Thành phố Lỗ được gọi là thành phố của suối. Đáng tiếc là đến bây giờ, cảnh cả trăm dòng suối cùng tuôn chảy ngày xưa đã không còn, rất nhiều con suối đều đã khô cạn.
Hồ Đại Minh nổi tiếng khắp thế giới nằm chếch về hướng Đông Bắc trung tâm thành phố Lỗ, là một hồ nước thiên nhiên. Ven hồ Đại Minh thành phố Lỗ không có sen Hạ Vũ như trong truyền thuyết, chỉ có những người du khách đi lại rất nhộn nhịp.
Thành phố Lỗ giữa tháng tư, nhiệt độ không khí tăng trở lại, đúng vào lúc thời tiết thuận lời xuân về hoa ở, so với khí hậu hanh khô của thành phố Yến, bởi vì cách bờ biển rất gần, trong không khí có chút ẩm thấp. Công bằng mà nói, mùa xuân ở thành phố Lỗ khiến con người thấy khá là thoải mái.
Trong đám người nhộn nhịp, hai người khách du lịch một già một trẻ không hề làm người ta chú ý. Người già đã hơn năm mươi tuổi, vẫn còn rất khỏe mạnh, dáng người đĩnh đạc nhưng mặt cau mày có.
Người thanh niên còn khá trẻ, mặc một bộ đồ đơn giản, không béo không gầy, bước từng bước rất kiên định. So với vẻ mặt ngiêm trọng của ông già, vẻ mặt của hắn thoải mái hơn rất nhiều, dường như thật sự rất bình yên, coi như là một lần nghỉ ngơi và du lịch.
Đi đến chỗ có chiếc ghế gỗ, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn ngồi xuống, đi cả một đoạn đường, quả thực cũng hơi mệt.
Phong cảnh của hồ Đại Minh cũng coi là khá đẹp, nhưng giống với tất cả các danh thắng nổi tiếng khác, người nhiều vô kể, khiến cho người ta mất đi cảm xúc thưởng ngoạn cảnh đẹp. Cũng may bây giờ là lúc chiều tà, du khách ít dần, xung quanh bắt đầu yên tĩnh hơn nhiều.
Phong ba tại hội nghị thường vụ đã qua đi hơn nửa ngày, bên trong Tỉnh ủy lại trở lại yên ả. Cho dù tại hội nghị có tranh cãi quyết liệt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không có một chút tin tức nào lọt ra ngoài. Quy tắc chốn quan trường chính là đóng cửa cãi nhau, khi ra ngoài lên hình, lên ti vi và báo chí thì luôn luôn là thiên hạ thái bình, sắc màu rực rỡ.
Lý Đinh Sơn cho đến bây giờ vẫn còn tức giận không thể nào bình tĩnh nổi, nhắc đến cách đối nhân xử thế của Trần Thu Đống là gần như nghiến răng nghiến lợi.
- Phó chủ tịch tỉnh Lý là nghe ai nói về chuyện của Trần Thu Đống?
Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn đi khoảng nửa giờ rồi nhưng vẫn không nói gì. Hắn muốn để Lý Đinh Sơn bớt phẫn nộ và căng thẳng đi một chút.
Chỉ có lúc bình tĩnh ôn hòa mới có thể xem xét vấn đề với cái đầu lạnh của lý trí, vì thế đến tận bây giờ Hạ Tưởng mới hỏi việc của Trần Thu Đống.
- Mặc dù tôi chỉ đến sớm hơn cậu nửa tháng, nhưng trong thời gian nửa tháng đã xảy ra rất nhiều việc.
Lý Đinh Sơn vòng tay ra sau vỗ lưng mấy cái.
- Hơn nữa trước khi tới tỉnh Tề, lúc tôi còn ở bộ Thương mại, đã phát hiện ra rất nhiều việc cần xử lý…
Lý Đinh Sơn là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, lĩnh vực quản lý cũng không ít, trong đó bao gồm cả Cục Muối vụ. Lúc mới đến tỉnh Tề, Phó cục trưởng Cục Muối vụ Lỗ Thành Lương đã chủ động tìm ông ta báo cáo công việc, tỏ ý tích cực, chủ động tiến gần.
Lẽ ra dựa theo cấp bậc, Phó cục trưởng Cục Muối vụ không đủ tư cách trực tiếp báo cáo công tác với Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh. Nhưng Lỗ Thành Lương thì khác, y quen Lý Đinh Sơn.
