Theo thường lệ, Trịnh Thịnh nêu ý chính, Phó Tiên Phong tán thành vài câu, rồi đến Hạ Tưởng giới thiệu cụ thể về ý kiến điều tra và xử lý với lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền Thành ủy Hoài Dương.
Lúc Hạ Tưởng còn ở thủ đô, đã biết đại khái về tính nghiêm trọng của vấn đề ở Hoài Dương.
Và so với Thần Đông thì chỉ có hơn chứ không kém.
Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực, ngoài ra còn có Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, thậm chí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, chắc chắn cả Cục trưởng, toàn bộ rơi vào tay giặc. Một khi nổ ra hội chiến Hoài Dương, tỉnh Tương sẽ lại trở thành trung tâm chú ý của cả nước!
Bởi vậy, chiến tích của Trịnh Thịnh sẽ càng thêm dày đặc.
Chống tham nhũng, đánh xã hội đen, hát ca tụng, phương pháp tuy khác nhau, nhưng mục đích lại giống nhau, đều là vì nước vì dân, cũng vì thanh danh và lợi ích chính trị của bản thân, có thể nói là đều rất tốt.
Trên thực tế, tham ô nhận hối lộ nghiêm trọng diễn ra ngay tại cấp sở, bởi vì cán bộ cấp sở có thực quyền nhất, lại có quyền giơ tay quyết định hạng mục công trình mấy trăm triệu đến hàng tỷ, lại có quyền bổ nhiệm nhân sự cán bộ cấp Cục, huyện, bởi vậy, tham ô nhận hối lộ gần như là hạ bút thành văn, muốn may mắn thoát khỏi cũng khó.
Hơn nữa, bảy mươi phần trăm (70%) cán bộ trở lên không có hi vọng thăng chức từ cấp sở lên phó tỉnh, cho nên, đều hy vọng mặc sức mò đủ ở cấp sở, để an hưởng lúc tuổi già. Với các nguyên nhân đó, làm cho tỷ lệ cán bộ cấp sở tham ô cao, làm người ta không dám đối diện.
Rồi tới cấp bậc của Trịnh Thịnh, tiền đồ có triển vọng, con đường về sau rộng mở, khẳng định phải yêu quý thanh danh, quý trọng danh dự, thanh danh và chiến tích lớn hơn hết thảy. Trừ việc đó ra, bồi dưỡng thế lực cũng xem là nhiệm vụ cấp bách.
Cho nên Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được sự cấp bách trong lòng Trịnh Thịnh, Hội chiến Thần Đông xem như bước đầu tiên củng cố cơ sở, nếu hội chiến Hoài Dương cũng giành được thắng lợi, thậm chí có thể nói là, Trịnh Thịnh đã nắm chắc tấm vé hai năm sau tiến vào bộ Chính trị.
Diệp Thiên Nam sẽ để ông ta được toại nguyện sao?
Bởi vì Hạ Tưởng vừa mới trở về, còn chưa kịp cùng Trịnh Thịnh hội đàm, đối với mong muốn của Trịnh Thịnh về quy mô cùng độ mạnh yếu, cũng chưa nắm rõ, nhưng cũng may hắn đại khái đã nhìn thấu tính tình Trịnh Thịnh, hơn nữa vấn đề Hoài Dương so với vấn đề Thần Đông càng nghiêm trọng, trên nguyên tắc xuất phát từ thực tế, hắn cũng sẽ không mảy may che dấu.
Hơn nữa, sự tình Hoài Dương có dính dáng tới Hồ Định.
Hồ Định là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là một trong bốn người đứng sau Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, một nhân vật cấp quan trọng, bàn về xếp hạng và thực quyền, gã so với Dương Hằng Dịch còn có trọng lượng hơn.
Đương nhiên, cho dù có chứng cứ xác thực chỉ về phía Hồ Định, cũng không có khả năng lấy việc này làm thành bài văn lớn, nhưng dù không thể làm thành một bài văn lớn, cũng tất yếu có thể dùng để nhẹ nhàng trừng trị Diệp Thiên Nam một chút.
Hạ Tưởng trước tiên cầm chứng cứ xác thực do Ủy ban Kỷ luật nắm giữ nói trước mặt mọi người, sau đó nói ra ý kiến bước đầu xử trí của Ủy ban Kỷ luật:
- Bắt giam Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực, cùng mấy Ủy viên thường vụ và vài Cục trưởng. Đề nghị trực tiếp giao cho Cơ quan Tư pháp, bởi vì chứng cớ đã vô cùng tỉ mỉ xác thực, không cần theo trình tự đưa qua Ủy ban Kỷ luật nữa. Ủy ban Kỷ luật hiện tại có rất nhiều việc, bận tối mày tối mặt.
