Hạ Tưởng và Lý Hồng Giang sau khi uống trà, hắn liền nói đùa vài câu:
- Như thế này Lý ca, tôi giới thiệu anh với Trưởng ban thư ký Cao. Anh chỉ cần nghe ít làm nhiều thì sẽ có rất nhiều lợi ích. Anh có tin tôi không?
- Tin, ai không tin là con chó.
Lý Hồng Giang vỗ đùi đét một tiếng. Y cho rằng quyết định lần trước của mình là nhanh chóng thi công siêu thị Giai Gia chính là quyết định sáng suốt nhất đời. Y nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Mấy giờ đi đón Trưởng ban thư ký Cao? Xe tôi là xe Jetta, có vẻ không sang trọng, không biết có kém quá không?
Không có xe là không được. Vấn đề này Hạ Tưởng đúng là sơ sót. Hắn nghĩ một chút rồi gọi điện xin chỉ thị của Cao Hải, dù sao Cao Hải cũng có thân phận.
Cao Hải cười ha hả nói:
- Tôi đâu có làm việc gì lớn đâu, việc nhỏ như vậy cũng không cần phiền phức làm gì. Nói địa điểm, tôi bảo lái xe đưa tới, các cậu chờ là được.
Cao Hải biết Hạ Tưởng nhất định còn muốn khách khí vài câu, nên y hơi nhấn mạnh giọng rồi nói:
- Còn khách sáo với tôi như vậy, tôi sẽ tố cáo cậu với Đinh Sơn.
Nghe Hạ Tưởng nói không cần đi đón Cao Hải, Lý Hồng Giang càng thêm xác định quan hệ giữa hai người Hạ Tưởng và Cao Hải không phải ở mức bình thường, nhất định phải đến mức nào đó thì mới tùy ý như vậy. Lý Hồng Giang liền thử thăm dò: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cậu và Trưởng ban thư ký Cao quen biết như thế nào? Có tiện lộ ra một chút không?
Hạ Tưởng cũng không hề giấu mà nói:
- Trưởng ban thư ký Cao là bạn học của Bí thư Lý.
Lý Hồng Giang gật đầu và cười thầm trong lòng. Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư Lý thì nhất định được tuyệt đối tin tưởng. Trưởng ban thư ký Cao là bạn học của Bí thư Lý, từ bạn học có hàm nghĩa rất phong phú. Có thể dùng cách này nói về quan hệ trong quan trường thì đó không phải quan hệ bình thường.
Hơn bảy giờ tối Cao Hải đi vào. đương nhiên Hạ Tưởng và Lý Hồng Giang cũng không ngồi ở trong phòng. Hai người chờ thời gian gần tới liền ra cửa đón. Cao Hải cũng không để lái xe đi vào cùng mình. Y nói chuyện vài câu với Lý Hồng Giang rồi cùng nhau vào trong phòng ngồi.
Vì có Hạ Tưởng giới thiệu nên Cao Hải cũng khá khách khí với Lý Hồng Giang, nói chuyện cũng không hề tỏ vẻ kiêu căng. Điều này khiến Lý Hồng Giang vui vẻ và liên tiếp mời Cao Hải vài chén. Cao Hải uống hai chén coi như cho Lý Hồng Giang mặt mũi. Lý Hồng Giang rất mừng rỡ nên lại mời Hạ Tưởng thêm mấy chén. Hạ Tưởng cũng biết đây là Lý Hồng Giang tỏ vẻ quan hệ của hai người khá mật thiết nên không hề từ chối. Hai người uống rất vui vẻ.
Bị sự sôi nổi của hai người Hạ Tưởng, Lý Hồng Giang lây sang, Cao Hải cũng từ từ uống nhiều hơn. Ba người dần dần uống hết hai chai Kiếm Nam Xuân. Rượu vào khiến Cao Hải bỏ đi chiếc mặt nạ Trưởng ban thư ký, y vỗ vai Hạ Tưởng rồi nói:
- Tiểu Hạ, cháu là một vị tướng tài năng của Đinh Sơn, đáng tiếc không thể giúp chú. Nếu không có thể đã thành tướng tài của chú. Cháu nói thật xem hôm nay giới thiệu chú với Tiểu Lý là có tính toán gì? Đừng khách khí với Chú Cao này. Khách khí với chú chính là muốn chú và Đinh Sơn xa cách nhau đó.