Lỗ Thành Lương cũng là người sinh ra và lớn lên ở tỉnh Tề. Trong thời gian Lý Đinh Sơn đảm nhiệm chức vụ Thứ trưởng bộ Thương mại, Lỗ Thành Lương cũng thường xuyên đến bộ Thương mại giải quyết việc công, thường xuyên qua lại liền quen với Lý Đinh Sơn.
Lỗ Thành Lương đối nhân xử thế ngay thẳng phóng khoáng, tính cách chính trực, rất hợp tính của Lý Đinh Sơn. Hai người mặc dù có sự khác biệt rất lớn về cấp bậc nhưng bởi vì có tiếng nói chung, cũng dần dần thành bằng hữu.
Tuổi 45 của Lỗ Thành Lương cũng không còn trẻ nữa, cũng coi như kẻ lõi đời trong quan trường. Nhưng nhiều năm làm quan cũng không làm thay đổi tính cách ngay thẳng của y, trái lại, chốn quan trường không khiến y gần mực thì đen, mà lại khiến y càng ngày càng căm ghét điều xấu kẻ ác.
Cũng chính vì một mặt không hợp với mọi người trong tính cách của Lỗ Thành Lương mới khiến Lý Đinh Sơn có lòng yêu người tài, quyết định đề bạt y làm Phó chánh văn phòng Ủy ban Quản lý giám sát Tài sản Nhà nước.
Đề bạt Lỗ Thành Lương làm Phó chánh văn phòng Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, không phải là vì nâng cao cấp bậc mà là để thẩm tra một số sự việc bất hợp pháp của Cục Muối vụ mà Lỗ thành Lương đã phản ánh đang làm Lý Đinh Sơn đau đầu.
Cục Muối vụ là cơ quan do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước quản lý trực tiếp. Nếu Lỗ Thành Lương đảm nhiệm thuận lợi chức Phó chánh văn phòng thì có thể từ trên xuống dưới trực tiếp nhúng tay vào tấm màn đen ghê người của Cục Muối vụ.
Từ lúc Lý Đinh Sơn còn là Thứ trưởng bộ Thương mại đã để ý đến hiện tượng kỳ lạ này rồi. Tỉnh Yến cũng là tỉnh thế mạnh về sản xuất muối lớn, muối ăn do các thành phố cấp ba bán ra đều không phải là do tỉnh Yến sản xuất, mà là muối của tỉnh Tề hoặc tỉnh An.
Ban đầu Lý Đinh Sơn cũng chưa ý thức được nội tình khổng lồ ẩn giấu trong đó. Đừng nhìn ông ta là Thứ trưởng bộ Thương mại bình thường không để ý gì đến những thứ mắm muối tương cà. Mà muối ăn là ngành do Nhà nước kiểm soát, vừa không thể buôn lậu, lại không thể làm giả. Hơn nữa một túi muối cũng chỉ một nhân dân tệ, có thể có bao nhiêu lợi nhuận?
Ai sẽ tính toán chi li với một nhân dân tệ chứ?
Nhưng sau đó Lý Đinh Sơn lại phát hiện ra ông ta đã sai. Bởi vì muối ăn tuy rằng không trực tiếp tăng giá, nhưng lại từ một nhân dân tệ mua được 500g muối thành 400g, tức là giá tăng trá hình lên tới 1.25 nhân dân tệ mới mua được 500g!
Sau đó ở bộ Thương mại biết được số lượng phân phối muối ăn của tỉnh Yến, Lý Đinh Sơn mới chợt hiểu ra. Lợi dụng nhân dân không để ý một hai hào, mỗi năm trong kế hoạch quốc gia phân phối cho tỉnh Yến bốn trăm nghìn tấn muối ăn, nhưng số lượng bán ra trên thực tế lại lớn hơn rất nhiều so với trong kế hoạch. Cụ thể là bao nhiêu thì là cơ mật của ngành sản xuất, Cục Muối vụ không thể tiết lộ, bởi vì lợi ích kếch sù, theo tính toán bước đầu, nửa cân muối tăng lên một đến hai hào, tương đương với việc mỗi năm vơ vét của người nhân dân từ 80 triệu trở lên!
Nhưng mà đây mới chỉ là một góc của núi băng.
Từ trước đến nay sự kiểm soát về muối ăn của Nhà nước luôn rất nghiêm ngặt, dường như chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng buôn lậu muối. Mà cơ quan kiểm soát việc buôn lậu muối chính là Cục Muối vụ. Có lẽ trong mắt nhiều người, Cục Thuế vụ, Cục Công thương và các Cục khác mới là nơi béo bở, thực ra không phải vậy. Nơi dễ kiếm chác nhất mà lại không sợ bị mang tiếng chính là Cục Muối vụ.
