Lục Minh sau khi gọi xong một cuộc điện thoại quan trọng liên quan đến vận mệnh tiền đồ, lúc gác máy mới để ý trán đã toát đầy mồ hôi, bàn tay nắm chặt điện thoại ướt sũng, gần như không giữ được chiếc điện thoại trong tay nữa.
Sao phải đến nỗi thế?
Lục Minh không nhịn nổi cười, thầm cười chính mình thất thố. Y tốt xấu gì cũng là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, nắm thực quyền trong tay, chẳng qua chỉ là gọi một cuộc điện thoại mật báo sau lưng Phạm Duệ Hằng, sao lại đổ mồ hôi đầm đìa hệt như có tật giật mình?
Vả lại, chẳng qua là y thức thời, là cải tà quy chính, sao lại phải chột dạ?
Lại suy nghĩ, Lục Minh đã hiểu, y thật ra không phải lo lắng gì về Phạm Duệ Hằng, cũng không phải là sợ bị Chương Quốc Vĩ phát hiện, mà sợ nhất là Hạ Tưởng từ chối.
Bởi vậy bước đi vừa rồi của y không hề dễ dàng, nó có nghĩa là đã không còn đường lui. Nếu Hạ Tưởng không tiếp nhận thành ý của y, mà ngược lại bán đứng y thì một bước này của y khiến y trở nên chơ vơ, cả hai phía đều không thể bấu víu được.
Tuy rằng Lục Minh luôn một lòng cho rằng Hạ Tưởng sẽ không làm những chuyện tiểu nhân, nhưng y vẫn lo lắng trong lòng, sợ trong lời nói của Hạ Tưởng lộ ra dù chỉ là mảy may giọng điệu không tín nhiệm hoặc từ chối. Nhưng chính là sợ thái độ của Hạ Tưởng đối với sự quy thuận của y là nghi ngờ và khinh bỉ.
Cũng may, Hạ Tưởng nói chuyện thẳng thắn, thái độ chân thành, khiến Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế y vẫn căng thẳng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Bây giờ bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ càng, có lẽ vì Hạ Tưởng từ đầu đến cuối luôn bình thản và dường như nắm giữ hết thảy, khiến y cảm thấy một áp lực mà không thể trốn tránh.
Đúng là chuyện lạ, khi y đối mặt với người đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy như Phạm Duệ Hằng, cũng không hề cảm thấy luống cuống và hoảng hốt, vì sao chỉ nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng mà đã căng thẳng đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi? Chẳng lẽ thật sự là Hạ Tưởng có khí thế hùng mạnh?
Trên quan trường cũng có cách nói là khí thế. Có một số người bẩm sinh đã có khí chất lãnh đạo, cho dù đi đến đâu, nói chuyện với ai, đều có thể giữ thế chủ động, đều có thể khiến người ta vô hình trung bị cảm phục bởi nhân cách và sức hấp dẫn vô hình của đối phương. Phải chăng Hạ Tưởng cũng có điều đó?
Lục Minh rửa mặt bằng nước lạnh, lại thận trọng đi tới cửa, nghe xem bên ngoài có tiếng động gì hay không - y không thật yên tâm với Chương Quốc Vĩ, nói chung y luôn có cảm giác trong ánh mắt lạnh lùng u ám của Chương Quốc Vĩ luôn ẩn giấu một sự nham hiểm không để ai biết. Càng bởi vì y biết rõ ân oán giữa Chương Quốc Vĩ và Hạ Tưởng, nếu đã về phe Hạ Tưởng thì nhất định phải giấu điều đó trước tai mắt của Chương Quốc Vĩ - thấy ngoài cửa yên tĩnh không có ai, y mới yên tâm.
Phương án điều chỉnh nhân sự lần này của Phạm Duệ Hằng tuy rằng cũng đề cập đến y, nhưng Lục Minh vẫn rất bình tĩnh, lời hứa của Phạm Duệ Hằng là sẽ sắp xếp cho y vào vị trí Thị trưởng Tần Đường. Lục Minh sau khi tỏ lòng cảm ơn, lại thể hiện sự trung thành hết lần này đến lần khác, nhưng quay lưng đi thì trong lòng lại đặt một dấu chấm hỏi to tướng rằng liệu phương án của Phạm Duệ Hằng có được hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua hay không.