Hạ Tưởng cũng có chút men say nên đầu óc không còn quá tỉnh táo như bình thường. Hạ Tưởng chỉ tay vào Lý Hồng Giang rồi nói:
- Giám đốc Lý là bạn học của cháu, cháu và anh ta dù mới quen nhưng lại rất ăn ý như bạn bè lâu năm.
- Cháu cũng nói với anh ta về việc cải tạo thôn nội đô, nói đến thôn Đỗ tổ chức việc chống đối giải phóng mặt bằng. anh Lý nói với cháu là anh ta vừa lúc có bà con cũng có chút tiếng tăm ở thôn Đỗ, biết chỗ dựa sau lưng người tổ chức. Có ai đó bỏ tiền ra thuê người mục đích chính là để báo thù Ủy ban nhân dân thành phố.
Cao Hải tức giận nói:
- Ai mà to gan như vậy?
Hạ Tưởng cười cười rót một ly trà rồi đưa vào tay Cao Hải:
- Chú Cao không nên tức giận. Người trốn sau lưng bày mưu cho thôn Đỗ chính là Công ty xây dựng Phương Nam.
- Công ty xây dựng Phương Nam?
Cao Hải nhíu mày. Y đương nhiên nghe đến Công ty xây dựng Phương Nam, cũng biết Công ty xây dựng Phương Nam muốn nhận công trình cải tạo thôn nội đô nhưng bị Trần Phong từ chối. Một Công ty xây dựng không được có tên tuổi ở tỉnh ngoài đến tỉnh Yến, không nhận được công trình rồi dàm tổ chức người phản đối chính quyền, đúng là quá to gan. Y uống cạn chén nước rồi nói:
- Phải điều tra, chú sẽ báo cáo với Thị trưởng Trần, nhất định phải tra xét triệt để.
- Chú Cao có hứng thú nghe suy nghĩ của cháu không?
Hạ Tưởng thầm nghĩ nếu có thể dùng biện pháp cứng rắn với Công ty xây dựng Phương Nam thì hắn cũng không việc gì phải lôi kéo Lý Hồng Giang tới đây, phải dùng phương pháp cắt từng miếng thịt để giết Công ty xây dựng Phương Nam từ trong nôi.
Thị trường xây dựng Thành phố Yến, thậm chí cả tỉnh Yến là rất lớn. Một Công ty Xây dựng số 2 không đủ thì sẽ tìm Công ty Xây dựng số 3. Hai công ty lớn cấp tỉnh này đều chia một bát canh từ nồi thịt lớn cho Công ty xây dựng Phương Nam. Công ty xây dựng Phương Nam bây giờ còn nhỏ nên nhất định rất muốn kiếm tiền đến phát điên lên. Vì kiếm tiền mà bao ý chí muốn lớn mạnh của bọn họ sẽ bị công việc cuốn vào, vắt đến kiệt. Đến lúc đó khiến Lý Hồng Giang tiến hành phân hóa Công ty xây dựng Phương Nam một cách hợp lý, đưa đội ngũ mấy trăm người của bọn họ chia ra mà điều vào các công ty con của Công ty Xây dựng số 2, một bộ phận để ở Thành phố Yến, một bộ phận điều đến các công trình ở tỉnh ngoài. Như vậy không bao lâu nữa Công ty xây dựng Phương Nam sẽ thực sự là một Công ty xây dựng tỉnh Yến.
Nhưng tin Công ty xây dựng Phương Nam có quan hệ với vợ của Cao Thành Tùng - Cảnh Hiểu Ảnh thì hắn lại không thể nói ra với Cao Hải. Nếu không với tính cách của Trần Phong thì nhất định sẽ có biến. Hắn thấy Cao Hải gật đầu tỏ vẻ đồng ý nghe mình nói liền ra vẻ thần bí:
- Công ty xây dựng Phương Nam tuy rằng là công ty nhỏ không có tư chất, thủ đoạn âm hiểm một chút, nhưng tay nghề công nhân của bọn họ lại rất được, đồng thời chịu khó chịu khổ. Nếu như đuổi bọn họ ra khỏi tỉnh Yến chẳng những phải lãng phí nguồn nhân công này, hơn nữa việc Thành phố Yến ruồng bỏ công ty từ tỉnh khác đến sẽ để lại ấn tượng không tốt cho mọi người. Giám đốc Lý đã công tác ở ngành Xây dựng nhiều năm nên nghĩ ra một biện pháp tốt vừa có thể giải quyết vấn đề thôn Đỗ, lại có thể khiến Công ty xây dựng Phương Nam ngoan ngoãn nghe lời.