Diệp Thiên Nam ngẩn cả người, dường như cảm thấy không yên lòng, tuy nhiên ánh mắt vừa dừng lại ở Trịnh Thịnh, lại thấy cảnh tượng lão hổ lim dim mắt.
Trịnh Thịnh rất vừa lòng với đề nghị của Hạ Tưởng, nói:
- Trên nguyên tắc, tôi đồng ý với ý kiến xử lý của Ủy ban Kỷ luật. Tiên phong, ông nghĩ thế nào?
Phó Tiên Phong thẳng lưng nói:
- Vấn đề chống tham nhũng vẫn là vấn đề kinh tế đặc biệt nặng nề, đối với ý kiến xử lý vấn đề Hoài Dương, tôi không có bổ sung gì. Chỉ có điều, hiện tại đang thiếu cán bộ, cần gấp gáp lựa chọn đề danh, đề nghị lần sau thảo luận đưa ra quyết định...
Phó Tiên Phong vừa nói Trịnh Thịnh lập tức ngẩn ra, trong lòng lập tức có một ý niệm hiện lên: Diệp Thiên Nam trả đòn, lại xúi giục Phó Tiên Phong lay động động.
Hạ Tưởng thản nhiên liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, hắn cũng hiểu rõ, chắc hẳn Diệp Thiên Nam và Phó Tiên Phong đã thỏa thuận điều gì phía sau hậu trường rồi, liền khẽ mỉm cười. Hắn đã đoán trước được điều này.
Diệp Thiên Nam khẽ gật đầu, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến xử lý của Ủy ban Kỷ luật, tuy nhiên có ba điểm theo cách nhìn của tôi có vẻ không ổn lắm. Thứ nhất, vừa mới gióng trống khua chiêng xử lý trong vấn đề Thần Đông, hiện tại lại lớn tiếng mà đến một hội chiến Hoài Dương, có phải rất không ổn không? Hiện tại dù sao cũng là hình thái xã hội hài hòa, chống tham nhũng hẳn là nên làm, nhưng cũng phải chú ý tới phương pháp, có phải không? Tỉnh Tương nếu muốn nổi danh trong cả nước, cần nhờ vào thực lực kinh tế, chứ không thể dựa vào nhiều tham quan, ha ha.
Trịnh Thịnh hơi biến sắc. Những lời Diệp Thiên Nam nói... rất khó nghe.
- Điểm thứ hai, Hoài Dương xảy ra chuyện, đương nhiên phải xử lý đúng lúc, nhưng không thể lại nói là hội chiến Hoài Dương, nghe có vẻ rất mịt mờ không rõ ràng, truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Tỉnh ủy sẽ không tốt. Không bằng đổi thành chống tham nhũng Hoài Dương, vừa chuẩn xác lại có hình tượng.
Hạ Tưởng khẽ cau mày, Diệp Thiên Nam là nhẹ nhàng chém một đao, ý là giảm cường độ chống tham nhũng tỉnh Tương xuống thấp nhất, cũng là thản nhiên như không mà giội nước lạnh vào kế hoạch lớn của hắn và Trịnh Thịnh.
- Điểm thứ ba, cá nhân tôi cho rằng, vì muốn ổn định cảm xúc của các cán bộ ở hai thành phố Thần Đông và Hoài Dương cho tốt, hẳn là nên bổ nhiệm hai cán bộ lãnh đạo được đề bạt từ chính Thần Đông và Hoài Dương, mới có thể đảm bảo kéo dài hòa bình ổn định hai thành phố.
Đề nghị cuối cùng của Diệp Thiên Nam, tuy có vẻ vô nghĩa, dường như chưa có gì cụ thể, kỳ thật lại là dấu diếm sát chiêu, bởi vì dòng chính của Trịnh Thịnh tất cả đều nằm trong hệ thống Tỉnh ủy, muốn sắp xếp người của mình xuống, phải do Tỉnh ủy thuyên chuyển công tác.