Không chỉ như vậy, sau khi Lục Minh nhìn thấy cảnh Hạ Tưởng xung đột với Phạm Tranh ở tòa nhà Tề Thị, thấy mọi người ở đó đều thể hiện thái độ thờ ơ với Phạm Tranh khi ông ta đến, không hiểu vì sao mà tim y liền đập mạnh, tự hỏi thẳng bản thân bây giờ còn bám sát theo gót Phạm Duệ Hằng có phải là tự tìm đường chết hay không?
Phạm Duệ Hằng ở tỉnh Yến nhiều năm, dường như cũng không còn lại bao nhiêu thế lực, nhân duyên cũng bình thường. Sau khi ông ta đi, nếu dự đoán không sai, chỉ trong một năm, toàn bộ người của ông ta có khả năng sẽ bị mất thực quyền. Sau hai năm sợ là hệ phái họ Phạm sẽ hoàn toàn thất thế ở tỉnh Yến, bị quét sạch khỏi vũ đài lịch sử. Cho dù hiện nay y được Phạm Duệ Hằng miễn cưỡng kéo lên đài, nhưng có lẽ còn chưa kịp thể hiện uy phong thì đã trở thành mục tiêu cho người ta tấn công.
Lục Minh không muốn mượn tay Phạm Duệ Hằng để tiến thêm một bước, sau đó đến khi Phạm Duệ Hằng đi rồi thì sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cấp Giám đốc sở, thậm chí... kết cục giống như Chương Quốc Vĩ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mất hết thanh danh.
Một điều Lục Minh hiểu rất rõ là y không giống như Chương Quốc Vĩ. Chương Quốc Vĩ và Hạ Tưởng như nước với lửa, không có khả năng giảng hòa, nhưng y và Hạ Tưởng chưa từng có bất cứ xung đột gì. Tuy rằng y bị dán mác là phe phái họ Phạm, nhưng cũng không rõ ràng, hoàn toàn có thể lựa chọn phe phái khác.
Thời cơ không chờ đợi con người, nếu còn không nắm lấy cơ hội này thì mười mấy năm lăn lộn trên quan trường của y coi như mất trắng.
Bởi vậy sau khi nói chuyện với Phạm Duệ Hằng, buổi tối trở về tòa nhà Tề Thị, sau khi Chương Quốc Vĩ về phòng gã thì trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Lục Minh cuối cùng cũng gọi một cuộc điện thoại quan trọng cho Hạ Tưởng.
Thậm chí có thể nói đó là một cuộc điện thoại quyết định con đường quan lộ mười mấy năm sau này của y.
Đứng ở căn phòng trên tầng 23 nhìn xuống thành phố Yến, khắp nơi ánh đèn sáng trưng, ánh đèn đan xen vào nhau, trong bóng đêm thành phố Yến không hề say ngủ, vẫn vô cùng náo nhiệt.
Đêm thu mát lạnh như nước, đầu óc Lục Minh cực kỳ tỉnh táo, y hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, trong lòng có một sự kiên quyết vững tin mà trước nay chưa từng có. Nếu đã đi bước đầu tiên sẽ không thể do dự tiếp, tiến một bước dài về phía trước, chắc chắn y có thể đi trên một con đường rộng rãi sáng sủa.
Tuy nhiên... Lục Minh lại lắc đầu cười, Hạ Tưởng đúng là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất, nhưng hắn không phải là lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Yến. Y lại nguyện tin tưởng Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương mà phản bội Tỉnh ủy tỉnh Yến, sống đã lâu như vậy, lần này là lần mạo hiểm và đánh cược lớn nhất của y...
Thành hay bại, ngày mai đã có thể thấy được dấu hiệu.
Trưa ngày hôm sau, đúng lúc Hạ Tưởng đang tổ chức cuộc hội họp thứ hai ở tòa nhà Tề Thị, Lục Minh cũng lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tới một địa điểm bí mật gặp mặt mấy nhân vật chủ chốt, tiến hành một cuộc thảo luận bí mật vô cùng quan trọng...
...