Cao Hải nghe xong thì rất động tâm. Thành phố Yến rầm rộ tổ chức công trình cải tạo thôn nội đô là vì cái gì? Chính là vì cải thiện hình ảnh của thành thị, tăng hoàn cảnh đầu tư, qua đó lưu lại ấn tượng tốt cho nhà đầu tư. Hạ Tưởng nói nếu chính quyền dùng biện pháp mạnh đuổi Công ty xây dựng Phương Nam ra khỏi Thành phố Yến thì không phải sẽ không phù hợp với mục đích cải tạo thôn nội đô sao? Thực ra Ủy ban nhân dân thành phố cũng chào đón việc cạnh tranh công bằng, cũng không muốn làm căng với một công ty, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chính quyền. Đã có người chủ động ra mặt giải quyết mối lo cho chính quyền thì sao y không chào đón chứ?
Cao Hải có chút hứng thú nhìn Lý Hồng Giang rồi nói:
- Tiểu Lý có ý kiến gì hay thì cứ nói ra. Giải quyết mối lo cho chính quyền, chính quyền sẽ không quên.
Lý Hồng Giang cười cười nhìn Hạ Tưởng một cái rồi nói:
- Thực ra ý này là tôi và Thư ký Hạ trao đổi với nhau. Tôi chỉ biết làm công việc cụ thể, còn nếu trình bày thì không bằng Thư ký Hạ. Hay là mời Thư ký Hạ nói cho rõ ràng?
Cao Hải coi như hiểu Hạ Tưởng nói đây là chủ ý của Lý Hồng Giang thực ra là cho Lý Hồng Giang mặt mũi, còn chủ ý là của Hạ Tưởng. Y nhớ đến ấy mình chẳng qua chỉ là thuận miệng nói về sự kiện thôn Đỗ, thực ra khi ấy trọng điểm vẫn là cải tạo đường Dân Tộc và Sử Khiết, không ngờ Hạ Tưởng lại một lòng muốn giúp mình như vậy, còn muốn đẩy công lao cho người khác. Ân tình này cho dù do nể trọng Lý Đinh Sơn thì cũng là rất nặng. Cao Hải có chút cảm động.
Hạ Tưởng giúp y mà không cần gì hết, mà còn toàn tâm toàn sức giúp y. Hơn nữa Hạ Tưởng còn mượn miệng Lý Hồng Giang mà nói ra, người thông minh không cần nói quá rõ câu chuyện. Cao Hải hiểu rõ Hạ Tưởng đây là không muốn mình nhớ ơn, đồng thời cũng muốn kéo Lý Hồng Giang một phen. Trong lòng Cao Hải hiểu rõ. Nhưng nếu Hạ Tưởng đã có công như vậy mà Cao Hải thật sự không ghi nhận thì đó chính là thất bại trên phương diện làm người. Một người nếu làm người còn thất bại thì còn có tiền đồ gì nữa.
Muốn làm quan trước phải làm người.
Hạ Tưởng gật đầu với Lý Hồng Giang sau đó có vẻ bất đắc dĩ mà nói:
- Được rồi, tôi vất vả giúp anh một chút vậy, nhưng phải nhớ lần này đó, anh nợ tôi một chầu rượu.
Sau đó hắn nhìn Cao Hải mà nói:
- Chú Cao, cháu nói vậy nhưng chú nghe xong thì bỏ qua và đừng nhớ làm gì. Dù sao mọi người đã uống không ít, uống say sẽ hay mê sảng, có lẽ cũng không nhớ được.
Cao Hải biết ý của Hạ Tưởng nên thở dài một tiếng:
- Được rồi, chú cũng không bắt buộc cháu. Ở trước mặt chú thì cứ thoải mái đi. Về sau dần dần cháu sẽ biết Cao Hải chú là một người có tình có nghĩa. Một ngày nào đó chú sẽ không làm quan nữa, nhưng tình cảm của chú cháu mình so với chức quan thì lâu dài hơn mà.