Đề nghị thứ ba, là vì muốn hạ mức độ chống tham nhũng thấp xuống một chút, còn hai đề nghị khác là mức độ lớn nhất vì người của ông ta đặt nền móng chiếm thành quả — hay cho một Diệp Thiên Nam, vừa mới quay lại Tương Giang liền thong dong bố trí, hơn nữa dưới thủ pháp ôn hòa, ẩn giấu một cú đánh vô cùng cay nghiệt.
Điều càng làm cho Hạ Tưởng khiếp sợ hơn cả chính là, ngay sau đó Lương Hạ Ninh lên tiếng, không ngờ cũng phụ họa với Diệp Thiên Nam! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Ban Tổ chức cán bộ trải qua phỏng vấn và điều tra, cũng cho rằng đề nghị của Phó Bí thư Diệp phù hợp với tình hình Thần Đông và Hoài Dương hiện nay, khi nghiên cứu đề danh cán bộ lãnh đạo tiếp nhận chức vụ, phải tận lực chiếu cố đến ích lợi của quần chúng nhân dân địa phương...
Lại là một đòn mạnh giáng xuống đầu!
Hạ Tưởng chú ý thấy vẻ mặt Trịnh Thịnh đọng lại trong nháy mắt.
Chẳng qua hắn về muộn hơn Diệp Thiên Nam chưa đến hai ngày, Diệp Thiên Nam liền ung dung bố trí phản kích, không ngờ trước sau xúi giục cả Phó Tiên Phong và Lương Hạ Ninh, nắm chắc đại cục? Quả nhiên là một nhân vật rất giỏi, khiến Hạ Tưởng cũng vô cùng khâm phục. Thủ đoạn của Diệp Thiên Nam nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn nói Phó Tiên Phong không có lập trường chính trị, bởi vì Phó Tiên Phong từ đầu đến cuối vốn không có bất kỳ phương hướng gì nhất định. Bất cứ lúc nào y cũng có thể bảo lưu lại quyền lựa chọn và nguyên tắc của y.
Đương nhiên, cũng không có thể trách Lương Hạ Ninh đã không tiếp tục nhất trí cùng Trịnh Thịnh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không có khả năng hoàn toàn một lòng với Bí thư Tỉnh ủy. Nếu mọi chuyện đều theo Bí thư Tỉnh ủy, thì việc bị điều khỏi tỉnh Tương cũng không xa, cũng là không có biểu hiện trí tuệ chính trị, nhưng ở thời khắc mẫn cảm như thế, toàn bộ liền đảo ngược hướng về Diệp Thiên Nam, không phải vì lực hấp dẫn của Diệp Thiên Nam đủ hùng mạnh, cũng không phải quyền uy của Diệp Thiên Nam khiến Lương Hạ Ninh cúi đầu, chỉ có thể nói rõ một điểm...
Trung ương rốt cục có người đã tạo áp lực đối với Lương Hạ Ninh!
Bởi vì có người ý thức được, hai đại chiến dịch Thần Đông và Hoài Dương, náo động càng lớn, thì Trịnh Thịnh càng có lợi, ngược lại, sẽ càng làm Diệp Thiên Nam mất hình tượng, thậm chí có thể dẫn tới hậu quả chính trị nghiêm trọng.
Trong lòng một vài người đều hiểu, quan tham ngã ngựa ở Thần Đông và Hoài Dương đều có một điểm chung, chính là cầu đường tỉnh Tương, mà cầu đường tỉnh Tương tuy rằng đã thay máu, nhưng bàn tay khổng lồ phía sau còn vẫn đang ung dung tự tại.
Chỉ sợ sự tình càng làm càng lớn, không có cách nào kết thúc. Nếu chẳng may lại dẫn tới kẻ gây tai hoạ, cuối cùng bị người ta lần ra được phía sau Diệp Thiên Nam là cầu dường tỉnh Tương thao túng, thì chính là sự kiện chính trị rất lớn không thể cứu vãn.
Kỳ thật trong lòng Hạ Tưởng hiểu được, Trịnh Thịnh cũng không phải có ý tạt nước bẩn lên người Diệp Thiên Nam, ông ta chỉ muốn mượn thời cơ chỉnh đốn lại tập tục nơi quan trường tỉnh Tương, giành được thanh danh và chiến tích, chưa từng nghĩ tới Diệp Thiên Nam phải như thế nào.
Chẳng qua về phía chính trị, anh không xấu, người khác chưa chắc sẽ cho rằng anh không xấu. Anh tốt lắm, người khác có lẽ cho rằng anh giả vờ thanh cao.
Rốt cục chỉ một bàn tay khổng lồ từ Trung Nam Hải xa xôi với đến, muốn khuấy đục nước sông Tương Giang.