Dường như chuyến du ngoạn sông Hạ Mã đêm qua vẫn chưa đủ, hành trình hôm nay của Diệp Thạch Sinh vẫn là du ngoạn sông Hạ Mã. Cùng đi với y ngoài Mã Kiệt và Giang Thiên ra còn có thêm mấy người nữa, trong đó có hai người mà chẳng những Hạ Tưởng biết, Phạm Duệ Hằng biết, mà mỗi người trong Tỉnh ủy cũng đều biết.
Bởi vì bọn họ đều là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy!
Từ buổi chiều hôm qua, rất nhiều người trong quan trường thành phố Yến đều thông qua những con đường khác nhau biết được một tin giật gân: Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Diệp Thạch Sinh đến thành phố Yến.
Đều là người trong quan trường, cho dù là biết được tin tức từ con đường nào, phản ứng đầu tiên chính là Bí thư Diệp đến thành phố Yến chẳng có gì lạ, điều kỳ lạ là ngang nhiên tung tin như vậy là có ý gì?
Từ trước đến nay người tiền nhiệm không quan hệ với người đương nhiệm là thông lệ trong quan trường. Suy cho cùng không phải người nắm quyền thì không bàn chính sự, bình thường cho dù lãnh đạo tiền nhiệm về lại chốn cũ cũng sẽ vô cùng khiêm tốn, có thể không kinh động đến địa phương thì không hề kinh động.
Khi Bí thư Diệp đến thì lặng lẽ là phù hợp với lệ thường, đến được nửa ngày lại tung tin, rõ ràng là có thâm ý sâu sắc. Sau khi tìm hiểu nội tình, biết Bí thư Diệp chỉ gặp Hạ Tưởng, mà Bí thư Phạm chẳng những không lộ diện, trái lại còn không có bất cứ liên hệ gì với Bí thư Diệp, không ít người đều dao động, biết sự việc rất phức tạp.
Thái độ của Bí thư Phạm có ý nghĩa sâu xa, tin tức mà Bí thư Diệp tung ra lại càng bao hàm ám chỉ rõ ràng. Cán bộ cấp Giám đốc sở trở lên ở Thành phố Yến đều phải tính toán, suy nghĩ xem dụng ý thực sự của Bí thư Diệp khi đến thành phố Yến là gì. Và cả việc sau khi Bí thư Diệp công khai thân phận, toàn bộ thế cục của thành phố Yến sẽ có gì thay đổi?
Phạm Duệ Hằng sắp từ chức, tuy hiện nay Bí thư Diệp là Ủy viên Quốc hội, nhưng sang năm cũng phải về hưu. Hơn nữa Bí thư Diệp cũng không có quyền lực về mặt nhân sự, sức ảnh hưởng với cục diện chính trị tỉnh Yến có thể có được bao nhiêu, rất nhiều người không dám chắc. Hầu như tất cả mọi người đều có thái độ khoanh tay đứng nhìn xem chuyện ồn ào. Dù sao cấp bậc không đủ, lại không biết Bí thư Phạm, càng không kết bè với Bí thư Diệp, không theo phe nào, đỡ phải phiền não khó xử.
Thực sự khó xử hẳn là các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy... là trong tình huống Bí thư đương nhiệm không tỏ thái độ gì, nên đến thăm hỏi Bí thư tiền nhiệm, hay là giữ im lặng đúng lúc, giả vờ không biết Bí thư cũ đã đến?
Thời khắc khảo nghiệm giác ngộ chính trị và trí tuệ chính trị đã đến gần.
Tuy nhiên, rất nhiều người cũng không xem trọng sức ảnh hưởng còn lại của Diệp Thạch Sinh ở tỉnh Yến, bởi vì lúc Diệp Thạch Sinh còn đương chức đã nổi tiếng nhu nhược. Ông ta đã rời khỏi tỉnh Yến vài năm, hầu hết Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đương nhiệm đều đã thay đổi một lượt, ai lại nể sợ một Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm sắp rời chức chứ?
Sau khi tin tức lan ra, chỉ trong một buổi chiều, dường như tất cả đều gió êm sóng lặng.
Buổi tối, cũng không nghe được động tĩnh gì truyền ra, dường như tin về Diệp Thạch Sinh tung ra giống hệt như một trận gió nhẹ thổi qua sông Hạ Mã, chỉ làm gợn lên một vòng gợn sóng nho nhỏ, sau đó liền biến mất trong vô hình.
