy, Tỉnh ủy cũng có trách nhiệm, cá nhân tôi cũng khó từ chối thừa nhận sai lầm này. Chờ đồng chí Diệp Thiên Nam về, tôi sẽ trực tiếp đi tìm anh ấy nói chuyện.
Sau đó, Trịnh Thịnh lại tổ chức cuộc họp, thảo luận vấn về nhân sự tại Thần Đông, trước khi họp gã cố ý tiến hành thảo luận bí mật với Phó Tiên Phong.
Cuộc họp tổng cộng có năm người tham gia, gồm Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Dương Hằng Dịch, Lương Hạ Ninh và Trịnh Hải Kỳ.
Cuộc họp vừa bắt đầu, Trịnh Thịnh liền nhấn mạnh:
- Tôi đã gọi điện cho Bí thư Diệp và Chủ nhiệm Hạ, hai đồng chí đều tỏ vẻ ủng hộ công việc của Tỉnh ủy, hi vọng mọi người có được nhận thức chung như vậy, sau đây tiến hành họp.
Một câu nói đã quyết định sự việc, cuộc họp hôm nay diễn ra dưới sự thiếu thiếu vắng hai nhân vật quan trọng là Diệp Thiên Nam và Hạ Tưởng nhưng vẫn có hiệu quả và phù hợp với trình tự.
Mà cố ý mời Dương Hằng Dịch tham gia cuộc họp, cũng là xuất phát từ suy nghĩ cân bằng, là biểu hiện nhún nhường, lịch thiệp của Trịnh Thịnh.
Nhưng Dương Hằng Dịch cũng biết rõ, y không có quyền phát ngôn quá lớn, hơn nữa phía Ủy ban kỷ luật lại giấu diếm việc này quá kín, y thân là Bí thư đảng ủy lại không biết nội tình của hội chiến Thần Đông, có thể nói, hội chiến Thần Đông do một tay Hạ Tưởng thao túng, do Trịnh Thịnh hỗ trợ từ phía sau, do Phó Tiên Phong đồng ý phát động, lại có thêm một hội chiến bí mật nữa có sự tham dự của Diệp Thiên Nam, chỉ có bốn nhân vật đứng đầu Tỉnh ủy có tư cách biết thời gian và phương thức cùng quy mô và lực lượng phát động cụ thể, những người khác, chỉ là đứng một bên quan sát và phụ họa thêm.
Cho dù y biết được ám thị của Diệp Thiên Nam, phải quyết không nhường bước trước cánh cửa lợi lộc, nhưng Dương Hằng Dịch lại không định sẽ cứng rắn tới cùng, y khác với Diệp Thiên Nam và Hồ Định, y chỉ có một đứa con gái, không cần kiếm thì tiền cũng tiêu không hết, dù sao cũng không có con trai, tiền vừa đủ là được rồi, nguy hiểm quá thì thôi không làm nữa.
Bởi vì để kiếm được tiền mà phải mạo hiểm mất chức rồi ngồi tù, cuối cùng vẫn vào tay con rể thì tội gì phải khổ vậy?
Trong lòng Dương Hằng Dịch vẫn còn mưu tính khác, dù sao không biết chừng Diệp Thiên Nam phải dời khỏi tỉnh Tương, y không xứng bởi vì lợi ích không tính toán lại cách xa Trịnh Thịnh, sau này y còn muốn ở lại tỉnh Tương thì phải nghĩ xa hơn một chút.
Bởi vì sự ba phải của Dương Hằng Dịch, bởi vì sự phụ họa của Phó Tiên Phong, cuối cùng Hội nghị ban bí thư lần này cũng đạt được sự nhất chí cao, trực tiếp chọn được người trúng tuyển vào ghế trống trong Thành ủy Thần Đông!
Có nghĩa là, Diệp Thiên Nam đã bị loại bỏ một cách không thương tiếc!
Tuy cuộc họp ban Bí thư không phải là quyết định chính thức, vẫn còn phải trình lên Hội nghị thường vụ biểu quyết, nhưng trong trường hợp vắng mặt hai đồng chí cầm quyền là Diệp Thiên Nam và Hạ Tưởng, lấy lí do sự việc cấp bách, cũng có thể triệu tập Hội nghị thường vụ, chỉ cần được hơn nửa số phiếu trở lên thì quyết định coi như có hiệu lực.