Hội nghị công việc Bí thư hình thành cục diện ba chọi ba, Trịnh Thịnh sau khi hơi chút chần chừ, lựa chọn lấy lui làm tiến – hội nghị công việc Bí thư lần đầu tiên sau khi Diệp Thiên Nam và Hạ Tưởng trở về, cuối cùng miễn cưỡng thống nhất phải cấp bách giải quyết vấn đề Hoài Dương, nhưng lại không có đề cập đến phương diện quy mô cũng như độ mạnh yếu.
Trên cơ bản có thể nói, đây là một hội nghị tương đối thất bại.
Lực lượng của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương vẫn thâm căn cố đế, nhất thời khó có thể làm lung lay.
Cũng làm cho Hạ Tưởng lại một lần nữa cảm nhận được một lực lượng hùng mạnh khác.
Sau đó, Hạ Tưởng còn chưa trở lại văn phòng, Diệp Thiên Nam vẻ mặt có ý cười đẩy cửa tiến vào, còn rất là hiền hoà cười hỏi:
- Nghe nói cậu có trà ngon?
Hạ Tưởng cũng cười, hơn nữa còn cười rạng rỡ hơn cả Diệp Thiên Nam:
- Phó Bí thư Diệp đến thật đúng lúc rồi, thực sự trà ngon, ông cứ ngồi đi đã, tôi đi pha ấm trà ngay đây.
Diệp Thiên Nam cũng không ngồi, vừa kiên nhẫn nhìn Hạ Tưởng pha trà, lại có vẻ như không để ý hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Hạ, nghe nói cậu với Bí thư Cổ quan hệ cũng không tồi?
Cổ Thu Thật ở trong nước cũng được xem là người có danh tiếng, nhắc tới ông ta, không cần gọi đầy đủ tên họ cũng có thể biết là đang nói tới ai, nếu không sẽ đặc biệt thêm vào và gọi là Bí thư Tỉnh ủy Hắc Liêu Cổ Thu Thật.
- Việc này quả thật là khó mà nói được.
Diệp Thiên Nam khẳng định là không có việc không trèo lên điện Tam Bảo, Hạ Tưởng liền tự nhiên ứng phó giống như đánh Thái Cực,
- Bí thư Cổ là bằng hữu tốt, ông ta quan hệ với rất nhiều người, tôi thấy ông ta đối với tôi và những người khác cũng không có gì đặc biệt.
Diệp Thiên Nam nhận chén trà Hạ Tưởng vừa đưa cho, nhẹ nhàng và khéo léo chuyển đề tài:
- Chủ nhiệm Hạ, trong lúc tôi ở thủ đô có gặp Thủ tướng một lần, Thủ tướng có nói tới cậu, Thủ tướng đối với cậu rất là tán thưởng, tán dương cậu không ít lời...
Thủ tướng tán dương hắn, hắn tin, nhưng Diệp Thiên Nam lại mang bộ mặt quang vinh, khiến Hạ Tưởng liền cười thầm trong bụng, dối trá đạt đỉnh cao, Phó Bí thư Diệp, có chuyện cứ việc nói thẳng mới tốt, đã quen nhau như vậy, cứ vòng vo, thật chẳng có ý nghĩa.
- Tôi có một ý nghĩ, muốn cùng cậu nghiên cứu thảo luận một chút.
Diệp Thiên Nam ngồi xuống, tỏ ra muốn có một cuộc nói chuyện dài,
- Không biết Chủ nhiệm Hạ có hứng thú hay không?
Diệp Thiên Nam tin Hạ Tưởng có hứng thú, càng tin rằng với điều kiện y đưa ra hoàn toàn có thể làm cho Hạ Tưởng rung động. Hạ Tưởng cũng không phải là người kiên định đi theo Trịnh Thịnh và hiện nay, lập trường của hắn với Trịnh Thịnh giống nhau, đơn giản cũng chỉ vì ích lợi mà thôi. Chỉ cần món mồi của y đủ lớn, không tin không thể lay chuyển được Hạ Tưởng.
Nhưng không ngờ người kinh ngạc lại chính là Diệp Thiên Nam. Hạ Tưởng lại từ chối y:
- Rất xin lỗi Phó Bí thư Diệp, Ủy ban Kỷ luật còn có một hội nghị khẩn cấp phải dự họp, nếu không để lần sau ta nói chuyện tiếp vậy?