Chẳng lẽ nói, Diệp Thạch Sinh đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh trong mấy năm và Bí thư Tỉnh ủy một nhiệm kỳ ở tỉnh Yến, hơn nữa hiện nay vẫn là Ủy viên quốc hội mà ở tỉnh Yến lại không có ai ủng hộ sao? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ngày hôm sau, ánh mắt của không ít người đều đổ dồn vào một bữa tiệc khác ở tòa nhà Tề Thị. Nhất cử nhất động của Hạ Tưởng càng khiến cho nhiều người chú ý hơn, bởi vì chuyện nhà của Hạ Tưởng không chỉ kinh động tới thành phố Yến mà thậm chí là cả các vị tinh anh trong giới kinh doanh ở tỉnh Yến, còn cả rất nhiều chính khách, đương nhiên, bởi vì thân phận Chủ tịch tỉnh Tây của Tào Vĩnh Quốc cũng chiếm phần nhiều hơn. Bởi vậy, chuyện gia đình của Hạ Tưởng trong mắt những người trong quan trường thì còn có một lớp không khí chính trị rất hàm súc khác.
Không ít người đều muốn chờ xem, Diệp Thạch Sinh đã không có người ủng hộ, cuộc tụ họp gia đình của Hạ Tưởng lại tổ chức huyên náo ồn ào như thế, người trong quan trường thành phố Yến và tỉnh Yến gần như không ai không biết. Mà hiện nay Tào Vĩnh Quốc hay Hạ Tưởng đều như mặt trời ban trưa, sẽ có bao nhiêu cán bộ tỉnh Yến chủ động đến ủng hộ?
Mọi người ủng hộ người khác thì có ai đến ủng hộ Hạ Tưởng đây?
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về tòa nhà Tề Thị, mà không mấy ai để ý đến cùng lúc đó ở bên sông Hạ Mã cũng đang tổ chức một cuộc tụ họp. Cũng có thể lý giải, Diệp Thạch Sinh có là Ủy viên Quốc hội thì cũng đã sắp về hưu, mà bước tiếp theo của Tào Vĩnh Quốc có khả năng chính là Bí thư Tỉnh ủy, Hạ Tưởng sớm muộn gì cũng là quan chức cao cả tỉnh. Trên quan trường, bám cao chê thấp là chuyện thường tình, người đi trà nguội cũng là bình thường.
Chẳng qua là trên du thuyền trên sông Hạ Mã mà người ta không để ý, Diệp Thạch Sinh lại đang tươi cười vui vẻ, nói với Lãnh Nhạc Thương và Lý Phong:
- Mã Kiệt thì không cần tôi nhắc lại thêm lần nữa. Nhạc Thương, Lý Phong, bất luận khó xử đến thế nào, cho dù lực cản lớn ra sao, tôi cũng hy vọng các cậu đứng cùng chiến tuyến với Hạ Tưởng. Nói một câu từ tận đáy lòng, tôi và Hạ Tưởng đều ngồi chung một chiếc thuyền.
Khá thật, trong mấy người đang ngồi cùng Diệp Thạch Sinh, trừ Mã Kiệt là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn có Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lãnh Nhạc Thương và Trưởng ban Tuyên giáo Lý Phong. Nói cách khác, trên một du thuyền nhìn có vẻ rất bình thường lại có ba nhân vật hết sức quan trọng của tỉnh Yến.
Mà lúc này Lãnh Nhạc Thương – người lên kế nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh sau khi Đàm Quốc Thụy rời chức, và Trưởng ban Tuyên giáo Lý Phong – người vẫn luôn không hợp với Hạ Tưởng, lúc đó ở trước mặt Diệp Thạch Sinh đều tỏ ra là một cấp dưới nhũn nhặn và nghe lời.
Đừng nói Phạm Duệ Hằng không thể biết được, chỉ sợ ngay cả Hạ Tưởng cũng không ngờ Diệp Thạch Sinh còn có thế lực còn lại che giấu vô cùng kín kẽ như thế ở tỉnh Yến!
Ai từng coi khinh Diệp Thạch Sinh thì kẻ đó đã bị vẻ ngoài nhu nhược của Diệp Thạch Sinh che mắt hoàn toàn...