Sau khi quyết định của hội nghị truyền ra, không những người dân Thần Đông càng hoang mang, ngay cả Tỉnh ủy cũng có không ít người lo lắng, cứ luôn ngóng về phía Bắc Kinh, Bí thư Diệp sao vẫn vui quên trời đất ở Bắc Kinh mà vẫn chưa quay về Tương Giang, Tương Giang đã sắp nổi lử rồi.
Thực ra Diệp Thiên Nam không phải không muốn về, chỉ là hiện tại gã ở Bắc Kinh, bị nhiều thứ ràng buộc, có muốn xoay người cũng khó!
Trong khi không ngừng nhận được thông tin từ tỉnh Tương, sau khi nhận được cuộc điện thoại nghe thì có vẻ khách sáo nhưng thực ra rất quả quyết của Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam biết rằng, hội chiến Thần Đông, gã đã thua thật rồi.
Không nhận thua không được nữa, bây giờ người vẫn ở Bắc Kinh, ngoài tầm tay với, quay về dập lửa cũng không kịp nữa, cho dù bây giờ có quay về, cũng không ngăn chặn được cơn sóng dữ, chấp nhận chịu thua, gác lại Thần Đông, ở lại chờ sau này tính tiếp.
Chỉ có điều khiến Diệp Thiên Nam khó hiểu chính là, Hạ Tưởng rõ ràng đã họp xong rồi, cũng đã đi hết các quy trình tiếp đãi với Long Gia Thành, sớm đã chẳng có chuyện gì, còn ở lại Bắc Kinh làm gì nữa?
Chẳng lẽ là… trong lòng lóe lên một ý niệm, cũng chẳng nghĩ sâu xa thêm nữa, Diệp Thiên Nam không hề cho rằng Hạ Tưởng, một cán bộ cấp phó tỉnh cỡ nhỏ, còn muốn can thiệp vào con đường thăng tiến của một cán bộ cấp phó tỉnh như gã. Hiện tại, những người quyết định vận mệnh chính trị của gã trước tiên là mấy vị Ủy viên thường vụ lớn, tiếp theo là Ủy viên cục Chính trị, Hạ Tưởng vẫn còn cách xa vạn dặm, đến người gác cửa còn không với tới.
Điều khiến Diệp Thiên Nam cảm thấy khó khăn vẫn còn nhiều, vì thế rốt cuộc Hạ Tưởng ở lại Bắc Kinh làm gì, gã cũng không lưu tâm đến.
Biến sự tại Lĩnh Nam, quả thật như gã nghĩ, lợi ích làm xúc động nhiều người, dẫn đến hàng loạt các phản ứng móc nối với nhau, từ khi gió bắt đầu nổi lên ở quân khu Dương Thành, thổi một đường tới quân khu tỉnh Tương, đến bây giờ lại đến Quân ủy.
Theo nội tình mà Diệp Thiên Nam biết, Quân khu Dương Thành lần đầu từ sau khi tiếp quản thuyền buôn lậu, kiểm tra quân hạm lại không ngờ thuộc quân khu Dương Thành, Phó chính ủy Đỗ Chi An giận tím mặt, đập bàn, yêu cầu kiểm tra nghiêm khắc.
Mà mấy chục quân nhân trên tàu, một nửa là người của quân khu Dương Thành, một nửa là của quân khu tỉnh Tương, thế là điện thoại trong văn phòng của Tư lệnh của quân khu tỉnh Tương Trương Hiểu và Chính ủy Tô Trị Kiều, cùng vang cùng một lúc.
Ý kiến của Trương Hiểu là, tuyệt đối không nhân nhượng, phải truy cho cùng, Tô Trị Kiều trả lời rằng, tôn trọng ý kiến của quân khu Dương Thành, nhưng vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, sự việc không nên làm to tiếng, kinh động đến Quân ủy trung ương thì không tốt.