Dân dĩ thực vi tiên, còn muối thì là điều kiện đầu tiên của món ăn. Cục Muối vụ nắm trong tay miếng ăn của người dân, thật đúng là ngồi không mà thu tiền, đóng dấu thu phí mà lợi nhuận nhiều đến mức đủ để người ta khó có thể tin nổi.
Cứ theo một túi muối 400g giá một nhân dân tệ mà tính thì giá mỗi tấn muối sẽ là khoảng 2500 nhân dân tệ. Thế nhưng giá xuất xưởng của loại muối ở tầng thấp nhất ở ruộng đồng, Nhà nước đã quy định rõ ràng không quá 1000 nhân dân tệ một tấn. Hãy chú ý, Nhà nước đồng thời cũng quy định qua Cục Muối vụ - nói một cách chính xác là muối của các công ty ngành muối, là tất cả các doanh nghiệp quốc doanh trực thuộc Cục Muối vụ sau khi đóng gói, giá bán lẻ không quá 1020 nhân dân tệ một tấn.
Hàng đóng gói của công ty muối vụ có hàm lượng kỹ thuật là bao nhiêu? Lại có phí tổn là bao nhiêu? Mở một túi to 50kg ra, phân thành các túi nhỏ 400g, đồng thời mỗi tấn phải thêm khoảng 20 nhân dân tệ Iốt, phí tổn một tấn muối sau khi phân thành các túi nhỏ là 300 nhân dân tệ. Nói cách khác mỗi tấn muối ăn sau khi qua tay các công ty ngành muối phí tổn tăng không đến 350 nhân dân tệ!
Lấy giá xuất xưởng 500 tệ tính riêng thêm tiền phí trung gian 350 nhân dân tệ, công ty ngành muối nếu theo giá quốc gia quy định là 1020 nhân dân tệ một tấn để tính toán thì lợi nhuận mỗi tấn khoảng 170 nhân dân tệ. Nếu hạch toán số muối dùng là bốn trăm nghìn tấn trong kế hoạch của tỉnh Yến thì lợi nhuận mỗi năm của công ty muối là trên 30 triệu tệ.
Nhìn thì có vẻ lợi nhuận thu được không phải là nhiều nhưng phải hiểu rõ một điều, công ty muối không có một chút mạo hiểm nào cả. Bởi vì nó là kinh doanh độc quyền hoặc nói một cách chính xác hơn đó là bởi vì buôn lậu hai chiều, không cần bỏ chút vốn nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nhưng có một sự thật tàn khốc đó là công ty muối thu mua với giá duy nhất bởi vì tất cả muối phải thông qua con dấu của Cục Muối vụ mới không bị coi là muối buôn lậu. Sau đó lúc qua tay rồi bán vào thị trường thì lại không áp dụng giá cả nhà nước quy định mà là tăng giá vọt lên mỗi tấn lên đến trên 2500 nhân dân tệ, thậm chí còn cao hơn.
Như thế lợi nhuận của công ty muối liền từ khoảng 170 nhân dân tệ một tấn lên thành mỗi tấn 1650 nhân dân tệ.Vậy thì lợi nhuận hàng năm cũng tăng từ 30 triệu lên 660 triệu!
Tất cả những ngành sản xuất mang lại lợi nhuận kếch sù trên thế giới so với độc quyền doanh muối ăn chỉ có thể nhìn mà thèm, thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Nếu chỉ có những sự thật ở trên thì vẫn chưa đủ để Lý Đinh Sơn căm giận và không thể kìm nén, dù sao cũng là chính sách của Nhà nước, ai cũng không làm gì được. Nhưng sau khi Lý Đinh Sơn nghiên cứu những số liệu liên quan lại phát hiện một sự thật càng khiến người ta phẫn nộ: kế hoạch phân phối hàng năm của tỉnh Yến là khoảng bốn trăm nghìn tấn, nó là một thành phố lớn có ưu thế về sản xuất muối, ruộng muối vùng duyên hải Bột Hải hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu dùng muối của tỉnh. Nhưng mỗi năm tỉnh Yến đều điều động khoảng trên hai trăm nghìn tấn muối ăn từ tỉnh Tề và tỉnh An.
Kết quả dẫn đến ruộng muối của tỉnh Yến bị bỏ hoang. Những bảo đảm cơ bản về cuộc sống của người dân làm muối cũng không có, nợ nần chồng chất, máy móc để đó không sử dụng, rỉ sét loang lổ. Điều càng làm người ta phẫn nộ hơn đó là không phải chất lượng muối của tỉnh Yến không đạt mà là bên trong có uẩn khúc.
Tỉnh Yến là một tỉnh lớn nổi tiếng thế mạnh về sản xuất muối, là khu vực sản xuất muối lớn thứ hai trên cả nước. Thế nhưng hơn một nửa số muối ăn trên thị trường tỉnh Yến là từ tỉnh Tề và tỉnh An. Mặc dù cũng thông qua công ty tỉnh Yến đóng gói, cũng có thể tính là muối ăn theo con đường chính thức, nhưng khi chưa hoàn thành kế hoạch phân phối trong tỉnh nên phải điều muối từ tỉnh ngoài vào, kỳ thực cũng chẳng khác gì buôn lậu muối.
Chẳng qua là bề ngoài hợp pháp nhưng bên trong thì không phải mà thôi.
Tại sao lại thà để ruộng muối của tỉnh Yến bỏ hoang chứ không chịu chăm sóc ruộng muối tỉnh mình, nhất định phải điều phối từ tỉnh ngoài vào? Tỉnh Tề thì còn dễ hiểu, cũng là muối biển, nhưng muối của tỉnh An hầu hết đều là muối hầm và muối quặng, chưa chắc đã phù hợp với khẩu vị của người tỉnh Yến.
Sau khi phát hiện ra vấn đề, Lý Đinh Sơn liền đặc biệt tiến hành điều tra sâu hơn, đi tìm hiểu thực tế các siêu thị lớn của tỉnh Yến. Ông ta phát hiện sự thật quả không sai, những túi muối ăn mà siêu thị bán ra gần như không có túi nào sản xuất ở tỉnh Yến, gần như tất cả đều từ tỉnh Tề và tỉnh An.
Lý Đinh Sơn thậm chí còn đi xem nơi sản xuất muối của tỉnh Tề. Một sự thật làm người ta nhìn thấy mà đau lòng đó là rất nhiều vùng ruộng lớn hoang vu, rất nhiều công nhân muối thất nghiệp, ngay cả tiền sinh hoạt phí mấy trăm tệ một tháng cũng không có.
Mà cảnh tượng tươi đẹp đối nghịch hoàn toàn với nó là Cục Muối vụ tỉnh Yến mỗi năm kiếm được lợi nhuận hơn 600 triệu vẫn thấy chưa đủ, bao gồm cả những công ty muối trực thuộc. Không chỉ những cán bộ trung tầng trở lên lương mỗi năm mấy trăm nghìn, thậm chí đến cả triệu cũng có, phúc lợi tốt, chỉ còn thiếu nước mỗi người có một tòa biệt thự.
Ngay vào lúc Lý Đinh Sơn biết được nội tình ngành muối nhưng lại khổ nỗi không có thực quyền, trong lúc vừa không thể can thiệp vào việc của tỉnh Yến vừa không thể gặng hỏi việc của tỉnh Tề và tỉnh An thì một quyết định điều động đã điều y đến tỉnh Tề nhậm chức.
Vừa may Phó chủ tịch tỉnh phụ trách liên hệ với hệ thống của Cục Muối vụ, cũng vừa đúng lúc Phó cục trưởng Cục Muối vụ Lỗ Thành Lương đến làm thân, Lý Đinh Sơn đã nhắc đến chuyện này ngay trong lúc nói chuyện với Lỗ Thành Lương. Lỗ Thành Lương liền nói cho y biết thêm càng nhiều sự thật nơi hậu trường.
Càng biết nội tình thì Lý Đinh Sơn càng nhìn thấy mà đau lòng, càng phẫn nộ khó lòng chịu đựng, quyết định vén bức màn đen tối đằng sau ngành muối. Mặc dù ông ta cũng biết ngành muối là độc quyền quốc gia, phía sau bức màn chắc chắn có sự hậu thuẫn rất lớn. Ông ta không động nổi đến gốc rễ, ít nhất cũng có thể đòi lại công bằng cho nhân dân trong phạm vi khả năng cho phép của mình.
Không chỉ là vì nhân dân tỉnh Yến mà cũng là vì nhân dân tỉnh Tề.
Nghe xong lời của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng một lúc lâu không nói gì, sự kinh ngạc trong lòng khó mà diễn tả thành lời. Bởi vì hắn biết độc quyền ngành muối là gốc rễ của thế lực nào, không thể động đến. Hễ động đến sẽ bị đánh trở lại rất dữ dội, mất chức là còn nhẹ, nói không chừng còn có thể có người trả thù…