Còn như nội bộ quân khu Dương Thành cãi vã thế nào, mấy chục quân sĩ xử lý ra sao, mà quân khu tỉnh Tương hỗn loạn thế nào, dưới sự phối hợp của Hạ Hồ Viễn, Trương Hiểu đã áp đảo Tô Trị Kiều, v.v, nội tình có liên quan đến vấn đề quân sự cơ mật, mặc dù Diệp Thiên Nam là Phó bí thư tỉnh ủy, cũng không có quyền biết, nhưng điều gã biết là sau việc thuyền dầu buôn lậu qua quá trình nung nấu, đã biến thành trận đấu tranh giữa các phe phái quân sự.
Phe phái đấu tranh là đề tài muôn thuở, không lấy gì làm lạ, nhưng điều khiến Diệp Thiên Nam không ngờ tới chính là Trương Hiểu cũng không biết có mục đích gì, trực tiếp đem sự việc tố cáo lên Quân ủy trung ương, đã tố cáo Trần Pháp Toàn, tố cáo Trần Pháp Toàn có tham dự vào vụ buôn lậu dầu, đồng thời bao che cho Lâm Tiểu Viễn, tội ác tày trời!
Quân khu Dương Thành dường như cũng mặc nhận sự tố cáo của Trương Hiểu, cũng không áp chế, chỉ qua loa một chút, đã đem sự việc trực tiếp chuyển lên Bộ tổng chính trị.
Cuối cùng, Diệp Thiên Nam không rét mà run, rốt cuộc sự kiện tàu buôn lậu đã liên quan đến cả Trần Pháp Toàn và Lâm Tiểu Viễn, mà Trần Pháp Toàn và Lâm Tiểu Viễn cùng có một sợi dây liên lạc ----Diệp Địa Bắc.
Diệp Thiên Nam biết rằng, bất kể đằng sau sự việc có sự xuất hiện của đôi tay hắc ám của Hạ Tưởng hay không, cuối cùng sự việc vẫn chỉ hướng vào gã, mục đích là trong đêm trước khi gã lên chức chủ tịch tỉnh Yến, muốn tạo ra trở ngại, không để gã lên chức một cách thuận tiện.
Muốn hại gã? Đừng có mơ! Diệp Thiên Nam phẫn nộ.
Tuy nhiên điều mà Diệp Thiên Nam cảm thấy vui mừng chính là, phạm vi ảnh hưởng của sự việc tàu buôn lậu còn lan rộng hơn gã tưởng tượng, sau khi người đứng đằng sau nghe thấy, đã nổi giận, đưa ra chỉ thị tinh thần cao nhất. Chỉ thị tinh thần là gì, gã cũng không hiểu hết, chỉ có điều gã biết là, đã có mệnh lệnh bí mật chuyển tới quân khu Dương Thành, bắt buộc phải bảo vệ Trần Pháp Toàn.
Bảo vệ Trần Pháp Toàn, Diệp Địa Bắc sẽ tạm thời an toàn, Diệp Địa Bắc an toàn, thì sẽ không còn nguy hiểm nhiều nữa, là một bước quan trọng đối với tình hình trước mắt của gã.
Còn về việc vụ án Lâm Tiểu Viễn có ảnh hưởng tới Diệp Địa Bắc hay không, Diệp Thiên Nam tạm thời không suy xét đến, bởi vì gã tin tưởng Lâm Hiểu Viễn sẽ thông minh mà giữ bí mật, biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì, hơn nữa vụ Lâm Tiểu Viễn không nhanh đến vậy, chờ khi sự việc phát triển thì việc của gã đã được xác định chắc chắn rồi.
Chỉ cần gã một bước tiến vào Cấp bộ, chẳng khác nào có bùa hộ mệnh bên mình, trừ khi mắc sai lầm nghiêm trọng, nếu không,Trung ương cũng không dễ dàng bắt một gã Chủ tịch tỉnh, đến lúc đó ai có thể làm gì gã?
Phó bộ và Chính bộ chỉ kém một bước, trên thực tế đãi ngộ chính trị cách biệt một trời, nói gì cũng phải đưa ra một bước quyết định mấu chốt. Hạ Tưởng nếu dám chặn con đường thăng tiến của gã, gã có thể không do dự mà đá hắn một cái, thậm chí có thể ép hắn, cùng phân thắng bại.
…Một Hạ Tưởng khiến Diệp Thiên Nam hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này vẻ mặt tươi cười ngồi trước mặt Cổ Thu Thật, tự tiện giơ một ngón tay ra:
- 10 tỷ… đô la Mỹ?